Editor: Miliion Roses
Đã nhiều năm rồi Cốc Nhược Thu chưa từng nghe anh ba nhắc đến Kim Sênh.
Hiện tại, bà nhìn thấy Tống Khinh Ca dáng dấp giống hệt Kim Sênh thì khóe mắt không ngăn được lệ. Anh ba, nếu như anh thấy cô bé này thì anh sẽ nghĩ gì?
Bà là phụ nữ, dĩ nhiên là đa sầu đa cảm nhưng anh ba thì không giống như vậy. Anh là người của công chúng, gánh vác trách nhiệm nặng nề, làm sao nghĩ nhiều đến tình cảm nam nữ được? Huống chi, đã 25 năm, có khi nào anh đã quên Kim Sênh rồi không?
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Điện thoại Cốc Nhược Thu vang lên, là Cốc Vĩnh Thuần gọi đến: Nhược Thu, mẹ đang ở bệnh viện. Nếu em có thời gian, thì tới thăm mẹ một chút.
Mẹ sao vậy? Cốc Nhược Thu ngạc nhiên hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần khẽ thở dài: Đến đây rồi hãy nói. Mẹ ông bị chảy máu não, đã làm phẫu thuật gần 10 tiếng, hiện tại đang nằm trong IU. Bác sĩ nói, mặc dù phẫu thuật thành công nhưng bà đã lớn tuổi, cơ thể yếu, cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ bị bán thân bất toại, cuộc sống sau này, có khả năng sẽ phải nằm ở trên giường.
Đêm noel, Cốc Tâm Lôi tức giận, không ngủ được. Đêm qua lại phải ngồi đợi cả đêm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc này mí mắt dính vào nhau, hai chân như muốn nhũn ra, hận không thể ngã lăn xuống đất để ngủ.
Thức suốt đêm, Hà Thư Vân cũng mệt mỏi sắp không chịu nổi nhưng căn bản không dám lên tiếng để về nhà nghỉ ngơi.
Cốc Vĩnh Thuần nói điện thoại xong, quay qua nhìn vợ và con gái, sau đó nhìn phòng IU. Cảm thấy hai người ở đây cũng chẳng giúp ích được gì: Thư Vân, em về nhà nghỉ ngơi đi.
Vậy còn anh? Hà Thư Vân thật sự mệt mỏi sắp không chịu được.
Anh và Nhược Thu sẽ ở đây. Cốc Vĩnh Thuần nói, ánh mắt ông xẹt qua Cốc Tâm Lôi, đối với đứa con gái này, ông thật sự.. Vì vậy, lại nhíu mày.
Khi hai người đi xuống lầu, Cốc Tâm Lôi vừa đi vừa ngáp: Ngồi chờ suốt một đêm mà ba không thấy mệt sao?
Hà Thư Vân không lên tiếng.
Mẹ, con thật không hiểu, bà già đó không phải chỉ là một bà vú nuôi thôi sao? Vì sao ba lại lo lắng cho bà ta như vậy? Cốc Tâm Lôi bộ dạng xem thường nói.
Một đêm không ngủ, mắt Hà Thư Vân thâm đen, không vui liếc con gái một cái, quát: Câm miệng! Đứa con gái ngu ngốc này, mở miệng ra là nói bậy, bây giờ đang là giờ làm việc ở bệnh viện, người qua người lại nếu bị nghe được rồi lan truyền..
Cốc Tâm Lôi quẹt miệng, không vui lẩm bẩm: Cũng chỉ là một bà vú nuôi.
Con còn nói? Hà Thư Vân cảm thấy nhức đầu, trách mắng: Con có biết lần này con gây ra đại họa hay không?
Con không cố ý, là bà ta đẩy con trước mà? Cốc Tâm Lôi không bỏ qua, một mực giải thích: Ba còn không mắng con, tại sao mẹ lại mắng?
Hà Thư Vân cạn lời, cau mày nhìn đứa con gái ngu ngốc không biết đúng sai. Cốc Vĩnh Thuần không nói, nhưng không có nghĩa chuyện này cứ thế cho qua, đối với đứa con gái không có đầu óc này, bà cảm thấy ngán ngẩm: Con cứ già mồm cãi mẹ đi, xem tới này ba con sẽ xử lý con thế nào.
