Edit: Hàn Diệp Băng
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Tạ Thừa Huân hắn dù có nghĩ thế nào cũng đâu nghĩ là nữ nhân này, Mộ Trừng coi trọng ai cũng được, mặc kệ Mộ Trừng thích và tiếp cận nữ nhân này với mục đích gì, chỉ cần Mộ Trừng vui, Mộ Trừng thích, chẳng sợ nữ nhân này lòng dạ nham hiểm, so với Mộ Trừng lớn hơn mười hay hai mươi tuổi, với hắn cũng không sao cả.
Nhưng vì sao cứ phải là nữ nhân Ngôn Hinh, cố tình chính là nữ nhân mà hai tháng trước có xích mích với hắn.
Tạ Thừa Huân lập tức thấy kỳ quái, thiên hạ rộng lớn mà tại sao Ngôn Hinh này cứ cố tình theo bám Tạ gia, cô ta thật đúng là gian xảo, theo bên hắn không có lấy nửa điểm ưu thế cho nên đem ánh mắt chuyển hướng đến người Mộ Trừng, chết tiệt hơn nữa là không biết cô cho Mộ Trừng ăn thuốc gì mà làm cho Mộ Trừng nhớ mãi không quên, vì cô mà tinh thần trở nên sa sút đến như thế này.
Khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt, Ngôn Hinh này chính là hồ ly tinh khôn khéo gấp trăm lần so với đám phụ nữ vây xung quanh Mộ Trừng trước kia. Cô ta ở một chỗ, không bám theo cũng như ngó ngàng gì Mộ Trừng mà để Mộ Trừng 1 lòng đi theo, cho dù Mộ Trừng có đau lòng bao nhiêu vì cô ta biết hắn chưa bao giờ nói “không” với Mộ Trừng.
Trong cơn tức giận tay Tạ Thừa Huân vò nát vỏ bao thuốc là đặt trên bàn ném ra ngoài cửa sổ biến mất vào trong màn mưa. Tốt! Rất tốt!! Thật sự là rất tốt! Ngôn Hinh từ nay về sau ta thật muốn xem cô còn giở bao nhiêu thủ đoạn nữa. Đến tột cùng sẽ xem thử ai thắng ai thua!
Lúc này đã rạng sáng, mưa to từ nửa đêm giờ đã sắp tạnh, Ngôn Hinh lê thân thể mệt mỏi về nhà, thấy phòng mẹ vẫn mở cảm thấy kì lạ nên lại xem bình thường lúc ngủ bà luôn khóa cửa phòng nhưng sao hôm nay lại không khóa. Vừa đi vào Ngôn Hinh sợ ngây người vì không có ai trong phòng có nghĩa là từ chiều đến giờ mà mẹ vẫn chưa trở về.
Ngôn Hinh có 1 loại dự cảm không tốt, cuống quít lấy điện thoại gọi cho mẹ, sau vài tiếng tút tút cô mới bà không mang điện thoại. Bà có thể đi đâu? Giữa trưa không phải nói là đi tìm việc sao? Nhớ rõ lúc ấy bà nói rất chắc chắn, giờ cẩn thận suy nghĩ lại thấy dường như trong giọng nói của bà có 1 loại tuyệt vọng không thể diễn tả.
Mẹ…hai chân Ngôn Hinh run run chạy ra khỏi nhà, chạy đến ngã tư, ngoài đèn đường phía sau thì cơ hồ không có ai đi lại trên đường, bất chợt liếc mắt thấy 1 chiếc xe thể thao quen mắt đỗ dưới lầu.
Tạ Mộ Trừng cư nhiên nửa đêm không ngủ được chạy xe đến đứng dưới lầu nhà cô, Ngôn Hinh lắc đầu tưởng chính mình bị hoa mắt vội vàng chạy đến bên đường chờ taxi, nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy một chiếc nào đi qua, cô đi qua đi lại không ngừng lo lắng. Kỳ thật cô cũng không biết chính xác phải đi nơi nào để tìm mẹ, chỉ dự định đến những nơi mà mẹ cô thích hoặc thường xuyên lui tới.
Ánh mắt Ngôn Hinh không ngừng nhìn xung quanh để chắc rằng không bỏ qua 1 chiếc taxi nào chạy đến cô đang gấp đến độ dậm chân thì thình lình có 1 chiếc xe lấy tốc độ xét đánh thắng lại trước mặt cô, Ngôn Hinh ngạc nhiên mở to mắt cô không ngờ thật là Tạ Mộ Trừng.
Nhớ đến cam kết với Tạ Thừa Huân, nàng theo bản năng quay đầu lui về phía sau nghĩ muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách, vừa mới đi được vài bước phía sau liền truyền đến âm thanh tự giễu của Tạ Mộ Trừng “Ngôn Hinh chẳng lẽ cô ghét ta đến thế sao?”.
Không biết có phải do đêm tối làm hạn chế tầm nhìn hay không mà so với 1 Tạ Mộ Trừng luôn cao cao tại thượng thì giờ đây từ giọng điệu có thể nhìn ra một loại bi thương không nói rõ. Ngôn Hinh dừng cước bộ quay lại nhìn hắn “Thực xin lỗi, Tạ Mộ Trừng ta không phải có ý như vậy…”
“Không phải!? Vậy hành động của cô có ý tứ gì?” Tạ Mộ Trừng cười lạnh “Chẳng lẽ ánh mắt ta có vấn đề? Ta mới vừa xuất hiện cô liền xoay đầu bỏ chạy không phải bởi vì cô chán ghét ta sao? Ngôn Hinh nếu bàn về dối trá, cô so với ta dối trá vạn lần!”.
