Phòng khách bật đèn sáng trưng, cửa phòng của Tiểu Mặc được đóng lại, giảm đi rất nhiều âm thanh ở bên ngoài.
Tần Mộc Ngữ rót một cốc nước, cầm trong lòng bàn tay, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Đôi mắt trong suốt đảo qua mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng sự khích lệ: “Ăn đi chứ, không phải anh kêu đói sao? Nếm thử một chút đi, xem có ngon hay không?”
Thượng Quan Hạo ngồi ở phía đối diện nhìn cô, ánh mắt hiện lên chút.... quỷ dị.
Cô gái nhỏ ở phía đối diện nhún nhún vai: “Anh không ăn thì thôi, em đem đi đổ.”
Thượng Quan Hạo đột nhiên nhíu mày, bàn tay anh vươn ra giữ lấy cổ tay cô, làm dịu cảm xúc của cô.
Có thể ở một đất nước xa xôi cầm đôi đũa đặc trưng của Trung Quốc để ăn cơm, còn có cô gái anh yêu đang ngồi ở bên cạnh nở nụ cười dịu dàng… Phải nói rằng, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên thế gian này, chẳng qua… thức ăn hơi mặn một chút mà thôi.
Tần Mộc Ngữ uống một ngụm nước, mặc váy dài màu trắng mềm mại ngồi ở phía đối diện, ánh mắt trong trẻo, quan tâm hỏi: “Ăn được không?”
Thượng Quan Hạo nuốt một miếng há cảo, trên môi bị dầu mỡ dính lên bóng loáng, ngoại trừ trên trán hơi nhăn lại, thì động tác của anh vẫn vỗ cùng tao nhã đầy cao quý, anh dùng khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau một lúc mới ngước mắt lên hỏi: “Có nước không?”
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lành lạnh mà vô tội: “Em chỉ có mỗi cái cốc này thôi, còn một cái nữa là của Tiểu Mặc, nhưng mà là cốc dành cho trẻ con nên hơi nhỏ, nếu anh không chê thì có thể dùng, nhưng nhớ kĩ sau khi dùng xong rửa sạch sẽ là được.”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo rốt cục trở nên nguy hiểm và thâm trầm.
Thu dọn bát đĩa và một số đồ vật dễ vỡ gây nguy hiểm lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước sâu, anh lập tức đứng lên ôm lấy cô gái đang muốn chạy trốn kia, không cho cô chạy trốn, lấy cốc nước cô đang cầm trên tay đặt xuống bàn, bàn tay to lớn đang đặt ở eo của cô xoa thật mạnh: “Trả thù anh? Hả?... Cho nhiều muối như vậy, muốn anh mặn chết luôn?”
“A!” Tần Mộc Ngữ thấp giọng hét lên, vừa cười vừa trốn đi, “Không thể trách em được, chính anh là người cậy mạnh gây rối lúc em đang bỏ muối, đáng đời anh…”
Vòng tay của anh quá vững chắc, cô không thể thoát ra được, chỉ có thể trốn tránh trong vòng tay đó.
‘Đừng náo loạn… Thượng Quan Hạo, rất ngứa!” Cô chảy cả nước mắt, khóc cười luân phiên.
Mãi cho đến khi cô chịu nghe lời hai tay vươn ra ôm chặt tắt lưng anh, lực đạo trên tay Thượng Quan Hạo mới giảm đi một chút, vuốt ve eo cô, kéo sát cô vào lòng.
Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, gần đến như vậy.
“Mộc Ngữ…” Thượng Quan Hạo cúi đầu gọi tên cô.
Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ nghe một âm thanh khiến cô tê dại như vậy, toàn bộ sống lưng dường như trở nên cứng đờ, trong phút chốc suýt trở nên mềm nhũn, lại bị cánh tay to lớn của anh đỡ lấy, kéo vào trong ngực ôm chặt.
“Mộc Ngữ…” Anh tiếp tục gọi tên cô, giọng nói trầm thấp.
“Vâng…” Tần Mộc Ngữ bất đắc dĩ đành lên tiếng, cố gắng nâng đôi mắt mờ mịt lên trong sự chìm đắm, giọng nói khàn khàn: “Anh sao vậy? Vì một bữa cơm mà yêu em sao?”
Thượng Quan Hạo bật cười ra tiếng.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, thì thầm nói: “Anh đã yêu từ lâu rồi.”
Bờ môi ấm áp của anh bao trùm vành tai cô, tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa em không nên đi ra ngoài, công ty cũng không cần đến, ở nhà chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt, anh cho em nghỉ phép, hiểu chưa?”
Giọng nói cô run lên: “Nghỉ phép? Em mới vào làm chưa đến nửa năm, không biết đã xin phép nghỉ bao nhiêu lần rồi.”
Thượng Quan Hạo vuốt ve tóc cô, trầm mặc, một lúc sau mới nói ra hai chữ: “Nghe lời.”
Thượng Quan Hạo sẽ không để cho cô biết.
Ngay lúc, giấy triệu tập của toà án đang nằm im trong túi của anh.
Có một số chuyện, anh không nghĩ rằng phải cố có được, muốn buông tay cũng không phải không thể, nếu như thứ người đó muốn, không chỉ có như thế này? Tán gia bại sản cho tới bây giờ cũng không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là, cửa nát nhà tan.
