Editor: Miliion Roses
Ô Tĩnh không để ý đến Cao Tử Thụy, ngược lại hỏi: Tối qua cậu lại đi xem mắt? Kết quả thế nào rồi? Chuyện của Hứa Uyển tốt nhất vẫn nên để mình anh tác chiến, thêm kỳ đà chỉ có hỏng việc.
Đừng nói nữa! Nói đến đi xem mắt, Cao Tử Thụy lại nhức đầu phát hoảng, lập tức nói với Đại Boss: Phong Thành, cậu phái tôi đi công tác đi, đi đâu cũng được đừng để tôi ở thành phố Z nữa.
Tử Thụy đúng là đồ ngốc, đi xem mắt mà cũng sợ! Ô Tĩnh nhìn Cao Tử Thụy không nhịn được cười.
Đại Boss sau khi bị ngã bệnh, tin thần chưa khôi phục, trong đầu toàn nghĩ đến Tống Khinh Ca, nghe vậy thì nhíu nhíu mày: Công tác à, không thành vấn đề.
Cao Tử Thụy nghe xong, tâm tình không tệ. Cuối cùng cũng thoát khỏi kế hoạch đi xem mắt của mẹ Cao rồi.
Nhưng mà. Đại Boss nhìn Cao Tử Thụy, bâng quơ nói: Chờ cậu làm xong hạng mục đang phụ trách đã.
Ách! Cao Tử Thụy đầu đầy vạch đen, hạng mục anh đang phụ trách về hàng không, muốn làm xong ít nhất phải 2 năm nữa: Đại Boss, không ngờ cậu lại hay gài bẫy người khác như vậy.
Ô Tĩnh vuốt vuốt trán, cười nói giỡn: Lúc nào Đại Boss tâm tình không tốt, cũng luôn mang theo bẫy bên mình, chẳng lẽ cậu đã quên vì sao trước đó phải sang châu phi du lịch sao?
Ách! Cao Tử Thụy ủy khuất: Lần đó là vì phá hư một buổi hẹn hò của cậu ấy và Khinh Ca, nhưng bây giờ tôi đâu có làm gì, sao có thể..
Khinh Ca? Đại Boss cau mày, nhìn hai người bạn, trần trừ hỏi: Tôi.. Cô ấy là người phụ nữ thế nào?
Anh đột nhiên quăng ra vấn đề khiến cho Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh hay mắt nhìn nhau: Cậu nói ai?
Tống Khinh Ca. Sắc mặt Đại Boss không được tốt, cái tên này trước đó chỉ tồn tại trong đơn ly hôn, hiện tại lại ngập tràn trong lòng anh. Thậm chí, Trong đầu anh cũng đều là cái tên ấy.
Tối hôm qua, khi hôn cô bị cô cắn, mặc dù đầu lưỡi vẫn còn đau nhưng anh lại không quên được đôi môi mềm mại ấy. Còn có, ánh mắt trách móc nhìn anh, sau đó rơi lệ.
Cao Tử Thụy giọng châm chọc: Đại Boss, cô ấy là vợ trước của cậu, cậu không biết làm sao chúng tôi biết? Đại Boss cưới xong đối với Tống Khinh Ca lạnh lùng tránh né, Cao Tử Thụy vốn rất bất bình.
Tôi.. Đại Boss nhíu nhíu mày, càng nghĩ càng đau đầu: Tôi không nhớ được chuyện trước đó của tôi và cô ấy. Anh chỉ biết là, bây giờ hình ảnh cô đang chiếm lĩnh trong suy nghĩ của anh. Thậm chí, nhất cử nhất động của cô cũng khiến anh không thể dời mắt.
Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh nghe xong, đều giật mình.
Cậu có ý gì hả? Ô Tĩnh hỏi.
Thì.. Đại Boss bất đắc dĩ nói: Trong trí nhớ của tôi, không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy.
Cậu mất trí nhớ? Ô Tĩnh lại hỏi.
Giống như không phải vậy. Trừ cô ấy ra, những thứ khác tôi đều nhớ. Đại Boss nhíu nhíu mày nói.
Quá kỳ lạ!
