Edit: Million Roses
Bên ngoài bóng đêm đã chiếm lĩnh.
Đêm đông, rất lạnh.
Ra khỏi thang máy, cô rùng mình một cái. Chợt cảm thấy ai đó vòng tay qua, ôm lấy mình. Cô nhìn anh, ánh đèn ở bãi đậu xe có chút yếu ớt, phản chiếu lên gò má anh nhìn rất mê người.
Điện thoại không đúng lúc vang lên, là La Thế Sâm. Cô từ chối không nghe. Nhưng một giây sau, lại gọi tới. Bất đắc dĩ đành phải nghe: Thế Sâm?
Cô không chú ý đến người nào đó đang ôm mình sắc mặt trong nháy mắt chuyển lạnh.
Oh .. Cô không đành lòng nói: Ừ .. em không uống nhiều đâu .. Vòng tay của Đại Boss theo câu nói của cô buông lỏng ra.
.. Em biết rồi, ngày mai gặp! Cô cúp máy, bước mau hơn đuổi theo anh.
Đại Boss mở cửa bên ghế lại phụ, đợi cô ngồi vào liền đẩy mạnh một cái. Anh đi vòng qua xe ngồi vào ghế lái, xe rất nhanh lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Tống Khinh Ca nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đêm, lúc này trên đường chỉ còn lác đác người qua lại.
Bên trong xe rất yên tĩnh, cả quãng đường hai người đều im lặng.
Trong khi đợi đèn xanh, anh mở cửa kính xe hút một điếu thuốc.
Anh nhả ra từng làn khói xinh xắn, vờn quanh xe.
Anh sao vậy? Lúc mới từ phòng tiệc đi ra còn rất tốt, Tống Khinh Ca suy nghĩ có chút loạn. Thế nhưng, từ lúc ngồi vào trong xe, anh một câu cũng không nói, cô ủ rũ nhìn qua anh.
Bên trong xe rất nhanh đã lan tỏa mùi vị thuốc lá, bởi vì uống nhiều rượu lại gặp khói thuốc khiến cô càng khó chịu, vì vậy cô ấn nút, cho cửa kính xe thấp xuống để cho gió lạnh thổi vào, làm rối mái tóc.
Trong lòng cô, sốt ruột đến phát hoảng, gió lạnh táp thẳng vào mặt, cô hắt hơi một cái. Bất chợt, cửa kính bị anh đóng lại. Nhưng sau đó, khói thuốc làm cho cô khó chịu, cô không nhịn được quay đầu lại, thấy khói thuốc vẫn lượn lờ dày đặc trên môi anh: Đừng hút thuốc có được không?
Cửa kính xe nhanh chóng được mở ra, một giây sau, điếu thuốc bị ném đi. Anh mím mím môi mỏng lái xe, không nhìn cô.
Tống Khinh Ca cảm giác không khí trong xe ngày càng nặng nề, còn anh thì ngày càng trầm mặc, khiến cho cô sắp hít thở không thông.
Chúng ta đi đâu đây? Cuối cùng cô mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc.
Đại Boss xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô: Em muốn đi đâu?
Anh không mặn không nhạt nói một câu, lại đem vấn đề hỏi lại cô, Tống Khinh Ca không biết trả lời thế nào, càng không dám nhìn anh.
Sự trầm mặc của cô khiến Đại Boss lạnh lùng hừ một tiếng: Em trước kia dụ dỗ anh như thế nào, hiện tại lại không biết nói gì sao?
Tống Khinh Ca dựa vào ghế, trong lòng buồn bã, đối với thái độ biến hóa hơn cả bảng tuần hoàn hóa học của anh, cảm thấy có chút tủi thân: Anh .. muốn thế nào?
Đại Boss lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, lâu lâu sau giọng xa xôi nói: Anh muốn thế nào, em còn không biết?
Tống Khinh Ca nhịn không được, ánh mắt dâng lên tia chua xót: Theo ý của anh, có phải em là một người phụ nữ rất tùy tiện?
