Khi Tống Khinh Ca từ phòng hồi sức cấp cứu bước ra, thì bên ngoài cửa sổ trời đang mưa rơi lác đác. Mùa đông trời nhanh tối, chưa đến tám giờ bóng tối đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian.
Ra khỏi bệnh viện, cô cúi người ngồi vào ghế sau xe, sắp xếp: Chú Chung, đưa tôi đến La gia.
Cô mở hộp trang điểm, cẩn thận trang điểm lại khuôn mặt mình. Sau khi chắc chắn khuôn mặt đã xinh đẹp, không tỳ vết mới cất hộp đi.
Đêm mưa ở phố núi, đượm một chút lành lạnh. Chiếc xe rất nhanh đi tới một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi. Khi cô bước xuống xe, những giọt nước lạnh bắn tới, cô chỉ mặc một chiếc quần ngắn bên trong lớp áo khoác, vì vậy gió lạnh lùa vào khiến cô run rẩy. Cô siết chặt áo khoác ngoài: Chú chung, chú về trước đi. Không cần tới đón tôi.
Mở cửa là một nữ giúp việc, nhìn cô cảm thấy bất ngờ: Tống tiểu thư, cô đến rồi à? Giọng nói nghe rất lễ phép nhưng tay cô ta lại chặn ở cửa, ngụ ý không muốn để ai bước vào: Sâm thiếu không ở nhà.
Tống Khinh Ca nhướng mày, rõ ràng cô vừa nhìn thấy xe của La Thế Sâm để bên ngoài biệt thự.
Cuộc đời thật là bạc bẽo, hiện tại đến một cô giúp việc của La gia cũng có thể ngăn cản cô không được bước vào cửa sao? Cô không nói lời nào, đẩy kẻ ngáng đường sang một bên, sải bước tiến vào trong biệt thự. Tiếp xúc với chút ấm áp, khiến cô bất giác run lên. Cô không dừng lại, bước lên thảm sàn đi thẳng lên lầu.
Giúp việc đuổi theo sau, giọng nói không được tốt: Sâm thiếu không có ở đây . Cô ta lôi nhẹ cánh tay: Tống tiểu thư, đây là La gia, cô không thể tùy tiện đi vào ..... Cô ta dùng sức đẩy khiến cho Khinh Ca lảo đảo, chút nữa thì ngã xuống thang lầu. Tiếp đó cô ta đứng chặn như người gác cửa.
Tránh ra. Khinh Ca sau khi đứng vững, sửa lại áo khoác ngoài. Ánh mắt lạnh như băng nhìn cô giúp việc. Cô chưa quên, lúc trước khi cô đến, nữ giúp việc này đã khôn khéo như thế nào để lấy lòng cô.
Sâm thiếu không có ở đây .
Cô rốt cuộc có nhường đường hay không? Khinh Ca khẽ nhếch môi. Cô không phải muốn làm khó một người giúp việc. Mà bởi, cô không còn cách nào nữa. Khoản tiền vay ngân hàng Tam Gia, ngày mai đến kỳ hạn trả. Cô rất cần có tiền trả.
Nữ giúp việc sắc mặt hết trắng bạch lại chuyển sang đỏ lừ, phẫn nộ tránh ra. Đợi đến khi Tống Khinh Ca đi qua, cô ta ở phía sau nói thầm: kiêu ngạo cái nỗi gì? Xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu.
Căn phòng thứ nhất ở bên trái trên lầu hai là của La Thế Sâm. Khinh Ca có chút khẩn trương, đầu óc nhớ lại những lời nói tốt đẹp nhất. Sau đó, cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra chiếc quần ngắn vô cùng quyến rũ, hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
Ai đấy? Tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn. Tiếp đó là tiếng cửa mở.
La Thế Sâm đứng trước mặt cô, mái tóc hắn ta ướt nhẹp, đôi mắt lạnh lùng. Hắn choàng một chiếc khăn tắm. Trên người tỏa ra mùi thơm ngan ngát của sữa tắm.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu, môi mở ra, cố gắng vẽ một nụ cười: Thế Sâm.
La Thế Sâm kinh ngạc, nhìn cô rồi nhìn đến chiếc cổ áo chữ V khoét sâu, vô cùng mê người đi, hắn giương môi, bật ra tiếng cười cợt: Sao cô lại đến đây?
