Giúp Từ Y Chi ăn uống xong, Văn Thiếu Kiệt liền đưa cô sang phòng kế bên để ngủ. Anh dự định sẽ ngồi bên cạnh trông chừng, nhưng khi nhận được thông báo, có vị khách không mời cũng đến khiến quyết định bị thay đổi, đi trở lại phòng bệnh.
Nếu có hỏi, ngoại trừ Từ Y Chi, người Văn Thiếu Kiệt lo lắng kế tiếp là ai? Không khó dự đoán, người đó chính là lão cha già mà anh kính trọng nhất. Chỉ là, vừa mở cửa phòng bước vào, anh vẫn có chút không tin vào mắt mình, bởi vì… Cha anh đang diễn một vai tức phu đáng thương ngoài sức tưởng tượng.
“Bà chị thấy trong người thế nào?” Với dáng đứng của quý ngài trung niên, Văn Diễn tao nhã hai tay bắt chéo thả tự do, nghiêm trang nhìn người phụ nữ đang bày vẻ khó hiểu nhìn mình. Hôm qua khi hỏi về vấn đề gia đình của Từ Y Chi, ông đã quyết định thay con trai bảo bối thu xếp hết thảy. Nhưng chưa kịp bắt tay vào giải quyết, đột nhiên nhận được tin mẹ Từ nhập viện, ông liền lật đật chạy đến.
“Tôi rất ổn, xin hỏi ông là…?” Mẹ Từ có chút mờ mịt nhìn Văn Diễn. Hôm nay biết con gái ‘bị’ xem là đối tượng kết hôn của một chàng trai trẻ, bà đã rất ngạc nhiên rồi. Hiện tại thì là hoàn cảnh gì đây? Từ khi nào nhà bà có quan hệ với giới thượng lưu đến như vậy?
“Tôi là cha Văn Thiếu Kiệt, Văn Diễn” Văn Diễn vẫn bộ dáng vững như thái sơn. Cũng bởi vì có chút gấp gáp, ông quên mất phải giới thiệu từ đầu. Nhưng đây là ai? Là bà thông gia đó, hỏi thăm mới là điều quan trọng. Đùa à, mấy mươi năm kinh nghiệm thương trường nói cho ông biết, nếu muốn dụ dỗ được cô bé quàng khăn đỏ cho cáo con, để hoàn thành kế hoạch nhà họ cáo, ông nhất thiết phải vượt ải của người mẹ này.
“Chào ông, cảm ơn ông đã hỏi thăm” Mẹ Từ như giải được vấn đề khó hiểu, tâm trạng có chút không được tự nhiên. Xem ra cô con gái ngốc của bà đúng là có ngốc phúc. Nhưng nhà bà nghèo vậy? Làm sao có thể so sánh với họ đây? Thời thế bây giờ, con người ta luôn so đo về bối cảnh, tâm bà có chút không yên lòng về cuộc nhân duyên này.
“Bà chị không cần khách sáo…” Nhìn phản ứng trong mắt mẹ Từ, Văn Diễn liền hiểu bà nghĩ gì. Thực chất ông không quan tâm vấn đề hoàn cảnh sang hèn chó má gì, cái ông quan tâm chính là, phải làm thế nào để bà thông gia đây dẹp bỏ cái khoảng cách khốn kiếp kia, vui vui vẻ vẻ đem con gái giao cho con trai ông mới là chủ yếu.
“Bà chị, thực ra tôi đến đây là vì có nguyên nhân. Một là hỏi thăm sức khoẻ, hai là muốn cầu tình sự giúp đỡ” Văn Diễn nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Ông chớp chớp đôi mắt, khẽ cúi đầu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ khi làm phiền người khác. Nếu từ ngoài nhìn vào sẽ nghĩ, ông là kẻ vô cùng khốn khổ đang nhờ nhỏi sự giúp đỡ.
Văn Diễn là ai? Là lão cáo già, sắp tu luyện thành tinh rồi. Cho nên, kế hoạch dọn đường cứ để ông hi sinh một chút, sau này khi kể lại chuyện cho cháu đích tôn nghe, ông sẽ cảm thấy tự hào vì chiến công oanh liệt của chính mình. Cảm giác đó…Rất hưởng thụ a.
“A. Ông đừng nói như vậy, có gì xin nói thẳng” Mẹ Từ lúng túng không thể nào lý giải được. Nếu nhớ không lầm thì người đứng trước mặt cúi đầu bi thương kia, lúc trước chính là chủ tịch hội đồng quản trị người đứng đầu tập đoàn Văn Lai mà báo chí thường nhắc đến.
Bởi vì năm năm trước, ba Từ có ý định hợp tác làm ăn, vì Văn Diễn cũng có thể xem là người đối tác tốt. Nhưng ý định chưa kịp thực hiện thì đột ngột qua đời. Tình cảnh mẹ hoá con côi bị người ức hiếp tống cổ ra đường, chiếm đoạt tài sản. Nghĩ đến đây, mẹ Từ vừa rồi có chút tự ti, hiện tại đã không còn nữa.
Ông là người giàu có thế nào? Lại có thể cầu tình bà như vậy? Cho thấy, rõ ràng cả hai cha con này đều rất để ý đến Từ Y Chi. Xem ra họ không hề đem bối cảnh gia thế mẹ hoá con côi của bà đặt vào mắt. Gia đình như vậy, con gái bà thật có phúc.
