Không được, Ngôn Hinh, đây là cơ hội cuối cùng của mày để có thể cứu Tông Nguyên. Mấy ngày nữa là đến phiên tòa phán anh ấy tội cố ý gây thương tích cho người khác. Lúc trước cô đã hỏi luật sư và tội này có khả năng sẽ bị bỏ tù năm năm.
Tông Nguyên là một người con trai tài giỏi, đa tài, mặt nào anh cũng rất am hiểu. Cơ hồ mọi người đều rất xem trọng anh ấy, một tiền đồ, một tương lai xán lạn đang chờ đợi Tông Nguyên ở phía trước.
Năm năm đối với kế hoạch cuộc đời sau này của Tông Nguyên có thể nói là một sự đả kích lớn, huống chi anh ấy vì cô mới ra tay nặng như vậy, đắc tội với Tiết Cảnh Thiên. Cho nên Tông Nguyên cứ như thế này thì hỏng, không thể để anh ấy như vậy được.
Ngôn Hinh lơ đãng, mất hết hồn vía. Tiết Tử Nghiên sẽ không đờ nào thương hại một người con gái như cô, lúc này cơn giận dữ bùng lên, tay của Ngôn Hinh nắm chặt hơn: “Ngươi cái gì mà lại kháng cự chứ. Đừng nói là xấu hổ. Bên ngoài bao nhiêu người con gái khác muốn được cùng hắn gần gũi, đây là cơ hội khó nắm bắt. Đến đây rồi, đừng ở trước mặt ta mà nhắc đến 2 chữ trinh tiết, cảnh cáo ngươi, đây là thời điểm mấu chốt. Chút nữa bắt tay vào làm rồi đừng có trơ cái đầu gỗ ra. Dù sao ý thức của hắn cũng không được tỉnh táo, chỉ cần thân thể xử nữa của mình nương theo hắn là được.”
Cô nói những lời này lời lẽ như khinh thường chính bản thân, như một cái tát mặt làm cô xây xẩm mặt mày. Ngôn Hinh đè nén cơn đau đớn, giày xéo đang cuồn cuộn trong lồng ngực như nhẫn nhịn nỗi nhục nhã.
Bấm vào cánh tay đến nỗi toàn thân thấy đau đớn, không cần nhìn cũng biết làn da bây giờ đã đỏ ửng lên, vì vậy cô tùy tay đặt li rượu lên bàn, sau đó bắt đầu.
Vốn dĩ ăn mặc đơn giản nên khi cả người ngã xuống thì thân thể đã bị hở phần nào.
Cô liếc mắt sang phía cửa, ánh sáng chiếu lên người Tiết Tử Nghiên làm nước da cô trắng như đồ sứ. Tử Nghiên trước khi đi còn hừ một tiếng có gì đáng thưởng thức chứ, cũng không phải là gái ngoan thì có gì đặc biệt hơn người. Nếu không phải năm 10 tuổi cô đã từng cùng đàn anh đi ăn trộm, kinh nghiệm đầy mình, chuyện tốt hôm nay còn đến phiên cô?
Vừa nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Ngôn Hinh, trong lòng cảm thấy tức giận, nên vừa ra đến cửa đã “phi” một tiếng khinh thường. Ngôn Hinh, ngươi cũng thật biết làm bộ làm tịch.
Giờ phút này, tiếng đóng cửa vang lên làm căn phòng trở lại sự yên tĩnh. Chỉ còn nghe rõ tiếng nước chảy, có màn sương mù mờ ảo và hương bạc hà mát lạnh kia hình như là hơi thở người đàn ông ấy.
Ngôn Hinh nhắm chặt mắt, sự áp chế trong ý thức ngày càng thấp, hít sâu một hơi, cô chui vào trong cái chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra, cả người nằm im chôn chặt ở trong ấy.
Không khí trong phòng như ngưng trệ ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cô cứng đờ người nằm ở đó, lấy hết sức muốn di chuyển sự chú ý, thế là cô nghĩ đến Tông Nguyên, nhớ đến những lời anh ấy nói, nhớ đến dáng vẻ anh ấy khi cười, nhớ 1 Tông Nguyên luôn yêu chiều, cưng nựng cô, nhớ đến 1 Tông Nguyên vì cô mà đánh nhau cùng Tiết Cảnh Thiên.
Kì thực thì nguyên nhân vô cùng đơn giản: cuối tuần vừa rồi họ cùng nhau đi xem phim, xem xong thì trời đã khuya. Dù sao cũng là đầu xuân, màn đêm mang theo cái lạnh buốt, cô chịu lạnh rất kém, Tông Nguyên đau lòng cởi áo lạnh ra khoác lên người cô rồi quay người đi mua đồ uống gì nóng nóng.
Kết quả, đang đứng chờ một mình, cô gặp Tiết Cảnh Thiên. Tiết Cảnh Thiên say xỉn, miệng đầy mùi rượu đòi hôn cô, Ngôn Hinh đâu phải là đối thủ của hắn, đang ra sức giãy giụa thì Hạ Tông Nguyên trở về, bực tức xông vào đánh nhau với Tiết Cảnh Thiên.
Tiết Cảnh Thiên vốn là một công tử nhà giàu an nhàn sung sướng quen rồi, đương nhiên không phải là đối thủ của Hạ Tông Nguyên nên bị anh ấy đánh cho xây xẩm mặt mày, mồm miệng liên tục kêu la.
