Đèn đỏ, xe dừng lại
Tống Khinh Ca nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Z về đêm, ánh đèn sáng lóa, đối với một số ít người thì cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Trong lòng cô khó chịu.
Buồn bực quá mức, cô hạ kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào, nhưng cũng không thổi tan cơn buồn bực trong cô.
Chẳng biết chiếc xe Bentley từ đâu ra đã đỗ song song với xe của cô trong lúc đợi đèn xanh, nhìn qua cửa xe, cô nhìn thấy Cố Phong Thành và Đổng Tùng San.
Thân thể Đổng Tùng San áp sát lên người anh ta, bộ dạng yểu điệu .. Người đàn ông nào mà nỡ cự tuyệt?
Buồn bực.
Cô cau mày, ấn nút cho cửa kính xe lên.
Đèn xanh rồi, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xem ra cô mừng hơi vội, bởi vì cô lại phát hiện ra chiếc xe Bentley vẫn đi song song với xe của cô. Lão Chung đi nhanh, anh ta cũng lái nhanh, Lão Chung lái chậm, anh ta cũng lái chậm..
Mà cô, căn bản tránh không được, lại nhìn bọn họ khiến cho tâm tình muộn phiền.
Không để ý .. bình tĩnh lại .. bình tĩnh lại ..
Anh ta làm gì? Cùng cô ta làm gì?
Coi như không nhìn thấy.
--
Âu Dương Nhiễm cùng một nhóm bạn học ở trong quán rượu.
Tống Khinh Ca vừa đi đến, thấy bọn họ đang ngồi uống rượu. Mấy người bạn học của anh thấy cô, rối rít trêu đùa, ồn ào bắt cô phải uống rượu.
Tôi giúp cô ấy uống. Âu Dương Nhiễm trong đầu lập tức có ý định bảo vệ cô. Kết quả, những người bạn kia ép uống nhiều, anh giúp cô uống, uống đến say. Anh ôm lấy hông cô, tựa đầu vào vai cô.
Tống Khinh Ca có chút khó chịu, muốn đẩy anh ra, vô tình nhìn lướt qua vai anh, thấy Cố Phong Thành không biết từ lúc nào cũng đi vào quầy rượu, anh lại đang thân mật cùng Đổng Tùng San uống rượu. Đổng Tùng San đang làm nũng, nửa người áp vào ngực anh ta.
Chướng mắt.
Bực bội.
Lòng dạ rối bời, cô cầm lấy ly bia, đưa vào trong miệng uống. Cổ họng vốn bị tổn thương nhẹ nay uống bia vào, tổn thương tăng thêm, vừa đau, vừa rát.
Đừng uống. Âu Dương Nhiễm đưa tay đoạt lấy cái ly.
Cô không để anh ta lấy được, khẽ lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ: Mình muốn uống.
Không được.
Mình muốn uống. Cô nói nhỏ.
Nhìn ánh mắt cô mơ màng vì hơi men, Âu Dương Nhiễm cũng bởi vì có chút say nên không nghiêm nghị nữa, chỉ cúi đầu dặn dò: Nhiều nhất cũng chỉ được uống một chai.
Nhìn hai người ghé sát nhau thì thầm, nhìn lại giống đang hôn nhau. Mấy người bạn học bên này ồn ào lên, Âu Dương Nhiễm cũng không giải thích, chỉ ôm lấy hông cô, tiếp tục uống rượu.
Kết quả, Tống Khinh Ca không ngừng lại ở một chai bia. Có lẽ vì tâm tình bị hai người nào đó phá cho hỏng bét, trong quán rượu ánh đèn chập chờn, không khí ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu, tầm mắt cô vờ như vô tình, lại như cố ý cứ liếc về một vị trí, mắt cô mờ mờ, hình như Đổng Tùng San đang ngồi trên đùi Cố Phong Thành.
Chướng mắt quá đi.
Cô vô cớ tức giận, đi vào phòng vệ sinh.
Đi đến khúc cua của hành lang thì bất ngờ người bị ai đó đè lên trên vách tường, cô hoảng hốt, nhưng đối phương khá là quen thuộc khiến cho cô toàn thân nóng bừng, đại não chưa kịp ứng phó thì đã bị hôn.
