Editor: Miliion Roses
Hợp đồng gì mà dày như vậy ? Lại còn bằng tiếng anh ?
Đại Boss mở ra, nhìn thấy tiêu đề thôi mi đã nhíu nhíu lại, sắc mặt khẽ biến thành lãnh, tiếp tục lật trang thứ 2 sắc mặt ngày càng khó coi.
Ô Tĩnh đứng ở cửa phòng họp, thấy Đại Boss từ thang máy bước ra đang muốn nhạo báng mấy câu nhưng thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, xem ra không nên đùa : Đại Boss, đồ của tôi đâu ?
Nói xong, Ô Tĩnh định vươn tay lấy tập văn kiện nhưng không ngờ Đại Boss dơ tay lên, không muốn đưa cho Ô Tĩnh, sắc mặt cực kỳ khó nhìn lạnh giọng nói : Cái này để tôi xem đã .
Khinh Ca muốn tôi xem giúp cô ấy .. Ô Tĩnh nói, hôm qua khi gọi điện thoại Tống Khinh Ca có vẻ rất gấp, hợp đồng này 2 ngày nữa sẽ phải ký.
Đại Boss không thèm đếm xỉa gì đến Ô Tĩnh.
Đại Boss . Ô Tĩnh khoanh tay trước ngực, cố ý nói : Hợp đồng có liên quan đến luật pháp, cậu bận như vậy có thời gian để xem giúp cô ấy sao ?
Đại Boss cầm trong tay hợp đồng, sắc mặt lãnh đến dọa người. Luật pháp cái gì hả, hiện tại đang vô cùng buồn bực : Cậu biến đi .
Ô Tĩnh thấy Đại Boss nổi giận thì không đùa nữa, lặng lẽ về phòng họp.
Vô cùng tức giận, Đại Boss liền gọi điện thoại cho cô, giọng không vui chất vấn : Em muốn đi Pháp ?
Tống Khinh Ca đang ở trong xe điện ngầm, nghe anh nói vậy thì cực kỳ khó chịu, liền chất vấn lại : Ai cho phép anh xem hợp đồng của tôi ? Là do cô quá tin tưởng anh, cho là anh sẽ đưa túi giấy ấy cho Ô Tĩnh, không nghĩ rằng anh sẽ mở nhìn lén. Sớm biết vậy, cô đã không đưa rồi.
Đại Boss thấp giọng mắng : Không được đi ! Sáng sớm nay, cô còn dịu dàng mà thuận theo. Anh còn tưởng rằng cô đã tiếp nhận mình, cùng mình phục hôn. Lại không nghĩ rằng, cô lừa gạt anh, định yên lặng đi Pháp.
Anh là gì mà muốn quản tôi ? Trong lòng Tống Khinh Ca tức giận, khẽ quát.
Anh là .. chồng của em !
Chồng trước ! Tống Khinh Ca lanh lùng nhắc nhở, sau đó giọng giễu cợt : Cố Phong Thành, tôi đi đâu làm gì là chuyện riêng của tôi, không mượn anh xen vào .
Trước sau đều là chồng, anh có quyền biết em đi đâu, làm gì . Anh lạnh giọng nói.
Tống Khinh Ca cau mày, người đàn ông này quá bá đạo. So đo với anh cũng chẳng ích gì. Vì vậy cô tức giận cúp điện thoại. Nhưng ngay lập tức, anh liền gọi lại. Cô tức giận, tắt máy.
Đằng nào thì cô cũng phải đi Pháp, dù có dây dưa với anh thì cũng chẳng đi đến đâu.
--
Buổi dạ tiệc của hội liên hiệp công thương năm nay, Tống Khinh Ca là người được mời đến biểu diễn đàn vi ô lông. Năm ngoái, cô là đại diện tập đoàn đến tham gia. Chỉ qua một năm, mà thân phận đã hoàn toàn thay đổi.
