Diệp Bối Bối bước xuống xe, hai mắt nó đã đỏ lên, hàng lông mày cong dài rũ xuống, Diệp Bối Bối bước về phía cổng. Dương Đình Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết sau khi nó thay đồ trở ra thì đôi mắt đã đỏ lên, hàng lông mày dài ươn ướt hình như nó vừa khóc. Gặng hỏi mãi nó cũng không chịu trả lời mà ôm ghì lấy anh không buông cũng không chịu lên tiếng.
Dương Đình Phong bước xuống xe, lên tiếng gọi:
" Bối Bối "
Diệp Bối Bối vội quay lại, Dương Đình Phong đã bước tới kéo nó vào lòng ôm chặt:
" Vừa nãy làm sao lại khóc? "
Giọng nói ấm áp cùng cử chỉ nhẹ nhàng của anh khiến nó cảm thấy thoải mái hơn. Diệp Bối Bối vòng tay ôm lấy Dương Đình Phong, vùi đầu vào cổ anh, nó cười nhẹ. Anh mang lại cho nó cảm giác an toàn, luôn là như vậy, anh luôn ở bên cạnh chở che cho nó!
" Hửm? " - Dương Đình Phong đẩy nhẹ nó ra nhéo má nó - " Sao lại cười? "
Diệp Bối Bối không nói thêm gì cứ nhìn anh cười như thế. Đình Phong nhíu mày nhìn nó khó hiểu.
" Đình Phong, em yêu anh " - Diệp Bối Bối đột nhiên lên tiếng. Anh đưa ngón trỏ lên ấn nhẹ trán nó rồi cười nhẹ nhìn nó.
" Được rồi, vào nhà nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay mệt rồi " - Đình Phong hôn nhẹ lên trán nó rồi nói.
" Tạm biệt. Anh về cẩn thận " - Diệp Bối Bối cười tít mắt vẫy vẫy tay với anh rồi đi về phía cổng.
Dương Đình Phong cười nhẹ nhìn theo, đợi nó bước hẳn vào trong rồi anh mới lên xe rời đi.
Diệp Bối Bối vừa vào đến nhà, Diệp Thiên Tùng đã khoanh tay đứng trước mặt nó. Phong thái này? Ánh mắt này? Thôi xong ~~
" Ba ba đại nhân, hôm nay ngài lại đích thân ra đón Bối Bối nữa sao? Thật vinh hạnh " - Diệp Bối Bối biết có chuyện không lành liền bước tới ôm lấy tay Diệp Thiên Tùng cười típ mắt nhìn ông đánh trống lảng.
Diệp Thiên Tùng nhìn thấy vết bầm trên mặt nó thì nhíu mày khó chịu, lên tiếng trách móc:
" Con xem, xem xem cái mặt con đi. Còn giống đại tiểu thư của Diệp thị hay không? " - Diệp Thiên Tùng xoay người vịn lên vai nó đẩy nó đứng trước chiếc gương lớn ở một bên nhà. Diệp Bối Bối giật mình, á chết rồi!! Nó vẫn chưa hóa trang. Chính là do tên Triệu Thiên Vũ làm nó quên mất! Đúng là tên sao chổi! Tên xấu xa, đáng chết! Để xem gặp lại mi, bổn tiểu thư xử trí như thế nào?!
Diệp Bối Bối vừa nghĩ vừa tức giận ra mặt. Diệp Thiên Tùng thấy thái độ con gái như vậy thì lướm yêu nó một cái:
" Sao nào? Oan lắm hả? "
Diệp Bối Bối giật mình ngước lên Diệp Thiên Tùng rồi cười trừ. Ông lúc nào cũng vậy, dù giận nó đến đâu cũng luôn nhẹ nhàng như thế nói đúng hơn là ông chẳng bao giờ nỡ lòng nặng lời với nó!
Diệp Bối Bối ôm chầm lấy Diệp Thiên Tùng nũng nịu:
" Ba ba, Bối Bối biết sai rồi mà. Nếu như Ba không vui thì con không làm nữa. Không bao giờ làm nữa, Bối Bối không muốn ba buồn đâu "
" Tôi lại chẳng hiểu cô? " - Diệp Thiên Tùng hừ một cái rồi nói - " Để xem con còn giám trái ý ba đi thách đấu võ với người khác nữa không? Còn lặp lại ba tuyệt đối không bao dung con nữa đâu. Ba sẽ nhốt con lại xem còn có thể chạy lung tung gây chuyện không? "
Diệp Bối Bối nghe ba nó nói một tràng mà chỉ biết gật đầu. Dù sao nghe hay không cũng là quyền của nó, hơn nữa Diệp Thiên Tùng lúc nào cũng ca bài ca này nhưng sau đó lại tha thứ cho nó. Ai bảo ông chỉ có độc mỗi đứa con gái bướng bỉnh này chứ? ~~
" Giờ thì mau đi thay đồ rồi tới đây, ba sức thuốc cho. Không hiểu con có sinh nhầm giới tính không nữa " - Diệp Thiên Tùng chậc lưỡi đi về phía ghế sofa ngồi xuống.
