Editor: Miliion Roses
Mẹ, sinh mạng đáng quý. Bà quá cực đoan khiến Đại Boss vô cùng khó xử, anh không thích bị người khác ép buộc, mà người đó còn là mẹ anh.
Cố Phong Thành! Anh đối xử với mẹ của mình như thế đó hả? Bao nhiêu năm qua, tôi vì anh làm những gì, anh quên rồi sao? Sang Lan Cầm cảm xúc sắp mất khống chế, con trai bà chắc chắn là bị quỷ ám rồi. Bất giác, bà có chút sợ hãi, sợ anh sẽ bị Tống Khinh Ca cướp đi, sợ anh sẽ đứng về phía Tống Khinh Ca mà phản lại bà.
Mẹ là mẹ con, con tôn kính mẹ. Đại Boss nhìn bà nói: Nhưng mẹ không thể hết lần này đến lần khác lấy cớ can thiệp vào cuộc sống riêng của con. Cùng ai sống cả đời là chuyện của con, con nghĩ mẹ cũng hi vọng con được hạnh phúc.
Cô ta đối với con quan trọng như vậy sao? Sang Lan Cầm xuống giọng: Con cho rằng, con có thể cùng với cô ta hạnh phúc được sao? Phong Thành, chẳng lẽ con không sợ nửa đêm nằm mộng gặp ba con, em con..
Những chuyện đã qua mẹ hay để nó nằm yên trong quá khứ đi. Mẹ không cảm thấy mình như vậy giống như là mang gông xiềng sao? Đại Boss nói: Mẹ và cô ấy đối với con đều quan trọng, con hi vọng hạnh phúc của mình con có thể nắm giữ trong tay. Đối với thái độ cực đoan của mẹ, anh cảm thấy rất thất vọng. Chuyện của ba, anh không quên nhưng những chuyện này thì có liên quan gì đến Tống Khinh Ca?
Nhìn thái độ quả quyết của con trai, Sang Lan Cầm gần như tuyệt vọng: Người phụ nữ đó, rốt cuộc đã cho con ăn bùa mê gì? Sao con lại không rời cô ta ra được?
Đại Boss hơi giật mình, bùa mê sao? Đúng như lời của Tống Khinh Ca nói, cô luôn cự tuyệt anh, là do anh không có cách nào ngăn cản được tình cảm trong lòng mình, cứ thế mà lao đến với cô. Anh cười khổ, giọng khẩn cầu: Mẹ, cho con hạnh phúc có được không?
Cho con hạnh phúc. Sang Lan Cầm cả giận nói: Vậy ai là người cho mẹ hạnh phúc?
Đại Boss cau mày, mẹ anh đắm chìm trong thù hận không có cách nào thoát ra. Nhưng nếu cứ để mẹ như vậy, thì sẽ có ngày mệt mỏi mà suy sụp. Xem ra cần phải đưa mẹ đi gặp bác sĩ tâm lý.
--
Tống Khinh Ca biểu diễn xong, vừa mới đi vào phòng tiệc thì nghe thấy có tiếng gọi Chị Nhạc Nhạc . Cô hơi giật mình, quay đầu lại thì là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tạ Côn kéo cô ra sau một tấm rèm, thấp giọng nói: Chị Nhạc Nhạc, em là Tạ Côn. Chị còn nhớ em không? Lần trước ở Ngân Hà Cửu Thiên em đã đưa chị ra cửa sổ để thoát khỏi Tả thiếu đó. Vừa rồi, Tả thiếu nhìn thấy chị, hắn ta lại muốn có được chị, gần đây sẽ bắt đầu ra tay vì vậy chị phải chú ý an toàn.
Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc, lúc này cũng nhận ra được người trước mặt là người đã từng cứu mình ở quầy bar của Tả thiếu. Vừa rồi, khi đang biểu diễn cô cũng nhìn thấy Tả Mạc ngồi ở phía dưới. Hắn vẫn vậy, bộ dạng nghênh ngang không coi ai ra gì, nhìn cô không chớp mắt.
Thừa dịp Tả thiếu đi ra ngoài, chị Nhạc Nhạc chị hãy mau đi đi. Tạ Côn lo lắng nói: Tả thiếu không thể động vào được đâu.
