Ta lắc đầu, đối diện với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Dạ lang quân, một mực lắc đầu, chỉ thấy sắc mặt hơi trầm xuống của Dạ lang quân lại càng trầm xuống. Trong ánh mắt là lãnh khí rét lạnh nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi không cần phủ nhận như thế, có chính là có!”
Mẹ nó! Tại sao lại thế? Lão tử rốt cuộc như thế nào? Đại di mụ hành hạ người ta vừa mới đi, làm sao có thể có! Dầu gì cũng là người thế kỷ hai mốt được học tập khoa học phổ cập, có kinh nguyệt sẽ không mang thai, thật sự coi lão tử là kẻ ngu sao!!
Mặt sa sầm, giờ phút này ngay cả trong tay hắn là trường kiếm đáng sợ, ta cũng không thể nhịn nổi. Nhíu mày, ta cười vô cùng lạnh nhạt nói:
“Dạ lang quân có ý gì? Có chuyện gì không cần ngại cứ nói rõ!! Cần gì che dấu làm cho lòng người ấm ức?”
Chỉ thấy cặp lông mày sắc bén như kiếm của hắn ẩn chứa thương tâm cùng buồn bã, giống như cố gắng đè nén thanh âm phẫn uất nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi thật ra không cần sợ như vậy, hài tử của A Cửu, dĩ nhiên cũng là hài tử của ta, ta sẽ để cho hắn sống.”
Nói xong, vọt người một cái, biến mất trong khoảnh khắc giống như rất nhiều lần trước kia, lưu lại một mình ta ngơ ngác tại chỗ.
“Cách lão tử!”
Nhớ lại vẻ mặt phẫn uất như bị người thứ ba xen vào của Dạ lang quân, còn có từng câu từng chữ ngụ ý rằng người thứ ba là ta thì ta cảm thấy trong lòng khó chịu. Rốt cuộc không nhịn được mắng hắn, rốt cuộc là hắn trúng gió gì chứ!
Trong bụng đang hỏi thăm tổ tông của hắn một lượt, liền thấy Hành Cửu một thân hồng nhẹ nhàng đến trước mặt ta, khóe môi Hành Cửu mang theo nụ cười lười nhác, trong cặp phương mâu tràn ngập ý cười.
Hắn đầu tiên nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới mở miệng, vui vẻ nói:
“Xuân Tiêu, Dạ lang quân hắn không động kinh, chẳng qua hắn cho là ngươi mang thai hài tử của ta mà thôi!”
Ta phi! Hành Cửu đột nhiên nói những lời này làm cho ta lập tức nghẹn họng. Ta mang thai hài tử của hắn? Đại di mụ đáng ghét kia vừa đi, hơn nữa chúng ta chỉ tiếp xúc qua ngôn ngữ, chẳng lẽ liền có thể mang thai? Hai người kia, thật đúng là thần logic!!
Nuốt nước miếng, đợi khi hô hấp thông suốt, ta mới nhìn hắn cười hết sức nhạt nhẽo nói:
“Hành Cửu, thì ra ngươi cũng vậy!!”
Thì ra bệnh động kinh cũng sẽ lây. Chỉ thấy Hành Cửu đột nhiên co quắp khóe miệng, im lặng nhìn ta, sau đó cười cười khó hiểu, nhíu mày tà liếc nhìn ta:
“Việc này không nói, bây giờ nên nói chính sự đi Xuân Tiêu.”
Chính sự? Người này còn có thể có chính sự gì? Ta cực kỳ khinh thường liếc hắn một cái. Chính sự trong mắt hắn, chính là xem ta xui xẻo như thế nào. Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, vẻ mặt người kia lập tức nghiêm chỉnh, giơ bàn tay nắm chặt tới trước mặt ta rồi mở ra, lộ ra một viên thuốc màu đỏ như máu bên trong, rồi sau đó lại thả viên thuốc vào trong bàn tay ta, trầm ngâm một phen, sau đó mới nói:
“Tiêu Hàn, đêm động phòng của ngươi cùng Tiêu Hàn mấy ngày sau, ta muốn lúc ngươi uống rượu giao bôi nhất định phải đem thuốc này cho Tiêu Hàn uống.”