Cốc Tâm Lôi vẫn không nghe ra: Bà ta chẳng qua chỉ là một bà vú nuôi, đồ bà ấy ăn, áo bà ấy mặc không phải đều do nhà chúng ta cho sao, mẹ đừng có quên con là con ruột của cha. Chẳng lẽ ba lại vì bà ấy mà đánh mắng con sao? Mặc dù cô cùng với ba không được hợp nhau, cô cũng rất sợ ba nhưng hơn 20 năm qua, lúc ba tức giận nhất cũng chỉ trách cứ cô đôi câu, chưa bao giờ thẳng tay đánh cô.
Hà Thư Vân xoa xoa huyệt thái dương, không còn gì để nói. Bà đang cảm thấy nhức đầu đến phát hoảng, dù vô cùng giận những cũng chẳng muốn mắng nữa.
Hai mẹ con ra đến bãi đỗ xe thì gặp Chu Hi và Cốc Nhược Thu.
Cốc Tâm Lôi vốn mệt mỏi, nói chuyện không biết trên dưới vừa nhìn thấy hai người đã lên tiếng oán trách: Dì, sao bây giờ dì mới đến, tối hôm qua cháu và mẹ phải thức cả đêm đó.
Hà Thư Vân nghe xong, không vui kéo cánh tay Cốc Tâm Lôi nhíu nhíu mày một cái. Cốc Tâm Lôi hơi dẩu miệng, không lên tiếng.
Cốc Nhược Thu không để ý đến Cốc Tâm Lôi, hỏi Hà Thư Vân: Chị ba, mẹ sao rồi?
Mẹ mới từ phòng phẫu thuật ra, hiện tại đang nằm ở trong IU. Hà Thư Vân khách khí nói.
Nói chuyện thêm vài câu, sau đó Cốc Nhược Thu và Chu Hi đi vào đại sảnh bệnh viện.
Ba thật là thiên vị, bắt chúng ta thức cả đêm, bây giờ mới bảo dì và chị Chu Hi đến, tại sao lại như thế? Cốc Tâm Lôi bất mãn nói.
Câm miệng! Hà Thư Vân thấp giọng quát.
Cốc Tâm Lôi cảm thấy vô cùng không thoải mái: Mẹ, mẹ là chị dâu của dì, sao lúc nói chuyện với dì mẹ lại khách khí thế?
Câm miệng! Hà Thư Vân tức giận nói.
Thấy mẹ tức giận, Cốc Tâm Lôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sao bà có thể đẻ ra một đứa óc heo như vậy! Hà Thư Vân cau mày, cảm giác vô cùng thất bại.
Ở trước mặt Cốc Nhược Thu, bà luôn có một cảm giác tự ti, mà cảm giác này đã có từ nhỏ.
Năm đó, Cốc Nhược Thu như một nàng công chúa sống trong đại viện, ai ai cũng đều yêu quý. Bất kể Cốc Nhược Thu đi đến chỗ nào, cũng sẽ được chào đón. Còn bà, mặc dù cũng là con cháu trong hào môn nhưng dù ở bất cứ phương diện nào cũng không thể bằng được.
Cảm giác tự ti đó đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của bà, cho đến khi bà được gả cho Cốc Vĩnh Thuần, làm chị dâu của Cốc Nhược Thu, nhưng cảm giác tự ti đó cũng không biến mất, cho đến bây giờ.
Thật ra, Hà Thư Vân đặc biệt ngưỡng mộ Cốc Nhược Thu, hâm mộ Cốc Nhược Thu có người con gái vô cùng hiểu biết, hâm mộ cuộc sống hạnh phúc của Cốc Nhược Thu và ông xã..
Nghĩ đến bên cạnh mình chỉ có một đứa óc heo, trong lòng Hà Thư Vân tích tụ khó chịu.
--
Tống Khinh Ca lên máy bay, rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi của mình.