Xe lập tức dừng lại, Đại Boss sắc mặt âm trầm, xen lẫn cơn giận vô hình, quay sang bên ghế lái phụ, giọng điệu đe dọa cô: Em hiểu về anh có bấy nhiêu thôi sao?
Lời của anh khiến cho cô càng thêm tủi thân. Trong mắt dâng lên màn sương. Cô muốn cúi đầu nhưng đột nhiện bị anh giữ chặt cằm, cảm giác đau đớn, cô chất vấn: Cũng bởi vì thế, nên anh lúc nào cũng khinh thường em? Cô chủ động hôn anh, hướng về anh bày tỏ cũng bị anh coi là quá tùy tiện sao.
Cô vừa mới nói xong, cằm lập tức bị bóp, Đại Boss sắc mặt trầm hơn, thấy trong mắt cô ẩn chứa lệ, đột nhiên anh cúi đầu, môi mỏng áp xuống đôi môi của cô.
Nụ hôn này, giống như những lần khác rất bá đạo nhưng lại là trừng phạt. Trong miệng anh toàn là vị thuốc lá, cảm giác quen thuộc khiến cho cô rung động, nhất thời quên giãy giụa.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi thì anh mới buông cô ra.
Sắc mặt cô ửng hồng, cứng ngắc ngồi ở đó. Nghĩ đến vừa rồi mình không nhịn được bị anh hấp dẫn, vừa xấu hổ vừa giận: Anh cùng những người phụ nữ khác, cũng như thế này phải không?
Đại Boss sắc mặt bớt lạnh đi, anh nhìn sâu vào mắt cô: Em ghen?
Làm gì có chuyện đó. Bị anh nói trúng tim đen, cô thẹn quá hóa giận, lên tiếng phủ nhận: Em không thích anh, ghen gì chứ. Nhưng trong mắt dâng lên xót xa, không nhịn được, nước mắt tuôn rơi. Cô quay mặt sang bên cửa xe, không muốn anh nhìn thấy.
Đáy lòng Đại Boss nhanh chóng mềm nhũn, có chút vui mừng. Anh đưa tay xoay nhẹ đầu cô lại, giúp cô lau nước mắt, dịu dàng nói: Còn nói là không thích anh?
Cô giận không ít, liền đẩy tay anh ra. Nhưng một giây sau, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn này và nụ hôn trước không giống nhau, dịu dàng vô cùng, giống như là kẹo ngọt vậy. Tống Khinh Ca sững sờ, mắt mở to.
Phát hiện cô không chuyên tâm, anh nhắc nhở: Nhắm mắt lại.
Hơi thở của anh xen lẫn với mùi thuốc lá khiến cho cô bị mê hoặc. Cô nhắm mắt lại, rèm mi khẽ run, triền miên cùng anh.
--
Người nào đó hiện tại tinh thần vô cùng tốt, vừa lái xe vừa cười. Chỉ có điều Tống Khinh Ca có chút chóng mặt, mặt lại rất nóng, trong đầu lởn vởn hình ảnh nụ hôn vừa rồi.
Anh nắm chặt tay cô từ lúc nào vậy? Cô muốn rút tay ra nhưng lại bị anh xiết lại, giọng nói đầy từ tính: Đừng động.
Bàn tay của anh vô cùng ấm áp, cầm lấy tay cô khiến cho cô cũng cảm thấy ấm áp, thoái mái.
Xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự của Tống gia.
Tống Khinh Ca muốn xuống xe, nhưng tay lại bị anh nắm lấy. Anh nhìn cô, bên trong xe rất yên tĩnh, nghe rõ nhịp thở của hai người.
Không mời anh uống cà phê sao? Đại Boss vuốt ve cổ tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Uống cà phê .. sẽ mất ngủ. Cô nói nhỏ.
Đại Boss một tay khoác lên ghế của cô, lười biếng nói: Uống rượu cũng không tệ.
Anh không thể uống rượu. Giọng nói của cô rất nhẹ.
