Sau khi bị Thất Lăng hại một lúc và chơi oẳn tù tì thua anh, Lam Lam nhà ta buộc phải đi mua đồ ăn trong tức tối. Mà nghĩ kĩ thì, đâu phải tại anh hại cô đâu, cô tự uống hết lon bia ấy mà. Lam Lam lại chém-thớt rồi kìa.
Nếu bới móc ra thì điều đáng trách của Thất Lăng ở đây cũng chỉ là lớn rồi mà không biết làm gương cho “em nhỏ”, đã thế “em nhỏ” vừa ọe sống ọe chết xong đã nhẫn tâm để “em nhỏ” đi mua đồ một mình rồi thôi. Anh vẫn ác ma vậy mà…
- Lăng Lăng chết tiệt. – Lam Lam đứng ở quầy bán đồ ăn của khách sạn, miệng lẩm bẩm.
Cô bực bội đến nỗi sau khi trả tiền và cầm đồ ăn đi, thấy vướng đường, tiện chân đá luôn vào cái ghế gần chỗ mình.
Rầm…
Oh noooooo… Cái ghế đổ luôn sang một bên rồi kìa... Còn cả người ngồi trên nó cũng ngã lăn quay ra nữa chứ…
Lam Lam trợn tròn mắt. Cô ngạc nhiên đến nỗi gần như là bay mất hồn. Theo như tính toán của bản thân thì Lam Lam thấy cú đá của mình làm gì mạnh đến nỗi nào mà ngã được cả người ngồi trên ghế nhỉ. Chẳng lẽ, nạn nhân vừa bị cô hại mỏng-manh-dễ-vỡ đến thế ư?
Nhanh xử lí được tình hình khi bao nhiêu con mắt tò mò chĩa thẳng vào người mình, Lam Lam vội đến đỡ nạn nhân dậy. Cô liên mồm :
- Ơ… Cho tôi xin lỗi… Tôi vội quá nên va phải cậu…. – Cô “chém gió”. – Cậu có…sao… không…. Ơ HOÀNG. LÀ EM À?
Nhận ra người quen, Lam Lam hét tướng lên. Cái vo-lum của cô “êm dịu” đến nỗi làm cả lũ chim đậu bên ngoài cũng phải bay toán loạn.
Vẫn cái kiểu khép nép ấy, một tay chống đất,một tay xoa đầu, Hoàng gượng cười :
- Anh Thiện ạ… Vâng.Em không sao…
- Anh xin lỗi nhé. – Vừa nói Lam Lam vừa đỡ Hoàng dậy. – Đau lắm không?
- Không… Không sao đâu ạ… Hì hì. – Hoàng cười.
Gãi đầu gãi tai, vẻ hối lỗi thể hiện rõ trên khuôn mặt Lam Lam. Va vào ai mà người đấy đứng dậy gây sự còn đỡ, đằng này lại qua loa không trách móc, cô cũng thấy ngại.
Nhìn liếc xuống bên cạnh Hoàng, phát hiện ra cái đống lù lù, cô chau mày thắc mắc:
- Em…
- Em không sao thật mà. – Hoàng vẫn toe toét.
Lam Lam chẹp miệng một cái rồi chỉ chỉ :
- Không. Anh hỏi cái đống này cơ. Em mang hành lí đi đâu đây?
Sau vài giây tròn mắt nhìn, Hoàng cười trừ kể lại đầu đuôi cho anh-trai nghe. Qua lời kể của Hoàng, Lam Lam biết, mấy tên khỉ-***-đỏ kia loại thẳng cả cậu ra khỏi CLB nên đuổi luôn cậu ra khỏi phòng. Cũng đến giờ ăn uống rồi nên cậu cầm hành lí đi kiếm chút gì đó rồi mới tính tiếp. Không ngờ lại gặp được Lam Lam ở đây…
Bực mình trước lời kể của Hoàng, Lam Lam đá tiếp vào cái bàn. Cô phán :
- Lũ khốn đấy có còn là người không vậy? Chơi bẩn thế mà được à? Cứ chờ xem ta chơi lại các ngươi thế nào nhé… - Quay sang Hoàng, Lam Lam quả quyết. – Không ở lại đây nữa. Chiều về với anh.
- Ơ…
- Ơ cái gì mà ơ. Chiều bạn anh đón. Về luôn. Không nói nhiều đâu đấy.