Tử Thụy nhìn anh, hỏi một câu ngu ngốc: Thật hay giả?
Đại Boss khẽ gật đầu.
Ô Tĩnh nhìn anh hỏi: Vậy vì sao cậu và cô ấy ly hôn?
Đại Boss nhíu nhíu mày: Xét nghiệm ADN, cô ấy sinh con không phải của tôi.
Không thể nào? Xét nghiệm ADN đó có phải xảy ra vấn đề không? Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh kinh ngạc hỏi.
Đại Boss bất đắc dĩ nói: Toàn bộ quá trình do mẹ tôi làm, mẹ nói rằng không có vấn đề gì.
Bạn nhỏ Cố không còn nữa, chuyện này dù muốn cũng không thể điều tra lại được.
Mặc dù tôi không quá quen với Tống Khinh Ca, nhưng tôi cảm thấy cái kết quả xét nghiệm đó rất có vấn đề! Tử Thụy nói: Phong Thành, tôi nói cho cậu biết, cậu đối xử với Tống Khinh Ca như vậy là quá tàn nhẫn. Trước hôn lễ, cậu cưng chiều cô ấy hết mức, nhưng đến ngày thứ 2 sau hôn lễ, cậu vứt bỏ cô ấy.. Một người phụ nữ con bị chết từ trong bụng, vốn đã rất khổ sở lại còn bị chồng lấy lý do đó không phải là con của hai người sau đó đòi ly hôn.. Hơn nữa, một phần tiền cấp dưỡng cũng không được.. Cậu xem cô ấy bây giờ đi, gầy thành cái dạng gì rồi?
Đại Boss nghe xong, lòng hơi se lại, có chút khó chịu: Tử Thụy, cậu xác định trước đó tôi đối với cô ấy.. rất không tốt?
Đâu chỉ có không tốt? Đơn giản là rất tàn nhẫn! Cao Tử Thụy nói tiếp: Bọn tôi mỗi lần hỏi cậu tại sao lại như thế, cậu đều nói đó là lỗi của cậu..
Đại Boss nhíu nhíu mày, những lời Tử Thụy vừa nói anh cũng không nhớ rõ, vì vậy nhìn sang Ô Tĩnh.
Tử Thụy nói không sai, chính xác là như vậy. Ô Tĩnh nói: Cưới xong cậu liền đi, còn nhờ tôi chăm sóc cô ấy. Kết quả xét nghiệm đó, chúng tôi không có tư cách để bình luận. Nhưng tôi biết, Khinh Ca rất yêu cậu, sau khi cậu rời đi, không liên lạc với cô ấy, cô ấy rất thống khổ..
Đại Boss trong lòng yêu thương không dứt: Mẹ tôi nói cô ấy vì tiền..
Không thể nào. Ô Tĩnh lập tức phủ nhận lời anh nói: Nếu cô ấy vì tiền, sau khi đi đăng ký kết hôn sẽ không ký vào văn kiện từ chối quyền sở hữu tài sản, cũng sẽ không viết giấy vay nợ tiền sính lễ cậu đưa, càng không nhận một đồng tiền cấp dưỡng nào sau khi ly hôn..
Sính lễ? Đại Boss nhăn nhăn mày.
Đúng vậy, 500 triệu đó là sính lễ cậu đưa cho Tống Nhã Như. Ô Tĩnh thở dài nói: Xét nghiệm đó, tôi không muốn bình luận. Nhưng tôi khẳng định rằng Khinh Ca không phải là người như vậy..
Đại Boss càng nhíu mày nhiều hơn.
Trước đó cậu rất yêu cô ấy. Tử Thụy nói: Tôi vô ý gặp hai người ở khách sạn.. cậu liền đày tôi đến châu phi luôn.
Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen. Trước đó, anh làm việc không có nguyên tắc vậy sao?
( Trước đó thì không phải, nhưng từ ngày quen Khinh Ca thì rất khó nói.)
Phong Thành, có chuyện này tôi muốn nói cho cậu biết. Ô Tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: Trước hôn lễ của 2 người 1 ngày, bác gái đột nhiên bảo chúng tôi thông báo với mọi người hủy bỏ hôn lễ, còn bảo tôi soạn đơn ly hôn.