Đại Boss cúi người, cách cô rất gần: Tối nay, Anh uống được từ em không ít rồi ..
Tống Khinh Ca cảm giác mặt hơi nóng.
Có thể .. Đại Boss ghé sát vào tai cô: Để cho anh uống thêm một chút nữa không?
Hô hấp của anh, khiến cho cô ngứa ngứa. Vì quá ngượng, cô nghiêng đầu, môi vừa lúc đụng vào gò má anh, trong nháy mắt cô mê muội: Uống cà phê, ý kiến không tệ. Không biết có phải say rượu hay là bị mỹ nam kế hấp dẫn, cô nhìn anh nói một câu đắt nhất trong buổi tối: Nhà anh có không?
Có. Đại Boss mắt sáng lên: Có rất nhiều.
--
Mới vừa vào đến cửa, Tống Khinh Ca còn chưa kịp xoay người liền bị người nào đó ép sát vào tường, chưa kịp kêu lên đã bị môi anh áp xuống, điên cuồng hôn lên. Bị người đàn ông mình yêu mãnh liệt áp sát, hôn lên khiến cho cô vô cùng hạnh phúc, cô kiễng chân, hai tay ôm chặt cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Áo khoác ngoài của cô rơi ở cửa, giày cao gót một cái rơi ở phòng khách, một cái rơi ở cầu thang, quần áo hai người rơi theo một đường đến tận phòng của anh.
Giờ phút này, anh đã chờ đợi rất lâu.
Đã từng làm qua hai lần, nhưng anh lại biết rất rõ trên người cô nơi nào mẫn cảm, thậm chí còn biết cô thích góc độ nào ..
( lược bỏ 2000 chữ, các bạn tự YY)
--
Tống Khinh Ca bị chuông điện thoại đánh thức.
Thân thể cô giống như là bị một cỗ xe nghiền qua, lại ngủ thiếu, cô mơ màng với tay lên tủ đầu giường tìm kiếm, mắt cũng không mở, đưa điện thoại lên nghe: Alô?
Bên kia không có tiếng gì.
Cô cau mày, giọng lười biếng: Ai đó?
Vẫn không thấy ai nói gì, nhưng cô nghe thấy bên kia điện thoại tiếng hít thở, cô hơi mở mắt, muốn nhìn xem là ai gọi đến, nhưng đập vào mắt là một dàn đèn trùm xa lạ, cô giật mình, mở to mắt, lại đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, Đại Boss đang chống tay ở đầu, nhìn cô.
Tống Khinh Ca lúc này mới phát hiện, bọn họ đang đắp cùng một cái chăn, trên người không mặc gì, cô cắn môi, sửng sốt, sau đó những hình ảnh đứt quãng tối qua hiện ra. Cô nhíu mày, say rượu lại làm càn rồi. Cô kéo chăn chùm kín người.
Nhìn cô như con rùa rúc vào trong mai, Đại Boss lên tiếng cười cợt: Điện thoại của anh.
Tống Khinh Ca không động, siết chặt chăn.
Là điện thoại của anh. Đại Boss không nhanh không chậm nhắc lại.
Ách! Là điện thoại của anh sao?
A! Quẫn chết cô rồi.
Tống Khinh Ca lúng túng, núp ở trong chăn, chỉ thò tay đưa điện thoại cho anh.
Đại Boss bật cười, cầm điện thoại di động, hắng giọng một cái: Alô?
..
Đại Boss giọng chầm chậm: bổ nhiệm nhân sự đã quyết định, vé máy bay cũng đặt rồi, cậu còn nói không muốn đi? Vậy tôi có còn được gọi là Boss không?
..
Đừng có nghĩ kinh khủng như thế. Tâm tình Đại Boss không tệ, an ủi: chuyến này đi châu phi, không chừng gặp được ý chung nhân.
..
Phải đi! Đại Boss vươn tay vào trong chăn, vuốt ve da thịt người nào đó, câu được câu chăng không muốn cùng Cao Tử Thụy nói nhảm.
