“...” Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ luống cuống chớp chớp, có chút không dám tin, mặc dù là như vậy nhưng cô vẫn khát khao đó là sự thật! Nhưng... “Anh... Anh nói thật, Tiểu Mặc không có việc gì chứ?”
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy áo sơmi bên eo của anh, gần như ôm lấy, chỉ vì vấn đề này.
Bàn tay của Thượng Quan Hạo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, giọng khàn khàn: “Đúng, không có việc gì.”
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của cô sáng rực lên giống như có một tràng pháo hoa rực rỡ đang nổ trên bầu trời. Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng anh có thể nhìn thấy được sự vui mừng trong mắt cô, nhìn thấy ở khoé mắt cô vì nhất thời xúc động mà trào ra nước mắt, khoé miệng cô bất giác nở nụ cười xán lạn...
Chỉ cần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy là đủ rồi.
Nụ cười rực rỡ ở khoé miệng Tần Mộc Ngữ biến mất, lên tiếng hỏi: “Anh không gạt em đúng không?”
Khoé miệng của người đàn ông tuất dật đang ôm lấy cô nở một nụ cười nhẹ tao nhã mê người, thản nhiên nói: “Anh không dám bảo đảm, chỉ muốn biết em có tin anh hay không...”
Mặt cô lập tức đỏ lên, không chút khách khí đấm mạnh lên cánh tay anh.
Thượng Quan Hạo nhân cơ hội đó bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, đặt lên ngực anh, càng ôm chặt hơn.,, Cái ôm này thật ấm áp, chỉ mong có thể luôn ấm áp như vậy.
Tần Mộc Ngữ không hề nhận thấy điều gì khác thường, thậm chí cũng không hề phản kháng khi bị anh ôm vào lòng, những cơn sóng lớn trong lòng dường như cũng đang từ từ yên ắng trở lại. Cô vẫn còn hơi lo lắng, nhưng lại bị sự ấm áp và chân thành của anh ngăn lại. Cho nên sự lo lắng đó cô đành chôn sâu tận đấy lòng, không chạm vào nữa, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng cô không nhìn thấy, trong đôi mắt dịu dàng của người đàn ông đó đang che dấu sự khát máu và lạnh lẽo có thể huỷ diệt trời đất.
...
Trong hành lang bệnh viện.
Một cô gái thanh tú đang chống nạng, trong tay cầm một tờ báo, vội vàng đi tới một phòng bệnh khác.
Đến nơi.
Trên trán cô ta rịt ra một tầng mồ hôi mỏng, gõ cửa, nhưng không ai ra mở, vì vậy cô ta cũng không thèm quan tâm tự đẩy cửa nhìn vào trong, lúc này mới phát hiện bên trong phòng bệnh trống trơn, ngay cả chăn đệm đều đã thay cái mới, không còn tồn tại một chút dấu vết của anh!
Một cô y tá đi ngang qua phía sau cô ta, tò mò lại gần hỏi thăm.
“Cô ơi, cô có cần tôi giúp gì không? Chân của cô thoạt nhìn cũng hơi bất tiện, cô muốn tìm gì vậy?”
Ánh mắt kinh ngạc của Giang Dĩnh lúc này mới khôi phục lại vẻ bình thường, quay đầu lại, cắn môi hỏi: “Bệnh nhân ở đây đâu? Hai ngày trước rõ ràng anh ấy vẫn ở đây, vì sao khi tôi mới chỉ trải qua một ca phẫu thuật nhỏ để đặt thanh nẹp cố định mà đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu?!”
Cô y tá chớp mắt một cái: “Người này... Xuất viện rồi!”
Lúc này Giang Dĩnh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Đúng vậy, chắc chắn là anh đã xuất viện rồi.
... Nếu không xuất viện, làm sao anh lại có thể gặp phải chuyện này?!
Cắn chặt đôi môi đỏ bừng, Giang Dĩnh run giọng nói: “À, được rồi... Tôi biết rồi!”
Cô y tá cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm một câu liền xoay người rời đi.
Đôi mắt Giang Dĩnh hiện lên sự lạnh lẽo hơi ẩm ướt. Cầm tờ báo lên nhìn, trên đó đưa một tin giật gân ‘Tổng giám đốc mới nhậm chức của Megnific Coper tham ô công quỹ một khoản tiền lớn’, thậm chí việc khiến mọi người kinh sợ nhất chính là anh đã hết sức điềm nhiên thừa nhận tất cả trong cuộc hộp hội đồng quản trị ngày hôm đó, cũng chấp nhận tất cả các phán quyết và hình phạt của ban giám đốc.