Năm ngoái cô còn ăn mặc xinh đẹp đến dự tiệc, giúp Tống thị tìm kiếm đối tác.
Còn bây giờ, cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần phải đeo mặt nạ tươi cười xã giao. Cô đi biểu diễn chỉ với một mục đích là kiếm tiền để nuôi sống bản thân mình.
Cho đến bây giờ, mọi lịch trình biểu diễn đều do Hoàng Thư Duệ giúp cô, bao gồm cả buổi dạ tiệc tối nay. Sau buổi trình diễn tối nay, ngày mai cô sẽ đến thành phố A biểu diễn. Đi thành phố A, cô muốn đến thăm Tống Nhã Như, muốn biết tình hình dì thế nào.
Khi Tống Khinh Ca đến dạ tiệc thì khách mời đã đến. Người phụ trách dạ tiệc thấy cô thì lên tiếng chào, sau đó vội vàng kéo cô vào phòng hóa trang : Mau hóa trang rồi thay quần áo đi, tiết mục của cô là thứ 6 .
Phòng hóa trang có rất nhiều người, cô liền tìm một chỗ trống sau đó lấy túi trang điểm ra tự mình trang điểm. Sau đó, mang lễ phục qua phòng vệ sinh thay.
Cô ngắm mình trong gương, cảm thấy ổn rồi định đi ra ngoài thì bất ngờ gặp Hứa Hoa Mai.
Cô cũng đến đây sao ? Hứa Hoa Mai ngoài ý muốn nhìn thấy cô, nghĩ đến chuyện trước đây lại mơ hồ cảm thấy khó chịu, giọng nói mang theo mấy phần chế giễu : Tống thị không phải đã bán đấu giá rồi sao ? Sao cô vẫn có tư cách để đến đây tham gia dự tiệc ?
Tống Khinh Ca không để ý đến, nghiêng người muốn đi.
Hứa Hoa Mai đưa tay chặn cô lại, nghĩ đến Tống thị phá sản, cô và Cố Phong Thành lại ly hôn. Vì thế lạnh lùng cười, cao ngạo nói : Nếu như ngày đó mà đồng ý gả cho Thế Sâm, thì chắc cũng không đến nỗi như ngày hôm nay ..
La phu nhân, xin để tôi qua . Tống Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hứa Hoa Mai không kiêu không ngạo nói.
Nhìn bóng dáng Tống Khinh Ca rời đi, Hứa Hoa Mai nhíu nhíu mày. Người này, dù trước đây là tiểu thư khuê các hay hiện tại là một người bình thường thì luôn toát ra một khí chất cao quý, so với Đổng Tùng San không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ đến Đổng Tùng San, Hứa Hoa Mai lại cảm thấy ngao ngán. Nếu như không phải vì hai đứa bé kia, thì bà đã sớm đuổi Đổng Tùng San ra ngoài rồi.
--
Tống Khinh Ca đi trên hành lang thì nhìn thấy Sang Lan Cầm.
Sang Lan Cầm không hề che dấu ánh nhìn, đang nhìn chằm chằm cô. Nhìn cô xinh đẹp, quang khiết đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải ngước nhìn. Cũng khó trách vì sao con trai bà dù mất trí vẫn một lần nữa yêu cô ta tha thiết. Tống Khinh Ca bây giờ giống hệt Lục Khiết năm xưa, đúng là hồng nhan họa thủy, điều này khiến bà vô cùng tức giận.
Khi Tống Khinh Ca đi sượt qua bên người, Sang Lan Cầm lạnh giọng dọa nạt : Nếu như cô còn dám quyến rũ Phong Thành, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô .
Tống Khinh Ca dừng bước, đối với những lời vừa rồi của Sang Lan Cầm thì khẽ cười : Thay vì dọa nạt tôi, sao bà không về mà trông nom con trai bà ? Cô lạnh lùng nói : Đừng để cho anh ta mặt dày đến tìm tôi !