Xong, Lam Lam cầm túi đồ ăn dậm bình bịch bước đi bỏ luôn đứa em trai yếu-đuối của mình lại mà không cần biết gì thêm. Đùa chứ, sáng đến giờ cô toàn gặp chuyện bực mình.
- Bé Phúc là đồ điên, đồ đần, đồ ngốc….
Lam Lam lẩm bẩm liên mồm rồi thả người ngã xuống chiếc giường thân yêu của mình. Cô tức… tức đến suýt phát khóc đấy.
Đúng vậy… Cô và Phúc vừa mới cãi nhau một trận ra trò ngay sau khi cậu đón cô về đến nhà. Cái tính ngang bướng của Lam Lam không cho phép cô nhượng bộ nhưng chính bản thân, cô cũng không ngờ là Đỗ Phúc tự nhiên lại nặng lời với mình như vậy.
Mà nguyên nhân cũng chẳng ra đâu vào đâu. Biết là Phúc quan tâm cho mình nhưng cậu cứ luôn mồm trách móc thế này thế kia như bà già khiến Lam Lam cũng phải bực mình. Nói lại vài câu, Lam Lam không ngờ Đỗ Phúc lại nổi khùng lên luôn. Vốn là con người nóng tính, cô cũng chẳng chịu thua mà đứng im. Thế là chiến tranh nổ ra giữa hai người bạn thân. Tức mình, Lam Lam dùng bạo lực, đấm thẳng vào bụng Đỗ Phúc rồi hậm hực lên trên phòng.
Lãnh nguyên cú đấm ngàn-cân của cô, Phúc phải mất một lúc mới bình thường trở lại. Cậu cau mày, cũng chẳng thèm lên dỗ dành Lam Lam, một mạch bỏ ra ngoài. Mà giờ này cũng không còn sớm gì nhá, chỉ biết trong đầu Phúc bây giờ chỉ duy nhất nghĩ đến một người.
** ** **
- Không nghĩ không nghĩ nữa…. – Lam Lam đột nhiên hét lên.
Cô xị mặt xuống một rổ, chân đạp tay đập liên tục xuống giường.
Im lặng một lúc, Lam Lam cứ thấy trông trống thế nào ấy. Chỗ nằm tự nhiên rộng hẳn ra…. Từ hôm nay cô không phải tranh chỗ ngủ với Thất Lăng nữa rồi. Cũng chán nhỉ?
Lăn một vòng trên giường, Lam Lam bắt đầu suy nghĩ. Cái giờ này, không biết Thất Lăng đã đi mò-cua-bắt-cá ngoài biển về chưa nhỉ? Chắc là anh đang vừa về phòng vừa “gặm” bánh mì đây.
- À phải rồi. – Lam Lam ngồi bật dậy, vớ lấy cái điện thoại rồi bấm bấm. – Gọi cho anh, coi như kiểm tra xem anh có uống vớ uống vẩn nữa không là được. Hế hế….
Bíp…. Bíp……
Bíp…. Bíp……
Bíp…. Bíp……
Lại một lần nữa, mặt Lam Lam lại chảy xuống như cái bánh bao. Thất Lăng không nghe điện thoại…. chắc là anh chưa về rồi. Chán ghê….
Thất vọng, Lam Lam nằm vật ra giường, tay cầm cái điện thoại, bĩu môi nhìn màn hình.
** ** **
Bước từ phòng tắm ra, Hạ Thất Lăng mặc mỗi cái quần đùi. Anh chà đi chà lại mái tóc ẩm ướt của mình bằng cái khăn hình con khỉ. Cái khăn này là do Lam Lam mua và bắt anh phải dùng nó mỗi khi tắm xong vì cô sợ mấy cái khăn của anh bé nên không lau khô được. Anh hỏi cô sao lại mua hình con khỉ, cô trả lời vô tư : “Vì nó giống anh mà”.
Cúi xuống mở tủ lạnh, Thất Lăng dơ tay lấy lon bia ra định mở nắp thì chợt có tiếng Lam Lam văng vẳng trong đầu mình.
“-Anh uống bia thay nước đấy à? Đừng có dùng mấy cái thứ vô bổ này nữa, nhất là lúc em không có ở đây….Nhớ lời em nói đấy, không thì đừng có nhìn mặt em…”
Hình ảnh cô \\\"ra oai\\\" hiện lên trong đầu khiến anh tự nhiên phì cười. Cái tên nhóc này thật là… Đi rồi mà vẫn không để cho tâm trí anh được yên. Đúng là... anh nào em đấy.
