Hứa Uyển là một diễn viên, mười sáu tuổi thì được hội tìm kiếm tài năng chọn trúng, tham gia quay quảng cáo sau đó bắt đầu gia nhập vào làng giải trí.
Dáng dấp cô rất đẹp, vóc người cân đối, thế nhưng làng giải trí lại không thiếu người đẹp, cô lại không có bối cảnh tốt, là một tiểu minh tinh không được nổi tiếng lắm, mười năm qua, cô chỉ diễn một số vai diễn là những nhân vật không mấy ai nhớ tên. Cho nên thu nhập cũng không nhiều, hiện tại cô đang ở một căn trung cư, mà căn trung cư này lại đứng tên Tống Khinh Ca.
Tống Khinh Ca vào nhà Hứa Uyển, ngửi thấy mùi thức ăn ngon, thèm ăn liền bước vào bếp, đưa tay định bốc, Hứa Uyển thấy như vậy chỉ cười khẽ mắng cô: Mèo tham.
Meo meo! Tống Khinh Ca cười khẽ làm tiếng mèo kêu: Chủ nhân, tối nay có cá không?
Hai người cùng bật cười.
Lúc ăn cơm, Hứa Uyển ăn rất nhanh, rượu cũng uống không cần nghĩ.
Tống Khinh Ca kinh ngạc hỏi: hôm nay cậu không cần giảm cân sao?
Bình thường, lúc hai người ăn cơm, Hứa Uyển vì giữ dáng, nên ăn cực ít, đồ ăn mặn và rượu hầu như không đụng đến, mỗi lần ăn gì đều cẩn thận tra xem lượng calo là bao nhiêu, mỗi khi vượt chỉ tiêu, sẽ đi bộ để giảm lại.
Giảm cái gì mà cân, dù sao gần đây mình không có chụp ảnh và không có vai diễn nào. Hứa Uyển mở một lon bia, đưa cho cô: Uống rượu.
Tống Khinh Ca đặt lon bia xuống, say đến mức không phân biệt được bia hay rượu nữa rồi. Cô nghĩ đến một cặp mắt, rồi suy nghĩ lang thang đến mức nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn nào đó, nói: Rượu này, nên uống ít thôi.
Ơ, lời này từ miệng cậu nói ra nghe có chút kỳ quái nha. Hứa Uyển bưng bia lên cười: mình vẫn còn nhớ, trước đó có một người ngày nào cũng đi đến quán rượu?
Mình đến đó không phải là vì công việc sao? Tống Khinh Ca nói, ngày nào chập choạng tối cũng tới đó, kết quả, một đối tác đầu tư cũng chẳng kéo về được.
Đúng rồi. Hứa Uyển nói: Dì cậu thế nào rồi?
Tốt rồi. Tống Khinh Ca nói: Dì ấy ngủ mê man một thời gian, thỉnh thoảng ý thức lại bình thường. Bác sĩ nói là bệnh này phải từ từ điều trị, hiện tại chuyển biến như vậy là tốt rồi. đây là chuyện vui nhất đối với cô.
Thế Sâm thì sao? Hứa Uyển uống rượu: Cậu định thế nào?
Không biết. Cô thực sự là đang rất do dự.
Khinh Ca. Hứa Uyển nói: loại đàn ông như hắn, tuyệt đối không thể tha thứ được. La Thế Sâm nổi tiếng là công tử đào hoa .. cô đã từng nghe qua, hơn nữa, Tống Khinh Ca cũng từng kể với cô về chuyện của La Thế Sâm và Đổng Tùng San.
Nhưng anh ta .. có thể giúp Tống thị vượt qua cửa ải khó. Đây chính là điều mà Tống Khinh Ca đang do dự, huống chi dù sao đã từng là hôn thê của hắn hai năm, tình cảm ít nhiều cũng có: Anh ta nói, sau này sẽ không ra ngoài làm loạn nữa. Nói những câu này xong, chính cô còn cảm thấy buồn cười.
Cáo có thể biến thành mèo nhà sao? Hứa Uyển bực bội nói.
Tống Khinh Ca yên lặng, không đáp lại, lặng lẽ uống rượu.