Tông Nguyên là một người con trai tài giỏi, đa tài, mặt nào anh cũng rất am hiểu. Cơ hồ mọi người đều rất xem trọng anh ấy, một tiền đồ, một tương lai xán lạn đang chờ đợi Tông Nguyên ở phía trước.
Năm năm đối với kế hoạch cuộc đời sau này của Tông Nguyên có thể nói là một sự đả kích lớn, huống chi anh ấy vì cô mới ra tay nặng như vậy, đắc tội với Tiết Cảnh Thiên. Cho nên Tông Nguyên cứ như thế này thì hỏng, không thể để anh ấy như vậy được.
Ngôn Hinh lơ đãng, mất hết hồn vía. Tiết Tử Nghiên sẽ không đờ nào thương hại một người con gái như cô, lúc này cơn giận dữ bùng lên, tay của Ngôn Hinh nắm chặt hơn: “Ngươi cái gì mà lại kháng cự chứ. Đừng nói là xấu hổ. Bên ngoài bao nhiêu người con gái khác muốn được cùng hắn gần gũi, đây là cơ hội khó nắm bắt. Đến đây rồi, đừng ở trước mặt ta mà nhắc đến 2 chữ trinh tiết, cảnh cáo ngươi, đây là thời điểm mấu chốt. Chút nữa bắt tay vào làm rồi đừng có trơ cái đầu gỗ ra. Dù sao ý thức của hắn cũng không được tỉnh táo, chỉ cần thân thể xử nữa của mình nương theo hắn là được.”
Cô nói những lời này lời lẽ như khinh thường chính bản thân, như một cái tát mặt làm cô xây xẩm mặt mày. Ngôn Hinh đè nén cơn đau đớn, giày xéo đang cuồn cuộn trong lồng ngực như nhẫn nhịn nỗi nhục nhã.
Bấm vào cánh tay đến nỗi toàn thân thấy đau đớn, không cần nhìn cũng biết làn da bây giờ đã đỏ ửng lên, vì vậy cô tùy tay đặt li rượu lên bàn, sau đó bắt đầu.
Vốn dĩ ăn mặc đơn giản nên khi cả người ngã xuống thì thân thể đã bị hở phần nào.
Cô liếc mắt sang phía cửa, ánh sáng chiếu lên người Tiết Tử Nghiên làm nước da cô trắng như đồ sứ. Tử Nghiên trước khi đi còn hừ một tiếng có gì đáng thưởng thức chứ, cũng không phải là gái ngoan thì có gì đặc biệt hơn người. Nếu không phải năm 10 tuổi cô đã từng cùng đàn anh đi ăn trộm, kinh nghiệm đầy mình, chuyện tốt hôm nay còn đến phiên cô?
Vừa nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Ngôn Hinh, trong lòng cảm thấy tức giận, nên vừa ra đến cửa đã “phi” một tiếng khinh thường. Ngôn Hinh, ngươi cũng thật biết làm bộ làm tịch.
Giờ phút này, tiếng đóng cửa vang lên làm căn phòng trở lại sự yên tĩnh. Chỉ còn nghe rõ tiếng nước chảy, có màn sương mù mờ ảo và hương bạc hà mát lạnh kia hình như là hơi thở người đàn ông ấy.
Ngôn Hinh nhắm chặt mắt, sự áp chế trong ý thức ngày càng thấp, hít sâu một hơi, cô chui vào trong cái chăn, ngay cả đầu cũng không lộ ra, cả người nằm im chôn chặt ở trong ấy.
Không khí trong phòng như ngưng trệ ngay cả hô hấp cũng khó khăn, cô cứng đờ người nằm ở đó, lấy hết sức muốn di chuyển sự chú ý, thế là cô nghĩ đến Tông Nguyên, nhớ đến những lời anh ấy nói, nhớ đến dáng vẻ anh ấy khi cười, nhớ 1 Tông Nguyên luôn yêu chiều, cưng nựng cô, nhớ đến 1 Tông Nguyên vì cô mà đánh nhau cùng Tiết Cảnh Thiên.
Kì thực thì nguyên nhân vô cùng đơn giản: cuối tuần vừa rồi họ cùng nhau đi xem phim, xem xong thì trời đã khuya. Dù sao cũng là đầu xuân, màn đêm mang theo cái lạnh buốt, cô chịu lạnh rất kém, Tông Nguyên đau lòng cởi áo lạnh ra khoác lên người cô rồi quay người đi mua đồ uống gì nóng nóng.
Kết quả, đang đứng chờ một mình, cô gặp Tiết Cảnh Thiên. Tiết Cảnh Thiên say xỉn, miệng đầy mùi rượu đòi hôn cô, Ngôn Hinh đâu phải là đối thủ của hắn, đang ra sức giãy giụa thì Hạ Tông Nguyên trở về, bực tức xông vào đánh nhau với Tiết Cảnh Thiên.
Tiết Cảnh Thiên vốn là một công tử nhà giàu an nhàn sung sướng quen rồi, đương nhiên không phải là đối thủ của Hạ Tông Nguyên nên bị anh ấy đánh cho xây xẩm mặt mày, mồm miệng liên tục kêu la.
/67
|