Cô gọi điện cho Lão Chung, nói địa chỉ Lão Chung đến đón.
Khách sạn này, cô biết. Là khách sạn cao cấp 5 sao. Núi nằm cạnh sông, khách sạn Ôn Tuyền có lợi thế là có suối nước nóng tự nhiên, phong cách rất nổi bật.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi hút thuốc lá ở ghế salon, thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta không phải làm nghề kia sao? Nhìn sao lại hấp dẫn người khác thế nhỉ? Cuối cùng cô không quên dặn dò: Lúc đi, nhớ mang theo tiền nhé.
Vừa nghe đến chuyện tiền, đáy mắt Cố Phong Thành trầm xuống, tức giận liếc nhìn cô một cái.
Lúc sao, khi Tống Khinh Ca đưa tiền cho anh, tất nhiên anh đời nào nhận.
Cô hướng về phía trước, đem tiền nhét vào trong túi áo anh. Còn anh thì nhanh chóng dùng hai cánh tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đem cô giam ở trong ngực mình.
Khuôn mặt cô biến sắc: Anh muốn làm gì?
Môi Cố Phong Thành mỏng mỏng, nhếch nhẹ, giọng nói trầm trầm, đầm đậm: Cô không muốn biết tôi là ai sao?
Đáng chết. Sao dáng dấp anh lại đẹp thế hả?
Anh là ai, có quan trọng không? Cô cố tình lờ đi, lạnh lùng nói.
Cố tiên sinh bại thật rồi. Trêu chọc cô: Bao giờ cô lại chiếu cố tôi buôn bán?
Để sau nói. Hừ, cô không dễ dàng như vậy đâu. Cô đẩy anh, lùi về sau vài bước, nói: Thế nhưng .. con người tôi thích sự mới lạ, hoặc là đổi một người khá hơn, thì mới biết thế nào là kỹ thuật tốt nhất.
Cố tiên sinh ..
--
Ra khỏi phòng, Tống Khinh Ca thu lại nụ cười trên khuôn mặt, sải bước đi. Ra khỏi khách sạn, khi cô ngồi vào ghế sau của xe thì mi vẫn nhíu nhíu lại.
Đại tiểu thư, cô không sao chứ. Lão Chung nhìn từ kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt cô cứng nhắc.
Tôi không sao. Tống Khinh Ca mím môi, lành lạnh nói.
Không sao à?
Tối hôm qua, làm loạn như vậy, có thể không sao sao? Cô ngoái đầu lại, nhìn khách sạn sau lưng, ngày càng xa. Nhưng trong lòng cô, rốt cuộc vẫn dấy lên nhiều tầng bất an.
Người đàn ông này. Không đơn giản.
Nói cách khác, đi Bentley, nằm phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao Ôn Tuyền, thân thế chắc chắn không hề đơn giản.
Nếu nói lần đầu là đánh bậy, làm bừa sau đó trả tiền cho anh, như vậy, cô ngay từ đầu cố ý đưa tiền, cố ý mặc định rằng anh là trai bao?
Tiền hàng thanh toán xong, không phải là rất tốt sao?
Đàn ông như thế này, lại có quá nhiều kinh nghiệm phong phú trên giường. Đoán chừng phụ nữ qua tay không ít rồi. Cô đương nhiên không thể chọc vào được rồi. Nếu nói anh với cô có chút hứng thú, chẳng qua thích thú là vì một người con gái tự đưa đến tận cửa.
Mà cô, hiện tại đang khổ sở về chuyện công ty. Căn bản là không muốn có bất cứ dính dáng gì với đàn ông.
Anh là ai?
Không quan trọng.
Đơn giản vì cô không muốn chọc phải một người như vậy.
Mà đàn ông như vậy, cô muốn cũng không chọc được.
Đương nhiên, né tránh hay dễ hiểu là trốn tránh là cách tốt nhất. Người khôn là phải biết giữ mình.
Phía bên truyền thông đã giải quyết xong. Cao Tử Thụy ngồi bên đối diện anh, giọng nhè nhẹ kể lại: Sẽ không có bất cứ tin tức gì về cậu và cô ta.
Cố Phong Thành liếc nhìn anh ta một cái, tàn thuốc trên tay rơi đầy sàn, có thể phủ nhận sao.
Cô ta trái lại rất có ý đồ, cố tình bám theo đuôi cậu. Cao Tử Thụy nói: Sau đó để cho mớ ký giả phi lên chụp ảnh hai người, cô ta nghĩ cùng cậu tạo scadal thì sẽ cứu được Tống thị sao?
Cố tiên sinh hút thuốc lá, không lên tiếng, từ môi mỏng vẽ ra một vòng khói thuốc đẹp mắt.
Nhìn dáng vẻ, trừ hai hàng lông mày thì sắc mặt anh rất bình tĩnh. Nhưng Cao Tử Thụy biết, lúc này, dù bề ngoài nhìn bình tĩnh nhưng trong suy nghĩ thì đang do dự.