Nụ hôn mang theo trừng phạt, mãnh liệt nhưng có chút thô bạo, anh ta hôn cho đầu óc cô choáng váng, khi tay anh ta chui vào trong quần áo cô thì cô mới thức tỉnh, lập tức đẩy anh ta ra.
Anh làm cái gì thế? Cô tức giận, anh ta như là hổ sói gặm cô, làm quần áo cô xộc xệch. Anh ta không phải vừa cùng Đổng Tùng San dính lấy nhau sao? Tại sao lại vô cớ cưỡng hôn cô?
Phản kháng của cô khiến cho Đại Boss trong lòng dâng lên tức giận và ghen tỵ: Tôi vừa làm gì? Chẳng lẽ cô không biết? Anh ta dùng đầu gối chĩa vào chân cô, một tay giữ gáy, chuẩn bị định hôn cô tiếp.
Anh là đồ khốn kiếp. Ánh mắt Tống Khinh Ca ướt át, làm thế nào cũng không tránh thoát. Miệng anh mang đến toàn mùi vị thuốc lá và mùi rượu, thế nhưng lại khiến cô bị mê hoặc. Không được, không thể để anh ta mê hoặc, cô hung hăng cắn môi anh ta.
Mùi máu tanh xộc lên, lan tràn đầy khoang miệng, Cố Phong Thành nhíu mi, cười lạnh, giọng anh khàn, mang theo ý cười nhạo: Đúng là cún, nên mới cắn người không thương tiếc như vậy?
Tống Khinh Ca đẩy anh ra, sắc mặt vì rượu ửng đỏ: Vô duyên vô cớ, bệnh thần kinh.
Cắn người xong là muốn đi ngay? Anh ngăn cản cô lại.
Thần sắc cô không tốt, cô vung tay, đẩy anh ra, hung hăng lau môi, cắn răng, đưa tiền cho anh: Đây là tiền thuốc.
Tôi không lấy tiền.
Cô hít sâu: Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng đối với anh tôi hi vọng dùng tiền để vạch rõ danh giới. Cô nghĩ đến anh ta vừa cùng Đổng Tùng San hôn nhau, trong ngực liền buồn buồn, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: Đêm đó, là lỗi của tôi. Tôi không nên trêu chọc anh .. Chúng ta bất đồng rất nhiều thứ, tôi hi vọng, anh từ giờ coi tôi là người xa lạ. Đàn ông như anh, như là con báo đi săn, bộ dạng thì ưu nhã cao quý, nhưng làm cho người khác rất sợ. Mà cô lại không muốn cùng bất cứ người đàn ông nào chơi trò tình cảm vào lúc này.
Cô cho rằng tôi đang theo đuổi cô sao? Cố Phong Thành hừ một tiếng.
Mí mắt Tống Khinh Ca cụp xuống, đối với chuyện tình cảm, cô là người hơi ngốc, nhưng cô cũng không phải không nhận ra được dụng ý của anh ta. Nếu nói anh ta nhiều lần cợt nhả với cô, chẳng qua chỉ là đang có hứng thú với một người phụ nữ có chút nhan sắc, muốn vui đùa một chút. Như vậy, lúc ở bệnh viện, anh ta ôm lấy cô, ôn nhu dỗ dành cùng chỉ đơn giản là đùa cho vui, chẳng có gì tốt đẹp.
Ánh mắt Cố Phong Thành lạnh như băng, môi nhếch lên một nụ cười: Tôi muốn loại phụ nữ nào mà không thể có được? Chẳng lẽ phải lưu lạc đến mức đi theo đuổi loại phụ nữ tùy tiện đi quyến rũ đàn ông xa lạ lên giường với mình?
Cô có chút khinh thường nói: Lỗi là do tôi. Cô hướng về phía anh, cúi chào, giọng nói đặc biệt bình tĩnh khác thường: Cố tiên sinh, hẹn gặp lại.
Không có gặp lại đâu. Anh ta cười nhạo nói.
Cho tới khi bóng cô biến mất, anh mới nhíu nhíu mắt, sắc mặt lúc này lạnh đến cực điểm.
Lúc sau, khi Tống Khinh Ca đỡ Âu Dương Nhiễm ra khỏi quán rượu thì lại gặp anh. Thế nhưng, lần này anh chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, lặng lẽ ôm Đổng Tùng San lên xe.
Đêm nay, Tống Khinh Ca mất ngủ là cái chắc.
