Một lời cảnh cáo trầm thấp, khiến đám cảnh sát đang bao vay xung quanh trở nên tỉnh táo.
Ngay lập tức khuôn mặt bọn họ trở nên lúng túng còn chưa kịp phản ứng, nhưng lại thật sự hạ súng xuống che đậy giữa hai chân, dùng quần áo che đi.
Sandy đứng bên cạnh bị dọa cho sợ hãi, gấp gáp nhường đường, đến khi đội cảnh sát đã hoàn toàn ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã tái nhợt đến tột cùng, chóp mũi toát ra lớp mồ hôi lạnh, run giọng hỏi Mạc Dĩ Thành: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không phải anh nói cảnh sát sẽ không tìm thấy Joe sao? Anh ấy bị cảnh sát bắt đi sau đó sẽ bị giam lại! Đó là tội mưu sát, ai có thể bảo lãnh cho anh ấy ra ngoài?!"
Đôi mắt Mạc Dĩ Thành cũng lạnh lẽo như băng, con ngươi đen láy sâu thẳm như sắp có nước chảy ra.
Đôi môi mỏng sắc bén khẽ mở, hắn lạnh lùng trả lời: "Tôi biết."
Trên chóp mũi Sandy đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nóng rực đầy cảm thông nhìn về phía cửa phòng bệnh nơi Tần Mộc Ngữ đang ôm Tiểu Mặc.
Cơ thể gầy yếu xanh xao đó vẫn còn hơi suy yếu, hàng lông mi cong dài của cô run rẩy, hơi thở yếu ớt, ánh mắt lúc này mới từ nơi mà hình bóng anh vừa biến mất chậm rãi thu hồi về, đôi mắt trong trẻo long lanh ngấn lệ, nhìn chăm chú con trai trong lòng.
Cô nở nụ cười nhẹ, tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp, dịu dàng hỏi: "Cục cưng, khoảng thời gian này có ngoan không? Có nhớ mẹ hay không?"
Ánh mắt trong suốt của Tiểu Mặc lại nhìn chằm chằm lớp băng gạc trên đầu cô không dời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng cong lên: "Mẹ, có phải là có người xấu bắt nạt mẹ không? Sao mẹ lại bị thương?"
Tần Mộc Ngữ cười yếu ớt, chậm rãi kéo bàn tay nhỏ bé của con trai đang muốn chạm tới lớp băng gạc, nắm chặt lấy, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
"Không phải." Cô dịu dàng trả lời, trong đôi mắt toả ra ánh sáng lấp láng, "Mẹ chỉ là có việc phải đi cùng với chú, bây giờ đã giải quyết xong."
"Wow!" Tiểu Mặc cảm thán thật lớn, sau đó đôi mắt xinh đẹp híp lại, "Mẹ không tốt, cùng chú đi ra ngoài chơi thế mà không rủ Tiểu Mặc!" Sau đó lại nghịch ngợm chạy đến sà vào lòng cô, "Mẹ, hai người đã đi Hokkaido sao, vậy mẹ có chụp ảnh cho Tiểu Mặc xem không?!"
Bàn chân nho nhỏ giẫm lên bộ quần áo bệnh nhân của cô để lại vài dấu chân, giống hệt một chú gấu koala ôm chặt lấy cô.
Sandy vội vàng chạy tới, muốn thay cô đỡ lấy Tiểu Mặc, mở miệng nói: "Anglia, cô có mệt không, vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng ngày mai mọi thứ sẽ ổn, Joe anh ấy..."
Một ánh mắt trong trẻo như nước nhìn qua, nhẹ nhàng nhìn Sandy chăm chú, Tần Mộc Ngữ nhìn cô, sắc mặt dịu dàng đầy chân thành.
"Không sao đâu Sandy, mấy ngày nay cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc cục cưng, tôi muốn ở cùng với thằng bé một lúc, tôi rất nhớ nó."
Sandy ngơ ngác một chút, liền vội vàng gật đầu, rút tay trở về.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, toàn bộ hành lang khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Từ bệnh viện trở về chung cư, đã là chuyện của một hai ngày sau.
Sandy giẫm lên giày cao gót bước lên xe, nói thầm: " Loạn, loạn rồi, loạn hết lên rồi! Có hai người giữ vị trí lãnh đạo cao nhất trong công ty, một người nửa chết nửa sống ở trong bệnh viện, một người thì bị cảnh sát bắt đi thẩm tra! Megnific Coper thực sự loạn hết lên rồi, lại không ai đứng ra điều hành, đã thế còn bị mấy lão cổ đông thọc gậy bánh xe!"
