Cùng lúc đó !
Trương Quân Nhân đứng dựa người vào cánh cửa xe, lâu lâu lại đưa tay nhìn đồng hồ. Hình ảnh một người đàn ông ăn mặc lịch sự khí chất, dáng người phong độ, gương mặt hào phóng, mày cương nghị, môi mỏng nhẹ kéo, đôi mắt thâm sâu khiến ai đi ngang qua cũng phải đảo mắt liếc nhìn một cái.
Từ xa tiến nhanh về phía Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư cố gắng bước chân nhanh hơn. Cô đội chiếc nón lưỡi trai, đầu khẽ cúi xuống, sợ rằng những người quanh đây sẽ nhận ra, đến lúc đó chuyện lớn có thể xảy đến.
“Sao lâu vậy?” Đến khi Lý Tương Tư đến gần, Trương Quân Nhân mới nhận ra. Khoé môi anh co giật liên hồi. Bắt anh đợi gần hai tiếng đồng hồ, chẳng lẽ để chuẩn bị có bấy nhiêu sao? Đi dự tiệc hay đi dã ngoại vậy?
Áo sơ mi trắng, kết hợp quần bò lưng lửng, mái tóc xoã dài, đầu đội nón, gương mặt mộc, môi chỉ sơ xài trét một lớp son mỏng. Chỉ như vậy mất hai tiếng? Nhưng…Vấn đề ở đây, anh không hề tỏ ra khó chịu hay cáu gắt, vì khi nhìn thấy gương mặt cô nhóc đỏ hồng lấm tấm giọt mồ hôi, bao nhiêu khó chịu trong lòng cũng cảm thấy không còn là vấn đề đáng bàn tới.
“Nhà hơi xa…” Lý Tương Tư biết để Trương Quân Nhân chờ đợi lâu như vậy, cũng có chút hổ thẹn chột dạ, cúi đầu lí nhí nói. Chỉ là trong ba ngày qua, bị anh làm phiền đến nỗi phát điên, liền muốn nhân cơ hội này trả thù một chút chút. Nhưng ai biết một chút chút của cô lại vì ngủ say mà quên mất giờ. Đến khi anh gọi điện lại lần nữa, cô mới hốt hoảng nhìn đồng hồ thì đã quá giờ hẹn gần hai tiếng. Cảm thấy lương tâm cắn rứt cô mới lật đật chạy nhanh đến đây.
Lúc đầu Trương Quân Nhân dự định đến thẳng chỗ ở để đón, nhưng cô không đồng ý, bởi nơi cô luôn có những người rãnh rỗi đem chuyện người khác ra bàn tán. Nếu biết cô qua lại với tên công tử rửng mỡ con nhà giàu, không biết sẽ bị đồn thổi như thế nào nữa.
“Đi từ từ, đi nhanh như vậy làm gì?” Trương Quân Nhân chau mày, đôi mắt trách nhẹ nhìn Lý Tương Tư. Bàn tay anh theo phản xạ tự nhiên lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi giúp cô. Chẳng hề phát hiện hình ảnh kia có biết bao thân mật cùng quan tâm.
“Sợ anh đợi lâu thôi” Lý Tương Tư nói dối, trong lòng cảm thấy tội lỗi nên càng cúi đầu thấp xuống. Một là che giấu sơ hở trong đôi mắt, hai là lương tâm cô đang gào thét lên án bản thân mình quá tiểu nhân bỉ ổi. Nhìn đi, người ta chờ đợi hai tiếng đồng hồ cũng không mở lời trách mắng, mà cô chỉ vì một phút bị tức giận dụ dỗ nên trả thù. Cũng may trời chiều không nắng lắm, nếu không, loại công tử nhà giàu này khó mà chịu nổi được hai tiếng.
“Lần sau không được như vậy” Đôi mắt lại trở nên dịu dàng. Trương Quân Nhân thoáng giật mình, hình như anh quan tâm cô gái này nhiều hơn bình thường rồi. Lại nhớ đến những lúc rảnh rỗi bản thân thường hay nghĩ đến cô, không biết đó là cảm giác gì, nhưng anh chắc chắn, mình không hề có chút chán ghét với cô nhóc này.
