Tống Khinh Ca nhìn bốn phía, thấy trong phòng chỉ có cô và Đại Boss. Lúc này, mới ý thức được mình bị lừa. Cô liếc anh, xoa xoa trán giọng hờn dỗi : Đồ lừa gạt!
Lừa em cái gì ? Đại Boss đến sát bên cô, biểu cảm có nhiều thú vị hỏi. Vừa rồi, cô ngủ, mơ mơ màng màng, chọc thế nào cũng không tỉnh. Vì vậy, anh ghé vào tai cô nói cảnh sát đến , thế là cô ngồi dậy.
Tống Khinh Ca hơi mím môi, không muốn để ý đến anh. Trên người cô giống như bị xe lăn qua, vừa đau vừa mỏi. Cả người vô lực, nửa ngã xuống giường, căn bản không muốn dậy.
Có phải em làm điều gì trái với lương tâm, nên sợ cảnh sát tìm tới cửa ? Đại Boss cười cợt, từ phía sau ôm lấy cô. Tay anh không có nhàn rỗi, bắt đầu càn rỡ du ngoạn.
Sắc Lang!
Tống Khinh Ca ngọ nguậy, muốn đẩy tay anh ra. Nhưng người đàn ông phía sau biết được ý đồ của cô, càng ôm chặt hơn, tiếng của anh khàn khàn mang theo từ tính : Động cái gì mà động ? Hừ, thời buổi này kẻ xấu dám mắng người tốt sao? Rõ ràng là không đứng đắn mà còn nạt lại cô.
Buông em ra! Cô mạnh miệng nhưng không dám lộn xộn.
Trong bồn tắm sao không thấy em nói câu này ? Đại Boss thấp giọng hỏi, đem cô ôm chặt hơn.
Một câu trêu ghẹo này chọc trúng vào đáy lòng Tống Khinh Ca. Cô đỏ mặt, trong đầu hiện lên những hình ảnh H. Lúc đó, cô giống như quên hết mệt mỏi, quấn lấy anh. Nghĩ tới những điều này, cô ảo não không dứt, trong lúc nhất thời vừa lúng túng vừa mắc cỡ : Trời ạ, Tống Khinh Ca, mày bị làm hư rồi.
Hiện tại lại thành rụt rè rồi à ? Đại Boss thích nhất nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, anh ghé sát bên tai, mang theo vài tia trêu đùa : Muốn anh phục vụ gì nào ?
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, khẽ cau mày, dẩu môi kháng nghị : Em muốn tự tắm, ai bảo anh đi vào ..
Oh, anh giúp em tắm giờ lại thành có lỗi ? Đại Boss ghé sát tai cô, nhạo báng.
Hơi thở của anh phả vào tai cô, chọc cho toàn thân cô tê dại, nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ lại mất kiểm soát, lại bị sắc lang mê hoặc. Hiện tại, toàn thân cô đau nhức, không dám cậy mạnh, vì vậy cô đẩy anh ra, muốn đứng lên : Em muốn rời giường . Nhưng tay anh càng làm càn hơn, bò lung tung trên người cô. Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp : Anh buông ra!
Cô còn chưa đứng được dậy, đã bị anh đè lên.
Tống Khinh Ca không dám nhìn vào mắt anh, hai tay chống ở ngực anh, ngăn không để anh áp xuống, tìm lý do : Anh đi xuống, em sắp không thở nổi .
Đại Boss nhìn cô không chớp mắt, thấy sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, môi hồng xinh xắn. Đáng chết! Đây là cố ý hấp dẫn anh phạm tội.
Em thật sự không thở nổi . Nhìn vẻ mặt anh .. giống như ... Vì vậy, Tống Khinh Ca lại đẩy anh.
Đại Boss không nhịn được, mỗi lần đến cao trào toàn bị cô lấy cớ khiến cho mất hứng, vì vậy, liền dùng môi ngăn chặn những lý dó sứt sẹo kia.
Môi anh dán lên môi cô, lưỡi thuần thục chui vào trong miệng, khuẩy đảo mọi giác quan của cô. Tống Khinh Ca nhất thời lại bị mê hoặc, mê muội hôn đáp lại.
Sau một hồi hôn cho cô ý loạn tình mê, Đại Boss mới dời môi cô, ánh mắt sâu thẳm, thâm tình nhìn cô, mím môi hỏi : Bây giờ em thở được chưa ?
