Chương 4.3: Chị em song sinh
Vốn tưởng tương lai tốt đẹp đã đến, đáng tiếc không ai nghĩ tới ác mộng của cô gái ngốc chỉ mới bắt đầu.
Cố Như Vân có một vẻ ngoài xinh đẹp, vừa nhập học đã được rất nhiều nam sinh yêu thích, cũng không biết em gái mười mấy năm luôn không liên lạc với cô, làm sao lại biết được tung tích của cô, khóc lóc chạy tới cửa nói cô ta sợ bị bạn học khác biết cô ta được cha mẹ nhận nuôi từ trong viện mồ côi sẽ khinh thường cô ta, bắt nạt cô ta. . . . . .
Cho nên cô ta chạy đến hỏi Cố Như Vân có thể nghĩ cách giúp cô ta hay không?
Gần đây đã bắt đầu có người hỏi cô ta, chuyện này khiến cô ta rất sợ hãi.
Theo lý mà nói, đại học Thanh Liễu nằm ở thành phố Thanh Liễu, cách thành phố An Hải cả vài trăm km, mặc dù vẻ ngoài của hai người tương tự, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới Từ Nhiễm Đồng ở thành phố An Hải mới đúng.
Nhìn Từ Nhiễm Đồng khóc đến phát bệnh, sắc mặt xanh tím, thở không ra hơi, như thể sắp tắt thở tới nơi.
Cố Như Vân cắn răng một cái, gật đầu đồng ý, nói cô sẽ nghĩ cách. . . . . .
Vì thế, Cố Như Vân đã chọn phương pháp ngu ngốc nhất cũng an toàn nhất, chỉ trong vòng hai tháng, cô đã ăn rất nhiều biến mình từ một cô gái nhỏ xinh đẹp hơn 45kg thành một cô gái mập mạp 75kg, sau đó trong một học kỳ cô đã tăng lên 100kg, vẻ mặt đầy mỡ dữ tợn, không thể nhìn thấy bất cứ điểm gì giống Từ Nhiễm Đồng nữa.
Sau đó lại lặng lẽ học tập hai năm ——
Nhưng Từ Nhiễm Đồng vẫn tìm người moi tim của cô . . . .
Cúi đầu nhìn thân thể cồng kềnh cứ đi được hai bước lại phải dừng lại hít thở, Cố Như Vân lau vết máu trên trán, há miệng thở dốc: "Cô nhóc nãy đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, em gái nói gì cũng tin….. Chẳng lẽ cô cảm thấy một cô gái xinh đẹp như mình bị chà đạp thành dáng vẻ này thì Từ Nhiễm Đồng kia có thể thật sự biến thành con gái ruột của hai vợ chồng nhà họ Từ sao? Giả chính là giả, không thật được! . . . . . . Hơn nữa, Từ Nhiễm Đồng thường ăn mặc rất đẹp, nhiều người theo đuổi như vậy, làm sao có thể bị người khác khinh thường và bắt nạt như chính miệng cô ta nói chứ?"
"Không muốn để người khác biết mình được nhận nuôi từ trong viện mồ côi, lừa nguyên chủ ăn thành kẻ mập mạp, bị hủy dung. . . . . . Sau đó vì muốn lấy được trái tim thích hợp để cấy ghép, mà lừa gạt nguyên chủ giảm béo, nói sau khi giảm béo thân thể sẽ khỏe mạnh hơn, thật đúng là buồn cười!" Tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, Cố Như Vân thật sự nói không nên lời với Từ Nhiễm Đồng – cô em gái cô chưa từng gặp mặt, chỉ xuất hiện trong trí nhớ.
Cô làm việc ở đế quốc liên bang mấy chục năm, cũng chưa từng thấy người vô sỉ như vậy!
Cố Như Vân lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Quên đi, không thể trách sói đến ăn cừu vì nhiều thịt, chỉ có thể nói Từ Nhiễm Đồng này quá điên rồ. . . . . . Làm sao người thường có thể làm được loại chuyện như moi tim người này chứ? Đây chính là một con rắn độc chứ không còn là con người nữa."
"Khó trách nguyên chủ luôn yêu thương em gái, lại từ bỏ cơ hội được sống, nhường lại cho cô... Nói cho cùng vẫn là vì nguyên chủ không... muốn đối mặt với việc bị người thân phản bội, trải qua cảm giác tuyệt vọng đau đớn như moi tim móc phổi này nữa.”
………….
/704
|