Editor: Miliion Roses
Đại Boss tắm xong mới phát hiện mình không có quần áo để thay. Thậm chí, trong phòng tắm cũng không có khăn lông để lau, anh gọi cô: Khinh Ca.
Mỗi lần anh gọi như vậy, sẽ khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa ngứa. Cô nhíu mày, vốn không muốn để ý đến anh nhưng nghe anh gọi thêm vài câu nữa, không đành lòng đành chống nạng đi đến cửa phòng tắm, giọng không được tốt hỏi: Chuyện gì vậy?
Trong phòng tắm không có khăn lông.
Nhìn qua cánh cửa kính phòng tắm, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng cơ thể anh. Đại não Tống Khinh Ca phản xạ có điều kiện, tự động hình dung ra lồng ngực săn chắc.. Ách! Cô không tự chủ được âm thầm nuốt nước miếng.
Rất nhanh cô đã tìm thấy khăn lông. Cô bước đến gõ cửa, trong nháy mắt cửa liền mở ra, cô quay đầu đi không dám nhìn.
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô, Đại Boss cảm thấy buồn cười. Lúc cầm khăn lông thì thuận tay nắm lấy tay cô. Cô hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp hình ảnh hạn chế người xem, lập tức quay đi, âm thầm mắng: Đồ lưu manh.
Quần áo của tôi không mặc được nữa. Nhìn cô ngượng ngùng, Đại Boss vui vẻ nói: Giúp tôi tìm một bộ quần áo.
Cô đỏ mặt, giận nói: Nhà tôi làm gì có quần áo của đàn ông.
Nếu vậy.. Đại Boss dương dương mi, cố ý nói: Vậy thì tôi đành không mặc gì đi ra ngoài vậy.
Ách! Tống Khinh Ca bị đánh bại.
Mấy phút sau, cô lại gõ cửa phòng tắm. Nháy mắt cửa lại mở ra, cô quay người, không nhìn đem đồ đưa cho anh: Chỉ có cái này, anh mặc tạm vào đi.
Đại Boss nhìn bộ váy ngủ màu hồng trong tay cô, là của cô sao? Thật đáng yêu!
Khi Đại Boss ra ngoài, Tống Khinh Ca vừa nhìn thấy anh thì phá lên cười. Váy ngủ của cô mặc trên người anh, ống tay chỉ đến quá vai, chiều dài chỉ đến bắp đùi anh, lộ ra bắp chân rắn chắc, phần ngực, vì xương vai anh to nên kéo căng ra. Bộ dạng kia, muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái. Muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Tống Khinh Ca không thể nhịn được, lăn ra sa lon cười.
Đại Boss nhíu nhíu mày, nhìn một chút xuống ngực. Anh rất vất vả mới mặc được bộ đồ này. Anh thừa nhận, mặc vào rất quái lạ nhưng so với không mặc gì thì vẫn tốt hơn. Nhìn cô cười đến mất khống chế khiến cho anh có chút.. lúng túng.
Không được cười! Anh cau mày ngăn cản.
Tống Khinh Ca nhìn anh, mặc thành ra như vậy mà còn bày ra vẻ mặt nghiêm trang, càng làm cô buồn cười. Anh càng quát, cô càng cười lớn hơn.
Cười chán chưa? Đại Boss nhíu nhíu mi.
Tống Khinh Ca quay đầu, lấy tay che miệng lại, kiềm chế tối đa để mình không cười nữa. Nhưng càng làm như vậy lại càng không khống chế được, lại cười rộ lên.
Tống Khinh Ca! Không cho phép em cười! Anh ảo não, ngồi xuống gần cô.
Cô vội vàng ngồi dậy, thấy sắc mặt căng thẳng của anh, vội vàng thu hồi lại nụ cười trên môi. Cố gắng ngậm miêng lại. Nhìn biểu cảm sắp nội thương vì nhịn cười.
Không được cười! Đại Boss ngượng ngùng, hai tay nắm chặt vai cô. Cô không nhịn được lại cười rộ lên. Đại Boss lay lay vai cô: Em còn cười!