Cậu không phải là coi trọng cô ta chứ? Cao Tử Thụy trêu ghẹo: À cũng bình thường thôi. Đàn ông ai chẳng thích gái đẹp, huống chi, cô ta lại là tiểu thư xinh đẹp nhất thành phố Z.
Cố tiên sinh vẫn trầm mặc.
Triết lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, cậu quyết định xuất tiền cứu Tống thị rồi à? Cao Tử Thụy nói.
Cố tiên sinh tiếp tục hút thuốc lá, không lên tiếng.
Phong Thành, không nên đâu. Cao Tử Thụy nói: Tống thị nợ nần không ít, không phải đơn giản giải quyết vấn đề đâu. Tống thị giờ như động không đáy. Vì chơi đùa với một người con gái, vứt ra vài tỷ có đáng không?
Không đáng giá. Cố Phong Thành đem thuốc lá dập tắt ở gạt tàn thủy tinh. Anh chỉ là một người làm ăn, đối với những loại chuyện thua lỗ , dĩ nhiên là kính trọng nhưng không gần gũi.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Cao Trạch lại ký cho Tống thị giấy nợ kéo dài thời hạn ba tháng. Cao Tử Thụy nói, ngân hàng này, Cố thị là cổ đông lớn: Tống thị tình hình thế nào, ông ta không phải không biết, sao có thể tùy tiện cho kéo dài thời hạn? Tôi sẽ lập tức thúc hắn bắt bên đó trả nợ.
Thúc giục là có thể lập tức nhận được tiền sao? Cố Phong Thành nhàn nhạt nói: Huống chi, kéo dài thời gian hợp đồng, đơn độc làm trái với quy định là muốn pháp luật vào cuộc.
Dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, Cao Tử Thụy nhìn thấu ý anh: Phong Thành, chuyện này không giống trước đây. Anh biết Cố Phong Thành luôn lạnh lùng, làm việc gì cũng chính xác đến mức tàn nhẫn: cho dù khéo dài thời gian, tiền này Tống thị cũng không thể trả.
Cố Phong Thành đáy mắt lạnh lẽo thâm trầm, nghĩ đến cô trả giá mình, khóe môi thốt ra một câu: Tống thị có thể trả tiền hay không, bao giờ trả được tiền, giao cho ngân hàng tự xử lý. Anh vỗ vai Cao Tử Thụy: Chúng ta đi chơi bóng (Tennis).
Khách sạn này, cô biết. Là khách sạn cao cấp 5 sao. Núi nằm cạnh sông, khách sạn Ôn Tuyền có lợi thế là có suối nước nóng tự nhiên, phong cách rất nổi bật.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi hút thuốc lá ở ghế salon, thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta không phải làm nghề kia sao? Nhìn sao lại hấp dẫn người khác thế nhỉ? Cuối cùng cô không quên dặn dò: Lúc đi, nhớ mang theo tiền nhé.
Vừa nghe đến chuyện tiền, đáy mắt Cố Phong Thành trầm xuống, tức giận liếc nhìn cô một cái.
Lúc sao, khi Tống Khinh Ca đưa tiền cho anh, tất nhiên anh đời nào nhận.
Cô hướng về phía trước, đem tiền nhét vào trong túi áo anh. Còn anh thì nhanh chóng dùng hai cánh tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đem cô giam ở trong ngực mình.
Khuôn mặt cô biến sắc: Anh muốn làm gì?
Môi Cố Phong Thành mỏng mỏng, nhếch nhẹ, giọng nói trầm trầm, đầm đậm: Cô không muốn biết tôi là ai sao?
Đáng chết. Sao dáng dấp anh lại đẹp thế hả?
Anh là ai, có quan trọng không? Cô cố tình lờ đi, lạnh lùng nói.
Cố tiên sinh bại thật rồi. Trêu chọc cô: Bao giờ cô lại chiếu cố tôi buôn bán?
Để sau nói. Hừ, cô không dễ dàng như vậy đâu. Cô đẩy anh, lùi về sau vài bước, nói: Thế nhưng .. con người tôi thích sự mới lạ, hoặc là đổi một người khá hơn, thì mới biết thế nào là kỹ thuật tốt nhất.
Cố tiên sinh ..
--
Ra khỏi phòng, Tống Khinh Ca thu lại nụ cười trên khuôn mặt, sải bước đi. Ra khỏi khách sạn, khi cô ngồi vào ghế sau của xe thì mi vẫn nhíu nhíu lại.
Đại tiểu thư, cô không sao chứ. Lão Chung nhìn từ kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt cô cứng nhắc.
Tôi không sao. Tống Khinh Ca mím môi, lành lạnh nói.
Không sao à?
Tối hôm qua, làm loạn như vậy, có thể không sao sao? Cô ngoái đầu lại, nhìn khách sạn sau lưng, ngày càng xa. Nhưng trong lòng cô, rốt cuộc vẫn dấy lên nhiều tầng bất an.