Đặt lon bia lại vào tủ. Thất Lăng lấy chai nước lọc thay thế. Anh cận thận để khăn-anh-em-nhà-khỉ vào giỏ, rồi cầm điện thoại lên xem.
6 cuộc gọi nhỡ… Anh thoáng ngạc nhiên với dòng thông báo trên màn hình. Mở danh sách ra, toàn là số của Lam Lam. Anh cười phì một lần nữa :
- Tên nhóc này thiêng thật.
Ấn gọi lại, chuông chưa kịp đổ đến tiếng thứ hai, đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời Thất Lăng :
- Alo. 1 2 3 4. Alo…
- Lô cái gì? Gọi anh có việc gì thế?
- Em gọi kiểm tra anh thôi. Mà anh có ăn bánh mì không đấy? Cho em một cái nhé!
- Em chui vào bụng anh đi rồi ăn cùng anh luôn cũng được. Mà có thật là gọi cho anh chỉ vì muốn kiểm tra không thế? Nhớ anh thì nhận luôn đi.
- Anh…. Anh đừng có tưởng bở nhá… Anh là ai mà em phải nhớ?
- …
- …
Cuộc nói chuyện của hai người họ diễn ra rất lâu...Cuộc nói chuyện tràn đầy tiếng cười… Khiến Lam Lam cũng quên hết những bực bội trong lòng.
Và cuộc câu chuyện của họ chỉ kết thúc khi Lam Lam lỡ lăn quay ra ngủ gật… Cô quả là con người vô tư... Phải không? Không biết những vô tư ấy sẽ còn tiếp tục ở lại với cô đến khi nào được nữa đây...
Đóng cuốn nhật kí lại, Y Nhược nằm dài ra bàn. Lại một ngày vô nghĩa nữa trôi qua. Cô về nhà, bố mẹ nhìn thấy cô mà cũng coi như không. Thật buồn cười. Ai bảo cứ là con nhà giàu thì sung sướng chứ. Điều hạnh phúc trong gia đình là sự ấm áp, quan tâm giữa những thành viên. Phải không?
Tít tít…. Tít tít…. – Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên khiến Y Nhược giật nảy cả mình. Cô cầm vội điện thoại nên theo phản xa. Tầm này chỉ còn con khỉ già Đường Doanh mới làm phiền cô thôi. Chắc lại định khoe việc luyện tâp ngoài biển đây.
Nghĩ vậy, cô mìm cười mở tin nhắn xem. Nụ cười trên môi tắt. Số lạ. là của ai?
“Cậu có ở nhà không?”
“Ai đấy”
“Là tôi Đỗ Phúc đây.”
Đỗ Phúc? Y Nhược trợn tròn mắt thắc mắc. Sao cậu lại có số cô?
Đưa nhanh ngón tay trên màn hình, Y Nhược soạn lại một tin nhắn trả lời.
“Có việc gì không?”
Chưa kịp ấn gửi đi, ngay lập tức đã có một tin nhắn khác báo về máy cô : “Cậu ra ngoài đi. Tôi đang đứng ngoài cổng nhà cậu này.”
Vội vàng đứng bật dậy rồi chạy đi, Y Nhược nghĩ : “Có khi nào cậu ta trêu đểu mình không”. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cô vẫn chạy vèo vèo đấy thôi.
** ** **
Đúng là có người đứng ngoài thật.
Y Nhược đi chậm lại hơn khi nhìn thấy bóng dáng Phúc ngoài cổng. Vừa mở cổng thò đầu ra, Đỗ Phúc đã nhìn cô mìm cười.
Thoáng chút gì đó ngài ngài, trong một giây, ánh mắt của Nhược đã hướng đi chỗ khác. Cô hỏi Phúc ;
- Muộn rồi, cậu tìm tôi có viêc gì không?
Chưa kịp phản ứng gì thêm, Nhược đã thấy cổ tay mình bị nắm chặt rồi cả cơ thể bị kéo đi rất nhanh.
- Đừng nói gì cả. – Phúc lên tiếng. – Đi với tôi một lát.
** ** **
- Wow… - Nhược reo lên. – Đẹp thật đấy. Đây là lần đâu tiên tôi đến đây vào buổi đêm đấy.