Hắn nói “Ta muốn ngươi nhất định”. . . Mà không phải “Làm giúp ta”. . . Trong lòng đột nhiên cảm thấy bực tức. Hắn chắc chắn ta sẽ làm theo lời hắn sao? Nếu không thì sao? Ta nhíu mày nhìn hắn, cười hết sức tà khí nói:
“Hành Cửu, viên thuốc ngươi đưa có tác dụng gì?”
Hành Cửu nghe vậy cười một tiếng, cặp phượng mâu giống như thờ ơ nhìn ta rồi nói:
“Thế nào. . . Xuân Tiêu bây giờ đề phòng cẩn thận như vậy, chẳng lẽ sợ ta sẽ hại ngươi hay sao. . . Hơn nữa. . . Ngươi quên mất mục đích mình vào cung, đối với Tiêu Hàn đã động tâm?
Yên tâm đi, không nên nghĩ bậy bạ, thuốc này chỉ làm cho người tạm thời hôn mê mà thôi. Chúng ta đến bây giờ đều cùng một phe, Xuân Tiêu, sao ta có thể hại ngươi?”
Nghe lời này xong ta thoáng yên lòng. Đúng vậy, ta cùng với Hành Cửu cho tới bây giờ đều là hai con châu chấu trên một sợi dây [1], nhưng nghĩ tới Hàn vương gần đây đối với ta ôn nhu chăm sóc, ân cần cùng lấy lòng, ta đột nhiên không muốn nghe lời của Hành Cửu, cũng không muốn làm theo lời hắn.
[1] Ai cũng đừng nghĩ trốn tránh, nếu chết thì cùng chết, sống thì cùng sống.
Lòng người đều làm từ nhục, người khác đối với ta tốt thì ta sẽ ghi nhớ. Làm sao có thể chặn ngang một đao ở sau lưng? Tựa hồ nhìn thấu sự rối rắm cùng không muốn trong lòng ta, Hành Cửu cười lạnh, cặp phương mâu nhìn ta một lúc lâu, khẽ thở dài một hơi, sau đó chỉ nói:
“Thuốc này ngươi cứ tạm cầm trước, sớm muộn gì cũng sẽ dùng!”
Nói dứt lời, cả người hắn liền chui vào trong vòng tay, chỉ còn mình ta, ngẩn ngơ tại chỗ, đáy lòng dâng lên dự cảm xấu. Hành Cửu hôm nay tại sao lại cường thế như vậy. Hơn nữa, vì sao hắn nhất định phải nhằm vào Tiêu Hàn? Nghĩ tới mấy đêm đau bụng kia, tay Hàn vương đặt trên bụng ta xoa cho hết đau. . .
Lòng liền dấy lên cảm xúc mãnh liệt, bàn tay nắm thật chặt viên thuốc, ta thật sợ ta không hạ thủ được. Trở lại thân nam nhi thật sự trọng yếu như vậy sao? Lúc này ta, rõ ràng cũng đang mê muội.
Một đêm sau, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng lắng xuống, sáng sớm tỉnh lại, nhìn dung nhan kiều mỵ trong gương đồng, ta không khỏi thành thói quen, hướng về phía gương ngắm nhìn, thưởng thức giai nhân lệ chất thiên thành (xinh đẹp trời sinh) trong gương. Lúc phản ứng kịp rốt cuộc mình đang làm gì thì trên trán đã toát ra giọt mồ hôi to như hạt đậu. Rốt cuộc ta đây bị làm sao? Là bị đám cưới của Qua Tử huynh kích thích? Hay là. . . bị trúng tà?
Đến giờ ngọ, có gió nhẹ khoan khoái, khí trời đầu thu, ngay cả không khí cũng hợp lòng người hơn nhiều. Ta sai cung nhân lấy nhuyễn tháp và bàn ra, tựa vào cây đa trong viện. Ta rảnh rỗi nên muốn luyện chữ, trải rộng giấy tuyên thành, mài mực nước, muốn cảm thụ một chút mùi mực in thơm mát của sĩ tử cổ đại.