Tống Khinh Ca vẫn còn chưa tỉnh, theo lời nói của anh ngây thơ gật đầu một cái.
Xem ra . Đại Boss hài hước nói : Anh làm hô hấp nhân tạo kỹ thuật không tồi ha ? Sau đó, ranh mãnh nói: Sau này, nếu em có tức giận tới mức không thở được, cứ tìm đến anh. Anh sẽ nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo cho em . Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô nói : Miễn phí.
Ách! Tống Khinh Ca nghe hết câu, mới hiểu mình bị gài, vừa xấu hổ vừa bực, liền đẩy anh xuống giường.
Quần áo ở đây . Đại Boss hừ một tiếng, chỉ vào chiếc túi ở trên tủ đầu giường.
Tống Khinh Ca không quay đầu lại, lấy túi đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của cô, Đại Boss cười không ra tiếng.
--
Rửa mặt xong, Tống Khinh Ca nhìn mình trong kính. Sắc mặt ửng hồng, khóe mắt mang theo vài ý cười. Cô lấy hai tay che mặt, nghĩ đến Đại Boss, cả người giống như mây đang bay bồng bềnh, tâm tình chưa bao giờ vui vẻ như thế.
Hải Luân chỉ được anh coi như là em gái, Tống Khinh Ca nghĩ đến điều này, bất giác môi mỉm cười, nếu như vậy thì chẳng có gì ngăn cản cô và Đại Boss ở chung một chỗ nữa rồi, cô thực sự muốn cùng anh qua lại.
Giờ khắc này, cô mới hiểu được tình yêu không riêng gì ở trong lòng mà còn ở trên thân thể. Lúc ở bồn tắm, tâm tình giao hội, thân thể giao thoa, quên mình để yêu đối phương, đó mới là thời khắc tình yêu nở rộ.
Thì ra, toàn tâm toàn ý yêu một người là như vậy!
Cô thay xong y phục, bước ra ngoài đã thấy Đại Boss quần áo chỉnh tề, hai tay đút túi quần nhìn cô cười : Có thể đi được chưa ?
Tống Khinh Ca gật đầu một cái, làm thế nào bây giờ? Đối mặt với anh, cô vẫn còn rất xấu hổ, không dám nhìn anh. Hơn nữa, còn rất hay liên tưởng đến những hình ảnh H kia.
Đi thôi! Đại Boss nhướng mày nhìn cô, sau đó bước ra phía cửa, Tống Khinh Ca thấy vậy liền chạy theo.
Đại Boss cố ý đi thật chậm để đợi cô, nhưng thấy cô vẫn cứ đi sau lưng mình, không nhịn được : Sao lại đi chậm vậy ? Sau đó, không quay đầu lại nhưng tay rất chính xác nắm trúng tay cô, dắt đi.
Bàn tay anh ấm áp nắm tay cô, thỉnh thoảng anh dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô khiến cho cô bối rối.
Bên ngoài, trời đã tối, đèn đường hai bên rực rỡ. Mặc dù khí trời hơi lạnh nhưng Tống Khinh Ca lại thấy trong lòng ấm áp.
Chúng ta đi đâu vậy ? Cô ngồi bên ghế lái phụ của Bentley hỏi.
Đại Boss cúi người xuống, giúp cô cài giây an toàn : Đi ăn cơm .
Ách, anh nhắc mới nhớ, cô đúng là đang cảm thấy đói đến phát hoảng.
Lúc Đại Boss lái xe, Tống Khinh Ca không nhịn được cứ nhìn lén anh. Ngũ quan của anh thật cân đối, đặc biệt rất dưỡng nhãn, để cho cô cứ nhìn mãi không thôi.
Người nào đó bị nhìn trộm, hơi ngó sang nhìn cô, phát hiện cô đang chuyên chú nhìn mình, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc : Anh rất đẹp trai sao ?
Thật kiêu căng!
Tống Khinh Ca hừ một tiếng : Đẹp trai chưa thể kết luận, chỉ là ưa nhìn thôi .
Đại Boss cười, đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc cô.
Sao em không nhìn thấy Hải Luân ? Từ lúc bước ra khỏi phòng ngủ của anh, đã không thấy Hải Luân đâu. Thậm chí, ở trong tủ giày, cũng không thấy có đôi giày nào của phụ nữ.
Em rất muốn thấy trong nhà anh có một người phụ nữ khác ? Đại Boss hỏi : Tống Khinh Ca, em muốn chứng minh điều gì ?
Ách!
