“Tạ nhị thiếu gia, ngươi đã tới, mau lại đây ngồi xuống cùng mọi người”
Mọi người đều nhiệt tình tiếp đón, ai cũng muốn được ngồi cạnh Tạ Thừa Huân, Ngôn Hinh cúi đầu lưu loát đổ đầy một ly, nhẹ nhàng đổ đầy ly rượu trước mặt Tạ Thừa Huân, không cẩn thận đón nhận ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của hắn, cô vội thối lui trở về vị trí của mình.
“Thường ngày tôi ít ở công ty, vì vậy rất cần sự hỗ trợ của mọi người” Tạ Thừa Huân cất giọng lạnh lùng nhưng âm thanh lại mang ý cười, chưa bao giờ thấy hắn có thái độ khiêm tốn như vậy, thoạt nhìn như đau lòng cho em trai Tạ Mộ Trừng, mặc kệ Tạ Mộ Trừng làm ra chuyện gì, chung qui hắn vừa có thể thoát thân vừa thuận lợi tạo mối quan hệ tốt đẹp với các lãnh đạo cấp cao.
“Tạ nhị thiếu gia trẻ tuổi tài cao, quản lý cả một tập đoàn lớn, chỉ là một chút chuyện nhỏ, làm sao có thể ảnh hưởng đến toàn cục …..”
“Tạ lão đệ yên tâm, có chúng ta cùng giúp sức, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề lớn….”
Mọi người uống hết chén này đến chén khác, Ngôn Hinh chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ của mình, mỗi một động tác đều hít sâu mấy lần, cẩn thận sợ xảy ra sai sót. Bỗng dưng thấy sống lưng lạnh toát, cô biết có người đang nhìn mình. Từ lúc theo Tạ Mộ Trừng vào đến cửa cho tới bây giờ, nàng vẫn giữ khí thế của mình nhưng khi Tạ Thừa Huân bước vào, cô cứ như vô tình nhìn mặt hắn, cũng không rõ đang nhìn gì.
Tránh làm cho bản thân căng thẳng đến nổi da gà, Ngôn Hinh dùng hàm răng trắng noãn của mình cắn nhẹ môi dưới, âm thầm điều chỉnh hơi thở của mình, cố lấy dũng khí ngênh tiếp ánh mắt lạnh lùng kia, Tạ Thừa Huân dù bên ngoài vẫn thoải mái dựa vào sô-pha, uống rượu, nói chuyện phiếm của mọi người nhưng vẫn tỏ ra khí phách hơn người, nhưng cô biết rõ người này bề ngoài dù lạnh lùng thâm tình nhưng bên trong là mười phần tà ác, chỉ là lập tức nhớ tới cái tát của hắn,trong lòng bừng bừng lửa giận, cảm giác giống như hai gò má đang bị thiêu cháy.
Một mặt vừa rót rượu, mặt khác lại thầm quan sát Tạ Mộ Trừng, từ lúc bước vào cửa tới giờ, cũng chưa liếc mắt nhìn cô cái nào, nàng cúi người đi qua trước mặt hắn, khoảng cách gần hơn nhưng vẫn không thấy Tạ đại thiếu gia ưu ái nhìn về phía nàng.
Hai anh em này đúng thật là kì lạ, ai cô cùng tiếp xúc nhiều lần, cũng coi như là quen biết, chẳng những không thèm nhìn đến cô mà còn xem cô như hình nhân, tràn đầy ý coi thường, lần trước ăn cơm đã không thèm nhìn đến cô, sao hôm nay không thử phá lệ một lần?
Đổ đầy một ly, nàng lại thoái lui về chỗ của mình, nhóm người này đúng thật là lợi hại, biết bao nhiêu khối rượu mà cũng uống hết, mấy chốc bình thứ sáu lại bắt đầu vơi. Lại đến rót rượu, nàng tận dụng thấp giọng hỏi khẽ “Rượu đã muốn hết, Ngài còn muốn tiếp tục sao?”
Tiết bí thư lập tức đáp lời “Tiếp tục,làm sao mà không tiếp tục được chứ? Mọi người đang cao hứng, đem hết rượu lại đây……..cô đi nói với quản lý,tất cả ta sẽ chi trả!”
Tiết bí thư lập tức đứng dậy, Ngôn Hinh cô rất ghét nhà họ Tiết, nếu không bởi vì Tiết Cảnh Thiên thiếu chút nữa đã làm hại cô thiếu chút nữa ngồi tù, cũng như thế nào cô lại phải bán đứng chính mình, và cũng không chia tay với Tông Nguyên. Xét cho cùng tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đều là do nhà họ Tiết cậy quyền cậy thế làm hại cô cùng Tông Nguyên phải tách ra
Cô cố ý hạ thuốc xổ vào ly của Tiết bí thư muốn hắn khổ sở, xong cô lui ra ngoài xem trò đùa dai của mình nhân tiện trả thù 1 chút. Đến trước sân khấu tìm quản lý, Ngôn Hinh đọc trên loại rượu, lúc đang chờ người mang rượu ra, nàng thông báo với quản lý “Quản lý, vị khách họ Tiết nói muốn mang thêm rượu, tất cả đều tính về phần hắn.”