Là ai đến vậy anh? Tiếng phụ nữ ngọt lịm làm nũng từ trong phòng truyền ra.
Tống Khinh Ca bỗng giật mình, cô vẫn biết hắn bên ngoài không thiếu gì phụ nữ. Nhưng lại không nghĩ hắn đưa về nhà. Những lời nói đã chuẩn bị sẵn cũng vì thế mà chặn lại ở cổ họng của cô.
A, Vị này là ..... Cánh tay La Thế Sâm bị một cánh tay trắng nõn khoác lấy.
Ánh mắt Tống Khinh Ca rơi vào người La Thế Sâm sau đó là người phụ nữ đứng cạnh hắn. Hai người đều mặc áo choàng tắm, tóc cô ta cũng đang giỏ từng giọt nước, mùi sữa tắm từ người cô ta giống của La Thế Sâm lan tỏa thêm vào không gian.
Nhìn khuôn mặt cô ta, Tống Khinh Ca không còn lạ lẫm gì. Là MC Đổng Tùng San. Cô ta thường xinh đẹp, đoan trang xuất hiện trên ti vi.
Nhìn áo choàng tắm tình nhân của bọn họ, phía sau giường lớn xộc xệch. Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là bọn họ vừa làm chuyện gì.
Tống Khinh Ca cảm giác ghê tởm. Nếu là thường ngày, cô nhất định sẽ cho La Thế Sâm một cái tát rồi xoay người bước đi. Nhưng bây giờ, không giống như trước đây. Cô suy nghĩ một chút, mục đích cô đến đây cũng chẳng khác gì người phụ nữ kia, là muốn lên giường với hắn. Lấy được tiền của hắn. Cô cảm thấy xấu hổ không thôi. Liền thuận tay lấy áo khoác lên mặc vào.
Thế Sâm, anh đã hẹn em. Đổng Tùng San nhìn thấy Khinh Ca mặc chiếc quần vô cùng ngắn, cô ta liền đoán ra ngay mục đích. Vì vậy không coi ai ra gì, tiếp tục làm nũng: Sao lại có người khác đến nữa? Người ta không thích chơi đùa quá phức tạp.
Thế Sâm kéo eo cô ta dán vào người mình, hôn một cái lên trán: Anh là loại người như vậy sao?
Ai mà biết? Đổng Tùng San hờn dỗi đấm nhẹ từ vai hắn xuống, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng liếc sang Khinh Ca: Cô ta là ai vậy?
Tống Khinh Ca La Thế Sâm thờ ơ nói, thế nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Khinh Ca, lóe lên những tia kinh ngạc vì vóc dáng của cô, khổ nỗi hắn là vị hôn phu của cô, mà lại chưa từng ngủ qua đêm với cô.
Tống Khinh Ca? Tên có chút quen thuộc ..... Đổng Tùng San nhếch mi, kêu lên: Là vị hôn thê của anh?
Vị hôn thê?
Em cũng biết sao cưng? La Thế Sâm đùa giỡn vuốt ve khuôn mặt Đổng Tùng San.
Khuôn mặt Tống Khinh Ca lộ vẻ lúng túng, nhưng cô chưa đạt được mục đích, vì vậy cô cố gắng giữ bình tĩnh: Thế Sâm, tôi tìm anh có chút chuyện.
Cô xem La Thế Sâm ôm tình nhân trong ngực: Tôi hiện tại không có thời gian .....
Thấy hắn định đóng cửa, Tống Khinh Ca kịp thời chặn cửa lại, khẩn cầu nói: Cho tôi mượn ba trăm vạn .....
Cô lấy gì để trả lại? La Thế Sâm nhìn cô.
Tống Khinh Ca thở dài: Ngày mai chúng ta lập tức truyền tin ra ngoài là kết hôn, sau đó sẽ cử hành hôn lễ. Trước khi Tống thị gặp chuyện không may, anh ta rất muốn cưới cô. Nhưng giờ phút này, để có thể vay tiền ngoài việc lấy bản thân mình ra thế chấp cô chẳng còn gì cả.
