Khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia tuyệt vọng, cười yếu ớt, lắc đầu: “Không đau… Thuốc tê vẫn còn tác dụng nên em không có cảm giác gì.”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm như nước biển, cảm xúc như gợn sóng quay cuồng, thân hình cao ngất hơi cúi xuống, một tay nắm lấy tay Giang Dĩnh, tay kia đặt bên cạnh người, nhìn cô, chậm rãi nói: “Loại cảm giác này rất thoải mái sao? Được quan tâm, được yêu thương, có phải cô vẫn luôn mong muốn khao khát không?”
Trong nháy mắt, tay Giang Dĩnh nằm trong lòng bàn tay anh chợt toát mồ hôi, cô ta đang rất khẩn trương, không thể tin được, lồng ngực phập phồng, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay ấm áp lại rất to lớn của anh, run giọng nói: “Hạo…”
“Vậy cô có biết ai mới có thể có được cảm giác này không?” Thượng Quan Hạo tiếp tục hỏi.
Giang Dĩnh chợt không biết phải làm sao, vừa bất ngờ chìm đắm trong sự ấm áp khiến người ta rơi nước mắt của anh, đầu óc cô ta lại đột nhiên chuyển sang trạng thái xoay tròn, trong đáy mắt sương mù càng dày, hai tay cầm lấy tay anh, lắc đầu: “Em không biết… Loại cảm giác này chỉ có anh mới cho em được, em không muốn nhiều, chỉ mong anh quan tâm em nhiều một chút là tốt rồi…”
Nước mắt ấm nóng rơi thẳng vào ngón tay Thượng Quan Hạo, nóng bỏng một mảng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lại sâu thăm nhu hòa như lúc nãy, không một chút gợn sóng, chậm rãi nói: “Thật vậy sao? Cô hi vọng tôi dùng lí do gì để cho cô như vậy? Tình yêu sao?”
Cơ thể Giang Dĩnh nhất thời run lên, đôi mắt trog suốt nâng lên, cô ta có chút e ngại mà nhìn anh.
“Hạo…”
Anh thản nhiên ra lệnh, giọng nói nhu hòa lại lộ ra sự bức bách không thể kháng cự, “Cô muốn lí do là loại nào?”
Giang Dĩnh nhất thời tuyệt vọng, con ngươi trong suốt trào ra nước mắt, gắt gao nắm chặt tay Thượng Quan Hạo không thả lỏng. Giang Dĩnh thừa biết, anh không thương cô ta, chính vì vậy cho đến lúc này cũng không đành lòng, mới có thể dây dưa cùng anh đến lây giờ!
“Cô không trả lời phải không? Tôi đến đây để nói cho cô biết, mặc kệ là cái loại nào, tôi đều không đáp ứng cho cô được.” Thượng Quan Hạo chậm rãi nói.
Bàn tay muốn rút ra khỏi tay Giang Dĩnh, ánh mắt lạnh như băng, chống tay ở hai bên người cô ta, chậm rãi cúi đầu, lại gần chóp mũi của cô: “Thông minh một chút, tìm cái người yêu thương cô, có thể đối với cô như vậy, biết chưa?”
Cả người Giang Dĩnh run rẩy, ánh mắt trở nên đỏ tươi, mở miệng nói lớn: “Vì sao lại không thể như vậy? Vì sao anh không thể yêu em?! Chẳng qua là bên cạnh anh có Tần Mộc Ngữ mà thôi… Chẳng qua cô ta có con trai của anh, dựa vao cái gì trước nhiều người như vậy anh lại nói cô ta là vị hôn thê của anh?! Hạo… Anh đã hai lần muốn kết hôn, nhưng hai lần đó đều không phải là em! Em chờ anh nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả một chút chiếu cố anh cũng không chịu cho em!”
Giang Dĩnh nói xong liền đau đớn đến run rẩy, thuốc tê ở các mũi khâu đã hết tác dụng, đau đớn đến tê dại, sinh sôi, chui vào từng tế bào thần kinh của cô ta!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng xuất hiện tia tái nhợt, mím môi, lạnh lùng nhìn cô.