“Biết rồi” hai chữ được nhẹ nhàng thốt ra, Lý Tương Tư thầm nghĩ. Cái tên mặt trắng này cũng không đến nỗi là người quá xấu xa. Nhưng biết mặt ai biết được lòng? Tự dưng bắt cô thoả thuận cùng anh đi dự tiệc. Làm sao biết được anh có giở trò lưu manh? Nên hiện tại trong chiếc túi xách nhỏ của cô có đầy đủ dụng cụ đề phòng sói bất ngờ tấn công.
“Lên xe đi” Trương Quân Nhân hài lòng mở cửa xe giúp Lý Tương Tư. Lúc đầu anh đoán được, cô nhóc này sẽ không quá hiểu vấn đề quan trọng của buổi dự tiệc này, nên cố ý ăn mặc thật đơn giản. Cũng may anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đó, chỉ cần đưa cô đến nơi nữa là xong.
*
*
*
Lý Tương Tư trợn mắt nhìn mình trong gương. Oh My Good, cô biết cô đẹp sẵn rồi, đâu cần phải trang điểm lộng lẫy đến như vậy chứ? Sẽ làm cô tự kỉ đó biết không? Nhưng không sao, mười tám năm mới được dịp này, cô dại gì mà không tân bốc mình thêm một chút? Chẳng ảnh hưởng đến môi trường tí nào đâu.
“Ha ha…haha…ơ..Khụ, khụ” Bởi vì quá hài lòng với bản thân vô cùng xinh đẹp, Lý Tương Tư chẳng để ý đến xung quanh mà cất giọng cười lớn. Cảm nhận mình quá lố mới ho nhẹ che đi sự bối rối. Con bà nó, mất hết hình tượng rồi còn đâu. Phải chi có cái hố sẵn, để cô chui xuống cho đỡ mất mặt thì tốt quá.
“Cảm ơn mọi người” Lấy lại hình tượng thục nữ, Lý Tương Tư lễ độ cúi nhẹ đầu cảm ơn những anh chị không quen biết thay mình làm đẹp. Haizzz, thật là xấu hổ, không biết họ có nghĩ cô thần kinh không được tỉnh táo hay không nữa. Nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài dự kiến thôi, cô sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc mình thật tốt.
Những người trong phòng nghe Lý Tương Tư cười như vậy cũng trố mắt nhìn. Lại thấy cô có thái độ không kiêu căng nên cũng chẳng để ý đến hành động không hợp vừa rồi. Thấy cô cúi đầu, mọi người cũng đồng loạt cúi đầu lại, xem như dùng hành động mà nói, việc họ giúp chỉ là bổn phận thôi.
Giỡn sao? Kẻ đưa cô gái này đến là người thế nào? Dám thất lễ sao? Cho dù có không hài lòng cũng cố gắng đem giấu vào bụng, nói ra sợ rằng công việc đi nhặt rác cũng chẳng tìm được, nói gì đến công việc hiện tại đang làm mức lương cao như này.
Thấy mọi người không nói gì, Lý Tương Tư ngại ngùng đi ra ngoài. Lúc này nhìn vẻ mặt đơ đơ của Trương Quân Nhân, cô cứ tưởng anh lúc nãy vì đợi lâu mà giờ bị say nắng. Lòng quan tâm nổi lên, cô lo lắng bước đến quơ quơ tay trước mắt anh, bất ngờ bàn tay bị anh nắm lấy, khiến cô nhóc nào đó giật bắn mình.
“Này…” Bất ngờ bàn tay bị người nắm, Lý Tương Tư theo phản xạ rút lại. Dự định sẽ hét toán lên, nhưng cô đã kịp dừng ngay phản ứng khi thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Trương Quân Nhân. Thật là, có phải cô coi phim hàn quốc nhiều quá nên liên tưởng đến vẻ mặt kia của anh đang bày ra sự vô tội?
“Sao vậy?” Trương Quân Nhân cũng thoáng giật mình bối rối nói, đôi mắt chớp chớp vài cái đầu cúi nhẹ che đi sự xấu hổ. Hình như vừa rồi anh hơi quá đáng thì phải? Nhưng mà, anh thật sự không biết mình bị gì. Thấy Lý Tương Tư từ trong phòng bước ra, khiến anh cả người không tài nào nhúc nhích được. Đôi mắt cứ dán vào cô, không thể rời đi.