Sự quan tâm của Tạ Côn khiến cho Tống Khinh Ca có chút cảm động: Em cũng phải chú ý an toàn. Tạ Côn ở bên cạnh Tả Mạc, mà đã là dân xã hội đen thì chém giết liên tục, về lâu về dài cũng chẳng có chuyện gì tốt. Nhưng hiện tại, bản thân cô còn chưa tự lo cho mình được thì sao có thể lo cho người khác.
Yên tâm, em sẽ không sao đâu. Tạ Côn cười nói, sau đó nghĩ đến điều gì: Chị Nhạc Nhạc, có người đang treo giải cho ai tìm thấy vòng ngọc Phật mà trước đó ở cô nhị viện chị cho em.
Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc: Vậy sao?
Vâng, ở chợ đen. Người ta treo giải rất cao. Tạ Côn tháo chiếc vòng ngọc Phật ra đưa cho cô: Chị Nhạc Nhạc, ngọc Phật này rất quý, em trả lại cho chị.
Tống Khinh Ca đẩy tay cậu ta lại: Đã cho em rồi thì em hãy nhận đi. Cô giúp Tạ Côn đeo vòng lại.
Thấy cậu ta lại định gỡ xuống, Tống Khinh Ca cầm lấy tay cậu ta: Giữ đi! Nhớ đến Tả Mạc đang ở đây, trong lòng cô lại sợ hãi vì vậy nói: Chị đi trước.
Khi cô vừa vén rèm lên thì không ngờ Đại Boss đang đứng ở cách đó không xa. Khi nhìn thấy Tạ Côn đứng bên cạnh cô thì sắc mặt Đại Boss vô cùng khó nhìn, ánh mắt anh không mấy thiện cảm nhìn Tạ Côn khiến cho cô hơi lo lắng, vì vậy quay sang Tạ Côn nói: Em đi trước đi.
Tạ Côn nhìn dáng vẻ không hề dễ đối phó của Đại Boss thì sắn tay áo, không có ý định đi. Tống Khinh Ca đẩy đẩy tay cậu ta nói: Không sao đâu, em đi đi.
Cô nhìn bóng dáng Tạ Côn biến mất khỏi hành lang mới thở phào. Bóng người không thấy nữa, còn nhìn cái gì? Giọng Đại Boss thoáng chút vị chanh, không vui hỏi: Em nói xem, hai người vừa đứng trong rèm kia làm cái gì? Cô vừa biểu diễn xong, anh đã đi ra ngoài tìm cô. Nhưng không ngờ lại thấy cô cùng một người đàn ông nói chuyện sau tấm rèm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn che chở cho tên đó, đơn giản là muốn anh phát điên.
Tống Khinh Ca quay đầu lại, nhìn anh trong lòng có chút khẩn trương. Không phải cô đã nói rõ ràng rồi sao, sao anh còn tìm cô làm gì? Cô nóng lòng muốn đi, không muốn để ý đến anh.
Hỏi em làm gì với tên khốn kia ở trong rèm, em không nghe rõ hả? Đại Boss ngăn cô lại, từng bước từng bước đem cô ép vào mép tường, tay chống lên tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô mím môi, ngược lại hỏi: Sao anh lại chất vấn tôi?
Đừng thử thách độ kiên nhẫn của anh, anh đã nhịn em rất nhiều rồi. Đại Boss nhíu nhíu mi. Cô đã nói với anh biết bao lời tàn nhẫn? Anh càng dễ dàng tha thứ thì cô càng được nước lấn tới. Nhưng khi thấy cô cùng người đàn ông khác thân mật anh không thể nào chịu nổi.
Cô cười khổ: Tôi chán ghét anh, anh còn nhịn tôi làm gì..
Lời cô còn chưa dứt liền bị anh ép lên vách tường không thể động đậy được, anh nâng cằm cô lên sau đó tức giận hôn lên môi cô.
Anh làm gì! Cô tránh không thoát, chỉ có thể lấy tay đẩy anh, nhưng cơ bản đẩy không được.
Bụp!
Đại Boss không đề phòng, bị một quyền vào đầu đau không hề nhẹ. Anh vừa quay đầu lại, lại bị một quyền nữa vào trán. Anh cau mày, túm lấy tay kẻ đánh mình đưa ra đằng sau, ấn hắn lên tường sau đó liên tiếp nện cho hắn mấy quyền.
Mắt thấy Tạ Côn sắp bị áp đảo: Dừng tay! Tống Khinh Ca nhào qua, lôi Đại Boss: Anh mau dừng tay lại! Thấy anh không có dấu hiệu nào dừng lại, cô nhào đến ngăn ở trước mặt Tạ Côn.
