Nhưng toàn bộ áo vest, cà vạt... đều ném hết lên trên giường Tiểu Mặc, bầu không khí trong phòng khiến người ta ngạt thở, chiếc dây lưng phát ra tiếng “Ba!” giòn tan, anh quỳ một gối trên sàn nhà, cởi toàn bộ cúc áo sơ mi, cuối cùng cũng khiến trái tim cô căng thẳng tới cực điểm, cô không thể nào chịu đựng nổi!
“Đủ rồi!” Trên chóp mũi cô đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ bé của cô đột nhiên bắt lấy tay anh!
Đôi mắt đầy oán hận nhìn anh chằm chằm, Tần Mộc Ngữ tức giận đến mức cả người run lên: “Anh cố ý... Thượng Quan Hạo anh cố ý! Anh biết rõ em không thể thú tính giống như anh, em cũng không thể nhìn bất cứ ai bị đối xử như vậy... Anh cố tình ép buộc em... Anh còn nói rằng anh không phải cố ý!”
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo mềm mại như nước nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Đôi môi mỏng nhếch lên, anh không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt của cô, chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ là cố ý đi... Nếu như em muốn, vậy thì anh sẽ giúp em làm, không thiếu một chút nào, cho đến tận lúc em cảm thấy công bằng, đã đủ rồi, cho đến khi anh bồi thường tất cả cho em mới dừng lại, được không?”
Tần Mộc Ngữ càng thêm tức giận.
“Anh nghĩ cái gì vậy!” Giọng nói trong trẻo của cô cũng trở nên run rẩy, “Em có thể mang thai, anh có thể sao? Em có trinh tiết, đó là thứ quý giá nhất của em, anh có không?! Anh, cái đồ khốn nạn này!” Cô cầm chiếc cà vạt của anh ở trên giường ném qua!
Cà vạt đập vào mặt, nhẹ đến mức giống như không có tý lực nào, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự căm hận của cô.
Sự căm hận rõ ràng như vậy, cuối cùng cô cũng có thể trút hết ra ngoài.
Đôi mắt trong suốt như vậy, có một tầng hơi nước mỏng, cho dù uỷ khuất đến tận cùng, hận đến tận cùng, cô cũng không để nước mắt rơi xuống!
Ánh mắt đó, khiến trái tim anh đau đớn, vô cùng đau đớn.
Lòng bàn tay của anh bao phủ phần gáy của cô, hơi thở ấm áp của anh tiến lại gần, cô tức giận tránh đi, không thèm nhìn anh.
Thượng Quan Hạo trầm giọng nói: “Đúng vậy... Có nhiều thứ cho dù anh có chết cũng không thể nào trả lại... Vậy thì anh sẽ dùng những thứ khác bồi thường cho em, được chứ?”
Dùng tình yêu, để bồi thường cho em, không để cho em cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi hay bi thương... như vậy có được không?
Trong hốc mắt nước mắt càng trào ra nhiều hơn, cảm giác không cam tâm đang sôi trào trong lòng đang từ từ hạ xuống, khuôn mặt nhỏ quay lại: “Em không tranh luận với anh nữa, anh đi đi... Em biết trong công ty có một mớ hỗn độn đang chờ anh, anh đi đi.”
Trái tim của cô, cần chậm rãi bình tĩnh lại.
Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Hạo rời khỏi trán cô, từ từ dời xuống dưới, sự dịu dàng chưa hề rời đi, nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô chăm chú, chậm rãi nói: “Anh không muốn để em ở đây giận dỗi một mình... Nếu như vẫn không cam tâm, vậy thì cắn anh một đi?”
Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ run lên, nhìn về phía anh: “Anh nghĩ rằng em không dám?”
Thượng Quan Hại nhìn cô chăm chú hồi lâu: “Em làm đi...”
Trong lòng nhất thời buồn bực, Tần Mộc Ngữ không đè nén nổi sự oán hận nắm chặt cổ áo anh, hung hăng cắn vào da thịt trên cổ anh! Lúc đầu cô không dám dùng sức, nhưng khi nhìn thấy anh không có chút phản kháng nào, thân thể cao lớn như trâu chẳng có chút phản ứng nào, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có, cô liền dùng sức cắn, dùng hết toàn bộ sức lực để cắn!!
Trong đầu hiện lên cảnh tưởng đều là máu me đầm đìa, cô nhớ rõ người đàn ông này luôn tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác... Cô không thể trả thù, nên cô chỉ có thể dùng sức cắn, để anh có thể cảm nhận được sự đau đớn!
Cũng thật sự là đau đớn.
Khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo tái nhợt trong giây lát, ngay sau đó, bàn tay anh bao phủ gáy của cô, để cô mặc sức tạo ra đau đớn ở cổ anh, một bàn tay khác ôm chặt eo cô, khiến cơ thể cô dán chặt vào người anh.