Tối hôm qua.. khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, cả người nhức mỏi, vì vậy ngồi xuống liền nhắm mắt dưỡng thần, muốn ngủ một giấc. Nhưng lại không ngủ được vì loáng thoáng cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đến: Xin hỏi quý khách có muốn uống chút gì không?
Cô vẫn nhắm hai mắt, động cũng không động, chỉ nghe thấy tiếng của người bên cạnh: 1 cốc nước lọc.
Giọng nói này, trầm thấp, mười phần từ tính khiến cho Tống Khinh Ca tỉnh ngủ, đột nhiên mở mắt ra. Không hề ngoài ý muốn, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn, khóe mắt mang đầy ý cười: Hi.
Nhìn anh, Tống Khinh Ca nghĩ đến hôm qua, ánh mắt lập tức tránh né. Sao người đàn ông này giống kẹo ca su vậy, đi đến đâu cũng gặp phải.
Thật là khéo, lại gặp được em. Đại Boss mặt dày nói.
Không khéo, một chút cũng không khéo. Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý đặt vé máy bay cùng chuyến bay với cô, cố ý ngồi ở bên cạnh cô. Hừ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.
Em muốn uống nước không? Đại Boss đưa ly nước đến trước mặt cô.
Cô đang khát nước, vì vậy không nghĩ nhiều liền nhận lấy ly nước uống một hớp sau đó đặt ở bàn. Nhưng một giây kế tiếp, Đại Boss cầm lấy ly nước của cô, uống một hớp lớn. Tống Khinh Ca nhíu mày, không nhịn được nói: Đây là ly nước của tôi.
Đại Boss đưa ly nước cho cô: Vậy trả lại cho em.
Ly nước bị anh uống rồi, cô cau mày trong đầu nghĩ như thế này không phải là gián tiếp hôn nhau sao? Người đàn ông này, da mặt thật là dày. Ách, cô ảo não: Không cần.
Đại Boss dương dương mi, không lên tiếng.
Anh ngồi ở bên cạnh khiến cho Tống Khinh Ca không được tự nhiên. Hơn nữa, ánh mắt của anh không hề che dấu cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô không có chỗ nào lẩn trốn, vì vậy không còn cách nào khác là nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Nhìn cô đang nhắm mắt, khuôn mặt lại ửng hồng khiến cho Đại Boss không nhịn được khẽ ghé vào tai, giọng nhạo báng: Em rất mệt?
Ách! Tống Khinh Ca mở mắt ra, thấy anh đang ở gần trong gang tấc, vội vàng nhắm hai mắt lại, không thèm để ý đến.
Em mệt như vậy... Đại Boss thấp giọng, ranh mãnh nói: Tối qua làm gì vậy?
Hô hấp của anh nhào vào trong tai, vừa nhột vừa ngứa khiến cho Tống Khinh Ca nghĩ đến cả buổi tối hôm qua triền miên bên anh, cô đỏ mặt, nhịp tim nhanh, không dám mở mắt ra, đôi môi khẽ mím, buồn bực nói: Chơi với cún.
Đại Boss bị sặc ngôn, dở khóc dở cười. Nhưng không hề kém cạnh, giọng mập mờ nói: Đêm khuya còn chơi với cún, hình như lại chơi trên giường phải không? Không nghĩ em lại có đam mê này? Sao nào? Chơi với cún vui không?
Dứt lời, lưỡi anh nhẹ nhàng liếm lên vành tai cô, chọc cho toàn thân cô căng thẳng. Cô mở mắt ra, thẹn quá hóa giận, thấp giọng cảnh cáo anh: Anh còn dám làm như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đến.
Đại Boss dương dương mi, bộ dạng vô tội nói: Anh làm sao?
Ách! Tống Khinh Ca hoàn toàn bị đánh bại, đưa tay đẩy anh trở về chỗ ngồi, sau đó làm động tác ngăn giữa hai người, giọng vô cùng nghiêm túc: Coi đây là danh giới, không được vượt qua.
Đại Boss nhún vai, không lên tiếng.