Thượng Quan Hạo chậm rãi gỡ ra, động tác giống như trong phi, cúi đầu nói: “Tôi với cô ấy trong lúc đó có chuyện, không tới phiên cô hỏi tới, tôi không muốn giải thích… Nếu như cô thực sự muốn biết, tôi có thể nói cho cô… lí do không phải là vì đứa nhỏ. Tôi yêu cô ấy, từ rất lâu rồi so với tưởng tượng của cô…”
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô 18 tuổi. Bắt đầu yêu Tần Mộc Ngữ khi mà thấy được cái vẻ đơn thuần như mặt nước của cô.
Đã nhiều năm như vậy, mới thừa nhận yêu cô.
Môi bạc thảnh nhiên mím lại, Thượng Quan Hạo lại mở miệng: “Chờ kết quả cuối cùng, xem tình trạng của cô thế nào, tôi sẽ không áy náy, nhất định tôi sẽ bồi thường cho cô. Nhưng có một điều kiện, cô muốn cái gì cũng được, dù cô muốn tòa Kim Sơn tôi cũng không ngại mang đến cho cô, còn trong lòng tôi đã không có vị trí của cô, nếu cô muốn điều này, tôi không đáp ứng được.”
Ánh mắt anh thật sự rất lạnh nhạt, hai tay tao nhã nhét vào túi quần, giống như một thiên thần hoàn mĩ đang đứng yên.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cuối cùng bỏ lại một câu, Thượng Quan Hạo xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặt Giang Dĩnh méo xệch, nhìn về phía ngăn tủ cùng vách tường, hai tay nắm chặt giường cả người kịch liệt run rẩy, đôi mắt mở to mặc kệ cho dòng nước im lặng chảy xuống. Đã nghe rõ rồi chứ, cô ta nghe rõ rồi, cái chữ ‘Yêu’ kia của anh…
Cái chữ đó, Giang Dĩnh trông mong bao nhiêu năm, nhưng anh chưa từng nói với cô ta…
Giang Dĩnh nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười tuyệt vọng mà bi thảm. Cô đợt nhiên nhớ tới ngày đó, tại thành phố ở Trung Quốc, vừa mở cửa nhà máy khí than ra, cô đi vào trong phòng xem qua, nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang hôn mê ở đó. Lúc ấy cô ta còn cười chế giễu, Tần Mộc Ngữ, ‘lần này coi như là dạy cho cô một bài học’.
Giang Dĩnh rõ ràng có cơ hội.
Rõ ràng đó là một cơ hội để cô ta tự tay giết chết Tần Mộc Ngữ!!
Không cần thuốc độc, không cần khí than, chỉ cần một con dao, hung hăng đâm thẳng vào tim Tần Mộc Ngữ, ngay lập tức máu tươi chảy ra, đến một chút sức lực giãy dụa cũng không có, chỉ một giây cô ta sẽ chết đi!!
Nhưng vì sao Giang Dĩnh không hề động thủ… Rốt cuộc vì sao lúc ấy cô ta không hề động thủ?!
…….
Nắng lân ấm áp, ánh nắng rực rỡ như sao sa nhanh chóng lan tỏa.
Ngự Phong Trì tạo ra một chút tiếng động, một thân mặc tây trang cùng với giày da đi đến trước mặt cô, nụ cười yếu ớt vẫn hiện trên môi, có chút ngượng ngùng.
“Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh đàn piano cốt để cho em thưởng thức, cả căn phòng mọi người đều vỗ tay, vậy mà em lại không có phản ứng gì.” Ngự Phong Trì cười cười, cúi đầu nói, “Bây giờ chỉ có anh đứng trước mặt em, em cũng chưa hoàn hồn sao?”
Tần Mộc Ngữ trố mắt một chút, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm con trai đứng bên cạnh, “Nào, con trai, chú Ngự vừa rồi không nghe thấy hai mẹ con mình vỗ tay, bây giờ vỗ lại một chút cho chú ấy nghe!”
Khuôn mặt Tiểu Mặc trắng mịn, tháo khăn quàng cổ dày cộp ra, ra sức vỗ tay: “Chú Ngự, chú giỏi quá đi!”