Quá buồn cười! Cô biết cười nhạo anh là không đúng, nhưng hết lần này đến lần khác cô đã cố gắng nhịn cười nhưng không được. Một năm qua, chưa bao giờ cô lại cười vui vẻ như vậy, hôm nay được một trận cười sảng khoái thế này giống như tất cả những buồn bực trong lòng bấy lâu nay tan biến, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Tống Khinh Ca! Đại Boss nhíu nhíu mi, dọa: Em đáng bị xử tội! Nói xong, liền đè lên người cô.
Tống Khinh Ca mải cười, vẫn chưa ý thức được mình đang gặp nguy hiểm. Đến khi cô ý thức được thì sắc lang nào đó cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này, như cuồng phong bão tố, không để cho cô kịp suy nghĩ gì nữa. Lúc đầu, anh dùng sức hôn cô, nhưng dần dần cảm thấy chưa đủ bắt đầu lấy lưỡi trêu đùa cô, bởi vì cô bị bất ngờ nên không hề có một chút nào phòng bị, môi dễ dàng bị anh cạy mở, sau đó tiến quân xông vào, hôn cho cô choáng váng quay cuồng.
Tống Khinh Ca sau lưng là ghế sa lon mềm mại, ở trên là anh bá đạo tấn công, cả người giống như chìm trong biển lửa, không còn đường để lui.
Anh..
Cô thở dốc, bản năng muốn đẩy anh ra nhưng tay hoàn toàn không có chút sức lực nào, ngược lại anh lại càng áp chế, Tống Khinh Ca mơ màng, cảm thấy mình sắp hòa tan, để mặc anh làm loạn.
Một lần nữa, mười ngón tay hai người lại đan vào nhau.
Anh hòa tan trong cô, cô nở rộ trên người anh.
Trong nháy mắt, trong đầu cô như có những đốm pháo sáng nổ tung.
Giờ phút này, tất cả ân oán không còn nữa, giữa họ chỉ còn lại tình yêu dành cho nhau.
Sau đó, Đại Boss ôm cô đi vào phòng ngủ, tay khẽ vén những sợi tóc ướt trên trán cô sang một bên, cưng chiều hôn lên đó. Thấy cô đang nhắm mắt, anh ôm cô vào ngực. Nếu sớm biết ở bên cô hạnh phúc như vậy, ngày đó anh đã không buông tay.
Khi anh không nhịn được, hôn lên môi cô thì phát hiện cô đang khóc. Trái Tim anh nhói đau, ôm lấy cô thấp giọng nói: Trước kia là anh không đúng, hãy tin anh từ giờ trở đi anh sẽ yêu em, quý trọng em.
Cô không lên tiếng, nghe những lời này xong cảm thấy vô cùng khổ sở.
Lời anh nói, cô có thể tin tưởng sao?
Kết quả xét nghiệm, Sang Lan Cầm căm hận..
Anh và cô sẽ không có ngày mai.
--Khi Tống Khinh Ca tỉnh dậy, trời đã sáng. Bên gối vắng vẻ, nếu như thân thể không truyền đến từng cơn nhức mỏi thì cô sẽ cho rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
--
Đại Boss đưa túi nylon cho Ô Tĩnh.
Tóc? Ô Tĩnh nhìn nhìn hỏi: Của ai?
Khinh Ca. Đại Boss ngồi ở ghế da, hai tay đặt ở hai bên thành ghế.
Ô Tĩnh hỏi: Cho tôi làm gì?
Giám định. Đại Boss dương dương mi.
Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào sợi tóc trong túi ny lon, đột nhiên hiểu ra: Đại Boss, ý cậu là đem kết quả xét nghiệm của Khinh Ca đối chiếu với số liệu trong kết quả xét nghiệm ADN của đứa bé?
Đại Boss khẽ gật đầu.
Ô Tĩnh cười, nói lời từ đáy lòng: Phong Thành, bái phục, bái phục! Đây không phải là cách chứng minh tuyệt vời nhất sao, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?
Chờ kết quả xét nghiệm xong rồi hãy nói. Đại Boss nói.
Ô Tĩnh cau mày: Phong Thành, không phải cậu cũng tin là đứa bé không phải là của cậu đấy chứ?
Có phải hay không không quan trọng. Đại Boss mấp máy môi, cho dù anh đã quên những việc trước đó, nhưng anh yêu cô, dù đứa bé có phải là con của anh hay không thật ra cũng không còn quan trọng nữa. Anh muốn chứng minh vì không muốn cô bị ủy khuất.