Tay cầm bút viết mấy hàng chữ, dĩ nhiên chỉ là một chút chữ giản thể. Không nghĩ tới viết viết lại tìm được cảm giác luyện thư pháp lúc nhỏ, mực nước tung bay, hạ bút nhanh chóng.
Ta đang nhập thần viết, một bàn tay thình lình nắm lấy cổ tay ta, rồi lại cầm lấy tay cầm bút của ta, rồi sau đó theo cổ tay ta di chuyển cây viết đầy mực nước, ở trên giấy lưu lại chữ. Lúc sau, một chữ phồn thể hiện ra. Ta nhìn nhưng xem không hiểu.
Cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Hàn vương viết ẩn ngữ gì chăng? Sau đó nghe thấy tiếng bật cười sảng lãng, thanh âm Hàn vương lộ ra chút khoái ý nói:
“Hiểu Hiểu, đây là tên ta, nàng viết lại một lần đi.”
Được rồi, viết thì viết, chỉ là ta có chút kỳ quái tại sao hắn lại muốn ta viết tên hắn. Phất tay, hạ bút vô cùng nghiêm túc, sau khi viết xong, mặc dù kiểu chữ cũng coi như ngay ngắn, nhưng so sánh với chữ của hắn, rõ ràng cũng không bút phong hòa bút cốt. Thật đúng là không cùng một cấp bậc. Hắn là cấp bậc thi họa đại sư, ta đây trình độ của đứa bé vừa cầm bút lông.
Có chút thất vọng thở dài, ngửa đầu nhìn về phía Hàn vương, thấy giờ phút này tuấn mi của hắn giãn ra, tựa hồ tâm tình rất không tệ.
Hắn nắm tay ta, nét bút qua lại viết hai chữ, ta nhìn, không phải là hai chữ “Hiểu Hiểu”? Mà là chữ “Hiểu” bên cạnh chữ “Hàn”, nhìn hài hòa như vậy, tựa như vốn cùng chung một chỗ.
Hiểu rõ ý tứ của Hàn vương, ta cụp mắt im lặng, nam nhân này sau khi lên ngôi hoàng đế, mỗi lần ở lại trong điện ta, tựa hồ mỗi hành động đều thể hiện yêu thương.
Chẳng lẽ hoóc-môn dư thừa? Hay đang ở kỳ động dục? Ngươi không lui đến chỗ một đám người xinh đẹp như hoa ở hậu cung, ngày ngày đều bất ngờ xuất hiện ở chỗ ta, vì sao a?
Im lặng, ta không thèm đếm xỉa. Chỉ thấy Hàn vương duỗi tay, đột nhiên từ chỗ ta rút ra giấy tuyên thành có chữ. Sau khi nhìn rõ, vẻ mặt hắn bất chợt ngưng trọng. Lập tức liền đưa chữ kia tới trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, mới phát hiện mặt hắn lạnh như băng, mới vừa rồi còn nhu tình, giờ phút này đột nhiên liền đột ngột mưa gió? Hàn vương đại nhân, chẳng lẽ ngài đang biểu diễn biến sắc mặt?
Hắn tức giận nói:
“Đây là chữ biểu đệ! Xuân Tiêu, biểu đệ đã thành thân. Nàng vì sao vẫn không quên? Các ngươi. . . Các ngươi vì sao còn lén lút vụng trộm? Xuân Tiêu, nàng là nữ nhân của ta, là hoàng hậu ta khâm định, là nữ nhân bên cạnh ta cùng ta hưởng thụ giang sơn!! Xuân Tiêu, hành động của nàng, muốn đẩy ta đến chỗ nào?”
Nhìn mặt mày Hàn vương tràn đầy tức giận, vẻ mặt dữ tợn, ta trong nháy mắt không biết làm sao, hắn như vậy, giống như một giây sau sẽ giết ta, chẳng lẽ đây là kịch “Thiên gia ân sủng” diễn trên tv? Gần vua như gần cọp, cho nên ôn nhu kia tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn?
