Tay cô run rẩy đè lên phím mở khoá, đưa điện thoại áp lên tai: “...Alo?”
Âm thanh ở đầu bên kia tĩnh lặng một lúc, sau một hồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Tần Mộc Ngữ.”
Lông mi thật dài của cô run lên, dường như có thể nhận ra giọng nói của người đàn ông này, rất quen thuộc, cũng tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét.
Mạc Dĩ Thành nắm chặt điện thoại, lạnh như băng nhắc nhở: “Tôi cảm ơn cô, rất có thành tựu khi dùng mấy câu nói có thể quật ngã một người đàn ông, thật khiến cho tôi bội phục... Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, 9 giờ sáng ngày mai, tại trụ sở của Megnific Coper, tôi hy vọng cô có thể nói vài lời với mấy người phóng viên đó, mặc dù tình cảm của cô và Hạo không phải là đùa cợt, nhưng không phải cô luôn có thể phân rõ thật giả à—— Tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần hành vi giết người lần này của Rolls bị phơi bày hoàn toàn, cô sẽ lên tiếng, có đúng không?”
“...” Cái miệng nhỏ tái nhợt của cô hơi nhếch lên, hơi thở mỏng manh, không thể nói ra dù là một chữ. Đọc tại gacsach.com để ủng hộ nhóm edit bạn nhé <3
“À, còn nữa...”
Mạc Dĩ Thành ngừng lại một chút, lại nói thêm vài câu, “Cô muốn kết cục như thế nào, thì vào buổi họp báo ngày mai tự mình đấu tranh đi, dù sao người đàn ông đó cũng bị cô làm tổn thương, nhận nhiều thương tổn hơn chút nữa cũng không thành vấn đề, cô nói có phải không?”
Nói xong, ngay lập tức ánh mắt hắn trở nên âm lãnh, lãnh đạm cúp điện thoại.
*********
Sáng sớm, tại trụ sở của Megnific Coper.Các phóng viên và máy ảnh chen chúc, các phương tiện truyền thông chật ních, tiếng người ồn ào.
Trong bệnh viện thu xếp mọi thứ ổn thoả cho Tiểu Mặc, Tần Mộc Ngữ chạy vội tới công ty, trong chiếc áo vest tinh xảo nhỏ nhắn, là một bộ váy trắng mềm mại, gió rất to, thổi mạnh giống như hôm qua, cuốn theo tà váy và tóc của cô, bay lung tung trong gió.
Một đám phóng viên, khi nhìn thấy cô giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi máu tươi, chen chúc vây xung quanh.
Bên dưới những sợi tóc đang bay múa, khuôn mặt nhỏ dịu dàng của cô hiện lên nét xinh đẹp đặc thù của người phương Đông, ánh mắt sáng lên, đờ đẫn, cô trầm tĩnh như nước mặc cho xung quanh đang ồn ào hỗn loạn, lông mi thật dài rủ xuống, đi về phía toà nhà.
Chỉ có một tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của cô.
Cách đó không xa, một chiếc xe Rolls-Royce tinh xảo đột nhiên dừng lại trước sảnh của toà nhà. Mạc Dĩ Thành dẫn đầu xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, các phóng viên đang ồn ào to nhỏ ngay lập tức xúm lại vây quanh chiếc xe.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, cô nhìn chăm chú cửa sau của chiếc xe mặc cho mái tóc rối loạn, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng cúi người từ bên trong bước ra, anh tuấn cao lớn đầy mị hoặc, khuôn mặt đẹp như một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế, khiến người khác ngạt thở, từng cử chỉ, vẫn rất tao nhã cho dù bị thương nặng khuôn mặt hơi tái nhợt, thậm chí rất nhiều người phụ nữ đang có mặt ở đây còn kích động hét lên.
Đôi môi mỏng của anh, khẽ nhếch lên, không chút cảm xúc.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, thấy cô đang đứng ở cách đó không xa.
Đột nhiên Tần Mộc Ngữ cúi đầu, lông mi thật dài giống như những cánh bướm rủ xuống, không dám nhìn lên.
Thượng Quan Hạo nhìn vài giây, cũng thu hồi ánh mắt, đi về phía toà nhà dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và trợ lý.
Buổi họp báo này, được tổ chức cho Rolls xem.
“Ngài Charles, xin hỏi cảnh sát sẽ xem xét chuyện này như thế nào, kết quả của cuộc điều tra này là gì?”
“Ngài Charles, hiện nay mọi người rất quan tâm đến tình trạng thương tích của ngài và vị hôn thê, xin hãy nói một chút về chuyện đó được không ạ?”
“Ngài Charles, bên này! Theo suy đoán của ngài thì ai là người chỉ đạo vụ án giết người bằng súng này? Ngài có đặc biệt chú ý và nghi ngờ ai trong số các nghi phạm hiện nay không...”
Trong những âm thanh ồn ào, một giọng nói sắc bén vang lên.
“Ngài Charles! Xin hỏi, quý cô người Trung Quốc này là vị hôn thê của ngài sao? Vì sao trước đây chưa từng thấy ngài nhắc đến chuyện đính hôn, nhưng mà trong vụ án này, là quý cô người Trung Quốc này bị bắt cóc, cho nên ngài mới phải một mình dấn thân vào nguy hiểm sao?”
Vị phóng viên tóc quăn giơ cao tay lên, đột nhiên xuất hiện trong buổi họp báo.