Có lẽ chỉ có đau đớn cũng được, như vậy mới có thể khiến anh cảm giác người trong vòng tay anh đang chân thực tồn tại.
“Đủ rồi!” Trên chóp mũi cô đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ bé của cô đột nhiên bắt lấy tay anh!
Đôi mắt đầy oán hận nhìn anh chằm chằm, Tần Mộc Ngữ tức giận đến mức cả người run lên: “Anh cố ý... Thượng Quan Hạo anh cố ý! Anh biết rõ em không thể thú tính giống như anh, em cũng không thể nhìn bất cứ ai bị đối xử như vậy... Anh cố tình ép buộc em... Anh còn nói rằng anh không phải cố ý!”
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo mềm mại như nước nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Đôi môi mỏng nhếch lên, anh không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt của cô, chậm rãi lên tiếng: “Có lẽ là cố ý đi... Nếu như em muốn, vậy thì anh sẽ giúp em làm, không thiếu một chút nào, cho đến tận lúc em cảm thấy công bằng, đã đủ rồi, cho đến khi anh bồi thường tất cả cho em mới dừng lại, được không?”
Tần Mộc Ngữ càng thêm tức giận.
“Anh nghĩ cái gì vậy!” Giọng nói trong trẻo của cô cũng trở nên run rẩy, “Em có thể mang thai, anh có thể sao? Em có trinh tiết, đó là thứ quý giá nhất của em, anh có không?! Anh, cái đồ khốn nạn này!” Cô cầm chiếc cà vạt của anh ở trên giường ném qua!
Cà vạt đập vào mặt, nhẹ đến mức giống như không có tý lực nào, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự căm hận của cô.
Sự căm hận rõ ràng như vậy, cuối cùng cô cũng có thể trút hết ra ngoài.
Đôi mắt trong suốt như vậy, có một tầng hơi nước mỏng, cho dù uỷ khuất đến tận cùng, hận đến tận cùng, cô cũng không để nước mắt rơi xuống!
Ánh mắt đó, khiến trái tim anh đau đớn, vô cùng đau đớn.
Lòng bàn tay của anh bao phủ phần gáy của cô, hơi thở ấm áp của anh tiến lại gần, cô tức giận tránh đi, không thèm nhìn anh.
Thượng Quan Hạo trầm giọng nói: “Đúng vậy... Có nhiều thứ cho dù anh có chết cũng không thể nào trả lại... Vậy thì anh sẽ dùng những thứ khác bồi thường cho em, được chứ?”
Dùng tình yêu, để bồi thường cho em, không để cho em cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi hay bi thương... như vậy có được không?
Trong hốc mắt nước mắt càng trào ra nhiều hơn, cảm giác không cam tâm đang sôi trào trong lòng đang từ từ hạ xuống, khuôn mặt nhỏ quay lại: “Em không tranh luận với anh nữa, anh đi đi... Em biết trong công ty có một mớ hỗn độn đang chờ anh, anh đi đi.”
Trái tim của cô, cần chậm rãi bình tĩnh lại.
Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Hạo rời khỏi trán cô, từ từ dời xuống dưới, sự dịu dàng chưa hề rời đi, nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô chăm chú, chậm rãi nói: “Anh không muốn để em ở đây giận dỗi một mình... Nếu như vẫn không cam tâm, vậy thì cắn anh một đi?”
Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ run lên, nhìn về phía anh: “Anh nghĩ rằng em không dám?”
Thượng Quan Hại nhìn cô chăm chú hồi lâu: “Em làm đi...”
Trong lòng nhất thời buồn bực, Tần Mộc Ngữ không đè nén nổi sự oán hận nắm chặt cổ áo anh, hung hăng cắn vào da thịt trên cổ anh! Lúc đầu cô không dám dùng sức, nhưng khi nhìn thấy anh không có chút phản kháng nào, thân thể cao lớn như trâu chẳng có chút phản ứng nào, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có, cô liền dùng sức cắn, dùng hết toàn bộ sức lực để cắn!!
Trong đầu hiện lên cảnh tưởng đều là máu me đầm đìa, cô nhớ rõ người đàn ông này luôn tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác... Cô không thể trả thù, nên cô chỉ có thể dùng sức cắn, để anh có thể cảm nhận được sự đau đớn!
Cũng thật sự là đau đớn.
Khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Hạo tái nhợt trong giây lát, ngay sau đó, bàn tay anh bao phủ gáy của cô, để cô mặc sức tạo ra đau đớn ở cổ anh, một bàn tay khác ôm chặt eo cô, khiến cơ thể cô dán chặt vào người anh.
Có lẽ chỉ có đau đớn cũng được, như vậy mới có thể khiến anh cảm giác người trong vòng tay anh đang chân thực tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/553
|