Nói xong cô khởi động xe, nhưng vặn nửa ngày, chiếc xe nhỏ màu đỏ lại chỉ có tiếng động cơ vang lên, không hề nhúc nhích.
"Oh no!!" Sandy trợn mắt trừng một cái, dường như muốn xuống xe để kiểm tra xem xét.
Tần Mộc Ngữ cũng xuống xe theo, nhẹ nhàng hỏi: "Cô có cần giúp đỡ gì không?"
Sandy cũng không ngẩng đầu lên, búng tay một cái: "Cần! Gọi con nuôi tôi tới, hát "Thuyền trưởng hải tặc" từ Trung Quốc của các người cho tôi nghe!"
Tần Mộc Ngữ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngay lập tức bật cười: "Cái gì cơ? Con trai tôi là con nuôi cô sao tôi không biết." Tên tiểu quỷ kia cũng từ cửa sau nhảy xuống, bước từng bước nhỏ trên nền đất đi tới, bàn tay nhỏ yếu của Tần Mộc Ngữ đặt trên đầu thẳng bé, cười đến rạng rỡ, còn có "Thuyền trưởng hải tặc."
Tiểu Mặc từ dưới tay cô chui qua, vây quanh bên người Sandy: "Đúng vậy! Tiểu Mặc biết hát! Dì Sandy cũng thích nghe!"
Sandy mở nắp capo ở mũi xe lên, vén tay áo lên liền bắt đầu kiểm tra, hai bàn tay dính đầy dầu nhớt.
Tiểu Mặc rất phối hợp, vừa lắc lắc vừa ra sức dùng tiếng Trung hát: " Thuyền trưởng hải tặc, hey... heey...! Phấn Hồng Nương Nương, ai u, ôi!"
Tần Mộc Ngữ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, không bao lâu liền dựa vào trên cửa xe mà cười, về ca từ thì cô nghe qua cũng có thể hiểu được, thế nhưng lại thấy bộ dáng non nớt hồn nhiên của con trai, cô thực sự không nhịn được cười.
Sau một lúc, nét cười trên khuôn thanh tú của cô dần vơi bớt đi, ngắm nhìn Tiểu Mặc, trước mắt đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt của Thượng Quan Hạo.
... Rốt cuộc là anh như thế nào rồi?!
Điện thoại đặt ngay trên ghế lái phụ, cô thò người vào cầm lên, vuốt ve vỏ di động màu tím nhạt, nhấn một dãy số điện thoại.
Sau một lúc, bên trong truyền đến giọng nói êm tai của nữ nhân viên tổng đài: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."
Hàng lông mi cong dài của cô run lên một cái, khẽ cười, có một chút gì đó yếu ớt đầy cay đắng, sao cô lại có thể quên mất, phạm nhân trong lúc đang bị thẩm tra thì không được phép liên lạc với bên ngoài, chính cô cũng đã bước chân vào phòng giám sát, vì sao lại quên mất.
"Được rồi!" Sandy hoàn thành xuất sắc, lùi về phía sau một bước, đóng mui xe lại, "Chúng ta có thể đi!"
Sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc, Sandy xị mặt xuống làm bộ dáng đáng sợ, hai tay dính dầu đen sì đưa về phía Tiểu Mặc muốn chào hỏi, Tiểu Mặc hét to một tiếng, chạy về chỗ mẹ: "Mẹ, mẹ! Nhìn dì Sandy thật giống quỷ!"
Tần Mộc Ngữ đang thất thần, con trai chạy tới ôm lấy chân thì cô mới có cảm giác, ngước mắt trông thấy bộ dạng của Sandy, lại nhịn không được cười lên một tiếng. Cô gái này cũng sống ở một đất nước xa lạ nhưng lại độc lập và kiên cường, cố gắng không ngừng nghỉ.
"Tôi hỏi này Anglia, rốt cuộc cô và Joe đã đi đâu, làm cái gì mà sau khi trở về trên người đều là vết thương vậy? Mặc dù trước đó Joe để mặc cho Rolls làm loạn vu khống và hãm hại anh ấy, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề giơ tay chịu trói, lần này đã xảy ra chuyện gì?!" Sandy vừa lái xe vừa nói, nghiêng mặt nhìn sang, cô gái người phương Đông ngồi bên cạnh xinh đẹp đến mức chấn động lòng người, ngay cả lớp băng gạc trên trán cũng khiến người khác chú ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút thất thần, đôi mắt có tia sáng lấp lóe, lắc đầu.