Cô có chút lúng túng : Em .. chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút . Có thể là vì yêu anh, cho nên đối với Hải Luân, cô không có quá nhiều thiện cảm. Mà hình như Hải Luân cũng chẳng ưa gì cô.
Đại Boss nhìn cô nói : Cô ấy đi rồi .
Tống Khinh Ca có chút ngoài ý muốn : Cô ấy đi từ lúc nào ?
Lúc em đang ngủ . Đại Boss tùy ý nói.
Tại sao? . Cô hỏi.
Đại Boss thâm ý nhìn cô nói : Em muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối ?
Tống Khinh Ca hơi giật mình, không biết trả lời thế nào.
Anh không muốn ở chung với một người phụ nữ mà anh không thích . Anh nhướn mày : Cũng không muốn em hiểu lầm .
Tống Khinh Ca nghe xong, trong lòng ấm áp, vui mừng không dứt. Nói thật khi nghe anh nói Hải Luân không phải là bạn gái của anh thì cô đi từ kinh ngạc đến vui mừng, cảm giác vui mừng này không có lời nào diễn tả được.
Cô ấy chuyển đi đâu ? Cô nhớ, Đại Boss từng nói Hải Luân trở về nước để sưu tầm ảnh, nên tạm thời ở nhà anh. Nếu như vậy, chắc là không có người nhà ở đây rồi.
Hứa Khiêm đã tìm cho cô ấy một căn hộ, hình như ở khu Nhị Hoàn . Đại Boss nhìn cô, trêu đùa : Thế nào, em muốn đến nhà cô ấy chúc mừng tân gia ?
Tống Khinh Ca hơi lúng túng, lí nhí nói : Không có . Cô và Hải Luân làm gì thân tới mức đó : Chẳng qua là thuận miệng nên hỏi vậy thôi .
--
Cô rất bất ngờ vì Đại Boss đưa cô đến nhà hàng Tứ Hợp Viện ở trung tâm của thành phố. Cũng là nơi mà lần trước Tôn Thần mời cô đến ăn.
Anh có đặt trước không ? Theo cô được biết, mỗi tối ở đây chỉ tiếp 2 tổ khách. Nếu như vận khí không tốt, nói trước nửa tháng cũng chưa chắc có thể đặt chỗ được.
Em nói xem ? Đại Boss nhìn cô.
Ách! Tống Khinh Ca cảm thấy mình ngu ngốc, nếu như anh đã đưa cô tới đây, làm sao mà không đặt trước?
Phải chỉnh trang mới được vào . Cô lúng túng chỉ lên người mình, phía trên mặc áo lông, phía dưới váy màu xám tro, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt.
Đại Boss hứng thú nhìn cô : Mặc dù mắt thẩm mỹ của Hứa Khiêm phải đo thêm kính, thế nhưng nhìn em thế này, cũng tạm chấp nhận được ..
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Đại Boss không đợi cô nói, liền đi vào sảnh, thấy cô không theo kịp, quay đầu lại : Đi thôi!
Về sau, Tống Khinh Ca mới hiểu được, cái gì gọi là nhất định phải chỉnh trang mới được dùng bữa , tất cả chỉ là lừa gạt. Dường như, quy tắc này là do người chủ quái dị nghĩ ra. Đại Boss hiên ngang bước vào, chẳng cần biết có đặt trước không, vậy mà phục vụ vừa nhìn thấy đã lao ra lễ phép chào hỏi : Chào Cố tổng . Sau đó, cái gì cũng không hỏi, lập tức dẫn hai người vào phòng ăn. Tống Khinh Ca có chút hoang mang, đẹp trai đúng là có nhiều cái lợi.
Đại Boss hỏi cô thích ăn món gì, sau đó lại hỏi : Uống chút rượu được không ?
Cùng anh uống rượu .. nhất định sẽ hỏng việc ! Sau khi ăn cơm xong, cô còn phải về nhà, vì vậy cô lắc đầu.
Về sau, cô phát hiện, phòng ăn chỉ có mỗi hai người, cô thấp giọng hỏi : Nơi này kinh doanh không giống như những gì người ta thường nói là rất thịnh vượng .
Đại Boss không hiểu ý cô : Em nói như vậy là ý gì ?