“Anh bị gì sao?” Thấy vẻ mặt là lạ của Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư nhẹ cúi đầu theo để nhìn vẻ mặt của anh. Hình như anh ta có điều gì đó bất thường, nếu là do cô bắt chờ đợi mà đổ bệnh, cũng nên chịu một phần nào đó trách nhiệm mới hợp với lương tâm.
“Không…không có gì” Bị Lý Tương Tư nhìn lại khiến một đại ca băng đảng bối rối xấu hổ tránh đi, Trương Quân Nhân là người đầu tiên nên viết tên mình vào danh sách kỉ lục thế giới. Đối đầu khó khăn nguy hiểm không sợ, con bà nó, sao lúc này với một cô gái yếu đuối, anh có cảm giác như ba mươi năm qua mình sống rất thất bại?
“Á, mặt anh sao đỏ vậy? Trúng gió hả?” Lý Tương Tư la lên khi nhìn mặt Trương Quân Nhân đỏ như quả cà chua. Chết rồi, chỉ vì sự trả thù nhỏ nhoi của cô lại vô tình huỷ hoại một đoá hoa tổ quốc như vậy thật không đáng. Càng nghĩ, cô nhóc càng lo lắng, khiến tay chân luống cuống.
“Không có, tôi vẫn khoẻ…” Trương Quân Nhân dở khóc dở cười trước sự tưởng tượng cao siêu của Lý Tương Tư, đành đưa gương mặt vờ nghiêm túc ra giải thích. Anh trúng gió sao? Không đâu. Chỉ là chẳng biết thế nào, anh cảm thấy tâm trạng mình bối rối quá, tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn, chẳng biết đã bị bệnh gì.
Nhưng, sau một phút, tâm trạng anh liền thay đổi khi bản thân phát hiện một vật, khiến tâm trạng anh phút chốc trùng xuống.
Đó là sợi dây chuyền, có khối ngọc màu xanh dương, vô cùng quý hiếm. Và về mười năm trước, khi còn ở bên mĩ, Hà Minh Hải đã nhờ anh truy tìm người sở hữu khối ngọc này, nhưng lúc đó thế lực anh mới hình thành, tuy dốc toàn lực, cũng không thể tìm ra dấu vết của người cất giữ sợi dây chuyền cùng viên ngọc.
Theo như ông Hà Minh Hải nói, thì sợ dây chuyền đó ông đã từng tặng cho một người phụ nữ mà ông chưa từng thấy rõ mặt.
Là vì trong một đêm say rượu, ông đã làm hại đời của một cô gái, bởi vì lúc đó trong phòng tối đen, ông lấy sợi dây chuyền của mình đeo lên cổ cho cô, hi vọng sẽ nhờ nó tìm được cô ta. Rất tiếc, không biết ông đã mất bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Sự kiện này đến nay vẫn còn là một bí mật. Hiện tại, Trương Quân Nhân có chút mơ hồ. Nếu là mười năm trước, vậy Lý Tương Tư cũng chỉ là cô bé tám tuổi, hay trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc? Anh nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng.
“Chắc không?” Lý Tương Tư trưng bộ mặt nghi ngờ dò xét. Lúc này thấy trên mặt Trương Quân Nhân không còn đỏ nữa, cô mới tin là anh nói thật. Nhưng hình như anh ta có gì đó không đúng, chẳng phải lúc nãy vẫn tốt hay sao? Cứ như bây giờ anh ta đang có thật nhiều tâm sự vậy.
“Ừ, chúng ta đi thôi” Trấn định lại tinh thần, Trương Quân Nhân nhẹ giọng nhắc nhở Lý Tương Tư. Hôm nay vốn là sinh nhật của Hà Minh Hải, nếu thật sự cô nhóc này có liên quan đến người ông Hà muốn tìm, vậy đây chẳng phải cơ hội hay sao? Anh thực sự cũng muốn biết thực hư vấn đề này.