Hứa Uyển nhìn cô, giọng nói điều chỉnh lại: mình nghe nói Âu Dương Nhiễm đã trở lại?
Khinh Ca nói: anh ấy hỏi thăm cậu, nói rằng chờ cậu trở lại chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Hứa Uyển đưa tay vuốt ve lon bia, mí mắt hơi cụp, thoáng trầm mặc, sau đó nhấp một hớp bia: Khinh Ca, cậu không suy nghĩ đến việc tiến tới với Âu Dương sao?
Âu Dương? Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Hứa Uyển nhìn cô: Âu Dương thích cậu, cậu không biết sao?
Khinh Ca bị sặc bia: Sao có thể .. Tống gia và Âu Dương gia có chút quen biết, mặc dù cùng nhau lớn lên nhưng cô chỉ coi Âu Dương là anh trai.
Hứa Uyển say rượu, mắng: Tống Khinh Ca, cô nương đây đánh giá EQ của cậu quá thấp.
Mình cùng cậu ấy, không phải như cậu nghĩ. Khinh Ca giải thích, Âu Dương đối với cô có thể là thích, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ, mà chỉ đơn giản là tình anh em. Về điểm này, cô hiểu rất rõ ràng, cho nên ở trước mặt Âu Dương, cô có thể biểu lộ đúng cảm xúc của mình, đối với cậu ấy như người nhà.
Hứa Uyển hình như không muốn tán gẫu tiếp về đề tài này,cô uống một hớp bia, nói: Cậu không phải đang tìm nhà đầu tư sao? Mình có một người bạn, có thể giúp được cậu. Cô tìm trong túi một hồi cuối cùng tìm được một tấm danh thiếp.
Lê Hân? Tống Khinh Ca đọc tên lên, cười trêu chọc: Bạn trai cậu?
Vẻ mặt Hứa Uyển lúng túng: Đừng đoán mò! Đây chỉ là người bạn bình thường thôi.
Khinh Ca liếc nhìn danh thiếp: Có trụ sở ở thủ đô, một tập đoàn đa liên kết?
Hình như là thế. Hứa Uyển nhàn nhạt nói: Cậu hãy cùng người đó liên lạc, mấy hôm nay anh ấy đang ở thành phố Z.
Khinh Ca cầm danh thiếp cất đi, không khỏi cảm kích: Tiểu Uyển, cảm ơn cậu.
Chúng ta với nhau cách sáo làm gì? Hứa Uyển không vui trừng mắt với cô: mình không phải đang giúp cậu mà là vì muốn cậu mau chóng thoát khỏi khủng hoảng để còn trả lại cho mình 100 vạn.
Mình tạm thời không có. Tống Khinh Ca cười: Nếu không, mình lấy thân báo đáp, tối nay ở lại đây ngủ cùng cậu?
Hứa Uyển làm bộ đắm đuối nhìn cô: Tiểu cô nương, vóc người cũng tạm được, tôi thích. Dứt lời, liền làm bộ tròng ghẹo cô, Khinh Ca né tránh, hai người ở trên ghế so pha đùa nghịch một hồi.
Tiểu Uyển, tuyết rơi rồi.
Quả thực, ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa tựa như lông ngỗng.
Hai kẻ tính vẫn còn trẻ con liền bò tới bên cửa sổ nhìn tuyết.
Khi còn bé, mình sợ nhất tuyết rơi. Hứa Uyển vươn tay, những bông tuyết bay bay rơi xuống tay cô, vừa chạm vào lập tức biến mất, giọng cô trầm xuống: Ở cô nhi viện, mùa đông rất lạnh.
Đúng vậy. Tống Khinh Ca nhìn ra cửa sổ, ký ức cuồn cuộn hiện về: Khi tuyết rơi, hai chúng mình chen vào cùng một chiếc giường.
Đêm nào ngủ cũng phải ôm nhau thật chặt. Hứa Uyển cười khổ: mặc dù thế nhưng đến sáng cũng vẫn không ấm.