Em nghe nói, nhà hàng này mỗi ngày tiếp 2 tổ khách, nếu như không đặt chỗ trước một tuần hoặc nửa tháng thì sẽ không đến đây dùng bữa được . Cô ngây thơ nói ra những lời ngốc nghếch : Nhưng sao tối nay chỉ có hai chúng ta .. Hơn nữa, anh chắc là không đặt chỗ trước ... Em nghĩ, những lời mọi người thường hay nói với nhau kia, có thể chỉ là mánh khóe kinh doanh thôi .
Đại Boss hơi dương mi : Em nói vậy cũng có lý . Sau đó anh nói tiếp : Nhưng mà, kinh doanh có tốt hay không, không thể nhìn vào một buổi tối mà biết được . Anh mỉm cười nhìn cô : Cũng phải thông cảm cho họ một chút, ông chủ đột ngột muốn bao cả quán, quản lý nhà hàng không muốn nghe cũng khó .
Cũng đúng . Tống Khinh Ca khẽ gật đầu. Hả? Ý anh là gì? Sau đó, cô đăm chiêu suy nghĩ một hồi, ngượng ngùng nhìn anh nói : Anh là ông chủ ở đây ?
Đại Boss thâm trầm nhìn cô : Không giống sao ?
Ách!
Cô có chút lúng túng. Ai, không biết có chuyện gì xảy ra, trước mặt anh, cô trở lên ngu ngốc đến lạ, luôn tự khiến mình lúng túng.
Thật ra thì .. Cô nói : Anh không cần phải bao hết .. Trước đó, cô không nghĩ nhiều nhưng từ khi tiếp nhận quản lý Tống thị, cô mới nhận thức sâu sắc tiền kiếm được không hề đơn giản, việc tăng thu giảm chi rất quan trọng. Đại Boss nếu cứ như vậy, sẽ phá sản mất thôi. ( Cố phu nhân, người lo hơi sớm rồi. )
Lần đầu tiên hẹn hò, anh muốn tìm một nơi thanh tịnh ưu nhã. Đại Boss đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói : Để có thể nói chuyện .
Oh . Đây chính là hẹn hò sao? Tống Khinh Ca cảm giác có chút lúng túng.
Đại Boss lựa chọn điều gì, cũng muốn dành mọi điều tốt đẹp cho cô, ngay cả chỗ ăn cơm cũng tìm một nơi yên tĩnh để cô có thể thoải mái.
Bữa tối rất ngon miệng. Đã không còn những màn anh gươm tôi kiếm, càng không có ai quấy rầy. Lần đầu hẹn hò được như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng khá hợp nhau.
Tống Khinh Ca có uống một chút rượu, nhưng trong không khí hòa thuận, ngọt ngào này, dù không say rượu cũng không thể tránh được ..... say tình.
Nhìn cô vì uống rượu mà khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt to tròn vốn đã rất mê người, giờ phút này còn long lanh nhìn mình khiến cho Đại Boss nhịp tim rối loạn, anh hỏi nhỏ : Nhạc Nhạc là tên hồi bé của em à ?
Vâng . Cô nói. Cái tên này, Tống Nhã Như không thích lắm. Cho nên khi đưa cô rời khỏi cô nhi viện, bà đã đổi tên cho cô thành Tống Khinh Ca. Lúc ấy, bà có nói với cô rằng đổi tên để bắt đầu một cuộc sống mới, cô không còn là trẻ mồ côi ở cô nhi viện nữa, mà trở thành Tống đại tiểu thư của Tống gia.
Nhưng Tống Khinh Ca hiểu, mặc dù chuyện đã đi vào quá khứ nhưng đó là sự thật. Dù thế nào cô cũng đã từng có một quãng tuổi thơ ở cô nhi viện. Cái tên này vẫn được mẹ Tạ và mấy em nhỏ ở cô nhi viện gọi, cô cũng rất thích cái tên này.
Tại sao lại gọi tên này ? Anh lại hỏi.
Các bé khi đến cô nhi viện đều được mẹ Tạ đặt tên . Cô nhớ lại chuyện cũ, tưởng chừng đã rất lâu không nhắc đến : Mẹ Tạ nói, khi mới đến cô nhi viện, em ngày nào cũng khóc. Ai dỗ cũng không được, cho nên mẹ đặt tên em là Nhạc Nhạc, muốn cuộc sống sau này của em bớt ưu phiền, luôn vui vẻ .
Đại Boss khẽ cau mày, anh không dám tưởng tượng đến cảnh cô ở trong cô nhi viện khóc thút thít: Tại sao em lại vào cô nhi viện ? Quá khứ của cô, tất cả anh đều muốn biết.