Hơn nữa, anh phải có căn cứ chuẩn xác để phản bác lại Sang Lan Cầm. Từ đó sẽ hỏi mẹ anh tại sao lại nhằm vào cô, chẳng lẽ mẹ anh muốn chia rẽ hai người chỉ vì muốn anh cùng Cốc Tâm Lôi kết hôn?
Mà anh, từ bao giờ lại để người khác định đoạt hộ cuộc sống vậy? Cho dù là mẹ anh, cũng tuyệt đối không được quyết định cuộc sống của anh, và trên hết không được phép xúc phạm đến cô.
--
Cốc Vĩnh Thuần từ phòng họp đi ra. Giang Thần nhìn thấy vội bước đến: Bí thư, ngài muốn về nhà sao?
Trở về phòng làm việc. Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói.
Giang Thần thấp giọng báo cáo tình hình: Tôi đã sắp xếp theo ý ngài, Đã hủy bỏ tư cách nhà tài trợ chính của La thị rồi ạ. Ai bảo lão ta dám phách lối, muốn thay đổi khách mời?
Cốc Vĩnh Thuần nghe xong liền nói: Bảo bên thuế vụ đi điều tra La thị. Ánh mắt ông sâu thẳm: Tôi không hy vọng nghe thấy tên tập đoàn này một lần nữa. Tập đoàn này, Đơn giản là không biết trời cao đất rộng.
Ách! Giang Thần kinh ngạc.. Đây là muốn đập chết La thị rồi: Vâng. Sau đó nói: Hiện tại tập đoàn đa liên kết trở thành nhà tài trợ chính của buổi diễn tấu ạ.
Cốc Vĩnh Thuần khẽ gật đầu.
Giang Thần đi bên cạnh ông, thấp giọng nói: Một tiếng trước, có một nhóm thành viên ngầm tung tin trên mạng, nhắc đến chuyện cũ của Tống tiểu thư.
Cốc Vĩnh Thuần bước chân ngừng lại: À?
Đã tìm ra địa chỉ IP. Giang Thần tiếp tục thấp giọng nói: Cũng đã cho người cảnh cáo công ty của mấy thành viên ngầm đó, hiện tại những chuyện đó ở trên internet đã được xóa bỏ hoàn toàn.
Cốc Vĩnh Thuần tiếp tục bước về phía trước, giọng rất nhẹ nhưng cực kỳ lạnh nhạt: Nếu có trang web nào dám sao chép, không cần cảnh cáo trực tiếp xử lý.
Giang Thần hơi run run, không dám hỏi thêm: Vâng.
Cốc Vĩnh Thuần vừa đi vừa nói: Cô bé ấy.. hiện tại thế nào rồi?
Chân phải bị trậc khớp. Giang Thần nói: Đang ở nhà nghỉ ngơi ạ.
Cốc Vĩnh Thuần nghiêng đầu: Ai đang chăm sóc cô ấy?
Cố Phong Thành ạ. Giang Thần nói.
Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, giọng không được tốt: Bạn cùng phòng của cô ấy đâu?
Đang ở đoàn làm phim ạ. Giang Thần nói.
Cốc Vĩnh Thuần mím môi, đang định hỏi tiếp thì bất ngờ thấy Chu thủ trưởng đang bước đến.
Theo quan hệ mà nói, Chu thủ trưởng là em rể của Cốc Vĩnh Thuần.
Theo phân cấp, một người là quan văn, một người là quan võ, đều là những người đứng đầu, giữ chức vị quan trọng.
Bộ đồ chơi xếp hình lần trước anh mua ở đâu vậy? Chu thủ trưởng hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần sửa lại mắt kính: Sao cơ?
Văn Thần lại làm hỏng rồi. Nói đến tiểu yêu tinh đó, Chu thủ trưởng có chút nhưc đầu: Hai ngày nay, thằng nhóc làm ầm ĩ lên, mà ở thủ đô lại không bán.
Nghe hai lãnh đạo cấp cao bàn luận về bộ đồ chơi xếp hình của trẻ con, thư ký Tiểu Trương và Giang Thần đồng loạt rơi vỡ mắt kính.
Đại Boss tắm xong mới phát hiện mình không có quần áo để thay. Thậm chí, trong phòng tắm cũng không có khăn lông để lau, anh gọi cô: Khinh Ca.
