Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Tiểu Hồ Điệp
- Cả ngày ngâm mình ở Quảng Mậu, em sắp chết đến nơi rồi, muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Tạ Mộ Trừng vẫn xoa tay Ngôn hinh như vẫn dỏng tai nghe chỉ thị, giọng nói có chút không đứng đắn nhưng vẫn có vài phần kính sợ.
- Việc này nói sau. Tạ Thừa Huân lạnh lùng bác bỏ. Người nào biết hắn đều biết rằng không thể mè nheo với Tạ Thừa Huân, bình thường Tạ Mộ Trừng muốn gì Tạ Thừa Huân lập tức đồng ý, thế nhưng Mộ Trừng cũng biết chừng mực, nghe anh nói vậy thì hiểu, không dám nhắc lại.
Hoa Vinh giơ chén rượu lên:
- Tạ lão đại, uống rượu uống rượu, hôm nay không say không về!
Vừa nghe đến uống rượu, Thạch Dương sóc như bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy lên bưng chén rượu:
- Lần trước chưa được dịp, lần này nhất định phải cùng so tài với Tạ lão đại.
Một bàn đầy nam nhân họp nhau lại, một bình rượu nháy mắt đã thấy đáy ngay lập tức lại có thêm mấy bình, cô tạm thời có thể thoát thân. Nhưng có không thấy nhẹ người đi chút nào, ngược lại thấy trong lòng nóng như lửa.
Cô thật sự rất sợ, sợ Tạ Thừa Huân, sợ nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới đêm hôm đó, nhớ tới nỗi đau như xé rách tâm can, còn nỗi đau ở hai gò má trong trí nhớ nữa.
Càng sợ cô lại càng có một thứ cảm giác, cảm giác hắn có thể uống rượu say mà nói ra cái bí mật với mọi người. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ xấu hổ vô cùng, có thể chết ngay tại đấy.
Cô có thể không để ý những thứ khác, nhưng thanh danh đối với người con gái mà nói vô cùng quan trọng, nếu so với sinh mạng đôi khi còn quan trọng hơn. Từ tiểu học đến đại học, xung quanh cô luôn có đủ loại người theo đuổi, nhưng cô vẫn rất mực đứng đắn, lấy đúng quy tắc này mà làm theo.
Cho nên, đây là nguyên nhân chủ yếu cô chia tay với Tông Nguyên, nếu không phải đêm đầu tiên quý giá của cô bị mất đi thì cô chẳng sợ mẹ la, bà Hạ khóc mắng phản đối, chẳng bao giờ cô chia tay với Hạ Tông Nguyên đâu.
Tới gần nửa đêm mọi người uống rượu say mèm mới tản đi, Ngôn Hinh cũng không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ quên, ban đêm cô mơ màng tỉnh dậy thấy toàn thân khó chịu, thân thể như bị lửa thiêu.
Bà Ngữ đắp cái khăn thấm nước lên trán cô rồi lại rầy la:
- “Suốt ngày làm bậy, cái xú nha đầu này, tại sao lại uống nhiều như vậy cơ chú? Còn mặc ít nữa, không cảm lạnh mới là lạ…”
- “Đừng động vào”… Ngôn Hinh hươ hươ tay, thì thầm nói, quay sang 1 bên ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, thấy cánh tay trái lạnh lẽo vô cùng, giống như có thứ gì đó đi vào mạch máu, cô mở to mắt thì thấy tất cả bao phủ bởi một màu trắng, yếu ớt thở dài:
- Lại nằm mơ.
- “Hinh nhi, Hinh nhi…” Một gương mặt quen thuộc ghé sát lại gần cô, sung sướng gọi: “Cảm ơn trời đất, Hinh nhi, con tỉnh rồi”
- “Mẹ!” Ngôn Hinh lập tức tỉnh táo lại, vậy ra cô không phải đang nằm mơ. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện, trên tay lại còn truyền dịch.
- “Con cả đêm cứ mê sảng, đến bây giờ mới tỉnh!” : Bà Ngữ Lộ lấy tay sờ cái trán của cô, lẩm bẩm nói: “Hạ sốt rồi”
- “Mẹ, con bị sao vậy?” Ngôn Hinh cảm thấy khó hiểu, rõ ràng tối qua cô đang còn trên bàn cơm sao giờ lại trên giường bệnh, còn phát sốt nữa.
- “Nha đầu chết tiệt, con làm mẹ sợ muốn chết, tối hôm qua đồng nghiệp đưa con về nhà, con uống say, mẹ mới đặt con nằm xuống không bao lâu thì thấy con chân tay loạn xạ nói mê sảng, mẹ sờ đến cái trán thì phỏng cả tay, cả đêm mẹ ở bên cạnh để làm hạ sốt cho con, mà miệng con cứ nói đi nói lại mấy câu, gì mà: ‘Đừng đánh tôi’, ‘đừng nói ra’…..”