Mắt cô bỗng ươn ướt: Mình từng về cô nhi viện điều tra lại, mình .. bị bỏ lại ở đống rác .. Khinh Ca, cha mẹ của mình thật nhẫn tâm, nên mới vứt mình ở đống rác, chẳng lẽ bọn họ không sợ mình sẽ bị chuột cắn, chẳng lẽ không sợ mình sẽ chết đói ..
Tiểu Uyển! Khinh Ca xúc động, nắm hai vai cô an ủi: Bọn họ chắc không phải cố ý .. giống như mình, cũng được người ta nhặt được ở ven đường, nhưng về sau Dì mình nói mình mới biết, bố mẹ mình không phải cố ý vứt bỏ mình, mà là bọn họ đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ ..
Nói đến những chuyện cũ, luôn làm cho hai mắt đẫm lệ, Hứa Uyển lau nước mắt, cô gắng để cho giọng của mình trở nên dễ nghe hơn: chuyện không vui, chúng mình đừng thèm nghĩ đến nữa! Cô lôi Tống Khinh Ca: nào, tiếp tục uống rượu.
Được. Cô nói.
Tối nay nhất định uống rượu cho đến sáng luôn. Hứa Uyển chỉ vào phía cạnh bàn.
Không thành vấn đề.
Uống thêm một lúc nữa, hai người đều say mèm.
Tiếp tục! Hứa Uyển lôi ra một lon bia đưa cho Khinh Ca.
Khinh Ca say mắt đã lờ đờ, cười cợt nói: cậu uống say đừng có làm loạn đấy.
Yên tâm. Hứa Uyển nói: mình đối với phụ nữ không có hứng thú. Một tràng hi hi ha ha, sau đó nói: Khinh Ca, ngược lại là cậu, một người chưa biết ăn mặn , lúc say rượu rất dễ điên cuồng, mất đi lý trí đó.
Trong nháy mắt, Khinh Ca nghĩ đến Cố Phong Thành, lần đó cô uống rượu Vodka, sau đó liều mạng nhào vào anh .. còn không chỉ có một lần .. Là rất điên cuồng trong lúc say, một số chuyện đã qua bỗng hiện lên rõ ràng, không nói không vui: Tiểu Uyển, có một lần mình uống say, có nhào vào một người đàn ông .. không phải là La Thế Sâm.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
Dáng dấp cô rất đẹp, vóc người cân đối, thế nhưng làng giải trí lại không thiếu người đẹp, cô lại không có bối cảnh tốt, là một tiểu minh tinh không được nổi tiếng lắm, mười năm qua, cô chỉ diễn một số vai diễn là những nhân vật không mấy ai nhớ tên. Cho nên thu nhập cũng không nhiều, hiện tại cô đang ở một căn trung cư, mà căn trung cư này lại đứng tên Tống Khinh Ca.
Tống Khinh Ca vào nhà Hứa Uyển, ngửi thấy mùi thức ăn ngon, thèm ăn liền bước vào bếp, đưa tay định bốc, Hứa Uyển thấy như vậy chỉ cười khẽ mắng cô: Mèo tham.
Meo meo! Tống Khinh Ca cười khẽ làm tiếng mèo kêu: Chủ nhân, tối nay có cá không?
Hai người cùng bật cười.
Lúc ăn cơm, Hứa Uyển ăn rất nhanh, rượu cũng uống không cần nghĩ.
Tống Khinh Ca kinh ngạc hỏi: hôm nay cậu không cần giảm cân sao?
Bình thường, lúc hai người ăn cơm, Hứa Uyển vì giữ dáng, nên ăn cực ít, đồ ăn mặn và rượu hầu như không đụng đến, mỗi lần ăn gì đều cẩn thận tra xem lượng calo là bao nhiêu, mỗi khi vượt chỉ tiêu, sẽ đi bộ để giảm lại.
Giảm cái gì mà cân, dù sao gần đây mình không có chụp ảnh và không có vai diễn nào. Hứa Uyển mở một lon bia, đưa cho cô: Uống rượu.
Tống Khinh Ca đặt lon bia xuống, say đến mức không phân biệt được bia hay rượu nữa rồi. Cô nghĩ đến một cặp mắt, rồi suy nghĩ lang thang đến mức nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn nào đó, nói: Rượu này, nên uống ít thôi.