Mỗi lần anh gọi như vậy, sẽ khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa ngứa. Cô nhíu mày, vốn không muốn để ý đến anh nhưng nghe anh gọi thêm vài câu nữa, không đành lòng đành chống nạng đi đến cửa phòng tắm, giọng không được tốt hỏi: Chuyện gì vậy?
Trong phòng tắm không có khăn lông.
Nhìn qua cánh cửa kính phòng tắm, cô mơ hồ nhìn thấy hình dáng cơ thể anh. Đại não Tống Khinh Ca phản xạ có điều kiện, tự động hình dung ra lồng ngực săn chắc.. Ách! Cô không tự chủ được âm thầm nuốt nước miếng.
Rất nhanh cô đã tìm thấy khăn lông. Cô bước đến gõ cửa, trong nháy mắt cửa liền mở ra, cô quay đầu đi không dám nhìn.
Nhìn bộ dạng lúng túng của cô, Đại Boss cảm thấy buồn cười. Lúc cầm khăn lông thì thuận tay nắm lấy tay cô. Cô hoảng hốt quay đầu lại, bắt gặp hình ảnh hạn chế người xem, lập tức quay đi, âm thầm mắng: Đồ lưu manh.
Quần áo của tôi không mặc được nữa. Nhìn cô ngượng ngùng, Đại Boss vui vẻ nói: Giúp tôi tìm một bộ quần áo.
Cô đỏ mặt, giận nói: Nhà tôi làm gì có quần áo của đàn ông.
Nếu vậy.. Đại Boss dương dương mi, cố ý nói: Vậy thì tôi đành không mặc gì đi ra ngoài vậy.
Ách! Tống Khinh Ca bị đánh bại.
Mấy phút sau, cô lại gõ cửa phòng tắm. Nháy mắt cửa lại mở ra, cô quay người, không nhìn đem đồ đưa cho anh: Chỉ có cái này, anh mặc tạm vào đi.
Đại Boss nhìn bộ váy ngủ màu hồng trong tay cô, là của cô sao? Thật đáng yêu!
Khi Đại Boss ra ngoài, Tống Khinh Ca vừa nhìn thấy anh thì phá lên cười. Váy ngủ của cô mặc trên người anh, ống tay chỉ đến quá vai, chiều dài chỉ đến bắp đùi anh, lộ ra bắp chân rắn chắc, phần ngực, vì xương vai anh to nên kéo căng ra. Bộ dạng kia, muốn bao nhiêu kỳ quái có bấy nhiêu kỳ quái. Muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Tống Khinh Ca không thể nhịn được, lăn ra sa lon cười.
Đại Boss nhíu nhíu mày, nhìn một chút xuống ngực. Anh rất vất vả mới mặc được bộ đồ này. Anh thừa nhận, mặc vào rất quái lạ nhưng so với không mặc gì thì vẫn tốt hơn. Nhìn cô cười đến mất khống chế khiến cho anh có chút.. lúng túng.
Không được cười! Anh cau mày ngăn cản.
Tống Khinh Ca nhìn anh, mặc thành ra như vậy mà còn bày ra vẻ mặt nghiêm trang, càng làm cô buồn cười. Anh càng quát, cô càng cười lớn hơn.
Cười chán chưa? Đại Boss nhíu nhíu mi.
Tống Khinh Ca quay đầu, lấy tay che miệng lại, kiềm chế tối đa để mình không cười nữa. Nhưng càng làm như vậy lại càng không khống chế được, lại cười rộ lên.
Tống Khinh Ca! Không cho phép em cười! Anh ảo não, ngồi xuống gần cô.
Cô vội vàng ngồi dậy, thấy sắc mặt căng thẳng của anh, vội vàng thu hồi lại nụ cười trên môi. Cố gắng ngậm miêng lại. Nhìn biểu cảm sắp nội thương vì nhịn cười.
Không được cười! Đại Boss ngượng ngùng, hai tay nắm chặt vai cô. Cô không nhịn được lại cười rộ lên. Đại Boss lay lay vai cô: Em còn cười!