Ngự Phong Trì cười yếu ớt cầm lấy tay thằng bé.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm như nước biển, cảm xúc như gợn sóng quay cuồng, thân hình cao ngất hơi cúi xuống, một tay nắm lấy tay Giang Dĩnh, tay kia đặt bên cạnh người, nhìn cô, chậm rãi nói: “Loại cảm giác này rất thoải mái sao? Được quan tâm, được yêu thương, có phải cô vẫn luôn mong muốn khao khát không?”
Trong nháy mắt, tay Giang Dĩnh nằm trong lòng bàn tay anh chợt toát mồ hôi, cô ta đang rất khẩn trương, không thể tin được, lồng ngực phập phồng, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay ấm áp lại rất to lớn của anh, run giọng nói: “Hạo…”
“Vậy cô có biết ai mới có thể có được cảm giác này không?” Thượng Quan Hạo tiếp tục hỏi.
Giang Dĩnh chợt không biết phải làm sao, vừa bất ngờ chìm đắm trong sự ấm áp khiến người ta rơi nước mắt của anh, đầu óc cô ta lại đột nhiên chuyển sang trạng thái xoay tròn, trong đáy mắt sương mù càng dày, hai tay cầm lấy tay anh, lắc đầu: “Em không biết… Loại cảm giác này chỉ có anh mới cho em được, em không muốn nhiều, chỉ mong anh quan tâm em nhiều một chút là tốt rồi…”
Nước mắt ấm nóng rơi thẳng vào ngón tay Thượng Quan Hạo, nóng bỏng một mảng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lại sâu thăm nhu hòa như lúc nãy, không một chút gợn sóng, chậm rãi nói: “Thật vậy sao? Cô hi vọng tôi dùng lí do gì để cho cô như vậy? Tình yêu sao?”
Cơ thể Giang Dĩnh nhất thời run lên, đôi mắt trog suốt nâng lên, cô ta có chút e ngại mà nhìn anh.
“Hạo…”
Anh thản nhiên ra lệnh, giọng nói nhu hòa lại lộ ra sự bức bách không thể kháng cự, “Cô muốn lí do là loại nào?”
Giang Dĩnh nhất thời tuyệt vọng, con ngươi trong suốt trào ra nước mắt, gắt gao nắm chặt tay Thượng Quan Hạo không thả lỏng. Giang Dĩnh thừa biết, anh không thương cô ta, chính vì vậy cho đến lúc này cũng không đành lòng, mới có thể dây dưa cùng anh đến lây giờ!
“Cô không trả lời phải không? Tôi đến đây để nói cho cô biết, mặc kệ là cái loại nào, tôi đều không đáp ứng cho cô được.” Thượng Quan Hạo chậm rãi nói.
Bàn tay muốn rút ra khỏi tay Giang Dĩnh, ánh mắt lạnh như băng, chống tay ở hai bên người cô ta, chậm rãi cúi đầu, lại gần chóp mũi của cô: “Thông minh một chút, tìm cái người yêu thương cô, có thể đối với cô như vậy, biết chưa?”
Cả người Giang Dĩnh run rẩy, ánh mắt trở nên đỏ tươi, mở miệng nói lớn: “Vì sao lại không thể như vậy? Vì sao anh không thể yêu em?! Chẳng qua là bên cạnh anh có Tần Mộc Ngữ mà thôi… Chẳng qua cô ta có con trai của anh, dựa vao cái gì trước nhiều người như vậy anh lại nói cô ta là vị hôn thê của anh?! Hạo… Anh đã hai lần muốn kết hôn, nhưng hai lần đó đều không phải là em! Em chờ anh nhiều năm như vậy, tại sao ngay cả một chút chiếu cố anh cũng không chịu cho em!”
Giang Dĩnh nói xong liền đau đớn đến run rẩy, thuốc tê ở các mũi khâu đã hết tác dụng, đau đớn đến tê dại, sinh sôi, chui vào từng tế bào thần kinh của cô ta!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo cũng xuất hiện tia tái nhợt, mím môi, lạnh lùng nhìn cô.
