Cô sửng sốt rồi mới hiểu được mình vừa làm gì, quay lại nhìn người đàn ông đó thì má phải đã hằn rõ năm ngón tay màu đỏ hồng.
Nam nhân ấy rõ ràng là không thể đoán trước được tình huống này, khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì tư thế bị nghiêng sang một bên, khi hắn quay mặt lại làm cho người ta phải kinh hãi vì con ngươi hắn đen thẫm lại, trên trán bao nhiêu gân xanh nổi hết lên, rõ ràng là hắn đang rất tức giận.
Cô ta thật đáng giận, cùng Tiết Tử Nghiên tính kế, lừa gạt hắn, mà bây giờ cô ta lại làm cho mình như một tên quỷ háo sắc gặp được một cô gái xinh tươi, một cơn bực tức như ngọn lửa thiêu đốt hắn rồi không thương tiếc gì hắn giáng cho cô một bạt tai.
Như tất cả sự tức giận hắn đều trút vào cái tát ấy, Ngôn Hinh lập tức thét lên một tiếng chói tai rồi lăn từ trên giường xuống, che hai má nghẹn ngào, nức nở. Hắn điên lên, hăng máu như một con gà đá liền ngồi lên người cô, cho cô thêm mấy cái tát nữa:
- Thích chơi trò chơi đánh nhau bằng tay hay sao? Như vậy tôi chơi cùng cô, xem cô chơi được bao lâu. Hả? Tôi nhất định thỏa mãn cô đến cùng.
Mấy cái tát này khiến cô thấy đầu đầy sao, cô rát đến nỗi như có một ngọn lửa đang quấn lấy cô, miệng tanh mùi máu tươi. Gương mặt hắn đang bị che phủ bởi nét tà ác cùng tàn nhẫn. Những dòng nước mắt không ngăn được cứ thế chảy ra, hai bàn tay cô lại bị cánh tay cứng như sắt của hắn giữ lại. Cô muốn vùng vẫy thoát ra nhưng căn bản không còn tí sức lực nào. Cho dù vừa nãy cô không uống ly rượu kia thì sức lực bình thường của cô cũng không thể kháng cự lại hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một chút, bên ngoài không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn cùng hắn gần gũi vậy mà cô ta lại làm hắn mất hứng, cô thật to gan không chỉ vì cùng Tiết Tử Nghiên lừa mắn mà còn dám cho hắn một cái tát.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ông nội hay cha hắn cũng không bao giờ đánh hắn, cô ta nghĩ cái gì thế không biết.
Cứ nghĩ như vậy, cơn tức của hắn càng tăng thêm, lại thấy cô cứ thút thít không nói câu nào liền bóp mạnh cằm của cô:
- Tại sao lại không nói gì? Câm điếc sao?
Ngôn Hinh nằm dưới thân hắn chỉ biết rơi lệ, nức nở cứ lắc đầu không ngừng. Cô căn bản không thể nói ra lời, cũng không biết Tiết Tử Nghiên đã bỏ gì vào trong ly rượu làm người cô cứ nhũn ra rồi run lên, cổ họng như bị chặn lại không thể phát ra tiếng nào.
Cả người cô thấy vô cùng khó chịu, không chỉ có đôi bàn tay đang bị nghiến rất chặt, mà có mấy cái tát làm cô đau buốt óc, mùi của nước mắt quyện với máu tươi xộc thẳng vào não cô. Sự tàn nhẫn của người đàn ông này giống như một con dao đâm thẳng vào cô, phá vỡ sự tôn nghiêm cuối cùng của cô. Cô từ bỏ, không khóc nữa.
Giờ phút này cô cảm thấy cưc kì nhục nhã, lại vô cùng hối hận. Thật sự hối hận, lẽ ra cô không nên đép ứng yêu cầu của Tiết Tử Nghiên, thế nên bây giờ cô mới lâm vào tình thế này. Còn có cách khác cứu Tông Nguyên, nhất định là có cách. Không thể để người đàn ông này phá hủy dự trong sạch của cô, tuyệt đối không!
Nghĩ đến Hạ Tông Nguyên, cô như có thêm muôn vàn hy vọng, đối với mấy cái tát của hắn càng làm cô thêm chán ghét. Lúc này cô như có thêm sức lực giãy dụa, thoát ra khỏi tên ác ôn này.
Việc này như thêm dầu vào lửa, làm hắn nổi giận đùng đùng, hắn dễ dàng giữ chặt tay cô ở phía trên đầu, cẩn thận nhìn ngắm người phụ nữ đang giận dữ ở dưới thân, nước mắt đong đầy làm mắt cô trong trẻo như thủy tinh, trong suốt như có thể nhìn thấu tất cả, thân thể mảnh khảnh nhưng cũng có đường cong, ngọn đèn chiếu vào làm nước da cô trắng hồng lên. Hai chân đang làm loạn nhưng thẳng tắp, mịn màng. Cái môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, ngực cô theo động tác giãy dụa mà phập phồng lên xuống, cái khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu, vẻ mặt vô lực vì không thể vùng lên đang rất xúc động, hắn hận không thể nhét cô vào trong mình, rồi hung hăng mà chiếm đoạt.
Yết hầu của hắn khẽ chuyển động lên xuống, cô dưới người hắn càng ra sức giãy dụa hắn càng có cảm giác hưng phấn khó nói, giống như là có một trận xuân phong đang càn quét con người hắn, ham muốn sắc dục khiến hắn điên hơn, không thể đè nén, rốt cục không thể nhẫn nại được nữa, hắn mắng to một tiếng rồi xông vào.