Mọi người đều nhiệt tình tiếp đón, ai cũng muốn được ngồi cạnh Tạ Thừa Huân, Ngôn Hinh cúi đầu lưu loát đổ đầy một ly, nhẹ nhàng đổ đầy ly rượu trước mặt Tạ Thừa Huân, không cẩn thận đón nhận ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của hắn, cô vội thối lui trở về vị trí của mình.
“Thường ngày tôi ít ở công ty, vì vậy rất cần sự hỗ trợ của mọi người” Tạ Thừa Huân cất giọng lạnh lùng nhưng âm thanh lại mang ý cười, chưa bao giờ thấy hắn có thái độ khiêm tốn như vậy, thoạt nhìn như đau lòng cho em trai Tạ Mộ Trừng, mặc kệ Tạ Mộ Trừng làm ra chuyện gì, chung qui hắn vừa có thể thoát thân vừa thuận lợi tạo mối quan hệ tốt đẹp với các lãnh đạo cấp cao.
“Tạ nhị thiếu gia trẻ tuổi tài cao, quản lý cả một tập đoàn lớn, chỉ là một chút chuyện nhỏ, làm sao có thể ảnh hưởng đến toàn cục …..”
“Tạ lão đệ yên tâm, có chúng ta cùng giúp sức, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề lớn….”
Mọi người uống hết chén này đến chén khác, Ngôn Hinh chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ của mình, mỗi một động tác đều hít sâu mấy lần, cẩn thận sợ xảy ra sai sót. Bỗng dưng thấy sống lưng lạnh toát, cô biết có người đang nhìn mình. Từ lúc theo Tạ Mộ Trừng vào đến cửa cho tới bây giờ, nàng vẫn giữ khí thế của mình nhưng khi Tạ Thừa Huân bước vào, cô cứ như vô tình nhìn mặt hắn, cũng không rõ đang nhìn gì.
Tránh làm cho bản thân căng thẳng đến nổi da gà, Ngôn Hinh dùng hàm răng trắng noãn của mình cắn nhẹ môi dưới, âm thầm điều chỉnh hơi thở của mình, cố lấy dũng khí ngênh tiếp ánh mắt lạnh lùng kia, Tạ Thừa Huân dù bên ngoài vẫn thoải mái dựa vào sô-pha, uống rượu, nói chuyện phiếm của mọi người nhưng vẫn tỏ ra khí phách hơn người, nhưng cô biết rõ người này bề ngoài dù lạnh lùng thâm tình nhưng bên trong là mười phần tà ác, chỉ là lập tức nhớ tới cái tát của hắn,trong lòng bừng bừng lửa giận, cảm giác giống như hai gò má đang bị thiêu cháy.
Một mặt vừa rót rượu, mặt khác lại thầm quan sát Tạ Mộ Trừng, từ lúc bước vào cửa tới giờ, cũng chưa liếc mắt nhìn cô cái nào, nàng cúi người đi qua trước mặt hắn, khoảng cách gần hơn nhưng vẫn không thấy Tạ đại thiếu gia ưu ái nhìn về phía nàng.
Hai anh em này đúng thật là kì lạ, ai cô cùng tiếp xúc nhiều lần, cũng coi như là quen biết, chẳng những không thèm nhìn đến cô mà còn xem cô như hình nhân, tràn đầy ý coi thường, lần trước ăn cơm đã không thèm nhìn đến cô, sao hôm nay không thử phá lệ một lần?
Đổ đầy một ly, nàng lại thoái lui về chỗ của mình, nhóm người này đúng thật là lợi hại, biết bao nhiêu khối rượu mà cũng uống hết, mấy chốc bình thứ sáu lại bắt đầu vơi. Lại đến rót rượu, nàng tận dụng thấp giọng hỏi khẽ “Rượu đã muốn hết, Ngài còn muốn tiếp tục sao?”
Tiết bí thư lập tức đáp lời “Tiếp tục,làm sao mà không tiếp tục được chứ? Mọi người đang cao hứng, đem hết rượu lại đây……..cô đi nói với quản lý,tất cả ta sẽ chi trả!”
Tiết bí thư lập tức đứng dậy, Ngôn Hinh cô rất ghét nhà họ Tiết, nếu không bởi vì Tiết Cảnh Thiên thiếu chút nữa đã làm hại cô thiếu chút nữa ngồi tù, cũng như thế nào cô lại phải bán đứng chính mình, và cũng không chia tay với Tông Nguyên. Xét cho cùng tất cả mọi chuyện xảy ra với cô đều là do nhà họ Tiết cậy quyền cậy thế làm hại cô cùng Tông Nguyên phải tách ra
Cô cố ý hạ thuốc xổ vào ly của Tiết bí thư muốn hắn khổ sở, xong cô lui ra ngoài xem trò đùa dai của mình nhân tiện trả thù 1 chút. Đến trước sân khấu tìm quản lý, Ngôn Hinh đọc trên loại rượu, lúc đang chờ người mang rượu ra, nàng thông báo với quản lý “Quản lý, vị khách họ Tiết nói muốn mang thêm rượu, tất cả đều tính về phần hắn.”
/67
|