Trương Quân Nhân đứng dựa người vào cánh cửa xe, lâu lâu lại đưa tay nhìn đồng hồ. Hình ảnh một người đàn ông ăn mặc lịch sự khí chất, dáng người phong độ, gương mặt hào phóng, mày cương nghị, môi mỏng nhẹ kéo, đôi mắt thâm sâu khiến ai đi ngang qua cũng phải đảo mắt liếc nhìn một cái.
Từ xa tiến nhanh về phía Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư cố gắng bước chân nhanh hơn. Cô đội chiếc nón lưỡi trai, đầu khẽ cúi xuống, sợ rằng những người quanh đây sẽ nhận ra, đến lúc đó chuyện lớn có thể xảy đến.
“Sao lâu vậy?” Đến khi Lý Tương Tư đến gần, Trương Quân Nhân mới nhận ra. Khoé môi anh co giật liên hồi. Bắt anh đợi gần hai tiếng đồng hồ, chẳng lẽ để chuẩn bị có bấy nhiêu sao? Đi dự tiệc hay đi dã ngoại vậy?
Áo sơ mi trắng, kết hợp quần bò lưng lửng, mái tóc xoã dài, đầu đội nón, gương mặt mộc, môi chỉ sơ xài trét một lớp son mỏng. Chỉ như vậy mất hai tiếng? Nhưng…Vấn đề ở đây, anh không hề tỏ ra khó chịu hay cáu gắt, vì khi nhìn thấy gương mặt cô nhóc đỏ hồng lấm tấm giọt mồ hôi, bao nhiêu khó chịu trong lòng cũng cảm thấy không còn là vấn đề đáng bàn tới.
“Nhà hơi xa…” Lý Tương Tư biết để Trương Quân Nhân chờ đợi lâu như vậy, cũng có chút hổ thẹn chột dạ, cúi đầu lí nhí nói. Chỉ là trong ba ngày qua, bị anh làm phiền đến nỗi phát điên, liền muốn nhân cơ hội này trả thù một chút chút. Nhưng ai biết một chút chút của cô lại vì ngủ say mà quên mất giờ. Đến khi anh gọi điện lại lần nữa, cô mới hốt hoảng nhìn đồng hồ thì đã quá giờ hẹn gần hai tiếng. Cảm thấy lương tâm cắn rứt cô mới lật đật chạy nhanh đến đây.
Lúc đầu Trương Quân Nhân dự định đến thẳng chỗ ở để đón, nhưng cô không đồng ý, bởi nơi cô luôn có những người rãnh rỗi đem chuyện người khác ra bàn tán. Nếu biết cô qua lại với tên công tử rửng mỡ con nhà giàu, không biết sẽ bị đồn thổi như thế nào nữa.
“Đi từ từ, đi nhanh như vậy làm gì?” Trương Quân Nhân chau mày, đôi mắt trách nhẹ nhìn Lý Tương Tư. Bàn tay anh theo phản xạ tự nhiên lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi giúp cô. Chẳng hề phát hiện hình ảnh kia có biết bao thân mật cùng quan tâm.
“Sợ anh đợi lâu thôi” Lý Tương Tư nói dối, trong lòng cảm thấy tội lỗi nên càng cúi đầu thấp xuống. Một là che giấu sơ hở trong đôi mắt, hai là lương tâm cô đang gào thét lên án bản thân mình quá tiểu nhân bỉ ổi. Nhìn đi, người ta chờ đợi hai tiếng đồng hồ cũng không mở lời trách mắng, mà cô chỉ vì một phút bị tức giận dụ dỗ nên trả thù. Cũng may trời chiều không nắng lắm, nếu không, loại công tử nhà giàu này khó mà chịu nổi được hai tiếng.
“Lần sau không được như vậy” Đôi mắt lại trở nên dịu dàng. Trương Quân Nhân thoáng giật mình, hình như anh quan tâm cô gái này nhiều hơn bình thường rồi. Lại nhớ đến những lúc rảnh rỗi bản thân thường hay nghĩ đến cô, không biết đó là cảm giác gì, nhưng anh chắc chắn, mình không hề có chút chán ghét với cô nhóc này.