Cô có dám nói rằng cô không quyến rũ Phong Thành không ? Sang Lan Cầm nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca, tức giận nói.
Bà đánh giá quá cao Cố Phong Thành rồi ! Tống Khinh Ca cười nói : Tôi không muốn cùng với anh ta có bất cứ quan hệ gì, tôi ghét anh ta, thấy anh ta thôi đã cảm thấy ghê tởm ..
Đủ rồi !
Tống Khinh Ca giật mình, quay đầu lại, thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông nào đó thì cảm thấy tim hơi đau : Anh .. đến đây từ lúc nào ?
Trong mắt Sang Lan Cầm toàn là đắc ý : Phong Thành, con đã thấy rõ bộ mặt của cô ta chưa, cô ta căn bản không ..
Mẹ thôi đi ! Đại Boss lạnh giọng cắt đứt lời nói của bà. Đáy mắt anh mang theo ẩn nhẫn, ngay trước mặt Sang Lan Cầm nắm tay Tống Khinh Ca rời đi.
Tống Khinh Ca giãy giụa, nhưng anh càng nắm chặt hơn. Nghĩ đến vừa rồi mình vừa nói những lời kia, liền nói : Anh buông tay !
Đại Boss càng nắm chặt, khẳng định không buông.
Cô tức giận cúi đầu cắn tay anh.
Tống Khinh Ca nhân cơ hội anh bị đau liền rút tay về, cô lùi về phía sau mấy bước, giọng lạnh lùng : Cố Phong Thành, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi chán ghét anh, tôi không muốn gặp anh, anh đừng dây dưa với tôi nữa . Sau đó, ánh mắt nhìn qua Sang Lan Cầm : Mời bà làm chứng cho . Giọng nói mang theo vài tia giễu cợt : Bà nhớ trông nom quản lý con trai bà thật tốt, đừng có mỗi lần chẳng phân biệt được đúng sai lại đổ oan cho tôi, tôi không chịu được . Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Đại Boss muốn đuổi theo nhưng Sang Lan Cầm kéo anh lại, ngăn cản nói : Cô ta đã nói như vậy, con còn định đuổi theo làm gì ? Loại phụ nữ không đứng đắn này, con còn muốn dây dưa đến bao giờ ?
Đại Boss nhìn bóng dáng Tống Khinh Ca biến mất ở hành lang liền quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ : Mẹ, có chuyện này chúng ta nên công bằng nói một chút .
Nhìn ánh mắt con trai, Sang Lan Cầm hơi ngẩn ra : Nói chuyện gì ?
Kết quả xét nghiệm ADN . Đại Boss lạnh lùng nói : Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con vậy mà mẹ nỡ làm giả xét nghiệm, cắm cho con mấy cái sừng ..
Sang Lan Cầm sắc mặt không được tốt : Con nói gì ..
Con nói gì mẹ là người rõ nhất ! Đại Boss nói : Sau này, mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con ..
Con như vậy là thái độ gì ? Mẹ là mẹ của con, sao con dám nói với mẹ như vậy ? Thái độ của Đại Boss khiến Sang Lan Cầm tức muốn hộc máu.
Đại Boss trong mắt toàn là tia băng lãnh : Con rất tôn trọng mẹ nhưng mẹ đã làm những gì ?
Sang Lan Cầm thẹn quá hóa giận : Con cùng bất cứ người phụ nữ nào ở chung một chỗ mẹ đều không có ý kiến, nhưng tuyệt đối không thể là Tống Khinh Ca .
Con khiến mẹ thất vọng rồi . Đại Boss khẳng định. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
Con nên biết, chuyện ba con đều do Lục Khiết gây ra . Sang Lan Cầm cả giận nói : Mà Tống Khinh Ca, là cháu gái ruột của Lục khiết. Sao con có thể bất hiếu đến mức cùng cháu gái của kẻ thù ở chung một chỗ ?