Quá buồn cười! Cô biết cười nhạo anh là không đúng, nhưng hết lần này đến lần khác cô đã cố gắng nhịn cười nhưng không được. Một năm qua, chưa bao giờ cô lại cười vui vẻ như vậy, hôm nay được một trận cười sảng khoái thế này giống như tất cả những buồn bực trong lòng bấy lâu nay tan biến, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Tống Khinh Ca! Đại Boss nhíu nhíu mi, dọa: Em đáng bị xử tội! Nói xong, liền đè lên người cô.
Tống Khinh Ca mải cười, vẫn chưa ý thức được mình đang gặp nguy hiểm. Đến khi cô ý thức được thì sắc lang nào đó cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này, như cuồng phong bão tố, không để cho cô kịp suy nghĩ gì nữa. Lúc đầu, anh dùng sức hôn cô, nhưng dần dần cảm thấy chưa đủ bắt đầu lấy lưỡi trêu đùa cô, bởi vì cô bị bất ngờ nên không hề có một chút nào phòng bị, môi dễ dàng bị anh cạy mở, sau đó tiến quân xông vào, hôn cho cô choáng váng quay cuồng.
Tống Khinh Ca sau lưng là ghế sa lon mềm mại, ở trên là anh bá đạo tấn công, cả người giống như chìm trong biển lửa, không còn đường để lui.
Anh..
Cô thở dốc, bản năng muốn đẩy anh ra nhưng tay hoàn toàn không có chút sức lực nào, ngược lại anh lại càng áp chế, Tống Khinh Ca mơ màng, cảm thấy mình sắp hòa tan, để mặc anh làm loạn.
Một lần nữa, mười ngón tay hai người lại đan vào nhau.
Anh hòa tan trong cô, cô nở rộ trên người anh.
Trong nháy mắt, trong đầu cô như có những đốm pháo sáng nổ tung.
Giờ phút này, tất cả ân oán không còn nữa, giữa họ chỉ còn lại tình yêu dành cho nhau.
Sau đó, Đại Boss ôm cô đi vào phòng ngủ, tay khẽ vén những sợi tóc ướt trên trán cô sang một bên, cưng chiều hôn lên đó. Thấy cô đang nhắm mắt, anh ôm cô vào ngực. Nếu sớm biết ở bên cô hạnh phúc như vậy, ngày đó anh đã không buông tay.
Khi anh không nhịn được, hôn lên môi cô thì phát hiện cô đang khóc. Trái Tim anh nhói đau, ôm lấy cô thấp giọng nói: Trước kia là anh không đúng, hãy tin anh từ giờ trở đi anh sẽ yêu em, quý trọng em.
Cô không lên tiếng, nghe những lời này xong cảm thấy vô cùng khổ sở.
Lời anh nói, cô có thể tin tưởng sao?
Kết quả xét nghiệm, Sang Lan Cầm căm hận..
Anh và cô sẽ không có ngày mai.
--Khi Tống Khinh Ca tỉnh dậy, trời đã sáng. Bên gối vắng vẻ, nếu như thân thể không truyền đến từng cơn nhức mỏi thì cô sẽ cho rằng tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
--
Đại Boss đưa túi nylon cho Ô Tĩnh.
Tóc? Ô Tĩnh nhìn nhìn hỏi: Của ai?
Khinh Ca. Đại Boss ngồi ở ghế da, hai tay đặt ở hai bên thành ghế.
Ô Tĩnh hỏi: Cho tôi làm gì?
Giám định. Đại Boss dương dương mi.
Ô Tĩnh nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào sợi tóc trong túi ny lon, đột nhiên hiểu ra: Đại Boss, ý cậu là đem kết quả xét nghiệm của Khinh Ca đối chiếu với số liệu trong kết quả xét nghiệm ADN của đứa bé?
Đại Boss khẽ gật đầu.
Ô Tĩnh cười, nói lời từ đáy lòng: Phong Thành, bái phục, bái phục! Đây không phải là cách chứng minh tuyệt vời nhất sao, sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?
Chờ kết quả xét nghiệm xong rồi hãy nói. Đại Boss nói.
Ô Tĩnh cau mày: Phong Thành, không phải cậu cũng tin là đứa bé không phải là của cậu đấy chứ?
Có phải hay không không quan trọng. Đại Boss mấp máy môi, cho dù anh đã quên những việc trước đó, nhưng anh yêu cô, dù đứa bé có phải là con của anh hay không thật ra cũng không còn quan trọng nữa. Anh muốn chứng minh vì không muốn cô bị ủy khuất.