Ơ, lời này từ miệng cậu nói ra nghe có chút kỳ quái nha. Hứa Uyển bưng bia lên cười: mình vẫn còn nhớ, trước đó có một người ngày nào cũng đi đến quán rượu?
Mình đến đó không phải là vì công việc sao? Tống Khinh Ca nói, ngày nào chập choạng tối cũng tới đó, kết quả, một đối tác đầu tư cũng chẳng kéo về được.
Đúng rồi. Hứa Uyển nói: Dì cậu thế nào rồi?
Tốt rồi. Tống Khinh Ca nói: Dì ấy ngủ mê man một thời gian, thỉnh thoảng ý thức lại bình thường. Bác sĩ nói là bệnh này phải từ từ điều trị, hiện tại chuyển biến như vậy là tốt rồi. đây là chuyện vui nhất đối với cô.
Thế Sâm thì sao? Hứa Uyển uống rượu: Cậu định thế nào?
Không biết. Cô thực sự là đang rất do dự.
Khinh Ca. Hứa Uyển nói: loại đàn ông như hắn, tuyệt đối không thể tha thứ được. La Thế Sâm nổi tiếng là công tử đào hoa .. cô đã từng nghe qua, hơn nữa, Tống Khinh Ca cũng từng kể với cô về chuyện của La Thế Sâm và Đổng Tùng San.
Nhưng anh ta .. có thể giúp Tống thị vượt qua cửa ải khó. Đây chính là điều mà Tống Khinh Ca đang do dự, huống chi dù sao đã từng là hôn thê của hắn hai năm, tình cảm ít nhiều cũng có: Anh ta nói, sau này sẽ không ra ngoài làm loạn nữa. Nói những câu này xong, chính cô còn cảm thấy buồn cười.
Cáo có thể biến thành mèo nhà sao? Hứa Uyển bực bội nói.
Tống Khinh Ca yên lặng, không đáp lại, lặng lẽ uống rượu.
Hứa Uyển nhìn cô, giọng nói điều chỉnh lại: mình nghe nói Âu Dương Nhiễm đã trở lại?
Khinh Ca nói: anh ấy hỏi thăm cậu, nói rằng chờ cậu trở lại chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Hứa Uyển đưa tay vuốt ve lon bia, mí mắt hơi cụp, thoáng trầm mặc, sau đó nhấp một hớp bia: Khinh Ca, cậu không suy nghĩ đến việc tiến tới với Âu Dương sao?
Âu Dương? Khinh Ca có chút kinh ngạc.
Hứa Uyển nhìn cô: Âu Dương thích cậu, cậu không biết sao?
Khinh Ca bị sặc bia: Sao có thể .. Tống gia và Âu Dương gia có chút quen biết, mặc dù cùng nhau lớn lên nhưng cô chỉ coi Âu Dương là anh trai.
Hứa Uyển say rượu, mắng: Tống Khinh Ca, cô nương đây đánh giá EQ của cậu quá thấp.
Mình cùng cậu ấy, không phải như cậu nghĩ. Khinh Ca giải thích, Âu Dương đối với cô có thể là thích, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ, mà chỉ đơn giản là tình anh em. Về điểm này, cô hiểu rất rõ ràng, cho nên ở trước mặt Âu Dương, cô có thể biểu lộ đúng cảm xúc của mình, đối với cậu ấy như người nhà.
Hứa Uyển hình như không muốn tán gẫu tiếp về đề tài này,cô uống một hớp bia, nói: Cậu không phải đang tìm nhà đầu tư sao? Mình có một người bạn, có thể giúp được cậu. Cô tìm trong túi một hồi cuối cùng tìm được một tấm danh thiếp.
Lê Hân? Tống Khinh Ca đọc tên lên, cười trêu chọc: Bạn trai cậu?
Vẻ mặt Hứa Uyển lúng túng: Đừng đoán mò! Đây chỉ là người bạn bình thường thôi.
Khinh Ca liếc nhìn danh thiếp: Có trụ sở ở thủ đô, một tập đoàn đa liên kết?
Hình như là thế. Hứa Uyển nhàn nhạt nói: Cậu hãy cùng người đó liên lạc, mấy hôm nay anh ấy đang ở thành phố Z.