Tống Khinh Ca đề phòng theo dõi anh, thấy anh ngoan ngoãn ngồi im, không cử động mới cảm thấy yên tâm một chút, cả người cô nhích ra phía cửa sổ, cách anh vài cm. Vừa mới nhắm mắt lại cảm thấy anh ghé vào người, cô đột nhiên mở mắt ra, thấy trong tay anh đang cầm một đồng tiền xu.
Anh nhìn cô, cười như không cười: Đây là cái gì?
Tống Khinh Ca mặt đỏ đến mang tai, hơi nói lắp: Cái này.. trả phí 1 đêm cho anh.
Một xu? Đại Boss nhíu nhíu mày.
Đúng vậy. Tống Khinh Ca cố ý nhướn mày: Anh chỉ đáng giá như vậy.
Ách!
Đại Boss đem đồng xu nhét vào trong tay cô.
Anh có ý gì?
Trả cho em phí một đêm. Đại Boss nhìn cô, không hờn không giận nói: Anh dự chi.. tối nay.
Quả thật dù ở bất cứ đâu, trong bất cứ trường hợp nào anh đều có thể liên tưởng đến chuyện đó! Tống Khinh Ca đỏ mặt, đem đồng xu nhét lại vào tay anh.
Đại Boss định nhét đồng xu lại tay cô.
Hai tay cô liền dấu ra sau lưng.
Cuối cùng, Đại Boss lấy ví tiền, ở trước mặt cô đem đồng xu nhét vào trong ví, lẩm bẩm nói: Đây coi như là vật kỷ niệm, anh sẽ lưu nó lại. Ánh mắt sáng quắc nhìn cô: Em nói xem, có phải anh nên treo nó ở đầu giường, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy liền nhớ lại tối hôm qua?
Ách! Quả thật không biết thế nào là xấu hổ!
Tống Khinh Ca sắc mặt khẽ biến thành hồng, ánh mắt dời đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật sự cô đã bị da mặt dày của anh đánh bại!
Đã nhiều năm rồi Cốc Nhược Thu chưa từng nghe anh ba nhắc đến Kim Sênh.
Hiện tại, bà nhìn thấy Tống Khinh Ca dáng dấp giống hệt Kim Sênh thì khóe mắt không ngăn được lệ. Anh ba, nếu như anh thấy cô bé này thì anh sẽ nghĩ gì?
Bà là phụ nữ, dĩ nhiên là đa sầu đa cảm nhưng anh ba thì không giống như vậy. Anh là người của công chúng, gánh vác trách nhiệm nặng nề, làm sao nghĩ nhiều đến tình cảm nam nữ được? Huống chi, đã 25 năm, có khi nào anh đã quên Kim Sênh rồi không?
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Điện thoại Cốc Nhược Thu vang lên, là Cốc Vĩnh Thuần gọi đến: Nhược Thu, mẹ đang ở bệnh viện. Nếu em có thời gian, thì tới thăm mẹ một chút.
Mẹ sao vậy? Cốc Nhược Thu ngạc nhiên hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần khẽ thở dài: Đến đây rồi hãy nói. Mẹ ông bị chảy máu não, đã làm phẫu thuật gần 10 tiếng, hiện tại đang nằm trong IU. Bác sĩ nói, mặc dù phẫu thuật thành công nhưng bà đã lớn tuổi, cơ thể yếu, cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ bị bán thân bất toại, cuộc sống sau này, có khả năng sẽ phải nằm ở trên giường.
Đêm noel, Cốc Tâm Lôi tức giận, không ngủ được. Đêm qua lại phải ngồi đợi cả đêm ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lúc này mí mắt dính vào nhau, hai chân như muốn nhũn ra, hận không thể ngã lăn xuống đất để ngủ.
Thức suốt đêm, Hà Thư Vân cũng mệt mỏi sắp không chịu nổi nhưng căn bản không dám lên tiếng để về nhà nghỉ ngơi.
Cốc Vĩnh Thuần nói điện thoại xong, quay qua nhìn vợ và con gái, sau đó nhìn phòng IU. Cảm thấy hai người ở đây cũng chẳng giúp ích được gì: Thư Vân, em về nhà nghỉ ngơi đi.