Đại Boss bị bất ngờ, một quyền sượt qua cằm Tống Khinh Ca.
Tống Khinh Ca đau đến chảy nước mắt, còn Đại Boss thì sợ ngây người, đưa tay đỡ lấy cô: Khinh Ca? Nhìn cằm cô sưng lên, bên mép có chút máu khiến cho anh vô cùng ảo não: Sao em không tránh ra?
Cô lạnh lùng đẩy anh.
Tạ Côn nhìn Tống Khinh Ca như vậy thì đỏ mắt nhìn Đại Boss định nhào đến.
Tạ Côn! Tống Khinh Ca kéo cậu ta lại, cằm cô đau không hề nhẹ, nói chuyện cũng thấy đau: Em đi đi! Tạ Côn không phải là đối thủ của Đại Boss, nếu đánh nhau chỉ có thiệt thân.
Tạ Côn thấy môi Tống Khinh Ca có máu thì trợn mặt nhìn Đại Boss, vẫn định nhao đến.
Em đi đi. Tống Khinh Ca ôm lấy cậu ta, sau đó đẩy: Chị không sao, em mau đi đi. Tạ Côn không có ý định đi, vì vậy cô đành phải nói lời tàn nhẫn: Nếu như em không đi, sau này chúng ta coi như không quen biết.
Tạ Côn nhíu nhíu mày, chỉ tay vào Đại Boss: Nếu anh còn dám khi dễ chị ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.
Mắt thấy Đại Boss xám mặt, Tống Khinh Ca không thể làm gì khác hơn là đẩy Tạ Côn: Đi ngay.
Vừa đẩy Tạ Côn, cô vừa ngăn Đại Boss, sợ anh đuổi theo: Cố Phong Thành, anh đừng như vậy nữa có được không?
Nhìn khóe môi cô dính máu, Đại Boss làm gì còn có tâm tình nghĩ đến Tạ Côn nữa, anh nhìn cô, đưa tay muốn sờ lên cằm: Em có đau lắm không?
Tống Khinh Ca lùi về phía sau mấy bước, không để anh động vào người mình. Một quyền kia của anh, quá độc ác, khiến cô đau đến phát khóc.
Mẹ, sinh mạng đáng quý. Bà quá cực đoan khiến Đại Boss vô cùng khó xử, anh không thích bị người khác ép buộc, mà người đó còn là mẹ anh.
Cố Phong Thành! Anh đối xử với mẹ của mình như thế đó hả? Bao nhiêu năm qua, tôi vì anh làm những gì, anh quên rồi sao? Sang Lan Cầm cảm xúc sắp mất khống chế, con trai bà chắc chắn là bị quỷ ám rồi. Bất giác, bà có chút sợ hãi, sợ anh sẽ bị Tống Khinh Ca cướp đi, sợ anh sẽ đứng về phía Tống Khinh Ca mà phản lại bà.
Mẹ là mẹ con, con tôn kính mẹ. Đại Boss nhìn bà nói: Nhưng mẹ không thể hết lần này đến lần khác lấy cớ can thiệp vào cuộc sống riêng của con. Cùng ai sống cả đời là chuyện của con, con nghĩ mẹ cũng hi vọng con được hạnh phúc.
Cô ta đối với con quan trọng như vậy sao? Sang Lan Cầm xuống giọng: Con cho rằng, con có thể cùng với cô ta hạnh phúc được sao? Phong Thành, chẳng lẽ con không sợ nửa đêm nằm mộng gặp ba con, em con..
Những chuyện đã qua mẹ hay để nó nằm yên trong quá khứ đi. Mẹ không cảm thấy mình như vậy giống như là mang gông xiềng sao? Đại Boss nói: Mẹ và cô ấy đối với con đều quan trọng, con hi vọng hạnh phúc của mình con có thể nắm giữ trong tay. Đối với thái độ cực đoan của mẹ, anh cảm thấy rất thất vọng. Chuyện của ba, anh không quên nhưng những chuyện này thì có liên quan gì đến Tống Khinh Ca?
Nhìn thái độ quả quyết của con trai, Sang Lan Cầm gần như tuyệt vọng: Người phụ nữ đó, rốt cuộc đã cho con ăn bùa mê gì? Sao con lại không rời cô ta ra được?