Đối mặt với hắn giờ phút này, thân thể ta không tự chủ lui vài bước, thật sự sợ hắn mất khống chế, thế nhưng rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì?
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi không cần phủ nhận như thế, có chính là có!”
Mẹ nó! Tại sao lại thế? Lão tử rốt cuộc như thế nào? Đại di mụ hành hạ người ta vừa mới đi, làm sao có thể có! Dầu gì cũng là người thế kỷ hai mốt được học tập khoa học phổ cập, có kinh nguyệt sẽ không mang thai, thật sự coi lão tử là kẻ ngu sao!!
Mặt sa sầm, giờ phút này ngay cả trong tay hắn là trường kiếm đáng sợ, ta cũng không thể nhịn nổi. Nhíu mày, ta cười vô cùng lạnh nhạt nói:
“Dạ lang quân có ý gì? Có chuyện gì không cần ngại cứ nói rõ!! Cần gì che dấu làm cho lòng người ấm ức?”
Chỉ thấy cặp lông mày sắc bén như kiếm của hắn ẩn chứa thương tâm cùng buồn bã, giống như cố gắng đè nén thanh âm phẫn uất nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi thật ra không cần sợ như vậy, hài tử của A Cửu, dĩ nhiên cũng là hài tử của ta, ta sẽ để cho hắn sống.”
Nói xong, vọt người một cái, biến mất trong khoảnh khắc giống như rất nhiều lần trước kia, lưu lại một mình ta ngơ ngác tại chỗ.
“Cách lão tử!”
Nhớ lại vẻ mặt phẫn uất như bị người thứ ba xen vào của Dạ lang quân, còn có từng câu từng chữ ngụ ý rằng người thứ ba là ta thì ta cảm thấy trong lòng khó chịu. Rốt cuộc không nhịn được mắng hắn, rốt cuộc là hắn trúng gió gì chứ!
Trong bụng đang hỏi thăm tổ tông của hắn một lượt, liền thấy Hành Cửu một thân hồng nhẹ nhàng đến trước mặt ta, khóe môi Hành Cửu mang theo nụ cười lười nhác, trong cặp phương mâu tràn ngập ý cười.
Hắn đầu tiên nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới mở miệng, vui vẻ nói:
“Xuân Tiêu, Dạ lang quân hắn không động kinh, chẳng qua hắn cho là ngươi mang thai hài tử của ta mà thôi!”
Ta phi! Hành Cửu đột nhiên nói những lời này làm cho ta lập tức nghẹn họng. Ta mang thai hài tử của hắn? Đại di mụ đáng ghét kia vừa đi, hơn nữa chúng ta chỉ tiếp xúc qua ngôn ngữ, chẳng lẽ liền có thể mang thai? Hai người kia, thật đúng là thần logic!!
Nuốt nước miếng, đợi khi hô hấp thông suốt, ta mới nhìn hắn cười hết sức nhạt nhẽo nói:
“Hành Cửu, thì ra ngươi cũng vậy!!”
Thì ra bệnh động kinh cũng sẽ lây. Chỉ thấy Hành Cửu đột nhiên co quắp khóe miệng, im lặng nhìn ta, sau đó cười cười khó hiểu, nhíu mày tà liếc nhìn ta:
“Việc này không nói, bây giờ nên nói chính sự đi Xuân Tiêu.”
Chính sự? Người này còn có thể có chính sự gì? Ta cực kỳ khinh thường liếc hắn một cái. Chính sự trong mắt hắn, chính là xem ta xui xẻo như thế nào. Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, vẻ mặt người kia lập tức nghiêm chỉnh, giơ bàn tay nắm chặt tới trước mặt ta rồi mở ra, lộ ra một viên thuốc màu đỏ như máu bên trong, rồi sau đó lại thả viên thuốc vào trong bàn tay ta, trầm ngâm một phen, sau đó mới nói:
“Tiêu Hàn, đêm động phòng của ngươi cùng Tiêu Hàn mấy ngày sau, ta muốn lúc ngươi uống rượu giao bôi nhất định phải đem thuốc này cho Tiêu Hàn uống.”