Cúp điện thoại, điện thoại lập tức bị ném qua một bên.
Anh liền chui vào trong chăn.
Ưm .. anh muốn làm .. cái gì ..
Cho em dưỡng khí. Đại Boss giả bộ lo lắng cô thiếu oxy, nhưng thực chất là muốn công thành chiếm đất một lần nữa.
Không muốn.
Sau đó, không muốn cũng không được.
--
Khi Tống Khinh Ca biết người vừa gọi điện thoại đến là Cao Tử Thụy, mặt ỉu xìu: Sau này em làm sao còn mặt mũi gặp anh ấy. Lần trước thì ở khách sạn, lần này ..
Không sao. Đại Boss vỗ vai cô, an ủi: Cậu ấy sẽ đi châu phi ngay lập tức.
Cô vẫn ỉu xìu: Anh ấy sẽ trở lại. Kiểu gì mà chẳng có lần gặp lại, nghĩ đến Cao Tử Thụy lúc nào cũng cười cợt, nhạo báng. Cô vừa bực vừa xấu hổ liền cắn vào bả vai của Đại Boss.
Đau quá! Anh đẩy đầu cô ra.
Anh cũng biết đau à? Tống Khinh Ca làm nũng: Không có việc gì anh dẫn em về nhà anh làm gì?
Đại Boss ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mập mờ nói: Không phải em nói muốn về nhà anh uống cà phê sao?
Ách! Hình như có chuyện này. Cô xấu hổ, vội quay người không để ý đến anh.
Đại Boss cấu yêu má cô: Không sao đâu.
Cô quệt miệng, không thoải mái.
Đại Boss dụ dỗ người vợ nào đó lo sợ vớ vẩn: Anh sẽ để cậu ấy ở bên châu phi, không trở lại nữa.
Sau đó, trong một căn phòng lớn ở thành phố Z, Cao Tử Thụy khuôn mặt như đưa đám đang thu dọn hành lý không hiểu sao hắt hơi một cái.
Bên ngoài bóng đêm đã chiếm lĩnh.
Đêm đông, rất lạnh.
Ra khỏi thang máy, cô rùng mình một cái. Chợt cảm thấy ai đó vòng tay qua, ôm lấy mình. Cô nhìn anh, ánh đèn ở bãi đậu xe có chút yếu ớt, phản chiếu lên gò má anh nhìn rất mê người.
Điện thoại không đúng lúc vang lên, là La Thế Sâm. Cô từ chối không nghe. Nhưng một giây sau, lại gọi tới. Bất đắc dĩ đành phải nghe: Thế Sâm?
Cô không chú ý đến người nào đó đang ôm mình sắc mặt trong nháy mắt chuyển lạnh.
Oh .. Cô không đành lòng nói: Ừ .. em không uống nhiều đâu .. Vòng tay của Đại Boss theo câu nói của cô buông lỏng ra.
.. Em biết rồi, ngày mai gặp! Cô cúp máy, bước mau hơn đuổi theo anh.
Đại Boss mở cửa bên ghế lại phụ, đợi cô ngồi vào liền đẩy mạnh một cái. Anh đi vòng qua xe ngồi vào ghế lái, xe rất nhanh lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Tống Khinh Ca nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đêm, lúc này trên đường chỉ còn lác đác người qua lại.
Bên trong xe rất yên tĩnh, cả quãng đường hai người đều im lặng.
Trong khi đợi đèn xanh, anh mở cửa kính xe hút một điếu thuốc.
Anh nhả ra từng làn khói xinh xắn, vờn quanh xe.
Anh sao vậy? Lúc mới từ phòng tiệc đi ra còn rất tốt, Tống Khinh Ca suy nghĩ có chút loạn. Thế nhưng, từ lúc ngồi vào trong xe, anh một câu cũng không nói, cô ủ rũ nhìn qua anh.