La Thế Sâm nhìn cô, cô có một vẻ đẹp rất là chói mắt, dáng người tương đối khá, nếu một chàng trai bình thường nhìn vào thì đó là một báu vật hiếm có. Nhưng hiện tại báu vật này nếu đụng vào có khi bị bỏng tay. Bố hắn đã liên tục nói rằng cô ta không thể đụng vào được. Nghĩ đến đây, hắn đổi giọng diễu cợt, nói: Hôn lễ? Thật là buồn cười. Cô còn tưởng mình là cành vàng lá ngọc sao? Còn là Tống tiểu thư coi trời bằng vung sao? Cô không biết rằng Tống thị sắp phá sản à? Cô sắp trở thành một kẻ nợ nần chồng chất nghèo rớt mồng tơi. Tôi cưới cô? Để làm gì? là người đỡ đạn? Gánh nợ Tống thị cùng cô à?
Thế Sâm. Tống Khinh Ca ánh mắt mơ hồ, nếu như còn đường khác để đi, cô cần gì phải ăn nói khép nép, cầu xin với hắn. Giúp tôi nhé Không phải hắn đã từng yêu cô đến phát điên hay sao? Nhưng chỉ trong chớp mắt .....
Cô còn không biến đi? La Thế Sâm khinh thường nhìn cô: Ăn mặc hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ ..... cô muốn ở lại cùng chúng tôi chơi đùa .....
Ư, Thế Sâm Đổng Tùng San làm nũng: Không muốn, em không muốn chơi cái đó ..... thật buồn nôn ....
Yên tâm đi bảo bối. La Thế Sâm cười, giọng điệu giễu cợt nói: Nhân tiện, nói luôn cô ta có tặng không cho anh, anh còn ngại bẩn. Anh hiện tại, chỉ đối với em có hứng thú. Tay anh ta không hề kiêng nể kéo áo choàng tắm của Đổng Tùng San, sau đó cúi đầu vùi vào.
Thế Sâm, anh như vậy với vị hôn thê, có hơi quá hay không? Đổng Tùng San lùi lại phía sau, giương giương đầu, lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc.
Vị hôn thê? Ha Haa, ngày mai sẽ không còn là vị hôn thê nữa rồi.
Kèm theo những hình ảnh hạn chế người xem, cửa từ từ đóng vào.
Ra khỏi bệnh viện, cô cúi người ngồi vào ghế sau xe, sắp xếp: Chú Chung, đưa tôi đến La gia.
Cô mở hộp trang điểm, cẩn thận trang điểm lại khuôn mặt mình. Sau khi chắc chắn khuôn mặt đã xinh đẹp, không tỳ vết mới cất hộp đi.
Đêm mưa ở phố núi, đượm một chút lành lạnh. Chiếc xe rất nhanh đi tới một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi. Khi cô bước xuống xe, những giọt nước lạnh bắn tới, cô chỉ mặc một chiếc quần ngắn bên trong lớp áo khoác, vì vậy gió lạnh lùa vào khiến cô run rẩy. Cô siết chặt áo khoác ngoài: Chú chung, chú về trước đi. Không cần tới đón tôi.
Mở cửa là một nữ giúp việc, nhìn cô cảm thấy bất ngờ: Tống tiểu thư, cô đến rồi à? Giọng nói nghe rất lễ phép nhưng tay cô ta lại chặn ở cửa, ngụ ý không muốn để ai bước vào: Sâm thiếu không ở nhà.
Tống Khinh Ca nhướng mày, rõ ràng cô vừa nhìn thấy xe của La Thế Sâm để bên ngoài biệt thự.
Cuộc đời thật là bạc bẽo, hiện tại đến một cô giúp việc của La gia cũng có thể ngăn cản cô không được bước vào cửa sao? Cô không nói lời nào, đẩy kẻ ngáng đường sang một bên, sải bước tiến vào trong biệt thự. Tiếp xúc với chút ấm áp, khiến cô bất giác run lên. Cô không dừng lại, bước lên thảm sàn đi thẳng lên lầu.
Giúp việc đuổi theo sau, giọng nói không được tốt: Sâm thiếu không có ở đây . Cô ta lôi nhẹ cánh tay: Tống tiểu thư, đây là La gia, cô không thể tùy tiện đi vào ..... Cô ta dùng sức đẩy khiến cho Khinh Ca lảo đảo, chút nữa thì ngã xuống thang lầu. Tiếp đó cô ta đứng chặn như người gác cửa.