Âm thanh ở đầu bên kia tĩnh lặng một lúc, sau một hồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Tần Mộc Ngữ.”
Lông mi thật dài của cô run lên, dường như có thể nhận ra giọng nói của người đàn ông này, rất quen thuộc, cũng tràn đầy lạnh lẽo và chán ghét.
Mạc Dĩ Thành nắm chặt điện thoại, lạnh như băng nhắc nhở: “Tôi cảm ơn cô, rất có thành tựu khi dùng mấy câu nói có thể quật ngã một người đàn ông, thật khiến cho tôi bội phục... Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, 9 giờ sáng ngày mai, tại trụ sở của Megnific Coper, tôi hy vọng cô có thể nói vài lời với mấy người phóng viên đó, mặc dù tình cảm của cô và Hạo không phải là đùa cợt, nhưng không phải cô luôn có thể phân rõ thật giả à—— Tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần hành vi giết người lần này của Rolls bị phơi bày hoàn toàn, cô sẽ lên tiếng, có đúng không?”
“...” Cái miệng nhỏ tái nhợt của cô hơi nhếch lên, hơi thở mỏng manh, không thể nói ra dù là một chữ. Đọc tại gacsach.com để ủng hộ nhóm edit bạn nhé <3
“À, còn nữa...”
Mạc Dĩ Thành ngừng lại một chút, lại nói thêm vài câu, “Cô muốn kết cục như thế nào, thì vào buổi họp báo ngày mai tự mình đấu tranh đi, dù sao người đàn ông đó cũng bị cô làm tổn thương, nhận nhiều thương tổn hơn chút nữa cũng không thành vấn đề, cô nói có phải không?”
Nói xong, ngay lập tức ánh mắt hắn trở nên âm lãnh, lãnh đạm cúp điện thoại.
*********
Sáng sớm, tại trụ sở của Megnific Coper.Các phóng viên và máy ảnh chen chúc, các phương tiện truyền thông chật ních, tiếng người ồn ào.
Trong bệnh viện thu xếp mọi thứ ổn thoả cho Tiểu Mặc, Tần Mộc Ngữ chạy vội tới công ty, trong chiếc áo vest tinh xảo nhỏ nhắn, là một bộ váy trắng mềm mại, gió rất to, thổi mạnh giống như hôm qua, cuốn theo tà váy và tóc của cô, bay lung tung trong gió.
Một đám phóng viên, khi nhìn thấy cô giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi máu tươi, chen chúc vây xung quanh.
Bên dưới những sợi tóc đang bay múa, khuôn mặt nhỏ dịu dàng của cô hiện lên nét xinh đẹp đặc thù của người phương Đông, ánh mắt sáng lên, đờ đẫn, cô trầm tĩnh như nước mặc cho xung quanh đang ồn ào hỗn loạn, lông mi thật dài rủ xuống, đi về phía toà nhà.
Chỉ có một tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của cô.
Cách đó không xa, một chiếc xe Rolls-Royce tinh xảo đột nhiên dừng lại trước sảnh của toà nhà. Mạc Dĩ Thành dẫn đầu xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, các phóng viên đang ồn ào to nhỏ ngay lập tức xúm lại vây quanh chiếc xe.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, cô nhìn chăm chú cửa sau của chiếc xe mặc cho mái tóc rối loạn, cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng cúi người từ bên trong bước ra, anh tuấn cao lớn đầy mị hoặc, khuôn mặt đẹp như một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế, khiến người khác ngạt thở, từng cử chỉ, vẫn rất tao nhã cho dù bị thương nặng khuôn mặt hơi tái nhợt, thậm chí rất nhiều người phụ nữ đang có mặt ở đây còn kích động hét lên.
Đôi môi mỏng của anh, khẽ nhếch lên, không chút cảm xúc.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, thấy cô đang đứng ở cách đó không xa.
Đột nhiên Tần Mộc Ngữ cúi đầu, lông mi thật dài giống như những cánh bướm rủ xuống, không dám nhìn lên.
Thượng Quan Hạo nhìn vài giây, cũng thu hồi ánh mắt, đi về phía toà nhà dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và trợ lý.
Buổi họp báo này, được tổ chức cho Rolls xem.
“Ngài Charles, xin hỏi cảnh sát sẽ xem xét chuyện này như thế nào, kết quả của cuộc điều tra này là gì?”
“Ngài Charles, hiện nay mọi người rất quan tâm đến tình trạng thương tích của ngài và vị hôn thê, xin hãy nói một chút về chuyện đó được không ạ?”
“Ngài Charles, bên này! Theo suy đoán của ngài thì ai là người chỉ đạo vụ án giết người bằng súng này? Ngài có đặc biệt chú ý và nghi ngờ ai trong số các nghi phạm hiện nay không...”
Trong những âm thanh ồn ào, một giọng nói sắc bén vang lên.
“Ngài Charles! Xin hỏi, quý cô người Trung Quốc này là vị hôn thê của ngài sao? Vì sao trước đây chưa từng thấy ngài nhắc đến chuyện đính hôn, nhưng mà trong vụ án này, là quý cô người Trung Quốc này bị bắt cóc, cho nên ngài mới phải một mình dấn thân vào nguy hiểm sao?”
Vị phóng viên tóc quăn giơ cao tay lên, đột nhiên xuất hiện trong buổi họp báo.
/553
|