Khinh Ca cầm danh thiếp cất đi, không khỏi cảm kích: Tiểu Uyển, cảm ơn cậu.
Chúng ta với nhau cách sáo làm gì? Hứa Uyển không vui trừng mắt với cô: mình không phải đang giúp cậu mà là vì muốn cậu mau chóng thoát khỏi khủng hoảng để còn trả lại cho mình 100 vạn.
Mình tạm thời không có. Tống Khinh Ca cười: Nếu không, mình lấy thân báo đáp, tối nay ở lại đây ngủ cùng cậu?
Hứa Uyển làm bộ đắm đuối nhìn cô: Tiểu cô nương, vóc người cũng tạm được, tôi thích. Dứt lời, liền làm bộ tròng ghẹo cô, Khinh Ca né tránh, hai người ở trên ghế so pha đùa nghịch một hồi.
Tiểu Uyển, tuyết rơi rồi.
Quả thực, ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa tựa như lông ngỗng.
Hai kẻ tính vẫn còn trẻ con liền bò tới bên cửa sổ nhìn tuyết.
Khi còn bé, mình sợ nhất tuyết rơi. Hứa Uyển vươn tay, những bông tuyết bay bay rơi xuống tay cô, vừa chạm vào lập tức biến mất, giọng cô trầm xuống: Ở cô nhi viện, mùa đông rất lạnh.
Đúng vậy. Tống Khinh Ca nhìn ra cửa sổ, ký ức cuồn cuộn hiện về: Khi tuyết rơi, hai chúng mình chen vào cùng một chiếc giường.
Đêm nào ngủ cũng phải ôm nhau thật chặt. Hứa Uyển cười khổ: mặc dù thế nhưng đến sáng cũng vẫn không ấm.
Mắt cô bỗng ươn ướt: Mình từng về cô nhi viện điều tra lại, mình .. bị bỏ lại ở đống rác .. Khinh Ca, cha mẹ của mình thật nhẫn tâm, nên mới vứt mình ở đống rác, chẳng lẽ bọn họ không sợ mình sẽ bị chuột cắn, chẳng lẽ không sợ mình sẽ chết đói ..
Tiểu Uyển! Khinh Ca xúc động, nắm hai vai cô an ủi: Bọn họ chắc không phải cố ý .. giống như mình, cũng được người ta nhặt được ở ven đường, nhưng về sau Dì mình nói mình mới biết, bố mẹ mình không phải cố ý vứt bỏ mình, mà là bọn họ đột nhiên gặp phải tai nạn xe cộ ..
Nói đến những chuyện cũ, luôn làm cho hai mắt đẫm lệ, Hứa Uyển lau nước mắt, cô gắng để cho giọng của mình trở nên dễ nghe hơn: chuyện không vui, chúng mình đừng thèm nghĩ đến nữa! Cô lôi Tống Khinh Ca: nào, tiếp tục uống rượu.
Được. Cô nói.
Tối nay nhất định uống rượu cho đến sáng luôn. Hứa Uyển chỉ vào phía cạnh bàn.
Không thành vấn đề.
Uống thêm một lúc nữa, hai người đều say mèm.
Tiếp tục! Hứa Uyển lôi ra một lon bia đưa cho Khinh Ca.
Khinh Ca say mắt đã lờ đờ, cười cợt nói: cậu uống say đừng có làm loạn đấy.
Yên tâm. Hứa Uyển nói: mình đối với phụ nữ không có hứng thú. Một tràng hi hi ha ha, sau đó nói: Khinh Ca, ngược lại là cậu, một người chưa biết ăn mặn , lúc say rượu rất dễ điên cuồng, mất đi lý trí đó.
Trong nháy mắt, Khinh Ca nghĩ đến Cố Phong Thành, lần đó cô uống rượu Vodka, sau đó liều mạng nhào vào anh .. còn không chỉ có một lần .. Là rất điên cuồng trong lúc say, một số chuyện đã qua bỗng hiện lên rõ ràng, không nói không vui: Tiểu Uyển, có một lần mình uống say, có nhào vào một người đàn ông .. không phải là La Thế Sâm.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên.
/231
|