“Biết rồi” hai chữ được nhẹ nhàng thốt ra, Lý Tương Tư thầm nghĩ. Cái tên mặt trắng này cũng không đến nỗi là người quá xấu xa. Nhưng biết mặt ai biết được lòng? Tự dưng bắt cô thoả thuận cùng anh đi dự tiệc. Làm sao biết được anh có giở trò lưu manh? Nên hiện tại trong chiếc túi xách nhỏ của cô có đầy đủ dụng cụ đề phòng sói bất ngờ tấn công.
“Lên xe đi” Trương Quân Nhân hài lòng mở cửa xe giúp Lý Tương Tư. Lúc đầu anh đoán được, cô nhóc này sẽ không quá hiểu vấn đề quan trọng của buổi dự tiệc này, nên cố ý ăn mặc thật đơn giản. Cũng may anh đã sắp xếp mọi việc đâu vào đó, chỉ cần đưa cô đến nơi nữa là xong.
*
*
*
Lý Tương Tư trợn mắt nhìn mình trong gương. Oh My Good, cô biết cô đẹp sẵn rồi, đâu cần phải trang điểm lộng lẫy đến như vậy chứ? Sẽ làm cô tự kỉ đó biết không? Nhưng không sao, mười tám năm mới được dịp này, cô dại gì mà không tân bốc mình thêm một chút? Chẳng ảnh hưởng đến môi trường tí nào đâu.
“Ha ha…haha…ơ..Khụ, khụ” Bởi vì quá hài lòng với bản thân vô cùng xinh đẹp, Lý Tương Tư chẳng để ý đến xung quanh mà cất giọng cười lớn. Cảm nhận mình quá lố mới ho nhẹ che đi sự bối rối. Con bà nó, mất hết hình tượng rồi còn đâu. Phải chi có cái hố sẵn, để cô chui xuống cho đỡ mất mặt thì tốt quá.
“Cảm ơn mọi người” Lấy lại hình tượng thục nữ, Lý Tương Tư lễ độ cúi nhẹ đầu cảm ơn những anh chị không quen biết thay mình làm đẹp. Haizzz, thật là xấu hổ, không biết họ có nghĩ cô thần kinh không được tỉnh táo hay không nữa. Nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài dự kiến thôi, cô sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc mình thật tốt.
Những người trong phòng nghe Lý Tương Tư cười như vậy cũng trố mắt nhìn. Lại thấy cô có thái độ không kiêu căng nên cũng chẳng để ý đến hành động không hợp vừa rồi. Thấy cô cúi đầu, mọi người cũng đồng loạt cúi đầu lại, xem như dùng hành động mà nói, việc họ giúp chỉ là bổn phận thôi.
Giỡn sao? Kẻ đưa cô gái này đến là người thế nào? Dám thất lễ sao? Cho dù có không hài lòng cũng cố gắng đem giấu vào bụng, nói ra sợ rằng công việc đi nhặt rác cũng chẳng tìm được, nói gì đến công việc hiện tại đang làm mức lương cao như này.
Thấy mọi người không nói gì, Lý Tương Tư ngại ngùng đi ra ngoài. Lúc này nhìn vẻ mặt đơ đơ của Trương Quân Nhân, cô cứ tưởng anh lúc nãy vì đợi lâu mà giờ bị say nắng. Lòng quan tâm nổi lên, cô lo lắng bước đến quơ quơ tay trước mắt anh, bất ngờ bàn tay bị anh nắm lấy, khiến cô nhóc nào đó giật bắn mình.
“Này…” Bất ngờ bàn tay bị người nắm, Lý Tương Tư theo phản xạ rút lại. Dự định sẽ hét toán lên, nhưng cô đã kịp dừng ngay phản ứng khi thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Trương Quân Nhân. Thật là, có phải cô coi phim hàn quốc nhiều quá nên liên tưởng đến vẻ mặt kia của anh đang bày ra sự vô tội?
“Sao vậy?” Trương Quân Nhân cũng thoáng giật mình bối rối nói, đôi mắt chớp chớp vài cái đầu cúi nhẹ che đi sự xấu hổ. Hình như vừa rồi anh hơi quá đáng thì phải? Nhưng mà, anh thật sự không biết mình bị gì. Thấy Lý Tương Tư từ trong phòng bước ra, khiến anh cả người không tài nào nhúc nhích được. Đôi mắt cứ dán vào cô, không thể rời đi.