Phúc và Nhược đang đứng trên sân thượng của trường và ngắm nghía xung quanh. Ờ ừm… Đừng thắc mắc về cách mà họ có thể vào được đây chứ… Chắc là cô cậu lại trèo qua cái chỗ bí mật do Lam Lam phát hiện ra đây.
- Ừ. Tôi thường theo Lam Lam đến đây vào mỗi đêm. – Phúc ngẩng mặt lên trời. – Đẹp phải không? Nhưng không chỉ có ánh đèn của thành phố thôi đâu. Nhìn đi.
Nghe theo lời của Phúc, Y Nhược cũng hướng lên trời mà nhìn. Mắt dần dãn ra hết cỡ, cô reo lên :
- Wow….Nhiều sao ghê. Không ngờ ở đây có thể nhìn rõ bầu trời đêm đến thế.
Theo phản ứng của cô, Phúc cười phì. Cái phản ứng ấy giống hệt như của cậu khi lần đầu được Lam Lam đưa tới đây.
Nghĩ đến Lam Lam, bỗng nhiên lòng Phúc lại trùng xuống. Có phải vừa nãy cậu đã quá đáng quá không? Dù sao thì…
- Này. - Phúc lên tiếng. – Nếu thời gian được ở bên người quan trọng của mình bị rút ngắn lại cậu sẽ làm gì?
Không liếc Phúc lấy một cái, Nhược vẫn mải mê ngắm những vì sao kia bằng vẻ mặt hào hứng. Nhưng điều cậu nói, cô đã nghe thấy rất rõ.
- Chẳng làm gì cả.
- Hế? – Phúc tròn mắt quay sang Nhược.
Đạp lại sự ngạc nhiên của cậu, Nhược cười. Cô nói tiếp :
- Nếu thời gian còn ít vậy sao ta không hưởng thụ nó mà cứ phải làm cái này cái kia? Chỉ cần được vui vẻ và nhìn ngắm người quan trọng ấy nốt những ngày còn lại không phải cũng tốt sao?
Ngạc nhiên trong chốc lat, Phúc quay mặt mình đi chỗ khác rồi kẽ cười.
- Cậu, thật kì lạ.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Phúc đưa cho Nhươc cái hộp mình đang cầm trên tay :
- À quên mất. Thử vị bánh mới của tôi nhé.
- Ô hô, xem gì kìa. – Nhươc cầm lấy cái hộp. – Cậu mà cũng biết cia sẻ cho người khác cở đấy.
Nói rồ, cô xoa xoa đầu Phúc thản nhiên như không. Có lẽ vì ở gần Lam Lam lâu ngày nên phản ứng của Đỗ Phúc cũng chậm hẳn đi. Cậu cứ để Nhược xoa đầu mình một lúc lâu. Thế đấy….
Cô gái này có những điểm cuốn hút riêng khiến cậu không thể không để ý. Có cái gì đó mạnh mẽ giống Lam Lam? Không, không giống. Cô gái này mạnh mẽ hơn….
** ** **
- Ố ồ. Nhìn kìa đại tỉ. Người con trai của tỉ đang đứng ngắm cảnh cùng đứa con gái khác trên sân thượng kìa.
Trong một cái ô tô màu xám đậu ở dưới gốc cây nào đó, một người con gái với khuôn mặt thánh thiện cùng vài tên con trai đang quan xát Đỗ Phúc.
- Này. Sao không nói gì, Vy Vy?
- Im miệng. – Vy Vy quát. – Lái xe đi.
Cứ chờ đấy, xem ai sẽ là người thắng. Yên tâm, ta đã có trò mới cho lũ chúng bay vui đùa rồi….Đóng cuốn nhật kí lại, Y Nhược nằm dài ra bàn. Lại một ngày vô nghĩa nữa trôi qua. Cô về nhà, bố mẹ nhìn thấy cô mà cũng coi như không. Thật buồn cười. Ai bảo cứ là con nhà giàu thì sung sướng chứ. Điều hạnh phúc trong gia đình là sự ấm áp, quan tâm giữa những thành viên. Phải không?
Tít tít…. Tít tít…. – Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên khiến Y Nhược giật nảy cả mình. Cô cầm vội điện thoại nên theo phản xa. Tầm này chỉ còn con khỉ già Đường Doanh mới làm phiền cô thôi. Chắc lại định khoe việc luyện tâp ngoài biển đây.
Nghĩ vậy, cô mìm cười mở tin nhắn xem. Nụ cười trên môi tắt. Số lạ. là của ai?