Nam nhân ấy rõ ràng là không thể đoán trước được tình huống này, khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì tư thế bị nghiêng sang một bên, khi hắn quay mặt lại làm cho người ta phải kinh hãi vì con ngươi hắn đen thẫm lại, trên trán bao nhiêu gân xanh nổi hết lên, rõ ràng là hắn đang rất tức giận.
Cô ta thật đáng giận, cùng Tiết Tử Nghiên tính kế, lừa gạt hắn, mà bây giờ cô ta lại làm cho mình như một tên quỷ háo sắc gặp được một cô gái xinh tươi, một cơn bực tức như ngọn lửa thiêu đốt hắn rồi không thương tiếc gì hắn giáng cho cô một bạt tai.
Như tất cả sự tức giận hắn đều trút vào cái tát ấy, Ngôn Hinh lập tức thét lên một tiếng chói tai rồi lăn từ trên giường xuống, che hai má nghẹn ngào, nức nở. Hắn điên lên, hăng máu như một con gà đá liền ngồi lên người cô, cho cô thêm mấy cái tát nữa:
- Thích chơi trò chơi đánh nhau bằng tay hay sao? Như vậy tôi chơi cùng cô, xem cô chơi được bao lâu. Hả? Tôi nhất định thỏa mãn cô đến cùng.
Mấy cái tát này khiến cô thấy đầu đầy sao, cô rát đến nỗi như có một ngọn lửa đang quấn lấy cô, miệng tanh mùi máu tươi. Gương mặt hắn đang bị che phủ bởi nét tà ác cùng tàn nhẫn. Những dòng nước mắt không ngăn được cứ thế chảy ra, hai bàn tay cô lại bị cánh tay cứng như sắt của hắn giữ lại. Cô muốn vùng vẫy thoát ra nhưng căn bản không còn tí sức lực nào. Cho dù vừa nãy cô không uống ly rượu kia thì sức lực bình thường của cô cũng không thể kháng cự lại hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn cho người phụ nữ không biết trời cao đất dày này một chút, bên ngoài không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn cùng hắn gần gũi vậy mà cô ta lại làm hắn mất hứng, cô thật to gan không chỉ vì cùng Tiết Tử Nghiên lừa mắn mà còn dám cho hắn một cái tát.
Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ông nội hay cha hắn cũng không bao giờ đánh hắn, cô ta nghĩ cái gì thế không biết.
Cứ nghĩ như vậy, cơn tức của hắn càng tăng thêm, lại thấy cô cứ thút thít không nói câu nào liền bóp mạnh cằm của cô:
- Tại sao lại không nói gì? Câm điếc sao?
Ngôn Hinh nằm dưới thân hắn chỉ biết rơi lệ, nức nở cứ lắc đầu không ngừng. Cô căn bản không thể nói ra lời, cũng không biết Tiết Tử Nghiên đã bỏ gì vào trong ly rượu làm người cô cứ nhũn ra rồi run lên, cổ họng như bị chặn lại không thể phát ra tiếng nào.
Cả người cô thấy vô cùng khó chịu, không chỉ có đôi bàn tay đang bị nghiến rất chặt, mà có mấy cái tát làm cô đau buốt óc, mùi của nước mắt quyện với máu tươi xộc thẳng vào não cô. Sự tàn nhẫn của người đàn ông này giống như một con dao đâm thẳng vào cô, phá vỡ sự tôn nghiêm cuối cùng của cô. Cô từ bỏ, không khóc nữa.
Giờ phút này cô cảm thấy cưc kì nhục nhã, lại vô cùng hối hận. Thật sự hối hận, lẽ ra cô không nên đép ứng yêu cầu của Tiết Tử Nghiên, thế nên bây giờ cô mới lâm vào tình thế này. Còn có cách khác cứu Tông Nguyên, nhất định là có cách. Không thể để người đàn ông này phá hủy dự trong sạch của cô, tuyệt đối không!
Nghĩ đến Hạ Tông Nguyên, cô như có thêm muôn vàn hy vọng, đối với mấy cái tát của hắn càng làm cô thêm chán ghét. Lúc này cô như có thêm sức lực giãy dụa, thoát ra khỏi tên ác ôn này.
Việc này như thêm dầu vào lửa, làm hắn nổi giận đùng đùng, hắn dễ dàng giữ chặt tay cô ở phía trên đầu, cẩn thận nhìn ngắm người phụ nữ đang giận dữ ở dưới thân, nước mắt đong đầy làm mắt cô trong trẻo như thủy tinh, trong suốt như có thể nhìn thấu tất cả, thân thể mảnh khảnh nhưng cũng có đường cong, ngọn đèn chiếu vào làm nước da cô trắng hồng lên. Hai chân đang làm loạn nhưng thẳng tắp, mịn màng. Cái môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, ngực cô theo động tác giãy dụa mà phập phồng lên xuống, cái khuôn mặt điềm đạm, đáng yêu, vẻ mặt vô lực vì không thể vùng lên đang rất xúc động, hắn hận không thể nhét cô vào trong mình, rồi hung hăng mà chiếm đoạt.
Yết hầu của hắn khẽ chuyển động lên xuống, cô dưới người hắn càng ra sức giãy dụa hắn càng có cảm giác hưng phấn khó nói, giống như là có một trận xuân phong đang càn quét con người hắn, ham muốn sắc dục khiến hắn điên hơn, không thể đè nén, rốt cục không thể nhẫn nại được nữa, hắn mắng to một tiếng rồi xông vào.
/67
|