Vậy còn anh? Hà Thư Vân thật sự mệt mỏi sắp không chịu được.
Anh và Nhược Thu sẽ ở đây. Cốc Vĩnh Thuần nói, ánh mắt ông xẹt qua Cốc Tâm Lôi, đối với đứa con gái này, ông thật sự.. Vì vậy, lại nhíu mày.
Khi hai người đi xuống lầu, Cốc Tâm Lôi vừa đi vừa ngáp: Ngồi chờ suốt một đêm mà ba không thấy mệt sao?
Hà Thư Vân không lên tiếng.
Mẹ, con thật không hiểu, bà già đó không phải chỉ là một bà vú nuôi thôi sao? Vì sao ba lại lo lắng cho bà ta như vậy? Cốc Tâm Lôi bộ dạng xem thường nói.
Một đêm không ngủ, mắt Hà Thư Vân thâm đen, không vui liếc con gái một cái, quát: Câm miệng! Đứa con gái ngu ngốc này, mở miệng ra là nói bậy, bây giờ đang là giờ làm việc ở bệnh viện, người qua người lại nếu bị nghe được rồi lan truyền..
Cốc Tâm Lôi quẹt miệng, không vui lẩm bẩm: Cũng chỉ là một bà vú nuôi.
Con còn nói? Hà Thư Vân cảm thấy nhức đầu, trách mắng: Con có biết lần này con gây ra đại họa hay không?
Con không cố ý, là bà ta đẩy con trước mà? Cốc Tâm Lôi không bỏ qua, một mực giải thích: Ba còn không mắng con, tại sao mẹ lại mắng?
Hà Thư Vân cạn lời, cau mày nhìn đứa con gái ngu ngốc không biết đúng sai. Cốc Vĩnh Thuần không nói, nhưng không có nghĩa chuyện này cứ thế cho qua, đối với đứa con gái không có đầu óc này, bà cảm thấy ngán ngẩm: Con cứ già mồm cãi mẹ đi, xem tới này ba con sẽ xử lý con thế nào.
Cốc Tâm Lôi vẫn không nghe ra: Bà ta chẳng qua chỉ là một bà vú nuôi, đồ bà ấy ăn, áo bà ấy mặc không phải đều do nhà chúng ta cho sao, mẹ đừng có quên con là con ruột của cha. Chẳng lẽ ba lại vì bà ấy mà đánh mắng con sao? Mặc dù cô cùng với ba không được hợp nhau, cô cũng rất sợ ba nhưng hơn 20 năm qua, lúc ba tức giận nhất cũng chỉ trách cứ cô đôi câu, chưa bao giờ thẳng tay đánh cô.
Hà Thư Vân xoa xoa huyệt thái dương, không còn gì để nói. Bà đang cảm thấy nhức đầu đến phát hoảng, dù vô cùng giận những cũng chẳng muốn mắng nữa.
Hai mẹ con ra đến bãi đỗ xe thì gặp Chu Hi và Cốc Nhược Thu.
Cốc Tâm Lôi vốn mệt mỏi, nói chuyện không biết trên dưới vừa nhìn thấy hai người đã lên tiếng oán trách: Dì, sao bây giờ dì mới đến, tối hôm qua cháu và mẹ phải thức cả đêm đó.
Hà Thư Vân nghe xong, không vui kéo cánh tay Cốc Tâm Lôi nhíu nhíu mày một cái. Cốc Tâm Lôi hơi dẩu miệng, không lên tiếng.
Cốc Nhược Thu không để ý đến Cốc Tâm Lôi, hỏi Hà Thư Vân: Chị ba, mẹ sao rồi?
Mẹ mới từ phòng phẫu thuật ra, hiện tại đang nằm ở trong IU. Hà Thư Vân khách khí nói.
Nói chuyện thêm vài câu, sau đó Cốc Nhược Thu và Chu Hi đi vào đại sảnh bệnh viện.
Ba thật là thiên vị, bắt chúng ta thức cả đêm, bây giờ mới bảo dì và chị Chu Hi đến, tại sao lại như thế? Cốc Tâm Lôi bất mãn nói.
