Editor: Miliion Roses
Từ phòng bệnh bước ra, Tống Khinh Ca thử đi lại vài bước, cảm thấy chân phải của mình đã khá hơn rất nhiều, nếu chú ý đi lại nhẹ nhàng, thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Tống Khinh Ca vừa đi ra hành lang bệnh viện thì gặp mấy người y tá mang cáng đang chạy đến. Cô hơi nghiêng người tránh sang một bên, vô tình nhìn thấy người nằm trên cáng là Đổng Tùng San. Cô ta tóc rối bời, thân thể phờ phạc, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Cô ta bị sao vậy?
Tống Khinh Ca nhíu mày, nghĩ đến cách đây hai ngày trên mạng có đưa tin Đổng Tùng San cùng một người mẫu đánh nhau trong khách sạn, đang được dân mạng bàn tán xôn xao.
Ách!
Khinh Ca lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến cô ta nữa. Cô bây giờ phải tập trung sức lực chuẩn bị cho chuyến đi thủ đô sắp tới.
--
Tống Khinh Ca về đến nhà, nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh của Hứa Uyển. Cô mở ra, bên trong là một bộ dạ phục màu đen. Cô ngắm nhìn sau đó nhíu nhíu mày, bộ đồ rất hoàn hảo nhưng phía sau lưng lại hở quá, mặc như vậy đi trình diễn có được hay không?
Cô đang giơ bộ dạ phục lên ngắm thì Đại Boss đến. Thấy vậy, Cô vội vàng cất bộ dạ phục vào trong hộp.
Giấu cái gì đó? Đại Boss đi đến.
Không có gì. Cô luống cuống đậy nắp hộp váy lại.
Thạch cao ở chân em đâu? Đại Boss hỏi.
Đập vỡ rồi. Tống Khinh Ca đem cái hộp ôm vào trong ngực, dương dương tự đắc cố ý nói giỡn: Nhìn không vừa mắt liền lấy gậy đập.
Đại Boss cười như không cười nhìn cô: Em ngốc đến độ đó sao?
Anh mới là đồ ngốc! Cô không khách khí cãi lại.
Em mắng lại lần nữa? Đại Boss tiến về phía cô.
Tống Khinh Ca lùi về phía sau, sau đó ngã ngồi xuống sa lon. Ách! Ánh mắt sáng quắc kia, lại còn mang theo ý vị thâm trường khiến cho cô nghĩ đến những hình ảnh hạn chế người xem.
Đại Boss ép cô đến ghế sa lon, sau đó giành lấy cái hộp cô đang ôm trong tay. Anh mở hộp, giơ bộ dạ phục lên sau đó nhíu mày: Đống vải rách này là gì?
Ách!. Vải rách cái gì hả, đây là dạ phục. Sợ anh làm hỏng, Tống Khinh Ca cau mày, đưa tay muốn giành lại.
Đại Boss đột nhiên xoay người, hai tay giơ lên, khi nhìn thấy phía lưng bộ dạ phục thì lườm lườm cô: Em mặc?
Ai cần anh lo! Cô đưa tay, muốn giành lại. Cuối cùng cũng cướp được. Nhưng thấy một tay anh vẫn đang níu lấy bộ đồ thì khẽ gắt lên: Anh buông tay!
Đại Boss dương dương mi, không thèm để ý đến lời của cô.
Tống Khinh Ca cố gắng giành lại, sau đó nghe thấy một tiếng xoẹt . Bộ dạ phục bị rách một vết to ở phần đuôi váy. Cô nhíu mày, nóng nảy giành mạnh.
Làm sao bây giờ?
Cô sắp phải đi dự buổi hòa tấu rồi.
Mặc dù bộ lễ phục không mới, nhưng là của Hứa Uyển mua giúp cô. Trong lúc khó khăn như thế này, muốn mua một bộ nữa cũng vô cùng khó.
Nhìn vết rách gần 20 cm cô tức giận trợn mắt nhìn Đại Boss sau đó bực bội mang dạ phục vào phòng.
--
Đại Boss đi theo vào, thấy cô quỳ ở mép giường, bộ dạ phục đang bày ở trên giường, cô đang cúi người, cẩn thận nhìn vết rách.
Cổ áo cô hơi rộng, khiến cho cảnh xuân hé lộ. Một màn này, khiến cho cổ họng Đại Boss căng thẳng, anh đi đến, đứng ở sau lưng cô.