Cô không biết nữa.
Cô cũng không biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Mặc ngồi ở phía sau giật mình một cái tỉnh táo lại, giống như cũng biết mẹ và dì đang nói đến Thượng Quan Hạo, vểnh tai nghe, nhưng nghe một lúc lâu cũng không hiểu, đành ngồi tại chỗ đung đưa hai chân, khuôn mặt nhỏ nhìn về ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, đôi mắt trong suốt bỗng sáng rực lên.
"Chú!" Cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn lẩm bẩm một tiếng.
Cơ thể nho nhỏ chui ra khỏi đai an toàn, Tiểu Mặc bám lấy cửa sổ, giọng nói giòn tan vang lên: "Mẹ, mẹ nhìn kìa! Chú, chú đang ở trên TV đó."
Tại trung tâm thành phố Manchester rộng lớn như vậy, tòa nhà có kiến trúc hình thoi với biểu tượng trang nghiêm tỏa ra ánh hào quang sáng chói, trên màn hình lớn đang phát tin tức được truyền hình trực tiếp, trong lòng cô đang giấu diếm nỗi nhớ người đàn ông đó, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng lại đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình khiến người ta giật mình, toàn bộ thành phố đều chăm chú xem, anh đơn độc một mình, giống như quỷ Satan dưới địa ngục đang ngồi ưu nhã trước bàn thẩm tra, đôi môi mỏng lạnh nhạt nhấn mạnh từng chữ một cách rõ ràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ thoáng chốc trở nên hoảng hốt nhìn lên.
"Dừng xe!" Cô run giọng nói, "Sandy, dừng xe!"
Sandy cũng nhìn thấy tin tức đang phát trên màn hình, dừng xe lại ở ven đường, xe còn chưa dừng hẳn cô đã từ trong xe bước xuống, làn váy màu trắng trong nháy mắt bị gió thổi tung, bay lượn trong không trung.
Ngay lập tức khuôn mặt bọn họ trở nên lúng túng còn chưa kịp phản ứng, nhưng lại thật sự hạ súng xuống che đậy giữa hai chân, dùng quần áo che đi.
Sandy đứng bên cạnh bị dọa cho sợ hãi, gấp gáp nhường đường, đến khi đội cảnh sát đã hoàn toàn ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã tái nhợt đến tột cùng, chóp mũi toát ra lớp mồ hôi lạnh, run giọng hỏi Mạc Dĩ Thành: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không phải anh nói cảnh sát sẽ không tìm thấy Joe sao? Anh ấy bị cảnh sát bắt đi sau đó sẽ bị giam lại! Đó là tội mưu sát, ai có thể bảo lãnh cho anh ấy ra ngoài?!"
Đôi mắt Mạc Dĩ Thành cũng lạnh lẽo như băng, con ngươi đen láy sâu thẳm như sắp có nước chảy ra.
Đôi môi mỏng sắc bén khẽ mở, hắn lạnh lùng trả lời: "Tôi biết."
Trên chóp mũi Sandy đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nóng rực đầy cảm thông nhìn về phía cửa phòng bệnh nơi Tần Mộc Ngữ đang ôm Tiểu Mặc.
Cơ thể gầy yếu xanh xao đó vẫn còn hơi suy yếu, hàng lông mi cong dài của cô run rẩy, hơi thở yếu ớt, ánh mắt lúc này mới từ nơi mà hình bóng anh vừa biến mất chậm rãi thu hồi về, đôi mắt trong trẻo long lanh ngấn lệ, nhìn chăm chú con trai trong lòng.
Cô nở nụ cười nhẹ, tái nhợt nhưng vô cùng xinh đẹp, dịu dàng hỏi: "Cục cưng, khoảng thời gian này có ngoan không? Có nhớ mẹ hay không?"
Ánh mắt trong suốt của Tiểu Mặc lại nhìn chằm chằm lớp băng gạc trên đầu cô không dời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng cong lên: "Mẹ, có phải là có người xấu bắt nạt mẹ không? Sao mẹ lại bị thương?"