“Cậu có ở nhà không?”
“Ai đấy”
“Là tôi Đỗ Phúc đây.”
Nếu bới móc ra thì điều đáng trách của Thất Lăng ở đây cũng chỉ là lớn rồi mà không biết làm gương cho “em nhỏ”, đã thế “em nhỏ” vừa ọe sống ọe chết xong đã nhẫn tâm để “em nhỏ” đi mua đồ một mình rồi thôi. Anh vẫn ác ma vậy mà…
- Lăng Lăng chết tiệt. – Lam Lam đứng ở quầy bán đồ ăn của khách sạn, miệng lẩm bẩm.
Cô bực bội đến nỗi sau khi trả tiền và cầm đồ ăn đi, thấy vướng đường, tiện chân đá luôn vào cái ghế gần chỗ mình.
Rầm…
Oh noooooo… Cái ghế đổ luôn sang một bên rồi kìa... Còn cả người ngồi trên nó cũng ngã lăn quay ra nữa chứ…
Lam Lam trợn tròn mắt. Cô ngạc nhiên đến nỗi gần như là bay mất hồn. Theo như tính toán của bản thân thì Lam Lam thấy cú đá của mình làm gì mạnh đến nỗi nào mà ngã được cả người ngồi trên ghế nhỉ. Chẳng lẽ, nạn nhân vừa bị cô hại mỏng-manh-dễ-vỡ đến thế ư?
Nhanh xử lí được tình hình khi bao nhiêu con mắt tò mò chĩa thẳng vào người mình, Lam Lam vội đến đỡ nạn nhân dậy. Cô liên mồm :
- Ơ… Cho tôi xin lỗi… Tôi vội quá nên va phải cậu…. – Cô “chém gió”. – Cậu có…sao… không…. Ơ HOÀNG. LÀ EM À?
Nhận ra người quen, Lam Lam hét tướng lên. Cái vo-lum của cô “êm dịu” đến nỗi làm cả lũ chim đậu bên ngoài cũng phải bay toán loạn.
Vẫn cái kiểu khép nép ấy, một tay chống đất,một tay xoa đầu, Hoàng gượng cười :
- Anh Thiện ạ… Vâng.Em không sao…
- Anh xin lỗi nhé. – Vừa nói Lam Lam vừa đỡ Hoàng dậy. – Đau lắm không?
- Không… Không sao đâu ạ… Hì hì. – Hoàng cười.
Gãi đầu gãi tai, vẻ hối lỗi thể hiện rõ trên khuôn mặt Lam Lam. Va vào ai mà người đấy đứng dậy gây sự còn đỡ, đằng này lại qua loa không trách móc, cô cũng thấy ngại.
Nhìn liếc xuống bên cạnh Hoàng, phát hiện ra cái đống lù lù, cô chau mày thắc mắc:
- Em…
- Em không sao thật mà. – Hoàng vẫn toe toét.
Lam Lam chẹp miệng một cái rồi chỉ chỉ :
- Không. Anh hỏi cái đống này cơ. Em mang hành lí đi đâu đây?
Sau vài giây tròn mắt nhìn, Hoàng cười trừ kể lại đầu đuôi cho anh-trai nghe. Qua lời kể của Hoàng, Lam Lam biết, mấy tên khỉ-***-đỏ kia loại thẳng cả cậu ra khỏi CLB nên đuổi luôn cậu ra khỏi phòng. Cũng đến giờ ăn uống rồi nên cậu cầm hành lí đi kiếm chút gì đó rồi mới tính tiếp. Không ngờ lại gặp được Lam Lam ở đây…
Bực mình trước lời kể của Hoàng, Lam Lam đá tiếp vào cái bàn. Cô phán :
- Lũ khốn đấy có còn là người không vậy? Chơi bẩn thế mà được à? Cứ chờ xem ta chơi lại các ngươi thế nào nhé… - Quay sang Hoàng, Lam Lam quả quyết. – Không ở lại đây nữa. Chiều về với anh.
- Ơ…
- Ơ cái gì mà ơ. Chiều bạn anh đón. Về luôn. Không nói nhiều đâu đấy.
Xong, Lam Lam cầm túi đồ ăn dậm bình bịch bước đi bỏ luôn đứa em trai yếu-đuối của mình lại mà không cần biết gì thêm. Đùa chứ, sáng đến giờ cô toàn gặp chuyện bực mình.