Tống Khinh Ca thoáng lùi về phía sau một chút, vô tình đụng phải người anh, cô quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của người nào đó mới thấy tư thế này quá mập mờ. Cô đỏ mặt, đang muốn từ cạnh giường bước xuống thì bất ngờ bị anh kéo chân lại.
Cô còn chưa kịp giãy giụa thì cả người anh từ phía sau áp tới.
Tống Khinh Ca hoảng hốt, quay đầu lại nhìn anh, đang định nói anh tránh ra thì đã bị anh hôn lên môi.
Cô hoàn toàn bị động.
Chịu trách nhiệm tiến công là Boss đại nhân, vì trên chân cô không còn thạch cao, dĩ nhiên là vô cùng thuận tiện, xuôi thuyền thuận gió, càng đánh cằng hăng.
Trần này, anh là chủ công, cô ngay cả một cơ hội phòng thủ cũng không có, đương nhiên là bại trận.
..
Thấy người nào đó không tập trung, thỉnh thoảng cứ nhìn bộ đồ ở trên giường. Đại Boss một cước đạp bộ đồ xuống giường, cô với tay muốn lấy thì lại nghe một tiếng Xoẹt , dạ phục lại rách thêm một mảng lớn.
Dạ phục này tôi phải mặc.. Cô cau mày, đau lòng cho bộ dạ phục, không vui cắn lên vai anh: Anh làm hỏng, tôi biết mặc gì.
Đại Boss trong mắt sâu thẳm, ánh mắt sáng quắc cúi đầu nhìn cô: Em không mặc gì vẫn là đẹp nhất.
Sắc lang. Mặt cô đỏ ửng như quả cà chua, lại cắn anh thêm một cái nữa.
Cùng anh triền miên mà cô vẫn còn thời gian để ý đến dạ phục? Điều này khiến cho Đại Boss có cảm giác thất bại, vì vậy gia tăng lực, trừng trị người nào đó không tập trung.
..
Một lát sau, Đại Boss ôm lấy cô, vén những sợi tóc rối trên trán cô sang một bên, nhìn cô hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt phiến hồng, anh không nhịn được hôn lên môi cô: Khinh Ca?
Cô không phản ứng, lông mi cùng không động.
Chúng ta.. phục hôn đi. Đại Boss nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
Tống Khinh Ca đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt nhìn nhau.
Cô nhìn anh, không lên tiếng, bờ môi hơi động, lộ ra một nụ cười nhạo.
Cô cười nhạo khiến cho lòng Đại Boss bất an.
Tống Khinh Ca đẩy anh xuống, sau đó ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
Nhìn thái độ của cô khiến cho Đại Boss càng bất an, hai tay ôm lấy cô từ phía sau.
Tống Khinh Ca muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
Buông tay.
Anh lại làm ngược lại.
Cố Phong Thành, buông tay. Cô lạnh nhạt nói.
Đột nhiên, anh có cảm giác sợ hãi nếu mất đi cô: Chúng ta kết hônlại, có được không?
Cô giùng giằng: Buông tay.
Anh vẫn không chịu buông.
Cô nghiêng đầu nhìn anh cười khổ: Lần này kết hôn, anh tính toán bao giờ thì vứt bỏ tôi? Một ngày? Hay là 2 ngày? Hay là..
Khinh Ca! Sắc mặt Đại Boss có chút ngượng ngùng.
Vứt bỏ tôi, không phải là kế hoạch anh đã lên sẵn sao? Tống Khinh Ca mặc quần áo, nhìn anh cười nhạo nói.
Đại Boss nhíu nhíu mày.
Anh đã ngủ cùng tôi. Tống Khinh Ca cười, giọng giễu cợt: Không còn cảm giác mới mẻ nữa, vậy mà vẫn muốn cùng tôi chơi trò đó, anh có ý gì vậy?
Anh..
Cố Phong Thành. Cô cười lạnh: Anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, vì sao lại đến trêu đùa tôi? Cô cười cợt: Anh lại muốn cùng tôi kết hôn, chẳng lẽ anh không sợ tôi lại mang thêm 1 đứa con không phải con của anh sao?
Khinh Ca! Đủ rồi! Đại Boss sắc mặt âm trầm nói.