Đại Boss nghe xong, khiếp sợ không thôi.
Chuyện này tôi cũng biết. Cao Tử Thụy nói: Lúc đó, chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể khẳng định rằng, bác gái không muốn cậu và Khinh Ca kết hôn.
Sau đó thì sao? Đại Boss hỏi.
Sau đó, cậu nói với chúng tôi hôn lễ vẫn được cử hành. Ô Tĩnh nhíu nhíu mày: Nhưng sau hôn lễ cậu liền rời đi.. Phong Thành, tôi không biết trong cuộc hôn nhân này bác gái không đồng ý ở điểm nào, nhưng tôi muốn nói với cậu một chuyện, đó là trước đây cậu rất yêu Tống Khinh Ca, cậu yên lặng vì cô ấy làm rất nhiều chuyện.
Đại Boss nghe xong, sắc mặt vô cùng căng thẳng, cố gắng muốn nhớ lại mọi chuyện về Tống Khinh Ca. Nhưng cứ nghĩ đến đầu lại đau nhức, như muốn vỡ tung ra.
--
Tống Khinh Ca vừa về nhà được một lúc thì Hứa Uyển cũng về. Hứa Uyển phát hiện sắc mặt Tống Khinh Ca mệt mỏi: Khinh Ca, cậu sao vậy? Sao mắt lại vừa hông vừa sưng vậy?
Chắc tại tối qua ngủ không ngon. Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói. Tối qua, cô nằm chông Đại Boss, cô ngồi bên cạnh giường của Đại Boss thiếp đi được một lúc, hiện tại cả người vô cùng mệt mỏi.
Cậu lo lắng cho mình? Hứa Uyển cười nhìn cô.
Tống Khinh Ca cũng cười, không lên tiếng.
Cậu lấy đàn về rồi? Hứa Uyển nhìn hộp đàn ở sàn nhà, quan tâm hỏi: Cố bạc tình không làm khó cậu đấy chứ?
Tống Khinh Ca mỉm cười yếu ớt: Không đâu.
Vậy thì tốt.. Hứa Uyển nói: Khinh Ca, mình có vai diễn, hôm nay phải đi rồi.. Cô hơi áy náy nói: Không thể đi thủ đô cùng cậu rồi.
Không sao đâu, mình tự đi được mà. Tống Khinh Ca nhìn bạn, an ủi: Ban tổ chức đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, mình đến đó chỉ tập trung vào việc diễn tấu thôi.
Khi Hứa Uyển đang chuẩn bị quần áo thì Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của Tôn Thần, muốn mời cô đi ăn cơm. Cô gượng cười, từ chối: Gần đây em bận nhiều việc, không đi cùng anh được.
Cô biết Tôn Thần đối với cô vẫn còn hảo cảm, nhưng cô bây giờ cô chỉ muốn yên ổn, cũng chẳng còn hơi sức mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Trực tiếp từ chối, cũng tránh để Tôn Thần bị tổn thương.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là cô nhanh chóng luyện xong bản nhạc đó. Những chuyện khác, bao gồm cả chuyện ngày hôm qua coi như là nằm mơ, mong sao gió tuyết sẽ mau mau cuốn đi!
--
Ô Tĩnh trở lại văn phòng, gặp ai cũng hỏi thăm đến vết cào trên má trái. Anh chỉ cười không đáp, mặc cho mọi người suy đoán. Nhưng chỉ có bác lao công gặp anh lại nói: Luật sư Ô, hôm nay tinh thần cậu không tệ, so với mọi ngày tốt hơn rất nhiều. Bác lao công này đúng là tinh mắt. Ô Tĩnh cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Anh vừa trở lại phòng làm việc, liền đến trước gương xem vết cào bên má trái của mình. Sau đó chụp lại gửi qua wechat cho Hứa Uyển, không quên phụ họa vào: [ Thưởng lớn cho ai tìm ra hung thủ.] Vừa gửi tin nhắn xong, trợ lý liền bước vào hỏi ý kiến anh về buổi ăn mừng tối nay, anh nói: Địa điểm các cậu chọn, hóa đơn đưa cho tôi.