Hắn nói “Ta muốn ngươi nhất định”. . . Mà không phải “Làm giúp ta”. . . Trong lòng đột nhiên cảm thấy bực tức. Hắn chắc chắn ta sẽ làm theo lời hắn sao? Nếu không thì sao? Ta nhíu mày nhìn hắn, cười hết sức tà khí nói:
“Hành Cửu, viên thuốc ngươi đưa có tác dụng gì?”
Hành Cửu nghe vậy cười một tiếng, cặp phượng mâu giống như thờ ơ nhìn ta rồi nói:
“Thế nào. . . Xuân Tiêu bây giờ đề phòng cẩn thận như vậy, chẳng lẽ sợ ta sẽ hại ngươi hay sao. . . Hơn nữa. . . Ngươi quên mất mục đích mình vào cung, đối với Tiêu Hàn đã động tâm?
Yên tâm đi, không nên nghĩ bậy bạ, thuốc này chỉ làm cho người tạm thời hôn mê mà thôi. Chúng ta đến bây giờ đều cùng một phe, Xuân Tiêu, sao ta có thể hại ngươi?”
Nghe lời này xong ta thoáng yên lòng. Đúng vậy, ta cùng với Hành Cửu cho tới bây giờ đều là hai con châu chấu trên một sợi dây [1], nhưng nghĩ tới Hàn vương gần đây đối với ta ôn nhu chăm sóc, ân cần cùng lấy lòng, ta đột nhiên không muốn nghe lời của Hành Cửu, cũng không muốn làm theo lời hắn.
[1] Ai cũng đừng nghĩ trốn tránh, nếu chết thì cùng chết, sống thì cùng sống.
Lòng người đều làm từ nhục, người khác đối với ta tốt thì ta sẽ ghi nhớ. Làm sao có thể chặn ngang một đao ở sau lưng? Tựa hồ nhìn thấu sự rối rắm cùng không muốn trong lòng ta, Hành Cửu cười lạnh, cặp phương mâu nhìn ta một lúc lâu, khẽ thở dài một hơi, sau đó chỉ nói:
“Thuốc này ngươi cứ tạm cầm trước, sớm muộn gì cũng sẽ dùng!”
Nói dứt lời, cả người hắn liền chui vào trong vòng tay, chỉ còn mình ta, ngẩn ngơ tại chỗ, đáy lòng dâng lên dự cảm xấu. Hành Cửu hôm nay tại sao lại cường thế như vậy. Hơn nữa, vì sao hắn nhất định phải nhằm vào Tiêu Hàn? Nghĩ tới mấy đêm đau bụng kia, tay Hàn vương đặt trên bụng ta xoa cho hết đau. . .
Lòng liền dấy lên cảm xúc mãnh liệt, bàn tay nắm thật chặt viên thuốc, ta thật sợ ta không hạ thủ được. Trở lại thân nam nhi thật sự trọng yếu như vậy sao? Lúc này ta, rõ ràng cũng đang mê muội.
Một đêm sau, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng lắng xuống, sáng sớm tỉnh lại, nhìn dung nhan kiều mỵ trong gương đồng, ta không khỏi thành thói quen, hướng về phía gương ngắm nhìn, thưởng thức giai nhân lệ chất thiên thành (xinh đẹp trời sinh) trong gương. Lúc phản ứng kịp rốt cuộc mình đang làm gì thì trên trán đã toát ra giọt mồ hôi to như hạt đậu. Rốt cuộc ta đây bị làm sao? Là bị đám cưới của Qua Tử huynh kích thích? Hay là. . . bị trúng tà?
Đến giờ ngọ, có gió nhẹ khoan khoái, khí trời đầu thu, ngay cả không khí cũng hợp lòng người hơn nhiều. Ta sai cung nhân lấy nhuyễn tháp và bàn ra, tựa vào cây đa trong viện. Ta rảnh rỗi nên muốn luyện chữ, trải rộng giấy tuyên thành, mài mực nước, muốn cảm thụ một chút mùi mực in thơm mát của sĩ tử cổ đại.
