Hắn quả thật có thấy đầu gối nàng bị thương, sắc đen trong đôi mắt một mảnh mị hoặc mà lạnh nhạt, tự mình kéo thân ảnh mảnh khảnh của nàng hướng về phía trước mặt mình, ưu nhã mà cúi người ôm lấy nàng bế lên. Tần Mộc Ngữ cả kinh, vì hốt hoảng mà tay vòng qua cổ hắn, nhìn hắn sâu sắc, ánh mắt tỏa ra mị hoặc như cái hồ sâu trong vắt, khoảng cách như vậy gần thật gần.
“Cho nên mới nói sau này đừng tùy tiện đi ra ngoài với một tên không ra gì, bị thương cũng là do bản thân cô thôi…” Hắn thâm tình dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của nàng, dùng giọng ôn nhu mà nói, “Tôi nhìn cũng biết là rất đau.”
Trong nháy mắt, Tần Mộc Ngữ có chút run rẩy, cảm thấy mơ hồ không rõ, không biết rốt cuộc hắn nói thật hay là giả.
“Ngươi…” Ngự Phong Trì nghe thấy những lời châm chọc, tức giận đến hai mắt bốc hỏa.
Đem Tần Mộc Ngữ bỏ vào xe, Thượng Quan Hạo vừa đóng cửa xe xong thì đứng thẳng người, đá văng cái mũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Ngự Phong Trì, bình thản nói : “Ngự thiếu gia, quả thật là ngươi có thể chạm đến mọi nữ nhân, nhưng mà người này, không có khả năng. Cho nên nếu có hiểu biết thì cút ra xa một chút, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ngươi động tay động chân với cô ta.”
Ngự Phong Trì cười đến mức lạnh rét bất kham : “Ngươi cho là chỉ bằng một mình ngươi mà có thể đe dọa được ta sao? Chờ ngươi đoạt được Tần Thị rồi hãy nói nhé! Chỉ có điều ngươi cho rằng, Tần Chiêu Vân sẽ cho ngươi cơ hội trở lại giống như xưa sao?”
Thượng Quan Hạo nhếch miệng chỉ nói một câu, cười khẩy : “Ngươi nghĩ như vậy thì lầm rồi.”
Ngự Phong Trì sửng sốt một chút, mà tên kia mang theo từ tính giọng nói đầy thâm ý : “Nếu bị ta phát hiện các người còn qua lại, ta đương nhiên sẽ không hủy diệt ngươi… Ta sẽ hủy hoại cô ta. Ngươi nghĩ xem, ta có bản lĩnh kia hay không?”
Trong ngực Ngự Phong Trì một trận chấn động, sắc mặt tái nhợt, sâu sắc nhìn tên nam nhân trước mặt.
Hắn trước đây chỉ biết Thượng Quan Hạo ở Tần Thị là một kẻ hung ác nổi tiếng, hắn lòng lang dạ sói, dã tâm của hắn biểu hiện rất rõ rệt, hắn nguy hiểm mà bá đạo, không thể trêu chọc cũng không thế đụng vào, cũng chính ngày hôm nay, hắn mới nhìn thấy được một khía cạnh băng sơn của tên nam nhân này.
Nói xong, Thượng Quan Hạo thu hồi ánh mắt băng lãnh, xoay người lên xe.
*
Lúc trở lại thì bữa tiệc cũng gần kết thúc.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân tái mét, rõ ràng rất tức giận, thế nhưng tự mình nhìn thấy trên người đứa con gái nhỏ của mình đầy vết thâm tím, nhếch nhác mà ủy khuất, tính khí hung hăng đã bị ép xuống, phân phó bọn người làm giúp con gái chính đốn một chút, lúc này mới đẩy xe lăn rời đi.
“Ba ba…” Tần Cẩn Lan kêu lên một tiếng, nhíu mày, quay đầu lại nói với nàng, “Tiểu Ngữ em trước tiên sửa soạn sạch sẽ, ba đang nổi giận chi đi chông chừng ông, ba hiện tại tính khí không tốt, nếu em muốn xin lỗi thì ngày mai đến thư phòng ba, nghe chưa?”
Tần Mộc Ngữ cắn môi gật đầu : “Em biết rồi. Chị, cám ơn.”
Tần Cẩn Lan cười cười : “Đừng ngại, trước đây chị cũng thường xuyên khiến ông mất hứng, ba đối với em có kỳ vọng rất cao, em thực sự không nên tùy hứng như vậy, khiến cho ông không hài lòng.”
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói : “Dạ, em đã biết rồi.”
“Chị đi trước đây!”
Tần Cẩn Lan cười rồi xoay người đi hướng lên lầu, nụ cười trên môi dần dần trở nên lạnh lẽo, cô thật không muốn nhìn, cô em gái thân nhất của cô làm sao có thể quản lý tốt Tần Thị, khiến người cha khó tính của cô hài lòng. Cô trước đây đã phải chịu đựng những cái nhìn khinh thường, bất mãn, và khinh bỉ; bọn ta muốn nàng phải nếm trải từng cái từng cái một.
*
Sau khi tắm rửa qua, đem chiếc khăn ấm xoa xoa trên đầu gối, một khối máu thịt vẫn đỏ tươi như trước, khiến người khác run như cầy sấy.
“Tiểu Tình, rốt cuộc là có băng gạc hay không?” Ngón tay xanh nhạt của nàng chạm vào một chút mà đau đến thấu xương.
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.
“Tìm thấy chưa? Em giúp chị đem qua đây một chút!” Tần Mộc Ngữ ngồi ở trên giường, con ngươi mắt ngẩng lên.