Hứa Uyển nhận được tin nhắn khi đang ở trên tàu. Ách! Cô đầu đầy vạch đen. Vốn định nhắn lại nhưng suy nghĩ rồi lại thôi. Nghĩ đến chuyện tối qua, cảm thấy vừa xấu hổ vừa quẫn. Mới đầu, cô còn phản kháng quyết liệt sau đó lại cầu xin tha thứ.. Ách! Đã bao lần cô tránh thoát quy tắc ngầm, nhưng không ngờ hôm qua lại bị thu phục dưới tay Ô Tĩnh.
Ách! Rõ ràng cô có cơ hội tránh thoát.
Ví dụ như, khi vừa mới đến nhà anh, có thể về ngay nhưng cô lại không làm.
Nửa đêm nghe thấy tiếng động, cô không nên đi ra ngoài, càng không nên uống rượu, mà nhất là không nên khiêu khích anh..
Nếu như nói anh chủ mưu thì chẳng bằng nói cô là người khích tướng.
Cô rất bối rối, không biết nên đối mặt với Ô Tĩnh thế nào, cho nên mới lấy cớ rời đi.. Cao thủ không ngờ lại gặp cao thủ. Ngủ cùng nhau một đêm, thật ra cũng không có gì quá lớn. Chờ một thời gian nữa cô sẽ trở lại đây, chuyện tối qua cũng sẽ như gió thổi mây bay.
Ô Tĩnh đợi mãi không thấy cô nhắn lại, nghĩ rằng cô đang ngủ. Đến xế chiều, nổi hứng muốn mời cô đi dự lễ ăn mừng. Sau một hồi lập mưu, tính toán làm thế nào để lừa được cô đi cùng mình, anh liền gọi điện thoại cho cô. Nhưng gọi không biết bao nhiêu cuộc mà điện thoại toàn truyền đến tiếng tu.. tu …
Ô Tĩnh không để ý đến Cao Tử Thụy, ngược lại hỏi: Tối qua cậu lại đi xem mắt? Kết quả thế nào rồi? Chuyện của Hứa Uyển tốt nhất vẫn nên để mình anh tác chiến, thêm kỳ đà chỉ có hỏng việc.
Đừng nói nữa! Nói đến đi xem mắt, Cao Tử Thụy lại nhức đầu phát hoảng, lập tức nói với Đại Boss: Phong Thành, cậu phái tôi đi công tác đi, đi đâu cũng được đừng để tôi ở thành phố Z nữa.
Tử Thụy đúng là đồ ngốc, đi xem mắt mà cũng sợ! Ô Tĩnh nhìn Cao Tử Thụy không nhịn được cười.
Đại Boss sau khi bị ngã bệnh, tin thần chưa khôi phục, trong đầu toàn nghĩ đến Tống Khinh Ca, nghe vậy thì nhíu nhíu mày: Công tác à, không thành vấn đề.
Cao Tử Thụy nghe xong, tâm tình không tệ. Cuối cùng cũng thoát khỏi kế hoạch đi xem mắt của mẹ Cao rồi.
Nhưng mà. Đại Boss nhìn Cao Tử Thụy, bâng quơ nói: Chờ cậu làm xong hạng mục đang phụ trách đã.
Ách! Cao Tử Thụy đầu đầy vạch đen, hạng mục anh đang phụ trách về hàng không, muốn làm xong ít nhất phải 2 năm nữa: Đại Boss, không ngờ cậu lại hay gài bẫy người khác như vậy.
Ô Tĩnh vuốt vuốt trán, cười nói giỡn: Lúc nào Đại Boss tâm tình không tốt, cũng luôn mang theo bẫy bên mình, chẳng lẽ cậu đã quên vì sao trước đó phải sang châu phi du lịch sao?
Ách! Cao Tử Thụy ủy khuất: Lần đó là vì phá hư một buổi hẹn hò của cậu ấy và Khinh Ca, nhưng bây giờ tôi đâu có làm gì, sao có thể..