Tham ô một khoản công quỹ lớn.
A...
Chuyện này thực nực cười!!
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy áo sơmi bên eo của anh, gần như ôm lấy, chỉ vì vấn đề này.
Bàn tay của Thượng Quan Hạo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, giọng khàn khàn: “Đúng, không có việc gì.”
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của cô sáng rực lên giống như có một tràng pháo hoa rực rỡ đang nổ trên bầu trời. Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng anh có thể nhìn thấy được sự vui mừng trong mắt cô, nhìn thấy ở khoé mắt cô vì nhất thời xúc động mà trào ra nước mắt, khoé miệng cô bất giác nở nụ cười xán lạn...
Chỉ cần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy là đủ rồi.
Nụ cười rực rỡ ở khoé miệng Tần Mộc Ngữ biến mất, lên tiếng hỏi: “Anh không gạt em đúng không?”
Khoé miệng của người đàn ông tuất dật đang ôm lấy cô nở một nụ cười nhẹ tao nhã mê người, thản nhiên nói: “Anh không dám bảo đảm, chỉ muốn biết em có tin anh hay không...”
Mặt cô lập tức đỏ lên, không chút khách khí đấm mạnh lên cánh tay anh.
Thượng Quan Hạo nhân cơ hội đó bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, đặt lên ngực anh, càng ôm chặt hơn.,, Cái ôm này thật ấm áp, chỉ mong có thể luôn ấm áp như vậy.
Tần Mộc Ngữ không hề nhận thấy điều gì khác thường, thậm chí cũng không hề phản kháng khi bị anh ôm vào lòng, những cơn sóng lớn trong lòng dường như cũng đang từ từ yên ắng trở lại. Cô vẫn còn hơi lo lắng, nhưng lại bị sự ấm áp và chân thành của anh ngăn lại. Cho nên sự lo lắng đó cô đành chôn sâu tận đấy lòng, không chạm vào nữa, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng cô không nhìn thấy, trong đôi mắt dịu dàng của người đàn ông đó đang che dấu sự khát máu và lạnh lẽo có thể huỷ diệt trời đất.
...
Trong hành lang bệnh viện.
Một cô gái thanh tú đang chống nạng, trong tay cầm một tờ báo, vội vàng đi tới một phòng bệnh khác.
Đến nơi.
Trên trán cô ta rịt ra một tầng mồ hôi mỏng, gõ cửa, nhưng không ai ra mở, vì vậy cô ta cũng không thèm quan tâm tự đẩy cửa nhìn vào trong, lúc này mới phát hiện bên trong phòng bệnh trống trơn, ngay cả chăn đệm đều đã thay cái mới, không còn tồn tại một chút dấu vết của anh!
Một cô y tá đi ngang qua phía sau cô ta, tò mò lại gần hỏi thăm.
“Cô ơi, cô có cần tôi giúp gì không? Chân của cô thoạt nhìn cũng hơi bất tiện, cô muốn tìm gì vậy?”
Ánh mắt kinh ngạc của Giang Dĩnh lúc này mới khôi phục lại vẻ bình thường, quay đầu lại, cắn môi hỏi: “Bệnh nhân ở đây đâu? Hai ngày trước rõ ràng anh ấy vẫn ở đây, vì sao khi tôi mới chỉ trải qua một ca phẫu thuật nhỏ để đặt thanh nẹp cố định mà đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu?!”
Cô y tá chớp mắt một cái: “Người này... Xuất viện rồi!”
Lúc này Giang Dĩnh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Đúng vậy, chắc chắn là anh đã xuất viện rồi.
... Nếu không xuất viện, làm sao anh lại có thể gặp phải chuyện này?!
Cắn chặt đôi môi đỏ bừng, Giang Dĩnh run giọng nói: “À, được rồi... Tôi biết rồi!”
Cô y tá cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm một câu liền xoay người rời đi.
Đôi mắt Giang Dĩnh hiện lên sự lạnh lẽo hơi ẩm ướt. Cầm tờ báo lên nhìn, trên đó đưa một tin giật gân ‘Tổng giám đốc mới nhậm chức của Megnific Coper tham ô công quỹ một khoản tiền lớn’, thậm chí việc khiến mọi người kinh sợ nhất chính là anh đã hết sức điềm nhiên thừa nhận tất cả trong cuộc hộp hội đồng quản trị ngày hôm đó, cũng chấp nhận tất cả các phán quyết và hình phạt của ban giám đốc.
Tham ô một khoản công quỹ lớn.
A...
Chuyện này thực nực cười!!
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/553
|