Hợp đồng gì mà dày như vậy ? Lại còn bằng tiếng anh ?
Đại Boss mở ra, nhìn thấy tiêu đề thôi mi đã nhíu nhíu lại, sắc mặt khẽ biến thành lãnh, tiếp tục lật trang thứ 2 sắc mặt ngày càng khó coi.
Ô Tĩnh đứng ở cửa phòng họp, thấy Đại Boss từ thang máy bước ra đang muốn nhạo báng mấy câu nhưng thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, xem ra không nên đùa : Đại Boss, đồ của tôi đâu ?
Nói xong, Ô Tĩnh định vươn tay lấy tập văn kiện nhưng không ngờ Đại Boss dơ tay lên, không muốn đưa cho Ô Tĩnh, sắc mặt cực kỳ khó nhìn lạnh giọng nói : Cái này để tôi xem đã .
Khinh Ca muốn tôi xem giúp cô ấy .. Ô Tĩnh nói, hôm qua khi gọi điện thoại Tống Khinh Ca có vẻ rất gấp, hợp đồng này 2 ngày nữa sẽ phải ký.
Đại Boss không thèm đếm xỉa gì đến Ô Tĩnh.
Đại Boss . Ô Tĩnh khoanh tay trước ngực, cố ý nói : Hợp đồng có liên quan đến luật pháp, cậu bận như vậy có thời gian để xem giúp cô ấy sao ?
Đại Boss cầm trong tay hợp đồng, sắc mặt lãnh đến dọa người. Luật pháp cái gì hả, hiện tại đang vô cùng buồn bực : Cậu biến đi .
Ô Tĩnh thấy Đại Boss nổi giận thì không đùa nữa, lặng lẽ về phòng họp.
Vô cùng tức giận, Đại Boss liền gọi điện thoại cho cô, giọng không vui chất vấn : Em muốn đi Pháp ?
Tống Khinh Ca đang ở trong xe điện ngầm, nghe anh nói vậy thì cực kỳ khó chịu, liền chất vấn lại : Ai cho phép anh xem hợp đồng của tôi ? Là do cô quá tin tưởng anh, cho là anh sẽ đưa túi giấy ấy cho Ô Tĩnh, không nghĩ rằng anh sẽ mở nhìn lén. Sớm biết vậy, cô đã không đưa rồi.
Đại Boss thấp giọng mắng : Không được đi ! Sáng sớm nay, cô còn dịu dàng mà thuận theo. Anh còn tưởng rằng cô đã tiếp nhận mình, cùng mình phục hôn. Lại không nghĩ rằng, cô lừa gạt anh, định yên lặng đi Pháp.
Anh là gì mà muốn quản tôi ? Trong lòng Tống Khinh Ca tức giận, khẽ quát.
Anh là .. chồng của em !
Chồng trước ! Tống Khinh Ca lanh lùng nhắc nhở, sau đó giọng giễu cợt : Cố Phong Thành, tôi đi đâu làm gì là chuyện riêng của tôi, không mượn anh xen vào .
Trước sau đều là chồng, anh có quyền biết em đi đâu, làm gì . Anh lạnh giọng nói.
Tống Khinh Ca cau mày, người đàn ông này quá bá đạo. So đo với anh cũng chẳng ích gì. Vì vậy cô tức giận cúp điện thoại. Nhưng ngay lập tức, anh liền gọi lại. Cô tức giận, tắt máy.
Đằng nào thì cô cũng phải đi Pháp, dù có dây dưa với anh thì cũng chẳng đi đến đâu.
--
Buổi dạ tiệc của hội liên hiệp công thương năm nay, Tống Khinh Ca là người được mời đến biểu diễn đàn vi ô lông. Năm ngoái, cô là đại diện tập đoàn đến tham gia. Chỉ qua một năm, mà thân phận đã hoàn toàn thay đổi.
Năm ngoái cô còn ăn mặc xinh đẹp đến dự tiệc, giúp Tống thị tìm kiếm đối tác.