Tống Khinh Ca nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Z về đêm, ánh đèn sáng lóa, đối với một số ít người thì cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Trong lòng cô khó chịu.
Buồn bực quá mức, cô hạ kính xe xuống, để gió lạnh thổi vào, nhưng cũng không thổi tan cơn buồn bực trong cô.
Chẳng biết chiếc xe Bentley từ đâu ra đã đỗ song song với xe của cô trong lúc đợi đèn xanh, nhìn qua cửa xe, cô nhìn thấy Cố Phong Thành và Đổng Tùng San.
Thân thể Đổng Tùng San áp sát lên người anh ta, bộ dạng yểu điệu .. Người đàn ông nào mà nỡ cự tuyệt?
Buồn bực.
Cô cau mày, ấn nút cho cửa kính xe lên.
Đèn xanh rồi, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng xem ra cô mừng hơi vội, bởi vì cô lại phát hiện ra chiếc xe Bentley vẫn đi song song với xe của cô. Lão Chung đi nhanh, anh ta cũng lái nhanh, Lão Chung lái chậm, anh ta cũng lái chậm..
Mà cô, căn bản tránh không được, lại nhìn bọn họ khiến cho tâm tình muộn phiền.
Không để ý .. bình tĩnh lại .. bình tĩnh lại ..
Anh ta làm gì? Cùng cô ta làm gì?
Coi như không nhìn thấy.
--
Âu Dương Nhiễm cùng một nhóm bạn học ở trong quán rượu.
Tống Khinh Ca vừa đi đến, thấy bọn họ đang ngồi uống rượu. Mấy người bạn học của anh thấy cô, rối rít trêu đùa, ồn ào bắt cô phải uống rượu.
Tôi giúp cô ấy uống. Âu Dương Nhiễm trong đầu lập tức có ý định bảo vệ cô. Kết quả, những người bạn kia ép uống nhiều, anh giúp cô uống, uống đến say. Anh ôm lấy hông cô, tựa đầu vào vai cô.
Tống Khinh Ca có chút khó chịu, muốn đẩy anh ra, vô tình nhìn lướt qua vai anh, thấy Cố Phong Thành không biết từ lúc nào cũng đi vào quầy rượu, anh lại đang thân mật cùng Đổng Tùng San uống rượu. Đổng Tùng San đang làm nũng, nửa người áp vào ngực anh ta.
Chướng mắt.
Bực bội.
Lòng dạ rối bời, cô cầm lấy ly bia, đưa vào trong miệng uống. Cổ họng vốn bị tổn thương nhẹ nay uống bia vào, tổn thương tăng thêm, vừa đau, vừa rát.
Đừng uống. Âu Dương Nhiễm đưa tay đoạt lấy cái ly.
Cô không để anh ta lấy được, khẽ lắc đầu, sắc mặt ửng đỏ: Mình muốn uống.
Không được.
Mình muốn uống. Cô nói nhỏ.
Nhìn ánh mắt cô mơ màng vì hơi men, Âu Dương Nhiễm cũng bởi vì có chút say nên không nghiêm nghị nữa, chỉ cúi đầu dặn dò: Nhiều nhất cũng chỉ được uống một chai.
Nhìn hai người ghé sát nhau thì thầm, nhìn lại giống đang hôn nhau. Mấy người bạn học bên này ồn ào lên, Âu Dương Nhiễm cũng không giải thích, chỉ ôm lấy hông cô, tiếp tục uống rượu.
Kết quả, Tống Khinh Ca không ngừng lại ở một chai bia. Có lẽ vì tâm tình bị hai người nào đó phá cho hỏng bét, trong quán rượu ánh đèn chập chờn, không khí ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu, tầm mắt cô vờ như vô tình, lại như cố ý cứ liếc về một vị trí, mắt cô mờ mờ, hình như Đổng Tùng San đang ngồi trên đùi Cố Phong Thành.
Chướng mắt quá đi.
Cô vô cớ tức giận, đi vào phòng vệ sinh.
Đi đến khúc cua của hành lang thì bất ngờ người bị ai đó đè lên trên vách tường, cô hoảng hốt, nhưng đối phương khá là quen thuộc khiến cho cô toàn thân nóng bừng, đại não chưa kịp ứng phó thì đã bị hôn.