Lừa em cái gì ? Đại Boss đến sát bên cô, biểu cảm có nhiều thú vị hỏi. Vừa rồi, cô ngủ, mơ mơ màng màng, chọc thế nào cũng không tỉnh. Vì vậy, anh ghé vào tai cô nói cảnh sát đến , thế là cô ngồi dậy.
Tống Khinh Ca hơi mím môi, không muốn để ý đến anh. Trên người cô giống như bị xe lăn qua, vừa đau vừa mỏi. Cả người vô lực, nửa ngã xuống giường, căn bản không muốn dậy.
Có phải em làm điều gì trái với lương tâm, nên sợ cảnh sát tìm tới cửa ? Đại Boss cười cợt, từ phía sau ôm lấy cô. Tay anh không có nhàn rỗi, bắt đầu càn rỡ du ngoạn.
Sắc Lang!
Tống Khinh Ca ngọ nguậy, muốn đẩy tay anh ra. Nhưng người đàn ông phía sau biết được ý đồ của cô, càng ôm chặt hơn, tiếng của anh khàn khàn mang theo từ tính : Động cái gì mà động ? Hừ, thời buổi này kẻ xấu dám mắng người tốt sao? Rõ ràng là không đứng đắn mà còn nạt lại cô.
Buông em ra! Cô mạnh miệng nhưng không dám lộn xộn.
Trong bồn tắm sao không thấy em nói câu này ? Đại Boss thấp giọng hỏi, đem cô ôm chặt hơn.
Một câu trêu ghẹo này chọc trúng vào đáy lòng Tống Khinh Ca. Cô đỏ mặt, trong đầu hiện lên những hình ảnh H. Lúc đó, cô giống như quên hết mệt mỏi, quấn lấy anh. Nghĩ tới những điều này, cô ảo não không dứt, trong lúc nhất thời vừa lúng túng vừa mắc cỡ : Trời ạ, Tống Khinh Ca, mày bị làm hư rồi.
Hiện tại lại thành rụt rè rồi à ? Đại Boss thích nhất nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, anh ghé sát bên tai, mang theo vài tia trêu đùa : Muốn anh phục vụ gì nào ?
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, khẽ cau mày, dẩu môi kháng nghị : Em muốn tự tắm, ai bảo anh đi vào ..
Oh, anh giúp em tắm giờ lại thành có lỗi ? Đại Boss ghé sát tai cô, nhạo báng.
Hơi thở của anh phả vào tai cô, chọc cho toàn thân cô tê dại, nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ lại mất kiểm soát, lại bị sắc lang mê hoặc. Hiện tại, toàn thân cô đau nhức, không dám cậy mạnh, vì vậy cô đẩy anh ra, muốn đứng lên : Em muốn rời giường . Nhưng tay anh càng làm càn hơn, bò lung tung trên người cô. Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp : Anh buông ra!
Cô còn chưa đứng được dậy, đã bị anh đè lên.
Tống Khinh Ca không dám nhìn vào mắt anh, hai tay chống ở ngực anh, ngăn không để anh áp xuống, tìm lý do : Anh đi xuống, em sắp không thở nổi .
Đại Boss nhìn cô không chớp mắt, thấy sắc mặt cô ửng hồng, đôi mắt long lanh, môi hồng xinh xắn. Đáng chết! Đây là cố ý hấp dẫn anh phạm tội.
Em thật sự không thở nổi . Nhìn vẻ mặt anh .. giống như ... Vì vậy, Tống Khinh Ca lại đẩy anh.
Đại Boss không nhịn được, mỗi lần đến cao trào toàn bị cô lấy cớ khiến cho mất hứng, vì vậy, liền dùng môi ngăn chặn những lý dó sứt sẹo kia.
Môi anh dán lên môi cô, lưỡi thuần thục chui vào trong miệng, khuẩy đảo mọi giác quan của cô. Tống Khinh Ca nhất thời lại bị mê hoặc, mê muội hôn đáp lại.
Sau một hồi hôn cho cô ý loạn tình mê, Đại Boss mới dời môi cô, ánh mắt sâu thẳm, thâm tình nhìn cô, mím môi hỏi : Bây giờ em thở được chưa ?
Tống Khinh Ca vẫn còn chưa tỉnh, theo lời nói của anh ngây thơ gật đầu một cái.