Từ phòng bệnh bước ra, Tống Khinh Ca thử đi lại vài bước, cảm thấy chân phải của mình đã khá hơn rất nhiều, nếu chú ý đi lại nhẹ nhàng, thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Tống Khinh Ca vừa đi ra hành lang bệnh viện thì gặp mấy người y tá mang cáng đang chạy đến. Cô hơi nghiêng người tránh sang một bên, vô tình nhìn thấy người nằm trên cáng là Đổng Tùng San. Cô ta tóc rối bời, thân thể phờ phạc, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
Cô ta bị sao vậy?
Tống Khinh Ca nhíu mày, nghĩ đến cách đây hai ngày trên mạng có đưa tin Đổng Tùng San cùng một người mẫu đánh nhau trong khách sạn, đang được dân mạng bàn tán xôn xao.
Ách!
Khinh Ca lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến cô ta nữa. Cô bây giờ phải tập trung sức lực chuẩn bị cho chuyến đi thủ đô sắp tới.
--
Tống Khinh Ca về đến nhà, nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh của Hứa Uyển. Cô mở ra, bên trong là một bộ dạ phục màu đen. Cô ngắm nhìn sau đó nhíu nhíu mày, bộ đồ rất hoàn hảo nhưng phía sau lưng lại hở quá, mặc như vậy đi trình diễn có được hay không?
Cô đang giơ bộ dạ phục lên ngắm thì Đại Boss đến. Thấy vậy, Cô vội vàng cất bộ dạ phục vào trong hộp.
Giấu cái gì đó? Đại Boss đi đến.
Không có gì. Cô luống cuống đậy nắp hộp váy lại.
Thạch cao ở chân em đâu? Đại Boss hỏi.
Đập vỡ rồi. Tống Khinh Ca đem cái hộp ôm vào trong ngực, dương dương tự đắc cố ý nói giỡn: Nhìn không vừa mắt liền lấy gậy đập.
Đại Boss cười như không cười nhìn cô: Em ngốc đến độ đó sao?
Anh mới là đồ ngốc! Cô không khách khí cãi lại.
Em mắng lại lần nữa? Đại Boss tiến về phía cô.
Tống Khinh Ca lùi về phía sau, sau đó ngã ngồi xuống sa lon. Ách! Ánh mắt sáng quắc kia, lại còn mang theo ý vị thâm trường khiến cho cô nghĩ đến những hình ảnh hạn chế người xem.
Đại Boss ép cô đến ghế sa lon, sau đó giành lấy cái hộp cô đang ôm trong tay. Anh mở hộp, giơ bộ dạ phục lên sau đó nhíu mày: Đống vải rách này là gì?
Ách!. Vải rách cái gì hả, đây là dạ phục. Sợ anh làm hỏng, Tống Khinh Ca cau mày, đưa tay muốn giành lại.
Đại Boss đột nhiên xoay người, hai tay giơ lên, khi nhìn thấy phía lưng bộ dạ phục thì lườm lườm cô: Em mặc?
Ai cần anh lo! Cô đưa tay, muốn giành lại. Cuối cùng cũng cướp được. Nhưng thấy một tay anh vẫn đang níu lấy bộ đồ thì khẽ gắt lên: Anh buông tay!
Đại Boss dương dương mi, không thèm để ý đến lời của cô.
Tống Khinh Ca cố gắng giành lại, sau đó nghe thấy một tiếng xoẹt . Bộ dạ phục bị rách một vết to ở phần đuôi váy. Cô nhíu mày, nóng nảy giành mạnh.
Làm sao bây giờ?
Cô sắp phải đi dự buổi hòa tấu rồi.
Mặc dù bộ lễ phục không mới, nhưng là của Hứa Uyển mua giúp cô. Trong lúc khó khăn như thế này, muốn mua một bộ nữa cũng vô cùng khó.
Nhìn vết rách gần 20 cm cô tức giận trợn mắt nhìn Đại Boss sau đó bực bội mang dạ phục vào phòng.
--
Đại Boss đi theo vào, thấy cô quỳ ở mép giường, bộ dạ phục đang bày ở trên giường, cô đang cúi người, cẩn thận nhìn vết rách.
Cổ áo cô hơi rộng, khiến cho cảnh xuân hé lộ. Một màn này, khiến cho cổ họng Đại Boss căng thẳng, anh đi đến, đứng ở sau lưng cô.