Hơn nữa, anh phải có căn cứ chuẩn xác để phản bác lại Sang Lan Cầm. Từ đó sẽ hỏi mẹ anh tại sao lại nhằm vào cô, chẳng lẽ mẹ anh muốn chia rẽ hai người chỉ vì muốn anh cùng Cốc Tâm Lôi kết hôn?
Mà anh, từ bao giờ lại để người khác định đoạt hộ cuộc sống vậy? Cho dù là mẹ anh, cũng tuyệt đối không được quyết định cuộc sống của anh, và trên hết không được phép xúc phạm đến cô.
--
Cốc Vĩnh Thuần từ phòng họp đi ra. Giang Thần nhìn thấy vội bước đến: Bí thư, ngài muốn về nhà sao?
Trở về phòng làm việc. Cốc Vĩnh Thuần nhàn nhạt nói.
Giang Thần thấp giọng báo cáo tình hình: Tôi đã sắp xếp theo ý ngài, Đã hủy bỏ tư cách nhà tài trợ chính của La thị rồi ạ. Ai bảo lão ta dám phách lối, muốn thay đổi khách mời?
Cốc Vĩnh Thuần nghe xong liền nói: Bảo bên thuế vụ đi điều tra La thị. Ánh mắt ông sâu thẳm: Tôi không hy vọng nghe thấy tên tập đoàn này một lần nữa. Tập đoàn này, Đơn giản là không biết trời cao đất rộng.
Ách! Giang Thần kinh ngạc.. Đây là muốn đập chết La thị rồi: Vâng. Sau đó nói: Hiện tại tập đoàn đa liên kết trở thành nhà tài trợ chính của buổi diễn tấu ạ.
Cốc Vĩnh Thuần khẽ gật đầu.
Giang Thần đi bên cạnh ông, thấp giọng nói: Một tiếng trước, có một nhóm thành viên ngầm tung tin trên mạng, nhắc đến chuyện cũ của Tống tiểu thư.
Cốc Vĩnh Thuần bước chân ngừng lại: À?
Đã tìm ra địa chỉ IP. Giang Thần tiếp tục thấp giọng nói: Cũng đã cho người cảnh cáo công ty của mấy thành viên ngầm đó, hiện tại những chuyện đó ở trên internet đã được xóa bỏ hoàn toàn.
Cốc Vĩnh Thuần tiếp tục bước về phía trước, giọng rất nhẹ nhưng cực kỳ lạnh nhạt: Nếu có trang web nào dám sao chép, không cần cảnh cáo trực tiếp xử lý.
Giang Thần hơi run run, không dám hỏi thêm: Vâng.
Cốc Vĩnh Thuần vừa đi vừa nói: Cô bé ấy.. hiện tại thế nào rồi?
Chân phải bị trậc khớp. Giang Thần nói: Đang ở nhà nghỉ ngơi ạ.
Cốc Vĩnh Thuần nghiêng đầu: Ai đang chăm sóc cô ấy?
Cố Phong Thành ạ. Giang Thần nói.
Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, giọng không được tốt: Bạn cùng phòng của cô ấy đâu?
Đang ở đoàn làm phim ạ. Giang Thần nói.
Cốc Vĩnh Thuần mím môi, đang định hỏi tiếp thì bất ngờ thấy Chu thủ trưởng đang bước đến.
Theo quan hệ mà nói, Chu thủ trưởng là em rể của Cốc Vĩnh Thuần.
Theo phân cấp, một người là quan văn, một người là quan võ, đều là những người đứng đầu, giữ chức vị quan trọng.
Bộ đồ chơi xếp hình lần trước anh mua ở đâu vậy? Chu thủ trưởng hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần sửa lại mắt kính: Sao cơ?
Văn Thần lại làm hỏng rồi. Nói đến tiểu yêu tinh đó, Chu thủ trưởng có chút nhưc đầu: Hai ngày nay, thằng nhóc làm ầm ĩ lên, mà ở thủ đô lại không bán.
Nghe hai lãnh đạo cấp cao bàn luận về bộ đồ chơi xếp hình của trẻ con, thư ký Tiểu Trương và Giang Thần đồng loạt rơi vỡ mắt kính.
/231
|