Câm miệng! Hà Thư Vân thấp giọng quát.
Cốc Tâm Lôi cảm thấy vô cùng không thoải mái: Mẹ, mẹ là chị dâu của dì, sao lúc nói chuyện với dì mẹ lại khách khí thế?
Câm miệng! Hà Thư Vân tức giận nói.
Thấy mẹ tức giận, Cốc Tâm Lôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sao bà có thể đẻ ra một đứa óc heo như vậy! Hà Thư Vân cau mày, cảm giác vô cùng thất bại.
Ở trước mặt Cốc Nhược Thu, bà luôn có một cảm giác tự ti, mà cảm giác này đã có từ nhỏ.
Năm đó, Cốc Nhược Thu như một nàng công chúa sống trong đại viện, ai ai cũng đều yêu quý. Bất kể Cốc Nhược Thu đi đến chỗ nào, cũng sẽ được chào đón. Còn bà, mặc dù cũng là con cháu trong hào môn nhưng dù ở bất cứ phương diện nào cũng không thể bằng được.
Cảm giác tự ti đó đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của bà, cho đến khi bà được gả cho Cốc Vĩnh Thuần, làm chị dâu của Cốc Nhược Thu, nhưng cảm giác tự ti đó cũng không biến mất, cho đến bây giờ.
Thật ra, Hà Thư Vân đặc biệt ngưỡng mộ Cốc Nhược Thu, hâm mộ Cốc Nhược Thu có người con gái vô cùng hiểu biết, hâm mộ cuộc sống hạnh phúc của Cốc Nhược Thu và ông xã..
Nghĩ đến bên cạnh mình chỉ có một đứa óc heo, trong lòng Hà Thư Vân tích tụ khó chịu.
--
Tống Khinh Ca lên máy bay, rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi của mình.
Tối hôm qua.. khiến cho cô vô cùng mệt mỏi, cả người nhức mỏi, vì vậy ngồi xuống liền nhắm mắt dưỡng thần, muốn ngủ một giấc. Nhưng lại không ngủ được vì loáng thoáng cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Tiếp viên hàng không đẩy xe đến: Xin hỏi quý khách có muốn uống chút gì không?
Cô vẫn nhắm hai mắt, động cũng không động, chỉ nghe thấy tiếng của người bên cạnh: 1 cốc nước lọc.
Giọng nói này, trầm thấp, mười phần từ tính khiến cho Tống Khinh Ca tỉnh ngủ, đột nhiên mở mắt ra. Không hề ngoài ý muốn, đập vào mắt là khuôn mặt anh tuấn, khóe mắt mang đầy ý cười: Hi.
Nhìn anh, Tống Khinh Ca nghĩ đến hôm qua, ánh mắt lập tức tránh né. Sao người đàn ông này giống kẹo ca su vậy, đi đến đâu cũng gặp phải.
Thật là khéo, lại gặp được em. Đại Boss mặt dày nói.
Không khéo, một chút cũng không khéo. Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen. Anh cố ý, chắc chắn là anh cố ý đặt vé máy bay cùng chuyến bay với cô, cố ý ngồi ở bên cạnh cô. Hừ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.
Em muốn uống nước không? Đại Boss đưa ly nước đến trước mặt cô.
Cô đang khát nước, vì vậy không nghĩ nhiều liền nhận lấy ly nước uống một hớp sau đó đặt ở bàn. Nhưng một giây kế tiếp, Đại Boss cầm lấy ly nước của cô, uống một hớp lớn. Tống Khinh Ca nhíu mày, không nhịn được nói: Đây là ly nước của tôi.
Đại Boss đưa ly nước cho cô: Vậy trả lại cho em.
Ly nước bị anh uống rồi, cô cau mày trong đầu nghĩ như thế này không phải là gián tiếp hôn nhau sao? Người đàn ông này, da mặt thật là dày. Ách, cô ảo não: Không cần.
Đại Boss dương dương mi, không lên tiếng.