Tránh ra. Khinh Ca sau khi đứng vững, sửa lại áo khoác ngoài. Ánh mắt lạnh như băng nhìn cô giúp việc. Cô chưa quên, lúc trước khi cô đến, nữ giúp việc này đã khôn khéo như thế nào để lấy lòng cô.
Sâm thiếu không có ở đây .
Cô rốt cuộc có nhường đường hay không? Khinh Ca khẽ nhếch môi. Cô không phải muốn làm khó một người giúp việc. Mà bởi, cô không còn cách nào nữa. Khoản tiền vay ngân hàng Tam Gia, ngày mai đến kỳ hạn trả. Cô rất cần có tiền trả.
Nữ giúp việc sắc mặt hết trắng bạch lại chuyển sang đỏ lừ, phẫn nộ tránh ra. Đợi đến khi Tống Khinh Ca đi qua, cô ta ở phía sau nói thầm: kiêu ngạo cái nỗi gì? Xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu.
Căn phòng thứ nhất ở bên trái trên lầu hai là của La Thế Sâm. Khinh Ca có chút khẩn trương, đầu óc nhớ lại những lời nói tốt đẹp nhất. Sau đó, cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra chiếc quần ngắn vô cùng quyến rũ, hít một hơi thật sâu, gõ cửa.
Ai đấy? Tiếng gõ cửa rất kiên nhẫn. Tiếp đó là tiếng cửa mở.
La Thế Sâm đứng trước mặt cô, mái tóc hắn ta ướt nhẹp, đôi mắt lạnh lùng. Hắn choàng một chiếc khăn tắm. Trên người tỏa ra mùi thơm ngan ngát của sữa tắm.
Tống Khinh Ca ngẩng đầu, môi mở ra, cố gắng vẽ một nụ cười: Thế Sâm.
La Thế Sâm kinh ngạc, nhìn cô rồi nhìn đến chiếc cổ áo chữ V khoét sâu, vô cùng mê người đi, hắn giương môi, bật ra tiếng cười cợt: Sao cô lại đến đây?
Là ai đến vậy anh? Tiếng phụ nữ ngọt lịm làm nũng từ trong phòng truyền ra.
Tống Khinh Ca bỗng giật mình, cô vẫn biết hắn bên ngoài không thiếu gì phụ nữ. Nhưng lại không nghĩ hắn đưa về nhà. Những lời nói đã chuẩn bị sẵn cũng vì thế mà chặn lại ở cổ họng của cô.
A, Vị này là ..... Cánh tay La Thế Sâm bị một cánh tay trắng nõn khoác lấy.
Ánh mắt Tống Khinh Ca rơi vào người La Thế Sâm sau đó là người phụ nữ đứng cạnh hắn. Hai người đều mặc áo choàng tắm, tóc cô ta cũng đang giỏ từng giọt nước, mùi sữa tắm từ người cô ta giống của La Thế Sâm lan tỏa thêm vào không gian.
Nhìn khuôn mặt cô ta, Tống Khinh Ca không còn lạ lẫm gì. Là MC Đổng Tùng San. Cô ta thường xinh đẹp, đoan trang xuất hiện trên ti vi.
Nhìn áo choàng tắm tình nhân của bọn họ, phía sau giường lớn xộc xệch. Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là bọn họ vừa làm chuyện gì.
Tống Khinh Ca cảm giác ghê tởm. Nếu là thường ngày, cô nhất định sẽ cho La Thế Sâm một cái tát rồi xoay người bước đi. Nhưng bây giờ, không giống như trước đây. Cô suy nghĩ một chút, mục đích cô đến đây cũng chẳng khác gì người phụ nữ kia, là muốn lên giường với hắn. Lấy được tiền của hắn. Cô cảm thấy xấu hổ không thôi. Liền thuận tay lấy áo khoác lên mặc vào.
Thế Sâm, anh đã hẹn em. Đổng Tùng San nhìn thấy Khinh Ca mặc chiếc quần vô cùng ngắn, cô ta liền đoán ra ngay mục đích. Vì vậy không coi ai ra gì, tiếp tục làm nũng: Sao lại có người khác đến nữa? Người ta không thích chơi đùa quá phức tạp.