Bên trong xe rất nhanh đã lan tỏa mùi vị thuốc lá, bởi vì uống nhiều rượu lại gặp khói thuốc khiến cô càng khó chịu, vì vậy cô ấn nút, cho cửa kính xe thấp xuống để cho gió lạnh thổi vào, làm rối mái tóc.
Trong lòng cô, sốt ruột đến phát hoảng, gió lạnh táp thẳng vào mặt, cô hắt hơi một cái. Bất chợt, cửa kính bị anh đóng lại. Nhưng sau đó, khói thuốc làm cho cô khó chịu, cô không nhịn được quay đầu lại, thấy khói thuốc vẫn lượn lờ dày đặc trên môi anh: Đừng hút thuốc có được không?
Cửa kính xe nhanh chóng được mở ra, một giây sau, điếu thuốc bị ném đi. Anh mím mím môi mỏng lái xe, không nhìn cô.
Tống Khinh Ca cảm giác không khí trong xe ngày càng nặng nề, còn anh thì ngày càng trầm mặc, khiến cho cô sắp hít thở không thông.
Chúng ta đi đâu đây? Cuối cùng cô mở miệng trước, phá vỡ trầm mặc.
Đại Boss xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô: Em muốn đi đâu?
Anh không mặn không nhạt nói một câu, lại đem vấn đề hỏi lại cô, Tống Khinh Ca không biết trả lời thế nào, càng không dám nhìn anh.
Sự trầm mặc của cô khiến Đại Boss lạnh lùng hừ một tiếng: Em trước kia dụ dỗ anh như thế nào, hiện tại lại không biết nói gì sao?
Tống Khinh Ca dựa vào ghế, trong lòng buồn bã, đối với thái độ biến hóa hơn cả bảng tuần hoàn hóa học của anh, cảm thấy có chút tủi thân: Anh .. muốn thế nào?
Đại Boss lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, lâu lâu sau giọng xa xôi nói: Anh muốn thế nào, em còn không biết?
Tống Khinh Ca nhịn không được, ánh mắt dâng lên tia chua xót: Theo ý của anh, có phải em là một người phụ nữ rất tùy tiện?
Xe lập tức dừng lại, Đại Boss sắc mặt âm trầm, xen lẫn cơn giận vô hình, quay sang bên ghế lái phụ, giọng điệu đe dọa cô: Em hiểu về anh có bấy nhiêu thôi sao?
Lời của anh khiến cho cô càng thêm tủi thân. Trong mắt dâng lên màn sương. Cô muốn cúi đầu nhưng đột nhiện bị anh giữ chặt cằm, cảm giác đau đớn, cô chất vấn: Cũng bởi vì thế, nên anh lúc nào cũng khinh thường em? Cô chủ động hôn anh, hướng về anh bày tỏ cũng bị anh coi là quá tùy tiện sao.
Cô vừa mới nói xong, cằm lập tức bị bóp, Đại Boss sắc mặt trầm hơn, thấy trong mắt cô ẩn chứa lệ, đột nhiên anh cúi đầu, môi mỏng áp xuống đôi môi của cô.
Nụ hôn này, giống như những lần khác rất bá đạo nhưng lại là trừng phạt. Trong miệng anh toàn là vị thuốc lá, cảm giác quen thuộc khiến cho cô rung động, nhất thời quên giãy giụa.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi thì anh mới buông cô ra.
Sắc mặt cô ửng hồng, cứng ngắc ngồi ở đó. Nghĩ đến vừa rồi mình không nhịn được bị anh hấp dẫn, vừa xấu hổ vừa giận: Anh cùng những người phụ nữ khác, cũng như thế này phải không?
Đại Boss sắc mặt bớt lạnh đi, anh nhìn sâu vào mắt cô: Em ghen?
Làm gì có chuyện đó. Bị anh nói trúng tim đen, cô thẹn quá hóa giận, lên tiếng phủ nhận: Em không thích anh, ghen gì chứ. Nhưng trong mắt dâng lên xót xa, không nhịn được, nước mắt tuôn rơi. Cô quay mặt sang bên cửa xe, không muốn anh nhìn thấy.