“Anh bị gì sao?” Thấy vẻ mặt là lạ của Trương Quân Nhân, Lý Tương Tư nhẹ cúi đầu theo để nhìn vẻ mặt của anh. Hình như anh ta có điều gì đó bất thường, nếu là do cô bắt chờ đợi mà đổ bệnh, cũng nên chịu một phần nào đó trách nhiệm mới hợp với lương tâm.
“Không…không có gì” Bị Lý Tương Tư nhìn lại khiến một đại ca băng đảng bối rối xấu hổ tránh đi, Trương Quân Nhân là người đầu tiên nên viết tên mình vào danh sách kỉ lục thế giới. Đối đầu khó khăn nguy hiểm không sợ, con bà nó, sao lúc này với một cô gái yếu đuối, anh có cảm giác như ba mươi năm qua mình sống rất thất bại?
“Á, mặt anh sao đỏ vậy? Trúng gió hả?” Lý Tương Tư la lên khi nhìn mặt Trương Quân Nhân đỏ như quả cà chua. Chết rồi, chỉ vì sự trả thù nhỏ nhoi của cô lại vô tình huỷ hoại một đoá hoa tổ quốc như vậy thật không đáng. Càng nghĩ, cô nhóc càng lo lắng, khiến tay chân luống cuống.
“Không có, tôi vẫn khoẻ…” Trương Quân Nhân dở khóc dở cười trước sự tưởng tượng cao siêu của Lý Tương Tư, đành đưa gương mặt vờ nghiêm túc ra giải thích. Anh trúng gió sao? Không đâu. Chỉ là chẳng biết thế nào, anh cảm thấy tâm trạng mình bối rối quá, tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn, chẳng biết đã bị bệnh gì.
Nhưng, sau một phút, tâm trạng anh liền thay đổi khi bản thân phát hiện một vật, khiến tâm trạng anh phút chốc trùng xuống.
Đó là sợi dây chuyền, có khối ngọc màu xanh dương, vô cùng quý hiếm. Và về mười năm trước, khi còn ở bên mĩ, Hà Minh Hải đã nhờ anh truy tìm người sở hữu khối ngọc này, nhưng lúc đó thế lực anh mới hình thành, tuy dốc toàn lực, cũng không thể tìm ra dấu vết của người cất giữ sợi dây chuyền cùng viên ngọc.
Theo như ông Hà Minh Hải nói, thì sợ dây chuyền đó ông đã từng tặng cho một người phụ nữ mà ông chưa từng thấy rõ mặt.
Là vì trong một đêm say rượu, ông đã làm hại đời của một cô gái, bởi vì lúc đó trong phòng tối đen, ông lấy sợi dây chuyền của mình đeo lên cổ cho cô, hi vọng sẽ nhờ nó tìm được cô ta. Rất tiếc, không biết ông đã mất bao nhiêu thời gian, nhưng vẫn không có chút tin tức nào.
Sự kiện này đến nay vẫn còn là một bí mật. Hiện tại, Trương Quân Nhân có chút mơ hồ. Nếu là mười năm trước, vậy Lý Tương Tư cũng chỉ là cô bé tám tuổi, hay trong chuyện này có điều gì đó uẩn khúc? Anh nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng.
“Chắc không?” Lý Tương Tư trưng bộ mặt nghi ngờ dò xét. Lúc này thấy trên mặt Trương Quân Nhân không còn đỏ nữa, cô mới tin là anh nói thật. Nhưng hình như anh ta có gì đó không đúng, chẳng phải lúc nãy vẫn tốt hay sao? Cứ như bây giờ anh ta đang có thật nhiều tâm sự vậy.
“Ừ, chúng ta đi thôi” Trấn định lại tinh thần, Trương Quân Nhân nhẹ giọng nhắc nhở Lý Tương Tư. Hôm nay vốn là sinh nhật của Hà Minh Hải, nếu thật sự cô nhóc này có liên quan đến người ông Hà muốn tìm, vậy đây chẳng phải cơ hội hay sao? Anh thực sự cũng muốn biết thực hư vấn đề này.
/34
|