Edit: Vũ Lam Ca
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Sự thật là tốc độ biến đổi nhanh chóng như vậy luôn làm người ta trở tay không kịp, mới một khắc Ngôn Hinh đang sung mãn, khí huyết tràn trề háo hức tìm công việc mới, ngay sau đó như bị dội một gáo nước lạnh vào người, ngồi đơ ra.
Từ khi thất nghiệp đến lúc bắt đầu tìm việc mới đã là hai tuần, cô điên lên rồi, cô chạy lòng vòng khắp nơi, nơi nào có thông báo tuyển dụng thì cô đều nộp mấy cái sơ yếu lí lịch, mỗi lần thị trường nhân tài mở cửa cô đã chờ sẵn bên ngoài tự thuở nào.
Kì quái là, mấy trăm cái sơ yếu lí lịch của cô như bị chìm nghỉm dưới đáy biển, bặt vô âm tín. Liền ngay cả khi cô nộp đơn vào một vị trí quèn trong công ty phiên dịch nhỏ thì cũng chả thấy gì, điện thoại lúc nào cũng cái khẩu khí: “Không có, không có, đi chỗ khác tìm đi”
Ngôn Hinh mờ mịt, mỗi ngày trôi qua cô như một con kiến bò loạn trong cái chảo nóng, cô cần công việc, từng miếng đồ ăn, điện nước trong nhà đều cần tiền, Đường nhi cũng cần có tiền sinh hoạt phí.
Đầu óc cô quy cuồng việc làm việc làm, cuối cùng cũng không có cách nào. Trong lúc vô ý ở ga tàu điện ngầm, cô nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng của một quán bar, tính thù lao theo giờ, một đêm được một trăm tiền.
Cô nắm tay do dự, không thể xuống dốc như vậy được, việc làm đương nhiên phải tiếp tục tìm, bất quá bây giờ chưa tìm được thì có thể sống tạm bằng việc này đã, chủ ý đã quyết, khẽ cắn môi, kéo tờ giấy kia xuống rồi đi tìm quán bar đó. Quản lí vừa thấy cô thì lập tức hai mắt như tỏa sáng, đương nhiên quyết định luôn không cần nghĩ.
Vì thế, ban ngày cô vẫn loanh quanh tìm việc làm, chạng vạng là lại qua quán bar, gia giáo của mẹ cô rất nghiêm, luôn ghét các quán bar tại địa phương và cấm cô và Đường nhi đặt chân tới đó, cho nên cô phải giấu, nói là làm việc theo ca, cô phụ trách ca đó ở siêu thị.
Làm vài ngày tuy rằng rất mệt nhưng theo lời tờ giấy tuyển dụng thì lương được rất nhiều. Mỗi ngày tan tầm đều tính tiền thù lao, lấy được cả tiền mặt, đây là điểm mà Ngôn Hinh vui mừng nhất.
Quán bar này được trang hoàng vô cùng sang trọng, là quán bar dành cho những người có tiền, có quyền thì đương nhiên cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp bồi rượu. Ngôn Hinh chỉ ngồi quầy mà đưa rượu ra, người nào hào phóng boa tiền cho thì một tối cô thu được không ít.
Đương nhiên cũng có những vị khách rất khó chịu, ở đây người nào cũng trang điểm rất đậm nhìn tầm thường, nhìn đến người đưa rượu là Ngôn Hinh mặt mộc không trang điểm gì thì thấy rất thú vị, đưa một số tiền boa lớn lợi dụ: “Không nghĩ được rằng nơi này còn có thứ mới mẻ như vậy nha, cô gái, một đêm như vậy bao nhiêu, hả? Đêm nay đi cùng anh có được không, chỉ cần làm cho đại gia ta thoải mãn, cô em muốn thưởng cái gì anh đây cũng chiều! Thế nào?”
Lúc nào Ngôn Hinh cũng chỉ cúi đầu thật thấp, đưa nhanh ly rượu: “Không, tôi chỉ làm theo ca”, nói xong liền chạy đi.
Hắn thấy mất mặt liền hùng hùng hổ hổ gọi quản lí tới, quản lí biết cách ăn nói, chả mấy chốc đã làm nguôi cơn giận của hắn, cô ngồi một mình ở ghế bành trông sang đầy lo lắng, đề phòng.
Quản lí mặt như ăn phải bả đi ra:
- Đến nơi này phải biết điều một chút, chứ không phải người nào cũng có thể đắc tội được đâu, cô biết người vừa rồi là ai không? Nói ra hù chết cô, lần sau phải khéo một chút, nói chuyện nhẹ nhàng đưa đẩy, lần này cô gặp may đó.
- Cảm ơn quản lí, tôi đã biết phải làm thế nào! Ngôn Hinh nhất thời như trút được gánh nặng, chỉ cần không đuổi việc cô là tốt rồi, về phần sau này cô gặp lại kiểu người này thì khôn mà chừa ra.
Hôm nay quản lí nói có khách quí đến, làm cho cô phải đi bưng rượu. Đem tất cả mấy ly đặt lên khay, cô đẩy cửa bước vào vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới đám khách quý này lại có Tạ Thừa Huân, đương nhiên xung quanh hắn là một đống những gương mặt quen thuộc.
Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Sự thật là tốc độ biến đổi nhanh chóng như vậy luôn làm người ta trở tay không kịp, mới một khắc Ngôn Hinh đang sung mãn, khí huyết tràn trề háo hức tìm công việc mới, ngay sau đó như bị dội một gáo nước lạnh vào người, ngồi đơ ra.
Từ khi thất nghiệp đến lúc bắt đầu tìm việc mới đã là hai tuần, cô điên lên rồi, cô chạy lòng vòng khắp nơi, nơi nào có thông báo tuyển dụng thì cô đều nộp mấy cái sơ yếu lí lịch, mỗi lần thị trường nhân tài mở cửa cô đã chờ sẵn bên ngoài tự thuở nào.
Kì quái là, mấy trăm cái sơ yếu lí lịch của cô như bị chìm nghỉm dưới đáy biển, bặt vô âm tín. Liền ngay cả khi cô nộp đơn vào một vị trí quèn trong công ty phiên dịch nhỏ thì cũng chả thấy gì, điện thoại lúc nào cũng cái khẩu khí: “Không có, không có, đi chỗ khác tìm đi”
Ngôn Hinh mờ mịt, mỗi ngày trôi qua cô như một con kiến bò loạn trong cái chảo nóng, cô cần công việc, từng miếng đồ ăn, điện nước trong nhà đều cần tiền, Đường nhi cũng cần có tiền sinh hoạt phí.
Đầu óc cô quy cuồng việc làm việc làm, cuối cùng cũng không có cách nào. Trong lúc vô ý ở ga tàu điện ngầm, cô nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng của một quán bar, tính thù lao theo giờ, một đêm được một trăm tiền.
Cô nắm tay do dự, không thể xuống dốc như vậy được, việc làm đương nhiên phải tiếp tục tìm, bất quá bây giờ chưa tìm được thì có thể sống tạm bằng việc này đã, chủ ý đã quyết, khẽ cắn môi, kéo tờ giấy kia xuống rồi đi tìm quán bar đó. Quản lí vừa thấy cô thì lập tức hai mắt như tỏa sáng, đương nhiên quyết định luôn không cần nghĩ.
Vì thế, ban ngày cô vẫn loanh quanh tìm việc làm, chạng vạng là lại qua quán bar, gia giáo của mẹ cô rất nghiêm, luôn ghét các quán bar tại địa phương và cấm cô và Đường nhi đặt chân tới đó, cho nên cô phải giấu, nói là làm việc theo ca, cô phụ trách ca đó ở siêu thị.
Làm vài ngày tuy rằng rất mệt nhưng theo lời tờ giấy tuyển dụng thì lương được rất nhiều. Mỗi ngày tan tầm đều tính tiền thù lao, lấy được cả tiền mặt, đây là điểm mà Ngôn Hinh vui mừng nhất.
Quán bar này được trang hoàng vô cùng sang trọng, là quán bar dành cho những người có tiền, có quyền thì đương nhiên cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp bồi rượu. Ngôn Hinh chỉ ngồi quầy mà đưa rượu ra, người nào hào phóng boa tiền cho thì một tối cô thu được không ít.
Đương nhiên cũng có những vị khách rất khó chịu, ở đây người nào cũng trang điểm rất đậm nhìn tầm thường, nhìn đến người đưa rượu là Ngôn Hinh mặt mộc không trang điểm gì thì thấy rất thú vị, đưa một số tiền boa lớn lợi dụ: “Không nghĩ được rằng nơi này còn có thứ mới mẻ như vậy nha, cô gái, một đêm như vậy bao nhiêu, hả? Đêm nay đi cùng anh có được không, chỉ cần làm cho đại gia ta thoải mãn, cô em muốn thưởng cái gì anh đây cũng chiều! Thế nào?”
Lúc nào Ngôn Hinh cũng chỉ cúi đầu thật thấp, đưa nhanh ly rượu: “Không, tôi chỉ làm theo ca”, nói xong liền chạy đi.
Hắn thấy mất mặt liền hùng hùng hổ hổ gọi quản lí tới, quản lí biết cách ăn nói, chả mấy chốc đã làm nguôi cơn giận của hắn, cô ngồi một mình ở ghế bành trông sang đầy lo lắng, đề phòng.
Quản lí mặt như ăn phải bả đi ra:
- Đến nơi này phải biết điều một chút, chứ không phải người nào cũng có thể đắc tội được đâu, cô biết người vừa rồi là ai không? Nói ra hù chết cô, lần sau phải khéo một chút, nói chuyện nhẹ nhàng đưa đẩy, lần này cô gặp may đó.
- Cảm ơn quản lí, tôi đã biết phải làm thế nào! Ngôn Hinh nhất thời như trút được gánh nặng, chỉ cần không đuổi việc cô là tốt rồi, về phần sau này cô gặp lại kiểu người này thì khôn mà chừa ra.
Hôm nay quản lí nói có khách quí đến, làm cho cô phải đi bưng rượu. Đem tất cả mấy ly đặt lên khay, cô đẩy cửa bước vào vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới đám khách quý này lại có Tạ Thừa Huân, đương nhiên xung quanh hắn là một đống những gương mặt quen thuộc.
/67
|