Khinh Ca? Đại Boss cau mày, nhìn hai người bạn, trần trừ hỏi: Tôi.. Cô ấy là người phụ nữ thế nào?
Anh đột nhiên quăng ra vấn đề khiến cho Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh hay mắt nhìn nhau: Cậu nói ai?
Tống Khinh Ca. Sắc mặt Đại Boss không được tốt, cái tên này trước đó chỉ tồn tại trong đơn ly hôn, hiện tại lại ngập tràn trong lòng anh. Thậm chí, Trong đầu anh cũng đều là cái tên ấy.
Tối hôm qua, khi hôn cô bị cô cắn, mặc dù đầu lưỡi vẫn còn đau nhưng anh lại không quên được đôi môi mềm mại ấy. Còn có, ánh mắt trách móc nhìn anh, sau đó rơi lệ.
Cao Tử Thụy giọng châm chọc: Đại Boss, cô ấy là vợ trước của cậu, cậu không biết làm sao chúng tôi biết? Đại Boss cưới xong đối với Tống Khinh Ca lạnh lùng tránh né, Cao Tử Thụy vốn rất bất bình.
Tôi.. Đại Boss nhíu nhíu mày, càng nghĩ càng đau đầu: Tôi không nhớ được chuyện trước đó của tôi và cô ấy. Anh chỉ biết là, bây giờ hình ảnh cô đang chiếm lĩnh trong suy nghĩ của anh. Thậm chí, nhất cử nhất động của cô cũng khiến anh không thể dời mắt.
Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh nghe xong, đều giật mình.
Cậu có ý gì hả? Ô Tĩnh hỏi.
Thì.. Đại Boss bất đắc dĩ nói: Trong trí nhớ của tôi, không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy.
Cậu mất trí nhớ? Ô Tĩnh lại hỏi.
Giống như không phải vậy. Trừ cô ấy ra, những thứ khác tôi đều nhớ. Đại Boss nhíu nhíu mày nói.
Quá kỳ lạ!
Tử Thụy nhìn anh, hỏi một câu ngu ngốc: Thật hay giả?
Đại Boss khẽ gật đầu.
Ô Tĩnh nhìn anh hỏi: Vậy vì sao cậu và cô ấy ly hôn?
Đại Boss nhíu nhíu mày: Xét nghiệm ADN, cô ấy sinh con không phải của tôi.
Không thể nào? Xét nghiệm ADN đó có phải xảy ra vấn đề không? Cao Tử Thụy và Ô Tĩnh kinh ngạc hỏi.
Đại Boss bất đắc dĩ nói: Toàn bộ quá trình do mẹ tôi làm, mẹ nói rằng không có vấn đề gì.
Bạn nhỏ Cố không còn nữa, chuyện này dù muốn cũng không thể điều tra lại được.
Mặc dù tôi không quá quen với Tống Khinh Ca, nhưng tôi cảm thấy cái kết quả xét nghiệm đó rất có vấn đề! Tử Thụy nói: Phong Thành, tôi nói cho cậu biết, cậu đối xử với Tống Khinh Ca như vậy là quá tàn nhẫn. Trước hôn lễ, cậu cưng chiều cô ấy hết mức, nhưng đến ngày thứ 2 sau hôn lễ, cậu vứt bỏ cô ấy.. Một người phụ nữ con bị chết từ trong bụng, vốn đã rất khổ sở lại còn bị chồng lấy lý do đó không phải là con của hai người sau đó đòi ly hôn.. Hơn nữa, một phần tiền cấp dưỡng cũng không được.. Cậu xem cô ấy bây giờ đi, gầy thành cái dạng gì rồi?
Đại Boss nghe xong, lòng hơi se lại, có chút khó chịu: Tử Thụy, cậu xác định trước đó tôi đối với cô ấy.. rất không tốt?
Đâu chỉ có không tốt? Đơn giản là rất tàn nhẫn! Cao Tử Thụy nói tiếp: Bọn tôi mỗi lần hỏi cậu tại sao lại như thế, cậu đều nói đó là lỗi của cậu..
