Chương 17: Anh đã tỉnh (1)
Đây là năm người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen, toàn thân được bọc kín mít
Người đàn ông cầm đầu ước chừng cap hơn 1 mét 8, trên mặt mang theo mặt nạ Tu La, tại nơi rừng rậm u ám này hoàn toàn không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh ta, nhưng khí lạnh tỏa ra toàn thân đủ để khiến người ta phải sợ hãi, anh ta cúi đầu nhìn hai thi thể đã không còn sự sống nằm trên mặt đất, giọng nói rét lạnh như gió tuyết tại Siberia.
"Thật đúng là hai kẻ vô dụng! Chỉ một tên tàn phế cũng không trông chừng được, chết cũng đáng đời... Mấy người các cậu lập tức đi tìm cho tôi! Nhất định phải tìm ra tên tàn phế Tiêu Chiến kia rồi dần về cho tôi! Trước khi chuyện còn chưa kết thúc, tuyệt đối không thể để cho Tiêu Chiến trở lại nhà họ Tiêu!" Người đàn ông cầm đầu xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, nhìn về phía bốn cấp dưới của mình, "Lần này Tiêu Chiến tới thành phố Thanh Liễu, tổng cộng có dẫn theo hai vệ sĩ, tôi vốn không định lấy mạng của bọn họ, chỉ phái người dụ bọn họ rời đi... Nhưng nếu Tiêu Chiến đã không thích như vậy, dám giết người của tôi, vậy thì đợi lát nữa, các nếu các cậu gặp được hai vệ sĩ kia thì cứ trực tiếp ra tay giết luôn... Ai bảo bọn họ lại đi theo một chủ nhân không tốt chứ?"
Người đàn ông trẻ tuổi phất tay với bốn người phía sau, ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng vào rừng tìm người.
Anh ta cũng không tin, một tên tàn phế bị liệt, cũng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta? Cái tên Tiêu Chiến này, chẳng lẽ còn cho rằng bản thân mình vẫn là Binh vương Tiêu Chiến đã từng trăm trận trăm tháng kia sao?
... ... ... ...
Ẩn nấp trong sơn động, trong tay Cố Như Vân nắm thật chặt cây côn mộc mũi nhọn mang theo bên người, cả người nhắm mắt tựa vào vách động nghỉ ngơi.
"Sạt sạt! Sạt sạt! Sạt sạt! ..."
Bỗng nhiên, tiếng sàn sạt khi va chạm với mặt đất lập tức khiến Cố Như Vân vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nháy mắt liền tỉnh táo hẳn! Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng đêm, từ từ đến gần sinh vật màu đen phía trước.
"Là rắn!"
Không cần bất cứ suy nghĩ nào, nháy mắt Cố Như Vân liền biết bóng đen kia rốt cuộc là cái gì, chỉ có rắn bò trên mặt đất mới có thể phát ra tiếng động như vậy!
"Mà nghe tiếng động, e là con rắn này còn không nhỏ..."
Trong nơi rừng rậm kiểu này, đêm khuya tĩnh lặng gặp phải rắn là chuyện cực kỳ bình thường. Trước khi Cố Như Vân vào núi, đã sớm đoán được rất có khả năng cô sẽ gặp phải chuyện như vầy, vì thế cô thong thả, nắm chặt cây côn gỗ trong tay chậm rãi đến gần cửa động...
Nếu là bình thường, loài rắn sẽ không chủ động công kích con người, trừ khi có người thường xuyên chủ động công kích nó, nó mới có thể theo bản năng quay đầu cắn người.
Bởi vậy nếu gặp phải rắn, biện pháp tốt nhất chính là chờ nó rời đi, ngàn vạn lần đừng kinh động đến nó. Rắn là loài động vật đi săn dựa vào mùi và nhiệt độ, nó có thể dễ dàng nhận ra đâu là con mồi của nó, đâu là sinh vật mà nó hoàn toàn không thể đối địch được, nói ví dụ như - - con người.
Vừa khéo chỉ dừng lại mấy chục giây, bóng rắn lờ mờ màu đen kia, đã dọc theo bụi cỏ bò vòng qua sơn động rời khỏi nơi đây.
Cố Như Vân nhìn bóng đen chầm chậm đi xa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hiện tại thân thể này của cô đã có một khoảng thời gian dài không được ăn uống gì, bụng đói réo vang không ngừng, nếu không phải lo lắng động thái mình bắt rắn quá lớn, nhóm lửa sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, bị mấy tên buôn người kia phát hiện, khiến cô chạy trốn kiếm củi ba năm thiêu đốt trong một giờ thì cô thật đúng là rất muốn bắt con rắn này làm thịt nhét no bụng.
"Đáng tiếc, chỉ có thể bỏ qua bữa tiệc lớn đầy mỹ vị này." Cố Như Vân cảm thán trong lòng, có hơi không nỡ nhìn bóng đen đi xa.
Làm một quân nhân Liên Bang quanh năm đóng quân tại tinh cầu quân sự, thứ Cố Như Vân ăn nhiều nhất chính là mấy loại dịch dinh dưỡng cùng với những món ăn phân tử, nhất là đời trước trong mấy năm đại chiến cuối cùng với Trùng tộc kia, đừng nói cái gì mà thịt rắn nướng, có thể có đủ dịch dinh dưỡng để ăn đã coi là ưu đãi lớn nhất đối với tiểu đội tác chiến rồi.
……….
/704
|