Trong nháy mắt vừa nhìn thấy bóng người tới cửa, nàng hít một hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia sợ hãi, tay vô thức rất nhanh mà giữ chặt cái khăn trước ngực.
“Cho nên mới nói sau này đừng tùy tiện đi ra ngoài với một tên không ra gì, bị thương cũng là do bản thân cô thôi…” Hắn thâm tình dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo của nàng, dùng giọng ôn nhu mà nói, “Tôi nhìn cũng biết là rất đau.”
Trong nháy mắt, Tần Mộc Ngữ có chút run rẩy, cảm thấy mơ hồ không rõ, không biết rốt cuộc hắn nói thật hay là giả.
“Ngươi…” Ngự Phong Trì nghe thấy những lời châm chọc, tức giận đến hai mắt bốc hỏa.
Đem Tần Mộc Ngữ bỏ vào xe, Thượng Quan Hạo vừa đóng cửa xe xong thì đứng thẳng người, đá văng cái mũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phía Ngự Phong Trì, bình thản nói : “Ngự thiếu gia, quả thật là ngươi có thể chạm đến mọi nữ nhân, nhưng mà người này, không có khả năng. Cho nên nếu có hiểu biết thì cút ra xa một chút, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ngươi động tay động chân với cô ta.”
Ngự Phong Trì cười đến mức lạnh rét bất kham : “Ngươi cho là chỉ bằng một mình ngươi mà có thể đe dọa được ta sao? Chờ ngươi đoạt được Tần Thị rồi hãy nói nhé! Chỉ có điều ngươi cho rằng, Tần Chiêu Vân sẽ cho ngươi cơ hội trở lại giống như xưa sao?”
Thượng Quan Hạo nhếch miệng chỉ nói một câu, cười khẩy : “Ngươi nghĩ như vậy thì lầm rồi.”
Ngự Phong Trì sửng sốt một chút, mà tên kia mang theo từ tính giọng nói đầy thâm ý : “Nếu bị ta phát hiện các người còn qua lại, ta đương nhiên sẽ không hủy diệt ngươi… Ta sẽ hủy hoại cô ta. Ngươi nghĩ xem, ta có bản lĩnh kia hay không?”
Trong ngực Ngự Phong Trì một trận chấn động, sắc mặt tái nhợt, sâu sắc nhìn tên nam nhân trước mặt.
Hắn trước đây chỉ biết Thượng Quan Hạo ở Tần Thị là một kẻ hung ác nổi tiếng, hắn lòng lang dạ sói, dã tâm của hắn biểu hiện rất rõ rệt, hắn nguy hiểm mà bá đạo, không thể trêu chọc cũng không thế đụng vào, cũng chính ngày hôm nay, hắn mới nhìn thấy được một khía cạnh băng sơn của tên nam nhân này.
Nói xong, Thượng Quan Hạo thu hồi ánh mắt băng lãnh, xoay người lên xe.
*
Lúc trở lại thì bữa tiệc cũng gần kết thúc.
Sắc mặt Tần Chiêu Vân tái mét, rõ ràng rất tức giận, thế nhưng tự mình nhìn thấy trên người đứa con gái nhỏ của mình đầy vết thâm tím, nhếch nhác mà ủy khuất, tính khí hung hăng đã bị ép xuống, phân phó bọn người làm giúp con gái chính đốn một chút, lúc này mới đẩy xe lăn rời đi.
“Ba ba…” Tần Cẩn Lan kêu lên một tiếng, nhíu mày, quay đầu lại nói với nàng, “Tiểu Ngữ em trước tiên sửa soạn sạch sẽ, ba đang nổi giận chi đi chông chừng ông, ba hiện tại tính khí không tốt, nếu em muốn xin lỗi thì ngày mai đến thư phòng ba, nghe chưa?”
Tần Mộc Ngữ cắn môi gật đầu : “Em biết rồi. Chị, cám ơn.”
Tần Cẩn Lan cười cười : “Đừng ngại, trước đây chị cũng thường xuyên khiến ông mất hứng, ba đối với em có kỳ vọng rất cao, em thực sự không nên tùy hứng như vậy, khiến cho ông không hài lòng.”
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói : “Dạ, em đã biết rồi.”
“Chị đi trước đây!”
Tần Cẩn Lan cười rồi xoay người đi hướng lên lầu, nụ cười trên môi dần dần trở nên lạnh lẽo, cô thật không muốn nhìn, cô em gái thân nhất của cô làm sao có thể quản lý tốt Tần Thị, khiến người cha khó tính của cô hài lòng. Cô trước đây đã phải chịu đựng những cái nhìn khinh thường, bất mãn, và khinh bỉ; bọn ta muốn nàng phải nếm trải từng cái từng cái một.
*
Sau khi tắm rửa qua, đem chiếc khăn ấm xoa xoa trên đầu gối, một khối máu thịt vẫn đỏ tươi như trước, khiến người khác run như cầy sấy.
“Tiểu Tình, rốt cuộc là có băng gạc hay không?” Ngón tay xanh nhạt của nàng chạm vào một chút mà đau đến thấu xương.
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.
“Tìm thấy chưa? Em giúp chị đem qua đây một chút!” Tần Mộc Ngữ ngồi ở trên giường, con ngươi mắt ngẩng lên.
Trong nháy mắt vừa nhìn thấy bóng người tới cửa, nàng hít một hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia sợ hãi, tay vô thức rất nhanh mà giữ chặt cái khăn trước ngực.
/553
|