Còn bây giờ, cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần phải đeo mặt nạ tươi cười xã giao. Cô đi biểu diễn chỉ với một mục đích là kiếm tiền để nuôi sống bản thân mình.
Cho đến bây giờ, mọi lịch trình biểu diễn đều do Hoàng Thư Duệ giúp cô, bao gồm cả buổi dạ tiệc tối nay. Sau buổi trình diễn tối nay, ngày mai cô sẽ đến thành phố A biểu diễn. Đi thành phố A, cô muốn đến thăm Tống Nhã Như, muốn biết tình hình dì thế nào.
Khi Tống Khinh Ca đến dạ tiệc thì khách mời đã đến. Người phụ trách dạ tiệc thấy cô thì lên tiếng chào, sau đó vội vàng kéo cô vào phòng hóa trang : Mau hóa trang rồi thay quần áo đi, tiết mục của cô là thứ 6 .
Phòng hóa trang có rất nhiều người, cô liền tìm một chỗ trống sau đó lấy túi trang điểm ra tự mình trang điểm. Sau đó, mang lễ phục qua phòng vệ sinh thay.
Cô ngắm mình trong gương, cảm thấy ổn rồi định đi ra ngoài thì bất ngờ gặp Hứa Hoa Mai.
Cô cũng đến đây sao ? Hứa Hoa Mai ngoài ý muốn nhìn thấy cô, nghĩ đến chuyện trước đây lại mơ hồ cảm thấy khó chịu, giọng nói mang theo mấy phần chế giễu : Tống thị không phải đã bán đấu giá rồi sao ? Sao cô vẫn có tư cách để đến đây tham gia dự tiệc ?
Tống Khinh Ca không để ý đến, nghiêng người muốn đi.
Hứa Hoa Mai đưa tay chặn cô lại, nghĩ đến Tống thị phá sản, cô và Cố Phong Thành lại ly hôn. Vì thế lạnh lùng cười, cao ngạo nói : Nếu như ngày đó mà đồng ý gả cho Thế Sâm, thì chắc cũng không đến nỗi như ngày hôm nay ..
La phu nhân, xin để tôi qua . Tống Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hứa Hoa Mai không kiêu không ngạo nói.
Nhìn bóng dáng Tống Khinh Ca rời đi, Hứa Hoa Mai nhíu nhíu mày. Người này, dù trước đây là tiểu thư khuê các hay hiện tại là một người bình thường thì luôn toát ra một khí chất cao quý, so với Đổng Tùng San không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ đến Đổng Tùng San, Hứa Hoa Mai lại cảm thấy ngao ngán. Nếu như không phải vì hai đứa bé kia, thì bà đã sớm đuổi Đổng Tùng San ra ngoài rồi.
--
Tống Khinh Ca đi trên hành lang thì nhìn thấy Sang Lan Cầm.
Sang Lan Cầm không hề che dấu ánh nhìn, đang nhìn chằm chằm cô. Nhìn cô xinh đẹp, quang khiết đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải ngước nhìn. Cũng khó trách vì sao con trai bà dù mất trí vẫn một lần nữa yêu cô ta tha thiết. Tống Khinh Ca bây giờ giống hệt Lục Khiết năm xưa, đúng là hồng nhan họa thủy, điều này khiến bà vô cùng tức giận.
Khi Tống Khinh Ca đi sượt qua bên người, Sang Lan Cầm lạnh giọng dọa nạt : Nếu như cô còn dám quyến rũ Phong Thành, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô .
Tống Khinh Ca dừng bước, đối với những lời vừa rồi của Sang Lan Cầm thì khẽ cười : Thay vì dọa nạt tôi, sao bà không về mà trông nom con trai bà ? Cô lạnh lùng nói : Đừng để cho anh ta mặt dày đến tìm tôi !