Anh ngồi ở bên cạnh khiến cho Tống Khinh Ca không được tự nhiên. Hơn nữa, ánh mắt của anh không hề che dấu cứ nhìn cô chằm chằm, khiến cho cô không có chỗ nào lẩn trốn, vì vậy không còn cách nào khác là nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Nhìn cô đang nhắm mắt, khuôn mặt lại ửng hồng khiến cho Đại Boss không nhịn được khẽ ghé vào tai, giọng nhạo báng: Em rất mệt?
Ách! Tống Khinh Ca mở mắt ra, thấy anh đang ở gần trong gang tấc, vội vàng nhắm hai mắt lại, không thèm để ý đến.
Em mệt như vậy... Đại Boss thấp giọng, ranh mãnh nói: Tối qua làm gì vậy?
Hô hấp của anh nhào vào trong tai, vừa nhột vừa ngứa khiến cho Tống Khinh Ca nghĩ đến cả buổi tối hôm qua triền miên bên anh, cô đỏ mặt, nhịp tim nhanh, không dám mở mắt ra, đôi môi khẽ mím, buồn bực nói: Chơi với cún.
Đại Boss bị sặc ngôn, dở khóc dở cười. Nhưng không hề kém cạnh, giọng mập mờ nói: Đêm khuya còn chơi với cún, hình như lại chơi trên giường phải không? Không nghĩ em lại có đam mê này? Sao nào? Chơi với cún vui không?
Dứt lời, lưỡi anh nhẹ nhàng liếm lên vành tai cô, chọc cho toàn thân cô căng thẳng. Cô mở mắt ra, thẹn quá hóa giận, thấp giọng cảnh cáo anh: Anh còn dám làm như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đến.
Đại Boss dương dương mi, bộ dạng vô tội nói: Anh làm sao?
Ách! Tống Khinh Ca hoàn toàn bị đánh bại, đưa tay đẩy anh trở về chỗ ngồi, sau đó làm động tác ngăn giữa hai người, giọng vô cùng nghiêm túc: Coi đây là danh giới, không được vượt qua.
Đại Boss nhún vai, không lên tiếng.
Tống Khinh Ca đề phòng theo dõi anh, thấy anh ngoan ngoãn ngồi im, không cử động mới cảm thấy yên tâm một chút, cả người cô nhích ra phía cửa sổ, cách anh vài cm. Vừa mới nhắm mắt lại cảm thấy anh ghé vào người, cô đột nhiên mở mắt ra, thấy trong tay anh đang cầm một đồng tiền xu.
Anh nhìn cô, cười như không cười: Đây là cái gì?
Tống Khinh Ca mặt đỏ đến mang tai, hơi nói lắp: Cái này.. trả phí 1 đêm cho anh.
Một xu? Đại Boss nhíu nhíu mày.
Đúng vậy. Tống Khinh Ca cố ý nhướn mày: Anh chỉ đáng giá như vậy.
Ách!
Đại Boss đem đồng xu nhét vào trong tay cô.
Anh có ý gì?
Trả cho em phí một đêm. Đại Boss nhìn cô, không hờn không giận nói: Anh dự chi.. tối nay.
Quả thật dù ở bất cứ đâu, trong bất cứ trường hợp nào anh đều có thể liên tưởng đến chuyện đó! Tống Khinh Ca đỏ mặt, đem đồng xu nhét lại vào tay anh.
Đại Boss định nhét đồng xu lại tay cô.
Hai tay cô liền dấu ra sau lưng.
Cuối cùng, Đại Boss lấy ví tiền, ở trước mặt cô đem đồng xu nhét vào trong ví, lẩm bẩm nói: Đây coi như là vật kỷ niệm, anh sẽ lưu nó lại. Ánh mắt sáng quắc nhìn cô: Em nói xem, có phải anh nên treo nó ở đầu giường, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy liền nhớ lại tối hôm qua?
Ách! Quả thật không biết thế nào là xấu hổ!
Tống Khinh Ca sắc mặt khẽ biến thành hồng, ánh mắt dời đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật sự cô đã bị da mặt dày của anh đánh bại!
/231
|