Tần Mộc Ngữ cười yếu ớt, chậm rãi kéo bàn tay nhỏ bé của con trai đang muốn chạm tới lớp băng gạc, nắm chặt lấy, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
"Không phải." Cô dịu dàng trả lời, trong đôi mắt toả ra ánh sáng lấp láng, "Mẹ chỉ là có việc phải đi cùng với chú, bây giờ đã giải quyết xong."
"Wow!" Tiểu Mặc cảm thán thật lớn, sau đó đôi mắt xinh đẹp híp lại, "Mẹ không tốt, cùng chú đi ra ngoài chơi thế mà không rủ Tiểu Mặc!" Sau đó lại nghịch ngợm chạy đến sà vào lòng cô, "Mẹ, hai người đã đi Hokkaido sao, vậy mẹ có chụp ảnh cho Tiểu Mặc xem không?!"
Bàn chân nho nhỏ giẫm lên bộ quần áo bệnh nhân của cô để lại vài dấu chân, giống hệt một chú gấu koala ôm chặt lấy cô.
Sandy vội vàng chạy tới, muốn thay cô đỡ lấy Tiểu Mặc, mở miệng nói: "Anglia, cô có mệt không, vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng ngày mai mọi thứ sẽ ổn, Joe anh ấy..."
Một ánh mắt trong trẻo như nước nhìn qua, nhẹ nhàng nhìn Sandy chăm chú, Tần Mộc Ngữ nhìn cô, sắc mặt dịu dàng đầy chân thành.
"Không sao đâu Sandy, mấy ngày nay cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc cục cưng, tôi muốn ở cùng với thằng bé một lúc, tôi rất nhớ nó."
Sandy ngơ ngác một chút, liền vội vàng gật đầu, rút tay trở về.
Cửa phòng bệnh mở ra rồi đóng lại, toàn bộ hành lang khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Từ bệnh viện trở về chung cư, đã là chuyện của một hai ngày sau.
Sandy giẫm lên giày cao gót bước lên xe, nói thầm: " Loạn, loạn rồi, loạn hết lên rồi! Có hai người giữ vị trí lãnh đạo cao nhất trong công ty, một người nửa chết nửa sống ở trong bệnh viện, một người thì bị cảnh sát bắt đi thẩm tra! Megnific Coper thực sự loạn hết lên rồi, lại không ai đứng ra điều hành, đã thế còn bị mấy lão cổ đông thọc gậy bánh xe!"
Nói xong cô khởi động xe, nhưng vặn nửa ngày, chiếc xe nhỏ màu đỏ lại chỉ có tiếng động cơ vang lên, không hề nhúc nhích.
"Oh no!!" Sandy trợn mắt trừng một cái, dường như muốn xuống xe để kiểm tra xem xét.
Tần Mộc Ngữ cũng xuống xe theo, nhẹ nhàng hỏi: "Cô có cần giúp đỡ gì không?"
Sandy cũng không ngẩng đầu lên, búng tay một cái: "Cần! Gọi con nuôi tôi tới, hát "Thuyền trưởng hải tặc" từ Trung Quốc của các người cho tôi nghe!"
Tần Mộc Ngữ giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngay lập tức bật cười: "Cái gì cơ? Con trai tôi là con nuôi cô sao tôi không biết." Tên tiểu quỷ kia cũng từ cửa sau nhảy xuống, bước từng bước nhỏ trên nền đất đi tới, bàn tay nhỏ yếu của Tần Mộc Ngữ đặt trên đầu thẳng bé, cười đến rạng rỡ, còn có "Thuyền trưởng hải tặc."
Tiểu Mặc từ dưới tay cô chui qua, vây quanh bên người Sandy: "Đúng vậy! Tiểu Mặc biết hát! Dì Sandy cũng thích nghe!"
Sandy mở nắp capo ở mũi xe lên, vén tay áo lên liền bắt đầu kiểm tra, hai bàn tay dính đầy dầu nhớt.
Tiểu Mặc rất phối hợp, vừa lắc lắc vừa ra sức dùng tiếng Trung hát: " Thuyền trưởng hải tặc, hey... heey...! Phấn Hồng Nương Nương, ai u, ôi!"
Tần Mộc Ngữ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, không bao lâu liền dựa vào trên cửa xe mà cười, về ca từ thì cô nghe qua cũng có thể hiểu được, thế nhưng lại thấy bộ dáng non nớt hồn nhiên của con trai, cô thực sự không nhịn được cười.