Đáy lòng Đại Boss nhanh chóng mềm nhũn, có chút vui mừng. Anh đưa tay xoay nhẹ đầu cô lại, giúp cô lau nước mắt, dịu dàng nói: Còn nói là không thích anh?
Cô giận không ít, liền đẩy tay anh ra. Nhưng một giây sau, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Nụ hôn này và nụ hôn trước không giống nhau, dịu dàng vô cùng, giống như là kẹo ngọt vậy. Tống Khinh Ca sững sờ, mắt mở to.
Phát hiện cô không chuyên tâm, anh nhắc nhở: Nhắm mắt lại.
Hơi thở của anh xen lẫn với mùi thuốc lá khiến cho cô bị mê hoặc. Cô nhắm mắt lại, rèm mi khẽ run, triền miên cùng anh.
--
Người nào đó hiện tại tinh thần vô cùng tốt, vừa lái xe vừa cười. Chỉ có điều Tống Khinh Ca có chút chóng mặt, mặt lại rất nóng, trong đầu lởn vởn hình ảnh nụ hôn vừa rồi.
Anh nắm chặt tay cô từ lúc nào vậy? Cô muốn rút tay ra nhưng lại bị anh xiết lại, giọng nói đầy từ tính: Đừng động.
Bàn tay của anh vô cùng ấm áp, cầm lấy tay cô khiến cho cô cũng cảm thấy ấm áp, thoái mái.
Xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự của Tống gia.
Tống Khinh Ca muốn xuống xe, nhưng tay lại bị anh nắm lấy. Anh nhìn cô, bên trong xe rất yên tĩnh, nghe rõ nhịp thở của hai người.
Không mời anh uống cà phê sao? Đại Boss vuốt ve cổ tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Uống cà phê .. sẽ mất ngủ. Cô nói nhỏ.
Đại Boss một tay khoác lên ghế của cô, lười biếng nói: Uống rượu cũng không tệ.
Anh không thể uống rượu. Giọng nói của cô rất nhẹ.
Đại Boss cúi người, cách cô rất gần: Tối nay, Anh uống được từ em không ít rồi ..
Tống Khinh Ca cảm giác mặt hơi nóng.
Có thể .. Đại Boss ghé sát vào tai cô: Để cho anh uống thêm một chút nữa không?
Hô hấp của anh, khiến cho cô ngứa ngứa. Vì quá ngượng, cô nghiêng đầu, môi vừa lúc đụng vào gò má anh, trong nháy mắt cô mê muội: Uống cà phê, ý kiến không tệ. Không biết có phải say rượu hay là bị mỹ nam kế hấp dẫn, cô nhìn anh nói một câu đắt nhất trong buổi tối: Nhà anh có không?
Có. Đại Boss mắt sáng lên: Có rất nhiều.
--
Mới vừa vào đến cửa, Tống Khinh Ca còn chưa kịp xoay người liền bị người nào đó ép sát vào tường, chưa kịp kêu lên đã bị môi anh áp xuống, điên cuồng hôn lên. Bị người đàn ông mình yêu mãnh liệt áp sát, hôn lên khiến cho cô vô cùng hạnh phúc, cô kiễng chân, hai tay ôm chặt cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Áo khoác ngoài của cô rơi ở cửa, giày cao gót một cái rơi ở phòng khách, một cái rơi ở cầu thang, quần áo hai người rơi theo một đường đến tận phòng của anh.
Giờ phút này, anh đã chờ đợi rất lâu.
Đã từng làm qua hai lần, nhưng anh lại biết rất rõ trên người cô nơi nào mẫn cảm, thậm chí còn biết cô thích góc độ nào ..
( lược bỏ 2000 chữ, các bạn tự YY)
--
Tống Khinh Ca bị chuông điện thoại đánh thức.
Thân thể cô giống như là bị một cỗ xe nghiền qua, lại ngủ thiếu, cô mơ màng với tay lên tủ đầu giường tìm kiếm, mắt cũng không mở, đưa điện thoại lên nghe: Alô?