Xem ra . Đại Boss hài hước nói : Anh làm hô hấp nhân tạo kỹ thuật không tồi ha ? Sau đó, ranh mãnh nói: Sau này, nếu em có tức giận tới mức không thở được, cứ tìm đến anh. Anh sẽ nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo cho em . Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô nói : Miễn phí.
Ách! Tống Khinh Ca nghe hết câu, mới hiểu mình bị gài, vừa xấu hổ vừa bực, liền đẩy anh xuống giường.
Quần áo ở đây . Đại Boss hừ một tiếng, chỉ vào chiếc túi ở trên tủ đầu giường.
Tống Khinh Ca không quay đầu lại, lấy túi đi vào phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của cô, Đại Boss cười không ra tiếng.
--
Rửa mặt xong, Tống Khinh Ca nhìn mình trong kính. Sắc mặt ửng hồng, khóe mắt mang theo vài ý cười. Cô lấy hai tay che mặt, nghĩ đến Đại Boss, cả người giống như mây đang bay bồng bềnh, tâm tình chưa bao giờ vui vẻ như thế.
Hải Luân chỉ được anh coi như là em gái, Tống Khinh Ca nghĩ đến điều này, bất giác môi mỉm cười, nếu như vậy thì chẳng có gì ngăn cản cô và Đại Boss ở chung một chỗ nữa rồi, cô thực sự muốn cùng anh qua lại.
Giờ khắc này, cô mới hiểu được tình yêu không riêng gì ở trong lòng mà còn ở trên thân thể. Lúc ở bồn tắm, tâm tình giao hội, thân thể giao thoa, quên mình để yêu đối phương, đó mới là thời khắc tình yêu nở rộ.
Thì ra, toàn tâm toàn ý yêu một người là như vậy!
Cô thay xong y phục, bước ra ngoài đã thấy Đại Boss quần áo chỉnh tề, hai tay đút túi quần nhìn cô cười : Có thể đi được chưa ?
Tống Khinh Ca gật đầu một cái, làm thế nào bây giờ? Đối mặt với anh, cô vẫn còn rất xấu hổ, không dám nhìn anh. Hơn nữa, còn rất hay liên tưởng đến những hình ảnh H kia.
Đi thôi! Đại Boss nhướng mày nhìn cô, sau đó bước ra phía cửa, Tống Khinh Ca thấy vậy liền chạy theo.
Đại Boss cố ý đi thật chậm để đợi cô, nhưng thấy cô vẫn cứ đi sau lưng mình, không nhịn được : Sao lại đi chậm vậy ? Sau đó, không quay đầu lại nhưng tay rất chính xác nắm trúng tay cô, dắt đi.
Bàn tay anh ấm áp nắm tay cô, thỉnh thoảng anh dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô khiến cho cô bối rối.
Bên ngoài, trời đã tối, đèn đường hai bên rực rỡ. Mặc dù khí trời hơi lạnh nhưng Tống Khinh Ca lại thấy trong lòng ấm áp.
Chúng ta đi đâu vậy ? Cô ngồi bên ghế lái phụ của Bentley hỏi.
Đại Boss cúi người xuống, giúp cô cài giây an toàn : Đi ăn cơm .
Ách, anh nhắc mới nhớ, cô đúng là đang cảm thấy đói đến phát hoảng.
Lúc Đại Boss lái xe, Tống Khinh Ca không nhịn được cứ nhìn lén anh. Ngũ quan của anh thật cân đối, đặc biệt rất dưỡng nhãn, để cho cô cứ nhìn mãi không thôi.
Người nào đó bị nhìn trộm, hơi ngó sang nhìn cô, phát hiện cô đang chuyên chú nhìn mình, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc : Anh rất đẹp trai sao ?
Thật kiêu căng!
Tống Khinh Ca hừ một tiếng : Đẹp trai chưa thể kết luận, chỉ là ưa nhìn thôi .
Đại Boss cười, đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc cô.
Sao em không nhìn thấy Hải Luân ? Từ lúc bước ra khỏi phòng ngủ của anh, đã không thấy Hải Luân đâu. Thậm chí, ở trong tủ giày, cũng không thấy có đôi giày nào của phụ nữ.
Em rất muốn thấy trong nhà anh có một người phụ nữ khác ? Đại Boss hỏi : Tống Khinh Ca, em muốn chứng minh điều gì ?
Ách!
Cô có chút lúng túng : Em .. chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút . Có thể là vì yêu anh, cho nên đối với Hải Luân, cô không có quá nhiều thiện cảm. Mà hình như Hải Luân cũng chẳng ưa gì cô.