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Tạ Thừa Huân hắn dù có nghĩ thế nào cũng đâu nghĩ là nữ nhân này, Mộ Trừng coi trọng ai cũng được, mặc kệ Mộ Trừng thích và tiếp cận nữ nhân này với mục đích gì, chỉ cần Mộ Trừng vui, Mộ Trừng thích, chẳng sợ nữ nhân này lòng dạ nham hiểm, so với Mộ Trừng lớn hơn mười hay hai mươi tuổi, với hắn cũng không sao cả.
Nhưng vì sao cứ phải là nữ nhân Ngôn Hinh, cố tình chính là nữ nhân mà hai tháng trước có xích mích với hắn.
Tạ Thừa Huân lập tức thấy kỳ quái, thiên hạ rộng lớn mà tại sao Ngôn Hinh này cứ cố tình theo bám Tạ gia, cô ta thật đúng là gian xảo, theo bên hắn không có lấy nửa điểm ưu thế cho nên đem ánh mắt chuyển hướng đến người Mộ Trừng, chết tiệt hơn nữa là không biết cô cho Mộ Trừng ăn thuốc gì mà làm cho Mộ Trừng nhớ mãi không quên, vì cô mà tinh thần trở nên sa sút đến như thế này.
Khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt, Ngôn Hinh này chính là hồ ly tinh khôn khéo gấp trăm lần so với đám phụ nữ vây xung quanh Mộ Trừng trước kia. Cô ta ở một chỗ, không bám theo cũng như ngó ngàng gì Mộ Trừng mà để Mộ Trừng 1 lòng đi theo, cho dù Mộ Trừng có đau lòng bao nhiêu vì cô ta biết hắn chưa bao giờ nói “không” với Mộ Trừng.
Trong cơn tức giận tay Tạ Thừa Huân vò nát vỏ bao thuốc là đặt trên bàn ném ra ngoài cửa sổ biến mất vào trong màn mưa. Tốt! Rất tốt!! Thật sự là rất tốt! Ngôn Hinh từ nay về sau ta thật muốn xem cô còn giở bao nhiêu thủ đoạn nữa. Đến tột cùng sẽ xem thử ai thắng ai thua!
Lúc này đã rạng sáng, mưa to từ nửa đêm giờ đã sắp tạnh, Ngôn Hinh lê thân thể mệt mỏi về nhà, thấy phòng mẹ vẫn mở cảm thấy kì lạ nên lại xem bình thường lúc ngủ bà luôn khóa cửa phòng nhưng sao hôm nay lại không khóa. Vừa đi vào Ngôn Hinh sợ ngây người vì không có ai trong phòng có nghĩa là từ chiều đến giờ mà mẹ vẫn chưa trở về.
Ngôn Hinh có 1 loại dự cảm không tốt, cuống quít lấy điện thoại gọi cho mẹ, sau vài tiếng tút tút cô mới bà không mang điện thoại. Bà có thể đi đâu? Giữa trưa không phải nói là đi tìm việc sao? Nhớ rõ lúc ấy bà nói rất chắc chắn, giờ cẩn thận suy nghĩ lại thấy dường như trong giọng nói của bà có 1 loại tuyệt vọng không thể diễn tả.
Mẹ…hai chân Ngôn Hinh run run chạy ra khỏi nhà, chạy đến ngã tư, ngoài đèn đường phía sau thì cơ hồ không có ai đi lại trên đường, bất chợt liếc mắt thấy 1 chiếc xe thể thao quen mắt đỗ dưới lầu.
Tạ Mộ Trừng cư nhiên nửa đêm không ngủ được chạy xe đến đứng dưới lầu nhà cô, Ngôn Hinh lắc đầu tưởng chính mình bị hoa mắt vội vàng chạy đến bên đường chờ taxi, nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy một chiếc nào đi qua, cô đi qua đi lại không ngừng lo lắng. Kỳ thật cô cũng không biết chính xác phải đi nơi nào để tìm mẹ, chỉ dự định đến những nơi mà mẹ cô thích hoặc thường xuyên lui tới.
Ánh mắt Ngôn Hinh không ngừng nhìn xung quanh để chắc rằng không bỏ qua 1 chiếc taxi nào chạy đến cô đang gấp đến độ dậm chân thì thình lình có 1 chiếc xe lấy tốc độ xét đánh thắng lại trước mặt cô, Ngôn Hinh ngạc nhiên mở to mắt cô không ngờ thật là Tạ Mộ Trừng.
Nhớ đến cam kết với Tạ Thừa Huân, nàng theo bản năng quay đầu lui về phía sau nghĩ muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách, vừa mới đi được vài bước phía sau liền truyền đến âm thanh tự giễu của Tạ Mộ Trừng “Ngôn Hinh chẳng lẽ cô ghét ta đến thế sao?”.
Không biết có phải do đêm tối làm hạn chế tầm nhìn hay không mà so với 1 Tạ Mộ Trừng luôn cao cao tại thượng thì giờ đây từ giọng điệu có thể nhìn ra một loại bi thương không nói rõ. Ngôn Hinh dừng cước bộ quay lại nhìn hắn “Thực xin lỗi, Tạ Mộ Trừng ta không phải có ý như vậy…”
“Không phải!? Vậy hành động của cô có ý tứ gì?” Tạ Mộ Trừng cười lạnh “Chẳng lẽ ánh mắt ta có vấn đề? Ta mới vừa xuất hiện cô liền xoay đầu bỏ chạy không phải bởi vì cô chán ghét ta sao? Ngôn Hinh nếu bàn về dối trá, cô so với ta dối trá vạn lần!”.
/67
|