- Bé Phúc là đồ điên, đồ đần, đồ ngốc….
Lam Lam lẩm bẩm liên mồm rồi thả người ngã xuống chiếc giường thân yêu của mình. Cô tức… tức đến suýt phát khóc đấy.
Đúng vậy… Cô và Phúc vừa mới cãi nhau một trận ra trò ngay sau khi cậu đón cô về đến nhà. Cái tính ngang bướng của Lam Lam không cho phép cô nhượng bộ nhưng chính bản thân, cô cũng không ngờ là Đỗ Phúc tự nhiên lại nặng lời với mình như vậy.
Mà nguyên nhân cũng chẳng ra đâu vào đâu. Biết là Phúc quan tâm cho mình nhưng cậu cứ luôn mồm trách móc thế này thế kia như bà già khiến Lam Lam cũng phải bực mình. Nói lại vài câu, Lam Lam không ngờ Đỗ Phúc lại nổi khùng lên luôn. Vốn là con người nóng tính, cô cũng chẳng chịu thua mà đứng im. Thế là chiến tranh nổ ra giữa hai người bạn thân. Tức mình, Lam Lam dùng bạo lực, đấm thẳng vào bụng Đỗ Phúc rồi hậm hực lên trên phòng.
Lãnh nguyên cú đấm ngàn-cân của cô, Phúc phải mất một lúc mới bình thường trở lại. Cậu cau mày, cũng chẳng thèm lên dỗ dành Lam Lam, một mạch bỏ ra ngoài. Mà giờ này cũng không còn sớm gì nhá, chỉ biết trong đầu Phúc bây giờ chỉ duy nhất nghĩ đến một người.
** ** **
- Không nghĩ không nghĩ nữa…. – Lam Lam đột nhiên hét lên.
Cô xị mặt xuống một rổ, chân đạp tay đập liên tục xuống giường.
Im lặng một lúc, Lam Lam cứ thấy trông trống thế nào ấy. Chỗ nằm tự nhiên rộng hẳn ra…. Từ hôm nay cô không phải tranh chỗ ngủ với Thất Lăng nữa rồi. Cũng chán nhỉ?
Lăn một vòng trên giường, Lam Lam bắt đầu suy nghĩ. Cái giờ này, không biết Thất Lăng đã đi mò-cua-bắt-cá ngoài biển về chưa nhỉ? Chắc là anh đang vừa về phòng vừa “gặm” bánh mì đây.
- À phải rồi. – Lam Lam ngồi bật dậy, vớ lấy cái điện thoại rồi bấm bấm. – Gọi cho anh, coi như kiểm tra xem anh có uống vớ uống vẩn nữa không là được. Hế hế….
Bíp…. Bíp……
Bíp…. Bíp……
Bíp…. Bíp……
Lại một lần nữa, mặt Lam Lam lại chảy xuống như cái bánh bao. Thất Lăng không nghe điện thoại…. chắc là anh chưa về rồi. Chán ghê….
Thất vọng, Lam Lam nằm vật ra giường, tay cầm cái điện thoại, bĩu môi nhìn màn hình.
** ** **
Bước từ phòng tắm ra, Hạ Thất Lăng mặc mỗi cái quần đùi. Anh chà đi chà lại mái tóc ẩm ướt của mình bằng cái khăn hình con khỉ. Cái khăn này là do Lam Lam mua và bắt anh phải dùng nó mỗi khi tắm xong vì cô sợ mấy cái khăn của anh bé nên không lau khô được. Anh hỏi cô sao lại mua hình con khỉ, cô trả lời vô tư : “Vì nó giống anh mà”.
Cúi xuống mở tủ lạnh, Thất Lăng dơ tay lấy lon bia ra định mở nắp thì chợt có tiếng Lam Lam văng vẳng trong đầu mình.
“-Anh uống bia thay nước đấy à? Đừng có dùng mấy cái thứ vô bổ này nữa, nhất là lúc em không có ở đây….Nhớ lời em nói đấy, không thì đừng có nhìn mặt em…”
Hình ảnh cô \\\"ra oai\\\" hiện lên trong đầu khiến anh tự nhiên phì cười. Cái tên nhóc này thật là… Đi rồi mà vẫn không để cho tâm trí anh được yên. Đúng là... anh nào em đấy.
