Chương 14: Thật đúng là xui xẻo (1)
Bốn người chia tay trong gian nhà gỗ nhỏ này.
Nhìn bóng lưng rời đi của Độc Lang và người đàn ông cường tráng, vị trợ lý vẫn đi theo Trâu Ngụy vẫn không nói lấy một lời hệt như cọc gỗ lại nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp, mang theo sự nghi ngờ, "Anh Trâu, hai người bọn họ cứ thế vào núi tìm người, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải ở chỗ này chờ bọn họ trở về sao?"
"Hiện tại gần như tất cả mọi người đều có điện thoại, cho dù là cụ già lớn tuổi cũng luôn mang điện thoại theo bên mình... Cho nên, trên người người phụ nữ nhất định cũng có loại thiết bị liên lạc như điện thoại này, chẳng may người phụ nữ chạy trốn kia gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát lên núi tới tìm chúng ta thì chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trợ lý nhíu chặt hai đầu lông mày chưa từng buông lỏng.
"Chuyện này cậu không cần lo lắng, cậu cứ nhìn hành động trước đó của Độc Lang kia đi." Trâu Ngụy Nhiên không chút để ý nói.
"Nhìn là biết ba người bọn họ, cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này, nhất định không có khả năng còn để người phụ nữ kia giữ điện thoại, cho đối phương có cơ hội báo cảnh sát."
"Cho nên thiết bị có thể liên lạc truyền tin trên người người phụ nữ kia chắc chắn đã sớm bị cướp mất rồi." Anh ta liếc mắt nhìn trợ lý một cái, cau mày, ngón trỏ bàn tay trái không mang theo gang tay khẽ gõ lên cánh tay phải, lạnh giọng nói: "Hơn nữa lùi một vạn bước mà nói, cho dù trên người người phụ nữ kia thật sự có thiết bị liên lạc... Chiếu theo độ ấm của thi thể, thời gian đối phương rời đi không quá nửa tiếng. Mà người của cục cảnh sát gần đây nhất có muốn tới nơi rừng núi Tây Tạng này cũng phải mất ba tiếng đồng hồ."
"Hai chúng ta dùng plastic quấn lại thi thể này, rửa sạch mặt đất nơi này, không mất bao lâu thời gian... Chờ xử lý tốt việc này, chúng ta lại chạy ra bên ngoài trốn. Nếu hai giờ sau đám người Độc Lang còn chưa trở về, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này!" Ánh mắt Trâu Ngụy Nhiên nhìn thoáng qua rừng cây bốn phía, cảnh sát muốn trong thời gian ngắn tìm được người tại nơi núi rừng này, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Huống hồ, đến lúc đó cho dù cảnh sát có tìm đến bọn họ cũng rời đi rồi.
Chỉ tiếc chính là, nếu không tóm được người phụ nữ kia, chỉ sợ sẽ không lấy được khoản tiền đã giao hẹn sẵn với cậu ba nhà họ Tống kia, 500 vạn đó chứ ít gì!
Hiện tại anh ta mới lấy được 180 vạn tiền cọc.
Trâu Ngụy Nhiên nheo mắt, liếm khóe môi có chút khô khốc, vẻ mặt tiếc nuối.
Nếu không phải Độc Lang vẫn lái xe vòng vòng trong nội thành, nói không chừng hiện tại anh ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, lấy được khoản tiền kia rồi.
Trâu Ngụy Nhiên nhìn thi thể nằm trong vũng máu trên mặt đất, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhấc chân đạp lên đầu ngón tay của thi thể, "Thật xui xẻo!"
Trâu Ngụy Nhiên lạnh lùng thu chân, "Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa. Chúng ta dọn sạch nơi này trước... Chuyện trông coi một người phụ nữ đơn giản như vậy mà đám người kia cũng không làm xong, thật đúng là vô dụng."
"Vâng." Trợ lý một thân đen sì, trong rất giống một vị quản gia trung thành, nghiêm túc chấp hành mỗi lời Trâu Ngụy Nhiên nói.
………..
/704
|