Đại Boss nhìn cô nói : Cô ấy đi rồi .
Tống Khinh Ca có chút ngoài ý muốn : Cô ấy đi từ lúc nào ?
Lúc em đang ngủ . Đại Boss tùy ý nói.
Tại sao? . Cô hỏi.
Đại Boss thâm ý nhìn cô nói : Em muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối ?
Tống Khinh Ca hơi giật mình, không biết trả lời thế nào.
Anh không muốn ở chung với một người phụ nữ mà anh không thích . Anh nhướn mày : Cũng không muốn em hiểu lầm .
Tống Khinh Ca nghe xong, trong lòng ấm áp, vui mừng không dứt. Nói thật khi nghe anh nói Hải Luân không phải là bạn gái của anh thì cô đi từ kinh ngạc đến vui mừng, cảm giác vui mừng này không có lời nào diễn tả được.
Cô ấy chuyển đi đâu ? Cô nhớ, Đại Boss từng nói Hải Luân trở về nước để sưu tầm ảnh, nên tạm thời ở nhà anh. Nếu như vậy, chắc là không có người nhà ở đây rồi.
Hứa Khiêm đã tìm cho cô ấy một căn hộ, hình như ở khu Nhị Hoàn . Đại Boss nhìn cô, trêu đùa : Thế nào, em muốn đến nhà cô ấy chúc mừng tân gia ?
Tống Khinh Ca hơi lúng túng, lí nhí nói : Không có . Cô và Hải Luân làm gì thân tới mức đó : Chẳng qua là thuận miệng nên hỏi vậy thôi .
--
Cô rất bất ngờ vì Đại Boss đưa cô đến nhà hàng Tứ Hợp Viện ở trung tâm của thành phố. Cũng là nơi mà lần trước Tôn Thần mời cô đến ăn.
Anh có đặt trước không ? Theo cô được biết, mỗi tối ở đây chỉ tiếp 2 tổ khách. Nếu như vận khí không tốt, nói trước nửa tháng cũng chưa chắc có thể đặt chỗ được.
Em nói xem ? Đại Boss nhìn cô.
Ách! Tống Khinh Ca cảm thấy mình ngu ngốc, nếu như anh đã đưa cô tới đây, làm sao mà không đặt trước?
Phải chỉnh trang mới được vào . Cô lúng túng chỉ lên người mình, phía trên mặc áo lông, phía dưới váy màu xám tro, bên ngoài là áo khoác màu nâu nhạt.
Đại Boss hứng thú nhìn cô : Mặc dù mắt thẩm mỹ của Hứa Khiêm phải đo thêm kính, thế nhưng nhìn em thế này, cũng tạm chấp nhận được ..
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen.
Đại Boss không đợi cô nói, liền đi vào sảnh, thấy cô không theo kịp, quay đầu lại : Đi thôi!
Về sau, Tống Khinh Ca mới hiểu được, cái gì gọi là nhất định phải chỉnh trang mới được dùng bữa , tất cả chỉ là lừa gạt. Dường như, quy tắc này là do người chủ quái dị nghĩ ra. Đại Boss hiên ngang bước vào, chẳng cần biết có đặt trước không, vậy mà phục vụ vừa nhìn thấy đã lao ra lễ phép chào hỏi : Chào Cố tổng . Sau đó, cái gì cũng không hỏi, lập tức dẫn hai người vào phòng ăn. Tống Khinh Ca có chút hoang mang, đẹp trai đúng là có nhiều cái lợi.
Đại Boss hỏi cô thích ăn món gì, sau đó lại hỏi : Uống chút rượu được không ?
Cùng anh uống rượu .. nhất định sẽ hỏng việc ! Sau khi ăn cơm xong, cô còn phải về nhà, vì vậy cô lắc đầu.
Về sau, cô phát hiện, phòng ăn chỉ có mỗi hai người, cô thấp giọng hỏi : Nơi này kinh doanh không giống như những gì người ta thường nói là rất thịnh vượng .
Đại Boss không hiểu ý cô : Em nói như vậy là ý gì ?
Em nghe nói, nhà hàng này mỗi ngày tiếp 2 tổ khách, nếu như không đặt chỗ trước một tuần hoặc nửa tháng thì sẽ không đến đây dùng bữa được . Cô ngây thơ nói ra những lời ngốc nghếch : Nhưng sao tối nay chỉ có hai chúng ta .. Hơn nữa, anh chắc là không đặt chỗ trước ... Em nghĩ, những lời mọi người thường hay nói với nhau kia, có thể chỉ là mánh khóe kinh doanh thôi .