Thế Sâm kéo eo cô ta dán vào người mình, hôn một cái lên trán: Anh là loại người như vậy sao?
Ai mà biết? Đổng Tùng San hờn dỗi đấm nhẹ từ vai hắn xuống, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng liếc sang Khinh Ca: Cô ta là ai vậy?
Tống Khinh Ca La Thế Sâm thờ ơ nói, thế nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Khinh Ca, lóe lên những tia kinh ngạc vì vóc dáng của cô, khổ nỗi hắn là vị hôn phu của cô, mà lại chưa từng ngủ qua đêm với cô.
Tống Khinh Ca? Tên có chút quen thuộc ..... Đổng Tùng San nhếch mi, kêu lên: Là vị hôn thê của anh?
Vị hôn thê?
Em cũng biết sao cưng? La Thế Sâm đùa giỡn vuốt ve khuôn mặt Đổng Tùng San.
Khuôn mặt Tống Khinh Ca lộ vẻ lúng túng, nhưng cô chưa đạt được mục đích, vì vậy cô cố gắng giữ bình tĩnh: Thế Sâm, tôi tìm anh có chút chuyện.
Cô xem La Thế Sâm ôm tình nhân trong ngực: Tôi hiện tại không có thời gian .....
Thấy hắn định đóng cửa, Tống Khinh Ca kịp thời chặn cửa lại, khẩn cầu nói: Cho tôi mượn ba trăm vạn .....
Cô lấy gì để trả lại? La Thế Sâm nhìn cô.
Tống Khinh Ca thở dài: Ngày mai chúng ta lập tức truyền tin ra ngoài là kết hôn, sau đó sẽ cử hành hôn lễ. Trước khi Tống thị gặp chuyện không may, anh ta rất muốn cưới cô. Nhưng giờ phút này, để có thể vay tiền ngoài việc lấy bản thân mình ra thế chấp cô chẳng còn gì cả.
La Thế Sâm nhìn cô, cô có một vẻ đẹp rất là chói mắt, dáng người tương đối khá, nếu một chàng trai bình thường nhìn vào thì đó là một báu vật hiếm có. Nhưng hiện tại báu vật này nếu đụng vào có khi bị bỏng tay. Bố hắn đã liên tục nói rằng cô ta không thể đụng vào được. Nghĩ đến đây, hắn đổi giọng diễu cợt, nói: Hôn lễ? Thật là buồn cười. Cô còn tưởng mình là cành vàng lá ngọc sao? Còn là Tống tiểu thư coi trời bằng vung sao? Cô không biết rằng Tống thị sắp phá sản à? Cô sắp trở thành một kẻ nợ nần chồng chất nghèo rớt mồng tơi. Tôi cưới cô? Để làm gì? là người đỡ đạn? Gánh nợ Tống thị cùng cô à?
Thế Sâm. Tống Khinh Ca ánh mắt mơ hồ, nếu như còn đường khác để đi, cô cần gì phải ăn nói khép nép, cầu xin với hắn. Giúp tôi nhé Không phải hắn đã từng yêu cô đến phát điên hay sao? Nhưng chỉ trong chớp mắt .....
Cô còn không biến đi? La Thế Sâm khinh thường nhìn cô: Ăn mặc hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ ..... cô muốn ở lại cùng chúng tôi chơi đùa .....
Ư, Thế Sâm Đổng Tùng San làm nũng: Không muốn, em không muốn chơi cái đó ..... thật buồn nôn ....
Yên tâm đi bảo bối. La Thế Sâm cười, giọng điệu giễu cợt nói: Nhân tiện, nói luôn cô ta có tặng không cho anh, anh còn ngại bẩn. Anh hiện tại, chỉ đối với em có hứng thú. Tay anh ta không hề kiêng nể kéo áo choàng tắm của Đổng Tùng San, sau đó cúi đầu vùi vào.
Thế Sâm, anh như vậy với vị hôn thê, có hơi quá hay không? Đổng Tùng San lùi lại phía sau, giương giương đầu, lộ ra nụ cười của kẻ thắng cuộc.
Vị hôn thê? Ha Haa, ngày mai sẽ không còn là vị hôn thê nữa rồi.
Kèm theo những hình ảnh hạn chế người xem, cửa từ từ đóng vào.
/231
|