Tay cầm bút viết mấy hàng chữ, dĩ nhiên chỉ là một chút chữ giản thể. Không nghĩ tới viết viết lại tìm được cảm giác luyện thư pháp lúc nhỏ, mực nước tung bay, hạ bút nhanh chóng.
Ta đang nhập thần viết, một bàn tay thình lình nắm lấy cổ tay ta, rồi lại cầm lấy tay cầm bút của ta, rồi sau đó theo cổ tay ta di chuyển cây viết đầy mực nước, ở trên giấy lưu lại chữ. Lúc sau, một chữ phồn thể hiện ra. Ta nhìn nhưng xem không hiểu.
Cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Hàn vương viết ẩn ngữ gì chăng? Sau đó nghe thấy tiếng bật cười sảng lãng, thanh âm Hàn vương lộ ra chút khoái ý nói:
“Hiểu Hiểu, đây là tên ta, nàng viết lại một lần đi.”
Được rồi, viết thì viết, chỉ là ta có chút kỳ quái tại sao hắn lại muốn ta viết tên hắn. Phất tay, hạ bút vô cùng nghiêm túc, sau khi viết xong, mặc dù kiểu chữ cũng coi như ngay ngắn, nhưng so sánh với chữ của hắn, rõ ràng cũng không bút phong hòa bút cốt. Thật đúng là không cùng một cấp bậc. Hắn là cấp bậc thi họa đại sư, ta đây trình độ của đứa bé vừa cầm bút lông.
Có chút thất vọng thở dài, ngửa đầu nhìn về phía Hàn vương, thấy giờ phút này tuấn mi của hắn giãn ra, tựa hồ tâm tình rất không tệ.
Hắn nắm tay ta, nét bút qua lại viết hai chữ, ta nhìn, không phải là hai chữ “Hiểu Hiểu”? Mà là chữ “Hiểu” bên cạnh chữ “Hàn”, nhìn hài hòa như vậy, tựa như vốn cùng chung một chỗ.
Hiểu rõ ý tứ của Hàn vương, ta cụp mắt im lặng, nam nhân này sau khi lên ngôi hoàng đế, mỗi lần ở lại trong điện ta, tựa hồ mỗi hành động đều thể hiện yêu thương.
Chẳng lẽ hoóc-môn dư thừa? Hay đang ở kỳ động dục? Ngươi không lui đến chỗ một đám người xinh đẹp như hoa ở hậu cung, ngày ngày đều bất ngờ xuất hiện ở chỗ ta, vì sao a?
Im lặng, ta không thèm đếm xỉa. Chỉ thấy Hàn vương duỗi tay, đột nhiên từ chỗ ta rút ra giấy tuyên thành có chữ. Sau khi nhìn rõ, vẻ mặt hắn bất chợt ngưng trọng. Lập tức liền đưa chữ kia tới trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, mới phát hiện mặt hắn lạnh như băng, mới vừa rồi còn nhu tình, giờ phút này đột nhiên liền đột ngột mưa gió? Hàn vương đại nhân, chẳng lẽ ngài đang biểu diễn biến sắc mặt?
Hắn tức giận nói:
“Đây là chữ biểu đệ! Xuân Tiêu, biểu đệ đã thành thân. Nàng vì sao vẫn không quên? Các ngươi. . . Các ngươi vì sao còn lén lút vụng trộm? Xuân Tiêu, nàng là nữ nhân của ta, là hoàng hậu ta khâm định, là nữ nhân bên cạnh ta cùng ta hưởng thụ giang sơn!! Xuân Tiêu, hành động của nàng, muốn đẩy ta đến chỗ nào?”
Nhìn mặt mày Hàn vương tràn đầy tức giận, vẻ mặt dữ tợn, ta trong nháy mắt không biết làm sao, hắn như vậy, giống như một giây sau sẽ giết ta, chẳng lẽ đây là kịch “Thiên gia ân sủng” diễn trên tv? Gần vua như gần cọp, cho nên ôn nhu kia tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn?
Đối mặt với hắn giờ phút này, thân thể ta không tự chủ lui vài bước, thật sự sợ hắn mất khống chế, thế nhưng rốt cuộc tờ giấy kia viết cái gì?
/88
|