Cô có dám nói rằng cô không quyến rũ Phong Thành không ? Sang Lan Cầm nhìn bóng lưng Tống Khinh Ca, tức giận nói.
Bà đánh giá quá cao Cố Phong Thành rồi ! Tống Khinh Ca cười nói : Tôi không muốn cùng với anh ta có bất cứ quan hệ gì, tôi ghét anh ta, thấy anh ta thôi đã cảm thấy ghê tởm ..
Đủ rồi !
Tống Khinh Ca giật mình, quay đầu lại, thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông nào đó thì cảm thấy tim hơi đau : Anh .. đến đây từ lúc nào ?
Trong mắt Sang Lan Cầm toàn là đắc ý : Phong Thành, con đã thấy rõ bộ mặt của cô ta chưa, cô ta căn bản không ..
Mẹ thôi đi ! Đại Boss lạnh giọng cắt đứt lời nói của bà. Đáy mắt anh mang theo ẩn nhẫn, ngay trước mặt Sang Lan Cầm nắm tay Tống Khinh Ca rời đi.
Tống Khinh Ca giãy giụa, nhưng anh càng nắm chặt hơn. Nghĩ đến vừa rồi mình vừa nói những lời kia, liền nói : Anh buông tay !
Đại Boss càng nắm chặt, khẳng định không buông.
Cô tức giận cúi đầu cắn tay anh.
Tống Khinh Ca nhân cơ hội anh bị đau liền rút tay về, cô lùi về phía sau mấy bước, giọng lạnh lùng : Cố Phong Thành, tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi chán ghét anh, tôi không muốn gặp anh, anh đừng dây dưa với tôi nữa . Sau đó, ánh mắt nhìn qua Sang Lan Cầm : Mời bà làm chứng cho . Giọng nói mang theo vài tia giễu cợt : Bà nhớ trông nom quản lý con trai bà thật tốt, đừng có mỗi lần chẳng phân biệt được đúng sai lại đổ oan cho tôi, tôi không chịu được . Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Đại Boss muốn đuổi theo nhưng Sang Lan Cầm kéo anh lại, ngăn cản nói : Cô ta đã nói như vậy, con còn định đuổi theo làm gì ? Loại phụ nữ không đứng đắn này, con còn muốn dây dưa đến bao giờ ?
Đại Boss nhìn bóng dáng Tống Khinh Ca biến mất ở hành lang liền quay đầu lại ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ : Mẹ, có chuyện này chúng ta nên công bằng nói một chút .
Nhìn ánh mắt con trai, Sang Lan Cầm hơi ngẩn ra : Nói chuyện gì ?
Kết quả xét nghiệm ADN . Đại Boss lạnh lùng nói : Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con vậy mà mẹ nỡ làm giả xét nghiệm, cắm cho con mấy cái sừng ..
Sang Lan Cầm sắc mặt không được tốt : Con nói gì ..
Con nói gì mẹ là người rõ nhất ! Đại Boss nói : Sau này, mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con ..
Con như vậy là thái độ gì ? Mẹ là mẹ của con, sao con dám nói với mẹ như vậy ? Thái độ của Đại Boss khiến Sang Lan Cầm tức muốn hộc máu.
Đại Boss trong mắt toàn là tia băng lãnh : Con rất tôn trọng mẹ nhưng mẹ đã làm những gì ?
Sang Lan Cầm thẹn quá hóa giận : Con cùng bất cứ người phụ nữ nào ở chung một chỗ mẹ đều không có ý kiến, nhưng tuyệt đối không thể là Tống Khinh Ca .
Con khiến mẹ thất vọng rồi . Đại Boss khẳng định. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
Con nên biết, chuyện ba con đều do Lục Khiết gây ra . Sang Lan Cầm cả giận nói : Mà Tống Khinh Ca, là cháu gái ruột của Lục khiết. Sao con có thể bất hiếu đến mức cùng cháu gái của kẻ thù ở chung một chỗ ?
/231
|