Thượng Quan Hạo chậm rãi gỡ ra, động tác giống như trong phi, cúi đầu nói: “Tôi với cô ấy trong lúc đó có chuyện, không tới phiên cô hỏi tới, tôi không muốn giải thích… Nếu như cô thực sự muốn biết, tôi có thể nói cho cô… lí do không phải là vì đứa nhỏ. Tôi yêu cô ấy, từ rất lâu rồi so với tưởng tượng của cô…”
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô 18 tuổi. Bắt đầu yêu Tần Mộc Ngữ khi mà thấy được cái vẻ đơn thuần như mặt nước của cô.
Đã nhiều năm như vậy, mới thừa nhận yêu cô.
Môi bạc thảnh nhiên mím lại, Thượng Quan Hạo lại mở miệng: “Chờ kết quả cuối cùng, xem tình trạng của cô thế nào, tôi sẽ không áy náy, nhất định tôi sẽ bồi thường cho cô. Nhưng có một điều kiện, cô muốn cái gì cũng được, dù cô muốn tòa Kim Sơn tôi cũng không ngại mang đến cho cô, còn trong lòng tôi đã không có vị trí của cô, nếu cô muốn điều này, tôi không đáp ứng được.”
Ánh mắt anh thật sự rất lạnh nhạt, hai tay tao nhã nhét vào túi quần, giống như một thiên thần hoàn mĩ đang đứng yên.
“Được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi.” Cuối cùng bỏ lại một câu, Thượng Quan Hạo xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Mặt Giang Dĩnh méo xệch, nhìn về phía ngăn tủ cùng vách tường, hai tay nắm chặt giường cả người kịch liệt run rẩy, đôi mắt mở to mặc kệ cho dòng nước im lặng chảy xuống. Đã nghe rõ rồi chứ, cô ta nghe rõ rồi, cái chữ ‘Yêu’ kia của anh…
Cái chữ đó, Giang Dĩnh trông mong bao nhiêu năm, nhưng anh chưa từng nói với cô ta…
Giang Dĩnh nhắm hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười tuyệt vọng mà bi thảm. Cô đợt nhiên nhớ tới ngày đó, tại thành phố ở Trung Quốc, vừa mở cửa nhà máy khí than ra, cô đi vào trong phòng xem qua, nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang hôn mê ở đó. Lúc ấy cô ta còn cười chế giễu, Tần Mộc Ngữ, ‘lần này coi như là dạy cho cô một bài học’.
Giang Dĩnh rõ ràng có cơ hội.
Rõ ràng đó là một cơ hội để cô ta tự tay giết chết Tần Mộc Ngữ!!
Không cần thuốc độc, không cần khí than, chỉ cần một con dao, hung hăng đâm thẳng vào tim Tần Mộc Ngữ, ngay lập tức máu tươi chảy ra, đến một chút sức lực giãy dụa cũng không có, chỉ một giây cô ta sẽ chết đi!!
Nhưng vì sao Giang Dĩnh không hề động thủ… Rốt cuộc vì sao lúc ấy cô ta không hề động thủ?!
…….
Nắng lân ấm áp, ánh nắng rực rỡ như sao sa nhanh chóng lan tỏa.
Ngự Phong Trì tạo ra một chút tiếng động, một thân mặc tây trang cùng với giày da đi đến trước mặt cô, nụ cười yếu ớt vẫn hiện trên môi, có chút ngượng ngùng.
“Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh đàn piano cốt để cho em thưởng thức, cả căn phòng mọi người đều vỗ tay, vậy mà em lại không có phản ứng gì.” Ngự Phong Trì cười cười, cúi đầu nói, “Bây giờ chỉ có anh đứng trước mặt em, em cũng chưa hoàn hồn sao?”
Tần Mộc Ngữ trố mắt một chút, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm con trai đứng bên cạnh, “Nào, con trai, chú Ngự vừa rồi không nghe thấy hai mẹ con mình vỗ tay, bây giờ vỗ lại một chút cho chú ấy nghe!”
Khuôn mặt Tiểu Mặc trắng mịn, tháo khăn quàng cổ dày cộp ra, ra sức vỗ tay: “Chú Ngự, chú giỏi quá đi!”
Ngự Phong Trì cười yếu ớt cầm lấy tay thằng bé.
/553
|