Người đàn ông này. Không đơn giản.
Nói cách khác, đi Bentley, nằm phòng tổng thống ở khách sạn 5 sao Ôn Tuyền, thân thế chắc chắn không hề đơn giản.
Nếu nói lần đầu là đánh bậy, làm bừa sau đó trả tiền cho anh, như vậy, cô ngay từ đầu cố ý đưa tiền, cố ý mặc định rằng anh là trai bao?
Tiền hàng thanh toán xong, không phải là rất tốt sao?
Đàn ông như thế này, lại có quá nhiều kinh nghiệm phong phú trên giường. Đoán chừng phụ nữ qua tay không ít rồi. Cô đương nhiên không thể chọc vào được rồi. Nếu nói anh với cô có chút hứng thú, chẳng qua thích thú là vì một người con gái tự đưa đến tận cửa.
Mà cô, hiện tại đang khổ sở về chuyện công ty. Căn bản là không muốn có bất cứ dính dáng gì với đàn ông.
Anh là ai?
Không quan trọng.
Đơn giản vì cô không muốn chọc phải một người như vậy.
Mà đàn ông như vậy, cô muốn cũng không chọc được.
Đương nhiên, né tránh hay dễ hiểu là trốn tránh là cách tốt nhất. Người khôn là phải biết giữ mình.
Phía bên truyền thông đã giải quyết xong. Cao Tử Thụy ngồi bên đối diện anh, giọng nhè nhẹ kể lại: Sẽ không có bất cứ tin tức gì về cậu và cô ta.
Cố Phong Thành liếc nhìn anh ta một cái, tàn thuốc trên tay rơi đầy sàn, có thể phủ nhận sao.
Cô ta trái lại rất có ý đồ, cố tình bám theo đuôi cậu. Cao Tử Thụy nói: Sau đó để cho mớ ký giả phi lên chụp ảnh hai người, cô ta nghĩ cùng cậu tạo scadal thì sẽ cứu được Tống thị sao?
Cố tiên sinh hút thuốc lá, không lên tiếng, từ môi mỏng vẽ ra một vòng khói thuốc đẹp mắt.
Nhìn dáng vẻ, trừ hai hàng lông mày thì sắc mặt anh rất bình tĩnh. Nhưng Cao Tử Thụy biết, lúc này, dù bề ngoài nhìn bình tĩnh nhưng trong suy nghĩ thì đang do dự.
Cậu không phải là coi trọng cô ta chứ? Cao Tử Thụy trêu ghẹo: À cũng bình thường thôi. Đàn ông ai chẳng thích gái đẹp, huống chi, cô ta lại là tiểu thư xinh đẹp nhất thành phố Z.
Cố tiên sinh vẫn trầm mặc.
Triết lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, cậu quyết định xuất tiền cứu Tống thị rồi à? Cao Tử Thụy nói.
Cố tiên sinh tiếp tục hút thuốc lá, không lên tiếng.
Phong Thành, không nên đâu. Cao Tử Thụy nói: Tống thị nợ nần không ít, không phải đơn giản giải quyết vấn đề đâu. Tống thị giờ như động không đáy. Vì chơi đùa với một người con gái, vứt ra vài tỷ có đáng không?
Không đáng giá. Cố Phong Thành đem thuốc lá dập tắt ở gạt tàn thủy tinh. Anh chỉ là một người làm ăn, đối với những loại chuyện thua lỗ , dĩ nhiên là kính trọng nhưng không gần gũi.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Cao Trạch lại ký cho Tống thị giấy nợ kéo dài thời hạn ba tháng. Cao Tử Thụy nói, ngân hàng này, Cố thị là cổ đông lớn: Tống thị tình hình thế nào, ông ta không phải không biết, sao có thể tùy tiện cho kéo dài thời hạn? Tôi sẽ lập tức thúc hắn bắt bên đó trả nợ.
Thúc giục là có thể lập tức nhận được tiền sao? Cố Phong Thành nhàn nhạt nói: Huống chi, kéo dài thời gian hợp đồng, đơn độc làm trái với quy định là muốn pháp luật vào cuộc.
Dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, Cao Tử Thụy nhìn thấu ý anh: Phong Thành, chuyện này không giống trước đây. Anh biết Cố Phong Thành luôn lạnh lùng, làm việc gì cũng chính xác đến mức tàn nhẫn: cho dù khéo dài thời gian, tiền này Tống thị cũng không thể trả.
Cố Phong Thành đáy mắt lạnh lẽo thâm trầm, nghĩ đến cô trả giá mình, khóe môi thốt ra một câu: Tống thị có thể trả tiền hay không, bao giờ trả được tiền, giao cho ngân hàng tự xử lý. Anh vỗ vai Cao Tử Thụy: Chúng ta đi chơi bóng (Tennis).
/231
|