Tống Khinh Ca thoáng lùi về phía sau một chút, vô tình đụng phải người anh, cô quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của người nào đó mới thấy tư thế này quá mập mờ. Cô đỏ mặt, đang muốn từ cạnh giường bước xuống thì bất ngờ bị anh kéo chân lại.
Cô còn chưa kịp giãy giụa thì cả người anh từ phía sau áp tới.
Tống Khinh Ca hoảng hốt, quay đầu lại nhìn anh, đang định nói anh tránh ra thì đã bị anh hôn lên môi.
Cô hoàn toàn bị động.
Chịu trách nhiệm tiến công là Boss đại nhân, vì trên chân cô không còn thạch cao, dĩ nhiên là vô cùng thuận tiện, xuôi thuyền thuận gió, càng đánh cằng hăng.
Trần này, anh là chủ công, cô ngay cả một cơ hội phòng thủ cũng không có, đương nhiên là bại trận.
..
Thấy người nào đó không tập trung, thỉnh thoảng cứ nhìn bộ đồ ở trên giường. Đại Boss một cước đạp bộ đồ xuống giường, cô với tay muốn lấy thì lại nghe một tiếng Xoẹt , dạ phục lại rách thêm một mảng lớn.
Dạ phục này tôi phải mặc.. Cô cau mày, đau lòng cho bộ dạ phục, không vui cắn lên vai anh: Anh làm hỏng, tôi biết mặc gì.
Đại Boss trong mắt sâu thẳm, ánh mắt sáng quắc cúi đầu nhìn cô: Em không mặc gì vẫn là đẹp nhất.
Sắc lang. Mặt cô đỏ ửng như quả cà chua, lại cắn anh thêm một cái nữa.
Cùng anh triền miên mà cô vẫn còn thời gian để ý đến dạ phục? Điều này khiến cho Đại Boss có cảm giác thất bại, vì vậy gia tăng lực, trừng trị người nào đó không tập trung.
..
Một lát sau, Đại Boss ôm lấy cô, vén những sợi tóc rối trên trán cô sang một bên, nhìn cô hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt phiến hồng, anh không nhịn được hôn lên môi cô: Khinh Ca?
Cô không phản ứng, lông mi cùng không động.
Chúng ta.. phục hôn đi. Đại Boss nhẹ nhàng hôn lên mặt cô.
Tống Khinh Ca đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt nhìn nhau.
Cô nhìn anh, không lên tiếng, bờ môi hơi động, lộ ra một nụ cười nhạo.
Cô cười nhạo khiến cho lòng Đại Boss bất an.
Tống Khinh Ca đẩy anh xuống, sau đó ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
Nhìn thái độ của cô khiến cho Đại Boss càng bất an, hai tay ôm lấy cô từ phía sau.
Tống Khinh Ca muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
Buông tay.
Anh lại làm ngược lại.
Cố Phong Thành, buông tay. Cô lạnh nhạt nói.
Đột nhiên, anh có cảm giác sợ hãi nếu mất đi cô: Chúng ta kết hônlại, có được không?
Cô giùng giằng: Buông tay.
Anh vẫn không chịu buông.
Cô nghiêng đầu nhìn anh cười khổ: Lần này kết hôn, anh tính toán bao giờ thì vứt bỏ tôi? Một ngày? Hay là 2 ngày? Hay là..
Khinh Ca! Sắc mặt Đại Boss có chút ngượng ngùng.
Vứt bỏ tôi, không phải là kế hoạch anh đã lên sẵn sao? Tống Khinh Ca mặc quần áo, nhìn anh cười nhạo nói.
Đại Boss nhíu nhíu mày.
Anh đã ngủ cùng tôi. Tống Khinh Ca cười, giọng giễu cợt: Không còn cảm giác mới mẻ nữa, vậy mà vẫn muốn cùng tôi chơi trò đó, anh có ý gì vậy?
Anh..
Cố Phong Thành. Cô cười lạnh: Anh muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có, vì sao lại đến trêu đùa tôi? Cô cười cợt: Anh lại muốn cùng tôi kết hôn, chẳng lẽ anh không sợ tôi lại mang thêm 1 đứa con không phải con của anh sao?
Khinh Ca! Đủ rồi! Đại Boss sắc mặt âm trầm nói.
/231
|