Tần Mộc Ngữ rót một cốc nước, cầm trong lòng bàn tay, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Đôi mắt trong suốt đảo qua mấy đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng sự khích lệ: “Ăn đi chứ, không phải anh kêu đói sao? Nếm thử một chút đi, xem có ngon hay không?”
Thượng Quan Hạo ngồi ở phía đối diện nhìn cô, ánh mắt hiện lên chút.... quỷ dị.
Cô gái nhỏ ở phía đối diện nhún nhún vai: “Anh không ăn thì thôi, em đem đi đổ.”
Thượng Quan Hạo đột nhiên nhíu mày, bàn tay anh vươn ra giữ lấy cổ tay cô, làm dịu cảm xúc của cô.
Có thể ở một đất nước xa xôi cầm đôi đũa đặc trưng của Trung Quốc để ăn cơm, còn có cô gái anh yêu đang ngồi ở bên cạnh nở nụ cười dịu dàng… Phải nói rằng, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên thế gian này, chẳng qua… thức ăn hơi mặn một chút mà thôi.
Tần Mộc Ngữ uống một ngụm nước, mặc váy dài màu trắng mềm mại ngồi ở phía đối diện, ánh mắt trong trẻo, quan tâm hỏi: “Ăn được không?”
Thượng Quan Hạo nuốt một miếng há cảo, trên môi bị dầu mỡ dính lên bóng loáng, ngoại trừ trên trán hơi nhăn lại, thì động tác của anh vẫn vỗ cùng tao nhã đầy cao quý, anh dùng khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau một lúc mới ngước mắt lên hỏi: “Có nước không?”
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ lành lạnh mà vô tội: “Em chỉ có mỗi cái cốc này thôi, còn một cái nữa là của Tiểu Mặc, nhưng mà là cốc dành cho trẻ con nên hơi nhỏ, nếu anh không chê thì có thể dùng, nhưng nhớ kĩ sau khi dùng xong rửa sạch sẽ là được.”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo rốt cục trở nên nguy hiểm và thâm trầm.
Thu dọn bát đĩa và một số đồ vật dễ vỡ gây nguy hiểm lại, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước sâu, anh lập tức đứng lên ôm lấy cô gái đang muốn chạy trốn kia, không cho cô chạy trốn, lấy cốc nước cô đang cầm trên tay đặt xuống bàn, bàn tay to lớn đang đặt ở eo của cô xoa thật mạnh: “Trả thù anh? Hả?... Cho nhiều muối như vậy, muốn anh mặn chết luôn?”
“A!” Tần Mộc Ngữ thấp giọng hét lên, vừa cười vừa trốn đi, “Không thể trách em được, chính anh là người cậy mạnh gây rối lúc em đang bỏ muối, đáng đời anh…”
Vòng tay của anh quá vững chắc, cô không thể thoát ra được, chỉ có thể trốn tránh trong vòng tay đó.
‘Đừng náo loạn… Thượng Quan Hạo, rất ngứa!” Cô chảy cả nước mắt, khóc cười luân phiên.
Mãi cho đến khi cô chịu nghe lời hai tay vươn ra ôm chặt tắt lưng anh, lực đạo trên tay Thượng Quan Hạo mới giảm đi một chút, vuốt ve eo cô, kéo sát cô vào lòng.
Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, gần đến như vậy.
“Mộc Ngữ…” Thượng Quan Hạo cúi đầu gọi tên cô.
Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ nghe một âm thanh khiến cô tê dại như vậy, toàn bộ sống lưng dường như trở nên cứng đờ, trong phút chốc suýt trở nên mềm nhũn, lại bị cánh tay to lớn của anh đỡ lấy, kéo vào trong ngực ôm chặt.
“Mộc Ngữ…” Anh tiếp tục gọi tên cô, giọng nói trầm thấp.
“Vâng…” Tần Mộc Ngữ bất đắc dĩ đành lên tiếng, cố gắng nâng đôi mắt mờ mịt lên trong sự chìm đắm, giọng nói khàn khàn: “Anh sao vậy? Vì một bữa cơm mà yêu em sao?”
Thượng Quan Hạo bật cười ra tiếng.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, thì thầm nói: “Anh đã yêu từ lâu rồi.”
Bờ môi ấm áp của anh bao trùm vành tai cô, tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa em không nên đi ra ngoài, công ty cũng không cần đến, ở nhà chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt, anh cho em nghỉ phép, hiểu chưa?”
Giọng nói cô run lên: “Nghỉ phép? Em mới vào làm chưa đến nửa năm, không biết đã xin phép nghỉ bao nhiêu lần rồi.”
Thượng Quan Hạo vuốt ve tóc cô, trầm mặc, một lúc sau mới nói ra hai chữ: “Nghe lời.”
Thượng Quan Hạo sẽ không để cho cô biết.
Ngay lúc, giấy triệu tập của toà án đang nằm im trong túi của anh.
Có một số chuyện, anh không nghĩ rằng phải cố có được, muốn buông tay cũng không phải không thể, nếu như thứ người đó muốn, không chỉ có như thế này? Tán gia bại sản cho tới bây giờ cũng không có gì đáng sợ, điều đáng sợ nhất là, cửa nát nhà tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/553
|