“Haiz…, không giấu gì bà chị, vì bà xã mất sớm, tôi một mình gà trống nuôi con ngần ấy năm. Hiện tại tuổi đã cao, muốn nghỉ ngơi dưỡng lão, liền giao mọi việc cho thằng Kiệt. Haizz…” Nói một đoạn, Văn Diễn lại bày ra sự khổ sở trên gương mặt, ông biết, phụ nữ mà, dễ mềm lòng lắm. Với lại, những điều ông nói hoàn toàn là sự thật, vậy có xem như đang tâm sự không?
“Nói ra thật đau lòng kẻ làm cha mẹ. Thằng Kiệt mỗi ngày vùi đầu vào công việc bỏ bê đủ thứ, nên tâm trạng tôi không tốt, sẽ ăn không được ngon, mà ngủ chẳng được lành.” Văn Diễn vô cùng thành công với sự thể hiện của mình. Nhưng ông sẽ không cố ý, để con trai mình mất điểm trong mắt mẹ vợ tương lai, mà là ông đang dùng cách ‘chân thật’ để lấy lòng.
Văn Thiếu Kiệt đứng phía sau, khoé mắt co giật mãnh liệt. Cái gì? Anh bỏ bê đủ thứ? Vậy là ai thấy cha buồn, liền sắp xếp cho ông đi du lịch? Ai thấy ông ăn ít một chút liền tuyển đầu bếp giỏi dành riêng cho ông? Ai thay ông còng lưng làm việc? Ai lo cho ông từng li từng tí hết thảy mọi thứ chứ?
Cha cũng thiệt là, có cần bôi nhọ hình tượng anh đến vậy không?
Mặc dù có ý không vừa lòng, nhưng vẻ mặt Văn Thiếu Kiệt trước sau như một, lạnh nhạt đứng một bên xem lão cha già của mình trình diễn. Ha, có nên góp ý cho ông đi thi giải Oscar hay không đây? Diễn xuất quá đỉnh thế mà.
“Sau này công việc vơi đi, tuy là nó có quan tâm nhiều một chút, nhưng khẩu vị ăn uống của tôi đã không như trước, chính điều này khiến sức khoẻ tôi giảm” Văn Diễn vừa nói, vừa lén quan sát sắc mặt của mẹ Từ. Trên gương mặt kia ông thấy ra sự đồng cảm, còn có một chút quan tâm?
Văn Thiếu Kiệt lại một hồi phản bác trong lòng. Cha anh thay đổi khẩu vị? Sức khoẻ giảm sút? Vậy đầu bếp thông báo hằng ngày là ông ăn rất ngon miệng, có khi còn ăn nhiều nữa thì tính là cái gì? Sức khoẻ? Lâm Hoàng Dương luôn khẳng định cơ thể ông rất tốt không có gì đáng ngại thì là sao? Thế mà lão cha kia mặt không chút thẹn thùng nói rằng mình khó ăn, kém sức?
“Tôi được biết đến. Trước kia, chị là đầu bếp nấu ăn giỏi . Nên hôm nay cố ý đến muốn thương nghị. Chị có thể đến nhà tôi làm khách, dạy cho đầu bếp nấu một vài món?” Văn Diễn bây giờ mới bước vào vấn đề chính. Nếu để mẹ Từ trở về nhà, con dâu tương lai có khi sẽ không an tâm mà bên cạnh con trai bảo bối. Vậy, ông sẽ hi sinh giúp cả hai trông chừng, đôi khi còn được ăn những món ngon. Nhất tiễn song điêu thế mà.
“Chuyện này…” Mẹ Từ hiện tại đã hiểu ý định của Văn Diễn. Nhưng làm phiền người khác bà có chút không mong muốn. Với lại, bà đến ở chung với ông, hình như có gì đó không được thoã đáng cho lắm.
“Bác gái, mong bác giúp đỡ” Văn Thiếu Kiệt im lặng từ đầu đến giờ cũng lên tiếng. Anh cúi người, ra bộ dáng cầu tình chân thật. Anh biết, nếu muốn cô ngốc kia yên tâm bên cạnh mình bồi đắp tình cảm, nhất thiết phải sắp xếp mẹ vợ tương lai thật chu đáo. Xem ra kế hoạch của lão cha không quá mức vô sỉ đi.
“Vậy đã làm phiền, thật ngại” Mẹ Từ mỉm cười yếu ớt. Bà nghĩ, cho dù có thẳng thừng từ chối đi nữa, hai người này cũng sẽ có cách khiến bà gật đầu. Nếu đã như vậy, bây giờ thoải mái đồng ý chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Con gái bà không cần quá lo lắng, mà bà cũng có thể tìm được công việc để làm.
“Không phiền, chắc chắn không phiền” Văn Diễn cười đến nỗi xảo trá. Trong mắt ông lập tức loé lên sự tính toán mà khó ai nhìn thấy. Bởi vì Văn Thiếu Kiệt đứng sau lưng, lại càng không phát hiện được. Ha, xem ra ngày bồng cháu của ông không còn xa nữa rồi. Hiện tại thì có nên đi xem ngày lành tháng tốt để chuẩn bị ăn cưới rồi không? Thật chờ đợi a!
/34
|