Đặt lon bia lại vào tủ. Thất Lăng lấy chai nước lọc thay thế. Anh cận thận để khăn-anh-em-nhà-khỉ vào giỏ, rồi cầm điện thoại lên xem.
6 cuộc gọi nhỡ… Anh thoáng ngạc nhiên với dòng thông báo trên màn hình. Mở danh sách ra, toàn là số của Lam Lam. Anh cười phì một lần nữa :
- Tên nhóc này thiêng thật.
Ấn gọi lại, chuông chưa kịp đổ đến tiếng thứ hai, đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời Thất Lăng :
- Alo. 1 2 3 4. Alo…
- Lô cái gì? Gọi anh có việc gì thế?
- Em gọi kiểm tra anh thôi. Mà anh có ăn bánh mì không đấy? Cho em một cái nhé!
- Em chui vào bụng anh đi rồi ăn cùng anh luôn cũng được. Mà có thật là gọi cho anh chỉ vì muốn kiểm tra không thế? Nhớ anh thì nhận luôn đi.
- Anh…. Anh đừng có tưởng bở nhá… Anh là ai mà em phải nhớ?
- …
- …
Cuộc nói chuyện của hai người họ diễn ra rất lâu...Cuộc nói chuyện tràn đầy tiếng cười… Khiến Lam Lam cũng quên hết những bực bội trong lòng.
Và cuộc câu chuyện của họ chỉ kết thúc khi Lam Lam lỡ lăn quay ra ngủ gật… Cô quả là con người vô tư... Phải không? Không biết những vô tư ấy sẽ còn tiếp tục ở lại với cô đến khi nào được nữa đây...
Đóng cuốn nhật kí lại, Y Nhược nằm dài ra bàn. Lại một ngày vô nghĩa nữa trôi qua. Cô về nhà, bố mẹ nhìn thấy cô mà cũng coi như không. Thật buồn cười. Ai bảo cứ là con nhà giàu thì sung sướng chứ. Điều hạnh phúc trong gia đình là sự ấm áp, quan tâm giữa những thành viên. Phải không?
Tít tít…. Tít tít…. – Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên khiến Y Nhược giật nảy cả mình. Cô cầm vội điện thoại nên theo phản xa. Tầm này chỉ còn con khỉ già Đường Doanh mới làm phiền cô thôi. Chắc lại định khoe việc luyện tâp ngoài biển đây.
Nghĩ vậy, cô mìm cười mở tin nhắn xem. Nụ cười trên môi tắt. Số lạ. là của ai?
“Cậu có ở nhà không?”
“Ai đấy”
“Là tôi Đỗ Phúc đây.”
Đỗ Phúc? Y Nhược trợn tròn mắt thắc mắc. Sao cậu lại có số cô?
Đưa nhanh ngón tay trên màn hình, Y Nhược soạn lại một tin nhắn trả lời.
“Có việc gì không?”
Chưa kịp ấn gửi đi, ngay lập tức đã có một tin nhắn khác báo về máy cô : “Cậu ra ngoài đi. Tôi đang đứng ngoài cổng nhà cậu này.”
Vội vàng đứng bật dậy rồi chạy đi, Y Nhược nghĩ : “Có khi nào cậu ta trêu đểu mình không”. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cô vẫn chạy vèo vèo đấy thôi.
** ** **
Đúng là có người đứng ngoài thật.
Y Nhược đi chậm lại hơn khi nhìn thấy bóng dáng Phúc ngoài cổng. Vừa mở cổng thò đầu ra, Đỗ Phúc đã nhìn cô mìm cười.
Thoáng chút gì đó ngài ngài, trong một giây, ánh mắt của Nhược đã hướng đi chỗ khác. Cô hỏi Phúc ;
- Muộn rồi, cậu tìm tôi có viêc gì không?
Chưa kịp phản ứng gì thêm, Nhược đã thấy cổ tay mình bị nắm chặt rồi cả cơ thể bị kéo đi rất nhanh.
- Đừng nói gì cả. – Phúc lên tiếng. – Đi với tôi một lát.
** ** **
- Wow… - Nhược reo lên. – Đẹp thật đấy. Đây là lần đâu tiên tôi đến đây vào buổi đêm đấy.
Phúc và Nhược đang đứng trên sân thượng của trường và ngắm nghía xung quanh. Ờ ừm… Đừng thắc mắc về cách mà họ có thể vào được đây chứ… Chắc là cô cậu lại trèo qua cái chỗ bí mật do Lam Lam phát hiện ra đây.