Đại Boss nhíu nhíu mày, những lời Tử Thụy vừa nói anh cũng không nhớ rõ, vì vậy nhìn sang Ô Tĩnh.
Tử Thụy nói không sai, chính xác là như vậy. Ô Tĩnh nói: Cưới xong cậu liền đi, còn nhờ tôi chăm sóc cô ấy. Kết quả xét nghiệm đó, chúng tôi không có tư cách để bình luận. Nhưng tôi biết, Khinh Ca rất yêu cậu, sau khi cậu rời đi, không liên lạc với cô ấy, cô ấy rất thống khổ..
Đại Boss trong lòng yêu thương không dứt: Mẹ tôi nói cô ấy vì tiền..
Không thể nào. Ô Tĩnh lập tức phủ nhận lời anh nói: Nếu cô ấy vì tiền, sau khi đi đăng ký kết hôn sẽ không ký vào văn kiện từ chối quyền sở hữu tài sản, cũng sẽ không viết giấy vay nợ tiền sính lễ cậu đưa, càng không nhận một đồng tiền cấp dưỡng nào sau khi ly hôn..
Sính lễ? Đại Boss nhăn nhăn mày.
Đúng vậy, 500 triệu đó là sính lễ cậu đưa cho Tống Nhã Như. Ô Tĩnh thở dài nói: Xét nghiệm đó, tôi không muốn bình luận. Nhưng tôi khẳng định rằng Khinh Ca không phải là người như vậy..
Đại Boss càng nhíu mày nhiều hơn.
Trước đó cậu rất yêu cô ấy. Tử Thụy nói: Tôi vô ý gặp hai người ở khách sạn.. cậu liền đày tôi đến châu phi luôn.
Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen. Trước đó, anh làm việc không có nguyên tắc vậy sao?
( Trước đó thì không phải, nhưng từ ngày quen Khinh Ca thì rất khó nói.)
Phong Thành, có chuyện này tôi muốn nói cho cậu biết. Ô Tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: Trước hôn lễ của 2 người 1 ngày, bác gái đột nhiên bảo chúng tôi thông báo với mọi người hủy bỏ hôn lễ, còn bảo tôi soạn đơn ly hôn.
Đại Boss nghe xong, khiếp sợ không thôi.
Chuyện này tôi cũng biết. Cao Tử Thụy nói: Lúc đó, chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng có thể khẳng định rằng, bác gái không muốn cậu và Khinh Ca kết hôn.
Sau đó thì sao? Đại Boss hỏi.
Sau đó, cậu nói với chúng tôi hôn lễ vẫn được cử hành. Ô Tĩnh nhíu nhíu mày: Nhưng sau hôn lễ cậu liền rời đi.. Phong Thành, tôi không biết trong cuộc hôn nhân này bác gái không đồng ý ở điểm nào, nhưng tôi muốn nói với cậu một chuyện, đó là trước đây cậu rất yêu Tống Khinh Ca, cậu yên lặng vì cô ấy làm rất nhiều chuyện.
Đại Boss nghe xong, sắc mặt vô cùng căng thẳng, cố gắng muốn nhớ lại mọi chuyện về Tống Khinh Ca. Nhưng cứ nghĩ đến đầu lại đau nhức, như muốn vỡ tung ra.
--
Tống Khinh Ca vừa về nhà được một lúc thì Hứa Uyển cũng về. Hứa Uyển phát hiện sắc mặt Tống Khinh Ca mệt mỏi: Khinh Ca, cậu sao vậy? Sao mắt lại vừa hông vừa sưng vậy?
Chắc tại tối qua ngủ không ngon. Tống Khinh Ca nhàn nhạt nói. Tối qua, cô nằm chông Đại Boss, cô ngồi bên cạnh giường của Đại Boss thiếp đi được một lúc, hiện tại cả người vô cùng mệt mỏi.
Cậu lo lắng cho mình? Hứa Uyển cười nhìn cô.
Tống Khinh Ca cũng cười, không lên tiếng.
Cậu lấy đàn về rồi? Hứa Uyển nhìn hộp đàn ở sàn nhà, quan tâm hỏi: Cố bạc tình không làm khó cậu đấy chứ?