Sau một lúc, nét cười trên khuôn thanh tú của cô dần vơi bớt đi, ngắm nhìn Tiểu Mặc, trước mắt đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt của Thượng Quan Hạo.
... Rốt cuộc là anh như thế nào rồi?!
Điện thoại đặt ngay trên ghế lái phụ, cô thò người vào cầm lên, vuốt ve vỏ di động màu tím nhạt, nhấn một dãy số điện thoại.
Sau một lúc, bên trong truyền đến giọng nói êm tai của nữ nhân viên tổng đài: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."
Hàng lông mi cong dài của cô run lên một cái, khẽ cười, có một chút gì đó yếu ớt đầy cay đắng, sao cô lại có thể quên mất, phạm nhân trong lúc đang bị thẩm tra thì không được phép liên lạc với bên ngoài, chính cô cũng đã bước chân vào phòng giám sát, vì sao lại quên mất.
"Được rồi!" Sandy hoàn thành xuất sắc, lùi về phía sau một bước, đóng mui xe lại, "Chúng ta có thể đi!"
Sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc, Sandy xị mặt xuống làm bộ dáng đáng sợ, hai tay dính dầu đen sì đưa về phía Tiểu Mặc muốn chào hỏi, Tiểu Mặc hét to một tiếng, chạy về chỗ mẹ: "Mẹ, mẹ! Nhìn dì Sandy thật giống quỷ!"
Tần Mộc Ngữ đang thất thần, con trai chạy tới ôm lấy chân thì cô mới có cảm giác, ngước mắt trông thấy bộ dạng của Sandy, lại nhịn không được cười lên một tiếng. Cô gái này cũng sống ở một đất nước xa lạ nhưng lại độc lập và kiên cường, cố gắng không ngừng nghỉ.
"Tôi hỏi này Anglia, rốt cuộc cô và Joe đã đi đâu, làm cái gì mà sau khi trở về trên người đều là vết thương vậy? Mặc dù trước đó Joe để mặc cho Rolls làm loạn vu khống và hãm hại anh ấy, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề giơ tay chịu trói, lần này đã xảy ra chuyện gì?!" Sandy vừa lái xe vừa nói, nghiêng mặt nhìn sang, cô gái người phương Đông ngồi bên cạnh xinh đẹp đến mức chấn động lòng người, ngay cả lớp băng gạc trên trán cũng khiến người khác chú ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút thất thần, đôi mắt có tia sáng lấp lóe, lắc đầu.
Cô không biết nữa.
Cô cũng không biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Mặc ngồi ở phía sau giật mình một cái tỉnh táo lại, giống như cũng biết mẹ và dì đang nói đến Thượng Quan Hạo, vểnh tai nghe, nhưng nghe một lúc lâu cũng không hiểu, đành ngồi tại chỗ đung đưa hai chân, khuôn mặt nhỏ nhìn về ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, đôi mắt trong suốt bỗng sáng rực lên.
"Chú!" Cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn lẩm bẩm một tiếng.
Cơ thể nho nhỏ chui ra khỏi đai an toàn, Tiểu Mặc bám lấy cửa sổ, giọng nói giòn tan vang lên: "Mẹ, mẹ nhìn kìa! Chú, chú đang ở trên TV đó."
Tại trung tâm thành phố Manchester rộng lớn như vậy, tòa nhà có kiến trúc hình thoi với biểu tượng trang nghiêm tỏa ra ánh hào quang sáng chói, trên màn hình lớn đang phát tin tức được truyền hình trực tiếp, trong lòng cô đang giấu diếm nỗi nhớ người đàn ông đó, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng lại đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình khiến người ta giật mình, toàn bộ thành phố đều chăm chú xem, anh đơn độc một mình, giống như quỷ Satan dưới địa ngục đang ngồi ưu nhã trước bàn thẩm tra, đôi môi mỏng lạnh nhạt nhấn mạnh từng chữ một cách rõ ràng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ thoáng chốc trở nên hoảng hốt nhìn lên.
"Dừng xe!" Cô run giọng nói, "Sandy, dừng xe!"
Sandy cũng nhìn thấy tin tức đang phát trên màn hình, dừng xe lại ở ven đường, xe còn chưa dừng hẳn cô đã từ trong xe bước xuống, làn váy màu trắng trong nháy mắt bị gió thổi tung, bay lượn trong không trung.
/553
|