Đại Boss hơi dương mi : Em nói vậy cũng có lý . Sau đó anh nói tiếp : Nhưng mà, kinh doanh có tốt hay không, không thể nhìn vào một buổi tối mà biết được . Anh mỉm cười nhìn cô : Cũng phải thông cảm cho họ một chút, ông chủ đột ngột muốn bao cả quán, quản lý nhà hàng không muốn nghe cũng khó .
Cũng đúng . Tống Khinh Ca khẽ gật đầu. Hả? Ý anh là gì? Sau đó, cô đăm chiêu suy nghĩ một hồi, ngượng ngùng nhìn anh nói : Anh là ông chủ ở đây ?
Đại Boss thâm trầm nhìn cô : Không giống sao ?
Ách!
Cô có chút lúng túng. Ai, không biết có chuyện gì xảy ra, trước mặt anh, cô trở lên ngu ngốc đến lạ, luôn tự khiến mình lúng túng.
Thật ra thì .. Cô nói : Anh không cần phải bao hết .. Trước đó, cô không nghĩ nhiều nhưng từ khi tiếp nhận quản lý Tống thị, cô mới nhận thức sâu sắc tiền kiếm được không hề đơn giản, việc tăng thu giảm chi rất quan trọng. Đại Boss nếu cứ như vậy, sẽ phá sản mất thôi. ( Cố phu nhân, người lo hơi sớm rồi. )
Lần đầu tiên hẹn hò, anh muốn tìm một nơi thanh tịnh ưu nhã. Đại Boss đan hai tay vào nhau, nghiêm túc nói : Để có thể nói chuyện .
Oh . Đây chính là hẹn hò sao? Tống Khinh Ca cảm giác có chút lúng túng.
Đại Boss lựa chọn điều gì, cũng muốn dành mọi điều tốt đẹp cho cô, ngay cả chỗ ăn cơm cũng tìm một nơi yên tĩnh để cô có thể thoải mái.
Bữa tối rất ngon miệng. Đã không còn những màn anh gươm tôi kiếm, càng không có ai quấy rầy. Lần đầu hẹn hò được như vậy, chứng tỏ bọn họ cũng khá hợp nhau.
Tống Khinh Ca có uống một chút rượu, nhưng trong không khí hòa thuận, ngọt ngào này, dù không say rượu cũng không thể tránh được ..... say tình.
Nhìn cô vì uống rượu mà khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt to tròn vốn đã rất mê người, giờ phút này còn long lanh nhìn mình khiến cho Đại Boss nhịp tim rối loạn, anh hỏi nhỏ : Nhạc Nhạc là tên hồi bé của em à ?
Vâng . Cô nói. Cái tên này, Tống Nhã Như không thích lắm. Cho nên khi đưa cô rời khỏi cô nhi viện, bà đã đổi tên cho cô thành Tống Khinh Ca. Lúc ấy, bà có nói với cô rằng đổi tên để bắt đầu một cuộc sống mới, cô không còn là trẻ mồ côi ở cô nhi viện nữa, mà trở thành Tống đại tiểu thư của Tống gia.
Nhưng Tống Khinh Ca hiểu, mặc dù chuyện đã đi vào quá khứ nhưng đó là sự thật. Dù thế nào cô cũng đã từng có một quãng tuổi thơ ở cô nhi viện. Cái tên này vẫn được mẹ Tạ và mấy em nhỏ ở cô nhi viện gọi, cô cũng rất thích cái tên này.
Tại sao lại gọi tên này ? Anh lại hỏi.
Các bé khi đến cô nhi viện đều được mẹ Tạ đặt tên . Cô nhớ lại chuyện cũ, tưởng chừng đã rất lâu không nhắc đến : Mẹ Tạ nói, khi mới đến cô nhi viện, em ngày nào cũng khóc. Ai dỗ cũng không được, cho nên mẹ đặt tên em là Nhạc Nhạc, muốn cuộc sống sau này của em bớt ưu phiền, luôn vui vẻ .
Đại Boss khẽ cau mày, anh không dám tưởng tượng đến cảnh cô ở trong cô nhi viện khóc thút thít: Tại sao em lại vào cô nhi viện ? Quá khứ của cô, tất cả anh đều muốn biết.
/231
|