Tống Khinh Ca mỉm cười yếu ớt: Không đâu.
Vậy thì tốt.. Hứa Uyển nói: Khinh Ca, mình có vai diễn, hôm nay phải đi rồi.. Cô hơi áy náy nói: Không thể đi thủ đô cùng cậu rồi.
Không sao đâu, mình tự đi được mà. Tống Khinh Ca nhìn bạn, an ủi: Ban tổ chức đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, mình đến đó chỉ tập trung vào việc diễn tấu thôi.
Khi Hứa Uyển đang chuẩn bị quần áo thì Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của Tôn Thần, muốn mời cô đi ăn cơm. Cô gượng cười, từ chối: Gần đây em bận nhiều việc, không đi cùng anh được.
Cô biết Tôn Thần đối với cô vẫn còn hảo cảm, nhưng cô bây giờ cô chỉ muốn yên ổn, cũng chẳng còn hơi sức mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Trực tiếp từ chối, cũng tránh để Tôn Thần bị tổn thương.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là cô nhanh chóng luyện xong bản nhạc đó. Những chuyện khác, bao gồm cả chuyện ngày hôm qua coi như là nằm mơ, mong sao gió tuyết sẽ mau mau cuốn đi!
--
Ô Tĩnh trở lại văn phòng, gặp ai cũng hỏi thăm đến vết cào trên má trái. Anh chỉ cười không đáp, mặc cho mọi người suy đoán. Nhưng chỉ có bác lao công gặp anh lại nói: Luật sư Ô, hôm nay tinh thần cậu không tệ, so với mọi ngày tốt hơn rất nhiều. Bác lao công này đúng là tinh mắt. Ô Tĩnh cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Anh vừa trở lại phòng làm việc, liền đến trước gương xem vết cào bên má trái của mình. Sau đó chụp lại gửi qua wechat cho Hứa Uyển, không quên phụ họa vào: [ Thưởng lớn cho ai tìm ra hung thủ.] Vừa gửi tin nhắn xong, trợ lý liền bước vào hỏi ý kiến anh về buổi ăn mừng tối nay, anh nói: Địa điểm các cậu chọn, hóa đơn đưa cho tôi.
Hứa Uyển nhận được tin nhắn khi đang ở trên tàu. Ách! Cô đầu đầy vạch đen. Vốn định nhắn lại nhưng suy nghĩ rồi lại thôi. Nghĩ đến chuyện tối qua, cảm thấy vừa xấu hổ vừa quẫn. Mới đầu, cô còn phản kháng quyết liệt sau đó lại cầu xin tha thứ.. Ách! Đã bao lần cô tránh thoát quy tắc ngầm, nhưng không ngờ hôm qua lại bị thu phục dưới tay Ô Tĩnh.
Ách! Rõ ràng cô có cơ hội tránh thoát.
Ví dụ như, khi vừa mới đến nhà anh, có thể về ngay nhưng cô lại không làm.
Nửa đêm nghe thấy tiếng động, cô không nên đi ra ngoài, càng không nên uống rượu, mà nhất là không nên khiêu khích anh..
Nếu như nói anh chủ mưu thì chẳng bằng nói cô là người khích tướng.
Cô rất bối rối, không biết nên đối mặt với Ô Tĩnh thế nào, cho nên mới lấy cớ rời đi.. Cao thủ không ngờ lại gặp cao thủ. Ngủ cùng nhau một đêm, thật ra cũng không có gì quá lớn. Chờ một thời gian nữa cô sẽ trở lại đây, chuyện tối qua cũng sẽ như gió thổi mây bay.
Ô Tĩnh đợi mãi không thấy cô nhắn lại, nghĩ rằng cô đang ngủ. Đến xế chiều, nổi hứng muốn mời cô đi dự lễ ăn mừng. Sau một hồi lập mưu, tính toán làm thế nào để lừa được cô đi cùng mình, anh liền gọi điện thoại cho cô. Nhưng gọi không biết bao nhiêu cuộc mà điện thoại toàn truyền đến tiếng tu.. tu …
/231
|