Bên kia không có tiếng gì.
Cô cau mày, giọng lười biếng: Ai đó?
Vẫn không thấy ai nói gì, nhưng cô nghe thấy bên kia điện thoại tiếng hít thở, cô hơi mở mắt, muốn nhìn xem là ai gọi đến, nhưng đập vào mắt là một dàn đèn trùm xa lạ, cô giật mình, mở to mắt, lại đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, Đại Boss đang chống tay ở đầu, nhìn cô.
Tống Khinh Ca lúc này mới phát hiện, bọn họ đang đắp cùng một cái chăn, trên người không mặc gì, cô cắn môi, sửng sốt, sau đó những hình ảnh đứt quãng tối qua hiện ra. Cô nhíu mày, say rượu lại làm càn rồi. Cô kéo chăn chùm kín người.
Nhìn cô như con rùa rúc vào trong mai, Đại Boss lên tiếng cười cợt: Điện thoại của anh.
Tống Khinh Ca không động, siết chặt chăn.
Là điện thoại của anh. Đại Boss không nhanh không chậm nhắc lại.
Ách! Là điện thoại của anh sao?
A! Quẫn chết cô rồi.
Tống Khinh Ca lúng túng, núp ở trong chăn, chỉ thò tay đưa điện thoại cho anh.
Đại Boss bật cười, cầm điện thoại di động, hắng giọng một cái: Alô?
..
Đại Boss giọng chầm chậm: bổ nhiệm nhân sự đã quyết định, vé máy bay cũng đặt rồi, cậu còn nói không muốn đi? Vậy tôi có còn được gọi là Boss không?
..
Đừng có nghĩ kinh khủng như thế. Tâm tình Đại Boss không tệ, an ủi: chuyến này đi châu phi, không chừng gặp được ý chung nhân.
..
Phải đi! Đại Boss vươn tay vào trong chăn, vuốt ve da thịt người nào đó, câu được câu chăng không muốn cùng Cao Tử Thụy nói nhảm.
Cúp điện thoại, điện thoại lập tức bị ném qua một bên.
Anh liền chui vào trong chăn.
Ưm .. anh muốn làm .. cái gì ..
Cho em dưỡng khí. Đại Boss giả bộ lo lắng cô thiếu oxy, nhưng thực chất là muốn công thành chiếm đất một lần nữa.
Không muốn.
Sau đó, không muốn cũng không được.
--
Khi Tống Khinh Ca biết người vừa gọi điện thoại đến là Cao Tử Thụy, mặt ỉu xìu: Sau này em làm sao còn mặt mũi gặp anh ấy. Lần trước thì ở khách sạn, lần này ..
Không sao. Đại Boss vỗ vai cô, an ủi: Cậu ấy sẽ đi châu phi ngay lập tức.
Cô vẫn ỉu xìu: Anh ấy sẽ trở lại. Kiểu gì mà chẳng có lần gặp lại, nghĩ đến Cao Tử Thụy lúc nào cũng cười cợt, nhạo báng. Cô vừa bực vừa xấu hổ liền cắn vào bả vai của Đại Boss.
Đau quá! Anh đẩy đầu cô ra.
Anh cũng biết đau à? Tống Khinh Ca làm nũng: Không có việc gì anh dẫn em về nhà anh làm gì?
Đại Boss ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mập mờ nói: Không phải em nói muốn về nhà anh uống cà phê sao?
Ách! Hình như có chuyện này. Cô xấu hổ, vội quay người không để ý đến anh.
Đại Boss cấu yêu má cô: Không sao đâu.
Cô quệt miệng, không thoải mái.
Đại Boss dụ dỗ người vợ nào đó lo sợ vớ vẩn: Anh sẽ để cậu ấy ở bên châu phi, không trở lại nữa.
Sau đó, trong một căn phòng lớn ở thành phố Z, Cao Tử Thụy khuôn mặt như đưa đám đang thu dọn hành lý không hiểu sao hắt hơi một cái.
/231
|