Nụ hôn mang theo trừng phạt, mãnh liệt nhưng có chút thô bạo, anh ta hôn cho đầu óc cô choáng váng, khi tay anh ta chui vào trong quần áo cô thì cô mới thức tỉnh, lập tức đẩy anh ta ra.
Anh làm cái gì thế? Cô tức giận, anh ta như là hổ sói gặm cô, làm quần áo cô xộc xệch. Anh ta không phải vừa cùng Đổng Tùng San dính lấy nhau sao? Tại sao lại vô cớ cưỡng hôn cô?
Phản kháng của cô khiến cho Đại Boss trong lòng dâng lên tức giận và ghen tỵ: Tôi vừa làm gì? Chẳng lẽ cô không biết? Anh ta dùng đầu gối chĩa vào chân cô, một tay giữ gáy, chuẩn bị định hôn cô tiếp.
Anh là đồ khốn kiếp. Ánh mắt Tống Khinh Ca ướt át, làm thế nào cũng không tránh thoát. Miệng anh mang đến toàn mùi vị thuốc lá và mùi rượu, thế nhưng lại khiến cô bị mê hoặc. Không được, không thể để anh ta mê hoặc, cô hung hăng cắn môi anh ta.
Mùi máu tanh xộc lên, lan tràn đầy khoang miệng, Cố Phong Thành nhíu mi, cười lạnh, giọng anh khàn, mang theo ý cười nhạo: Đúng là cún, nên mới cắn người không thương tiếc như vậy?
Tống Khinh Ca đẩy anh ra, sắc mặt vì rượu ửng đỏ: Vô duyên vô cớ, bệnh thần kinh.
Cắn người xong là muốn đi ngay? Anh ngăn cản cô lại.
Thần sắc cô không tốt, cô vung tay, đẩy anh ra, hung hăng lau môi, cắn răng, đưa tiền cho anh: Đây là tiền thuốc.
Tôi không lấy tiền.
Cô hít sâu: Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng đối với anh tôi hi vọng dùng tiền để vạch rõ danh giới. Cô nghĩ đến anh ta vừa cùng Đổng Tùng San hôn nhau, trong ngực liền buồn buồn, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: Đêm đó, là lỗi của tôi. Tôi không nên trêu chọc anh .. Chúng ta bất đồng rất nhiều thứ, tôi hi vọng, anh từ giờ coi tôi là người xa lạ. Đàn ông như anh, như là con báo đi săn, bộ dạng thì ưu nhã cao quý, nhưng làm cho người khác rất sợ. Mà cô lại không muốn cùng bất cứ người đàn ông nào chơi trò tình cảm vào lúc này.
Cô cho rằng tôi đang theo đuổi cô sao? Cố Phong Thành hừ một tiếng.
Mí mắt Tống Khinh Ca cụp xuống, đối với chuyện tình cảm, cô là người hơi ngốc, nhưng cô cũng không phải không nhận ra được dụng ý của anh ta. Nếu nói anh ta nhiều lần cợt nhả với cô, chẳng qua chỉ là đang có hứng thú với một người phụ nữ có chút nhan sắc, muốn vui đùa một chút. Như vậy, lúc ở bệnh viện, anh ta ôm lấy cô, ôn nhu dỗ dành cùng chỉ đơn giản là đùa cho vui, chẳng có gì tốt đẹp.
Ánh mắt Cố Phong Thành lạnh như băng, môi nhếch lên một nụ cười: Tôi muốn loại phụ nữ nào mà không thể có được? Chẳng lẽ phải lưu lạc đến mức đi theo đuổi loại phụ nữ tùy tiện đi quyến rũ đàn ông xa lạ lên giường với mình?
Cô có chút khinh thường nói: Lỗi là do tôi. Cô hướng về phía anh, cúi chào, giọng nói đặc biệt bình tĩnh khác thường: Cố tiên sinh, hẹn gặp lại.
Không có gặp lại đâu. Anh ta cười nhạo nói.
Cho tới khi bóng cô biến mất, anh mới nhíu nhíu mắt, sắc mặt lúc này lạnh đến cực điểm.
Lúc sau, khi Tống Khinh Ca đỡ Âu Dương Nhiễm ra khỏi quán rượu thì lại gặp anh. Thế nhưng, lần này anh chẳng thèm liếc nhìn cô một cái, lặng lẽ ôm Đổng Tùng San lên xe.
Đêm nay, Tống Khinh Ca mất ngủ là cái chắc.
/231
|