Đại Boss hơi giật mình, bùa mê sao? Đúng như lời của Tống Khinh Ca nói, cô luôn cự tuyệt anh, là do anh không có cách nào ngăn cản được tình cảm trong lòng mình, cứ thế mà lao đến với cô. Anh cười khổ, giọng khẩn cầu: Mẹ, cho con hạnh phúc có được không?
Cho con hạnh phúc. Sang Lan Cầm cả giận nói: Vậy ai là người cho mẹ hạnh phúc?
Đại Boss cau mày, mẹ anh đắm chìm trong thù hận không có cách nào thoát ra. Nhưng nếu cứ để mẹ như vậy, thì sẽ có ngày mệt mỏi mà suy sụp. Xem ra cần phải đưa mẹ đi gặp bác sĩ tâm lý.
--
Tống Khinh Ca biểu diễn xong, vừa mới đi vào phòng tiệc thì nghe thấy có tiếng gọi Chị Nhạc Nhạc . Cô hơi giật mình, quay đầu lại thì là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tạ Côn kéo cô ra sau một tấm rèm, thấp giọng nói: Chị Nhạc Nhạc, em là Tạ Côn. Chị còn nhớ em không? Lần trước ở Ngân Hà Cửu Thiên em đã đưa chị ra cửa sổ để thoát khỏi Tả thiếu đó. Vừa rồi, Tả thiếu nhìn thấy chị, hắn ta lại muốn có được chị, gần đây sẽ bắt đầu ra tay vì vậy chị phải chú ý an toàn.
Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc, lúc này cũng nhận ra được người trước mặt là người đã từng cứu mình ở quầy bar của Tả thiếu. Vừa rồi, khi đang biểu diễn cô cũng nhìn thấy Tả Mạc ngồi ở phía dưới. Hắn vẫn vậy, bộ dạng nghênh ngang không coi ai ra gì, nhìn cô không chớp mắt.
Thừa dịp Tả thiếu đi ra ngoài, chị Nhạc Nhạc chị hãy mau đi đi. Tạ Côn lo lắng nói: Tả thiếu không thể động vào được đâu.
Sự quan tâm của Tạ Côn khiến cho Tống Khinh Ca có chút cảm động: Em cũng phải chú ý an toàn. Tạ Côn ở bên cạnh Tả Mạc, mà đã là dân xã hội đen thì chém giết liên tục, về lâu về dài cũng chẳng có chuyện gì tốt. Nhưng hiện tại, bản thân cô còn chưa tự lo cho mình được thì sao có thể lo cho người khác.
Yên tâm, em sẽ không sao đâu. Tạ Côn cười nói, sau đó nghĩ đến điều gì: Chị Nhạc Nhạc, có người đang treo giải cho ai tìm thấy vòng ngọc Phật mà trước đó ở cô nhị viện chị cho em.
Tống Khinh Ca hơi kinh ngạc: Vậy sao?
Vâng, ở chợ đen. Người ta treo giải rất cao. Tạ Côn tháo chiếc vòng ngọc Phật ra đưa cho cô: Chị Nhạc Nhạc, ngọc Phật này rất quý, em trả lại cho chị.
Tống Khinh Ca đẩy tay cậu ta lại: Đã cho em rồi thì em hãy nhận đi. Cô giúp Tạ Côn đeo vòng lại.
Thấy cậu ta lại định gỡ xuống, Tống Khinh Ca cầm lấy tay cậu ta: Giữ đi! Nhớ đến Tả Mạc đang ở đây, trong lòng cô lại sợ hãi vì vậy nói: Chị đi trước.
Khi cô vừa vén rèm lên thì không ngờ Đại Boss đang đứng ở cách đó không xa. Khi nhìn thấy Tạ Côn đứng bên cạnh cô thì sắc mặt Đại Boss vô cùng khó nhìn, ánh mắt anh không mấy thiện cảm nhìn Tạ Côn khiến cho cô hơi lo lắng, vì vậy quay sang Tạ Côn nói: Em đi trước đi.
Tạ Côn nhìn dáng vẻ không hề dễ đối phó của Đại Boss thì sắn tay áo, không có ý định đi. Tống Khinh Ca đẩy đẩy tay cậu ta nói: Không sao đâu, em đi đi.
Cô nhìn bóng dáng Tạ Côn biến mất khỏi hành lang mới thở phào. Bóng người không thấy nữa, còn nhìn cái gì? Giọng Đại Boss thoáng chút vị chanh, không vui hỏi: Em nói xem, hai người vừa đứng trong rèm kia làm cái gì? Cô vừa biểu diễn xong, anh đã đi ra ngoài tìm cô. Nhưng không ngờ lại thấy cô cùng một người đàn ông nói chuyện sau tấm rèm. Hơn nữa, vừa rồi cô còn che chở cho tên đó, đơn giản là muốn anh phát điên.