- Ừ. Tôi thường theo Lam Lam đến đây vào mỗi đêm. – Phúc ngẩng mặt lên trời. – Đẹp phải không? Nhưng không chỉ có ánh đèn của thành phố thôi đâu. Nhìn đi.
Nghe theo lời của Phúc, Y Nhược cũng hướng lên trời mà nhìn. Mắt dần dãn ra hết cỡ, cô reo lên :
- Wow….Nhiều sao ghê. Không ngờ ở đây có thể nhìn rõ bầu trời đêm đến thế.
Theo phản ứng của cô, Phúc cười phì. Cái phản ứng ấy giống hệt như của cậu khi lần đầu được Lam Lam đưa tới đây.
Nghĩ đến Lam Lam, bỗng nhiên lòng Phúc lại trùng xuống. Có phải vừa nãy cậu đã quá đáng quá không? Dù sao thì…
- Này. - Phúc lên tiếng. – Nếu thời gian được ở bên người quan trọng của mình bị rút ngắn lại cậu sẽ làm gì?
Không liếc Phúc lấy một cái, Nhược vẫn mải mê ngắm những vì sao kia bằng vẻ mặt hào hứng. Nhưng điều cậu nói, cô đã nghe thấy rất rõ.
- Chẳng làm gì cả.
- Hế? – Phúc tròn mắt quay sang Nhược.
Đạp lại sự ngạc nhiên của cậu, Nhược cười. Cô nói tiếp :
- Nếu thời gian còn ít vậy sao ta không hưởng thụ nó mà cứ phải làm cái này cái kia? Chỉ cần được vui vẻ và nhìn ngắm người quan trọng ấy nốt những ngày còn lại không phải cũng tốt sao?
Ngạc nhiên trong chốc lat, Phúc quay mặt mình đi chỗ khác rồi kẽ cười.
- Cậu, thật kì lạ.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Phúc đưa cho Nhươc cái hộp mình đang cầm trên tay :
- À quên mất. Thử vị bánh mới của tôi nhé.
- Ô hô, xem gì kìa. – Nhươc cầm lấy cái hộp. – Cậu mà cũng biết cia sẻ cho người khác cở đấy.
Nói rồ, cô xoa xoa đầu Phúc thản nhiên như không. Có lẽ vì ở gần Lam Lam lâu ngày nên phản ứng của Đỗ Phúc cũng chậm hẳn đi. Cậu cứ để Nhược xoa đầu mình một lúc lâu. Thế đấy….
Cô gái này có những điểm cuốn hút riêng khiến cậu không thể không để ý. Có cái gì đó mạnh mẽ giống Lam Lam? Không, không giống. Cô gái này mạnh mẽ hơn….
** ** **
- Ố ồ. Nhìn kìa đại tỉ. Người con trai của tỉ đang đứng ngắm cảnh cùng đứa con gái khác trên sân thượng kìa.
Trong một cái ô tô màu xám đậu ở dưới gốc cây nào đó, một người con gái với khuôn mặt thánh thiện cùng vài tên con trai đang quan xát Đỗ Phúc.
- Này. Sao không nói gì, Vy Vy?
- Im miệng. – Vy Vy quát. – Lái xe đi.
Cứ chờ đấy, xem ai sẽ là người thắng. Yên tâm, ta đã có trò mới cho lũ chúng bay vui đùa rồi….Đóng cuốn nhật kí lại, Y Nhược nằm dài ra bàn. Lại một ngày vô nghĩa nữa trôi qua. Cô về nhà, bố mẹ nhìn thấy cô mà cũng coi như không. Thật buồn cười. Ai bảo cứ là con nhà giàu thì sung sướng chứ. Điều hạnh phúc trong gia đình là sự ấm áp, quan tâm giữa những thành viên. Phải không?
Tít tít…. Tít tít…. – Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên khiến Y Nhược giật nảy cả mình. Cô cầm vội điện thoại nên theo phản xa. Tầm này chỉ còn con khỉ già Đường Doanh mới làm phiền cô thôi. Chắc lại định khoe việc luyện tâp ngoài biển đây.
Nghĩ vậy, cô mìm cười mở tin nhắn xem. Nụ cười trên môi tắt. Số lạ. là của ai?
“Cậu có ở nhà không?”
“Ai đấy”
“Là tôi Đỗ Phúc đây.”
/66
|