Beta: Tiểu Hồ Điệp
- Cả ngày ngâm mình ở Quảng Mậu, em sắp chết đến nơi rồi, muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Tạ Mộ Trừng vẫn xoa tay Ngôn hinh như vẫn dỏng tai nghe chỉ thị, giọng nói có chút không đứng đắn nhưng vẫn có vài phần kính sợ.
- Việc này nói sau. Tạ Thừa Huân lạnh lùng bác bỏ. Người nào biết hắn đều biết rằng không thể mè nheo với Tạ Thừa Huân, bình thường Tạ Mộ Trừng muốn gì Tạ Thừa Huân lập tức đồng ý, thế nhưng Mộ Trừng cũng biết chừng mực, nghe anh nói vậy thì hiểu, không dám nhắc lại.
Hoa Vinh giơ chén rượu lên:
- Tạ lão đại, uống rượu uống rượu, hôm nay không say không về!
Vừa nghe đến uống rượu, Thạch Dương sóc như bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy lên bưng chén rượu:
- Lần trước chưa được dịp, lần này nhất định phải cùng so tài với Tạ lão đại.
Một bàn đầy nam nhân họp nhau lại, một bình rượu nháy mắt đã thấy đáy ngay lập tức lại có thêm mấy bình, cô tạm thời có thể thoát thân. Nhưng có không thấy nhẹ người đi chút nào, ngược lại thấy trong lòng nóng như lửa.
Cô thật sự rất sợ, sợ Tạ Thừa Huân, sợ nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được mà nhớ tới đêm hôm đó, nhớ tới nỗi đau như xé rách tâm can, còn nỗi đau ở hai gò má trong trí nhớ nữa.
Càng sợ cô lại càng có một thứ cảm giác, cảm giác hắn có thể uống rượu say mà nói ra cái bí mật với mọi người. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ xấu hổ vô cùng, có thể chết ngay tại đấy.
Cô có thể không để ý những thứ khác, nhưng thanh danh đối với người con gái mà nói vô cùng quan trọng, nếu so với sinh mạng đôi khi còn quan trọng hơn. Từ tiểu học đến đại học, xung quanh cô luôn có đủ loại người theo đuổi, nhưng cô vẫn rất mực đứng đắn, lấy đúng quy tắc này mà làm theo.
Cho nên, đây là nguyên nhân chủ yếu cô chia tay với Tông Nguyên, nếu không phải đêm đầu tiên quý giá của cô bị mất đi thì cô chẳng sợ mẹ la, bà Hạ khóc mắng phản đối, chẳng bao giờ cô chia tay với Hạ Tông Nguyên đâu.
Tới gần nửa đêm mọi người uống rượu say mèm mới tản đi, Ngôn Hinh cũng không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ quên, ban đêm cô mơ màng tỉnh dậy thấy toàn thân khó chịu, thân thể như bị lửa thiêu.
Bà Ngữ đắp cái khăn thấm nước lên trán cô rồi lại rầy la:
- “Suốt ngày làm bậy, cái xú nha đầu này, tại sao lại uống nhiều như vậy cơ chú? Còn mặc ít nữa, không cảm lạnh mới là lạ…”
- “Đừng động vào”… Ngôn Hinh hươ hươ tay, thì thầm nói, quay sang 1 bên ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại lần nữa, thấy cánh tay trái lạnh lẽo vô cùng, giống như có thứ gì đó đi vào mạch máu, cô mở to mắt thì thấy tất cả bao phủ bởi một màu trắng, yếu ớt thở dài:
- Lại nằm mơ.
- “Hinh nhi, Hinh nhi…” Một gương mặt quen thuộc ghé sát lại gần cô, sung sướng gọi: “Cảm ơn trời đất, Hinh nhi, con tỉnh rồi”
- “Mẹ!” Ngôn Hinh lập tức tỉnh táo lại, vậy ra cô không phải đang nằm mơ. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện, trên tay lại còn truyền dịch.
- “Con cả đêm cứ mê sảng, đến bây giờ mới tỉnh!” : Bà Ngữ Lộ lấy tay sờ cái trán của cô, lẩm bẩm nói: “Hạ sốt rồi”
- “Mẹ, con bị sao vậy?” Ngôn Hinh cảm thấy khó hiểu, rõ ràng tối qua cô đang còn trên bàn cơm sao giờ lại trên giường bệnh, còn phát sốt nữa.
- “Nha đầu chết tiệt, con làm mẹ sợ muốn chết, tối hôm qua đồng nghiệp đưa con về nhà, con uống say, mẹ mới đặt con nằm xuống không bao lâu thì thấy con chân tay loạn xạ nói mê sảng, mẹ sờ đến cái trán thì phỏng cả tay, cả đêm mẹ ở bên cạnh để làm hạ sốt cho con, mà miệng con cứ nói đi nói lại mấy câu, gì mà: ‘Đừng đánh tôi’, ‘đừng nói ra’…..”
/67
|