Tống Khinh Ca quay đầu lại, nhìn anh trong lòng có chút khẩn trương. Không phải cô đã nói rõ ràng rồi sao, sao anh còn tìm cô làm gì? Cô nóng lòng muốn đi, không muốn để ý đến anh.
Hỏi em làm gì với tên khốn kia ở trong rèm, em không nghe rõ hả? Đại Boss ngăn cô lại, từng bước từng bước đem cô ép vào mép tường, tay chống lên tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô mím môi, ngược lại hỏi: Sao anh lại chất vấn tôi?
Đừng thử thách độ kiên nhẫn của anh, anh đã nhịn em rất nhiều rồi. Đại Boss nhíu nhíu mi. Cô đã nói với anh biết bao lời tàn nhẫn? Anh càng dễ dàng tha thứ thì cô càng được nước lấn tới. Nhưng khi thấy cô cùng người đàn ông khác thân mật anh không thể nào chịu nổi.
Cô cười khổ: Tôi chán ghét anh, anh còn nhịn tôi làm gì..
Lời cô còn chưa dứt liền bị anh ép lên vách tường không thể động đậy được, anh nâng cằm cô lên sau đó tức giận hôn lên môi cô.
Anh làm gì! Cô tránh không thoát, chỉ có thể lấy tay đẩy anh, nhưng cơ bản đẩy không được.
Bụp!
Đại Boss không đề phòng, bị một quyền vào đầu đau không hề nhẹ. Anh vừa quay đầu lại, lại bị một quyền nữa vào trán. Anh cau mày, túm lấy tay kẻ đánh mình đưa ra đằng sau, ấn hắn lên tường sau đó liên tiếp nện cho hắn mấy quyền.
Mắt thấy Tạ Côn sắp bị áp đảo: Dừng tay! Tống Khinh Ca nhào qua, lôi Đại Boss: Anh mau dừng tay lại! Thấy anh không có dấu hiệu nào dừng lại, cô nhào đến ngăn ở trước mặt Tạ Côn.
Đại Boss bị bất ngờ, một quyền sượt qua cằm Tống Khinh Ca.
Tống Khinh Ca đau đến chảy nước mắt, còn Đại Boss thì sợ ngây người, đưa tay đỡ lấy cô: Khinh Ca? Nhìn cằm cô sưng lên, bên mép có chút máu khiến cho anh vô cùng ảo não: Sao em không tránh ra?
Cô lạnh lùng đẩy anh.
Tạ Côn nhìn Tống Khinh Ca như vậy thì đỏ mắt nhìn Đại Boss định nhào đến.
Tạ Côn! Tống Khinh Ca kéo cậu ta lại, cằm cô đau không hề nhẹ, nói chuyện cũng thấy đau: Em đi đi! Tạ Côn không phải là đối thủ của Đại Boss, nếu đánh nhau chỉ có thiệt thân.
Tạ Côn thấy môi Tống Khinh Ca có máu thì trợn mặt nhìn Đại Boss, vẫn định nhao đến.
Em đi đi. Tống Khinh Ca ôm lấy cậu ta, sau đó đẩy: Chị không sao, em mau đi đi. Tạ Côn không có ý định đi, vì vậy cô đành phải nói lời tàn nhẫn: Nếu như em không đi, sau này chúng ta coi như không quen biết.
Tạ Côn nhíu nhíu mày, chỉ tay vào Đại Boss: Nếu anh còn dám khi dễ chị ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.
Mắt thấy Đại Boss xám mặt, Tống Khinh Ca không thể làm gì khác hơn là đẩy Tạ Côn: Đi ngay.
Vừa đẩy Tạ Côn, cô vừa ngăn Đại Boss, sợ anh đuổi theo: Cố Phong Thành, anh đừng như vậy nữa có được không?
Nhìn khóe môi cô dính máu, Đại Boss làm gì còn có tâm tình nghĩ đến Tạ Côn nữa, anh nhìn cô, đưa tay muốn sờ lên cằm: Em có đau lắm không?
Tống Khinh Ca lùi về phía sau mấy bước, không để anh động vào người mình. Một quyền kia của anh, quá độc ác, khiến cô đau đến phát khóc.
/231
|