" Ù được chủ tịch Diệp đây trăm ngàn công việc bận lại bỏ chút thời gian ngàn vàng bôi thuốc cho Bối Bối thì Bối Bối phải thi đấu võ nhiều hơn mới được " - Diệp Bối Bối bày ra vẻ mặt của người sắp được thưởng lộc trời nhìn Diệp Thiên Tùng.
" Con còn dám nói? " - Diệp Thiên Tùng quay sang lườm Diệp Bối Bối tức giận.
Diệp Bối Bối nhún vai vội nói ngay:
" Nhưng Diệp Bối Bối là ai chứ? Con gái độc nhất của chủ tịch Diệp sao có thể dễ dàng bị thương được? "
" Vâng, thế mặt Diệp đại tiểu thư bị làm sao vậy? " - Diệp Thiên Tùng dựa vào thành ghế nghiêm nghị nhìn cô con gái của mình.
" Xui thôi " - Diệp Bối Bối ngó lơ rồi chu mỏ bước lên cầu thang.
" Thiệt tình " - Diệp Thiên Tùng nở nụ cười lắc đầu ngao ngán nhìn con gái.
" Tiểu thư, nước nóng của cháu đã được chuẩn bị, cháu lên tắm đi cho đỡ mệt " - Diệp Bối Bối bước lên cầu thang vừa lúc quản Gia Lâm bước xuống nhìn nó nói, ông đi đứng có vẻ khó khăn!
" Cảm ơn bác " - Diệp Bối Bối vui vẻ ôm lấy quản gia Lâm hôn một cái chụt vào má bác rồi chạy lên phòng. Quản gia Lâm cười nhẹ ngước lên nhìn nó.
Quan gia Lâm có hoàn cảnh đặc biệt, ông bị một tai nạn lúc trẻ nên đôi chân của ông không thể đi đứng bình thường nữa. Vợ ông bỏ đi để lại cho ông một đứa con trai. Trong công trình nơi ông gặp nạn lại là ở công ty nhỏ của Diệp Thị, biết được câu chuyện. Diệp Thiên Tùng đã nhận ông về làm giúp việc trong nhà, một thời gian lâu, quản gia nhà nó xin thôi việc và ông đã lên thay, quán xuyến mọi chuyện trong nhà đều rất tốt. Và có thể nói, Diệp Thiên Tùng chính là ân nhân của gia đình bọn họ!
***
Chiếc xe BMW dừng lại trước một khuôn viên nhà, Dương Đình Phong bước xuống rồi tiến thẳng vào bên trong. Dương Đình Trọng nhìn thấy con trai liền ngước lên gọi:
" Đình Phong, tới đây. Ba có chuyện muốn nói với con "
Dương Đình Phong liền bước tới ngồi xuống ghế sofa, Trần Liên Hoa - mẹ anh hơi chúi người về phía trước nhìn Đình Phong nói:
" Con bé đã về nhà rồi sao? "
" Vâng ạ. Con đưa Bối Bối về rồi. Có chuyện gì vậy ba? " - Dương Đình Phong nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Ba nói.
" Còn chuyện gì ngoài việc học của con nữa? Đình Phong à, Bác Diệp chỉ có mỗi Bối Bối. Về sau cái sản nghiệp của Diệp Thị chắc chắn là do Bối Bối thừa kế. Mà Bối Bối thừa kế thì khác nào là của con? Ba cái đồ giáo sư con mau dẹp đi cho ba, chuyên tâm vào học kinh doanh để sau này còn thừa kế sản nghiệp của Diệp Thị. Con có hiểu lời ba nói không? " - Dương Đình Trọng có chút không hài lòng nhìn con trai.
Dương Đình Phong ngán ngẩm nhìn ba mình. Câu chuyện này ông đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần. Dương Đình Phong chán nản nói:
" Con biết rồi. Không còn chuyện gì nữa con lên phòng trước, chào ba mẹ "
Dương Đình Phong nói xong liền đứng dậy bỏ lên lầu trên.
" Thằng bé này thiệt tình " - Trần Liên Hoa nhíu mày nhìn con trai rồi thở dài.
***
PHÒNG KHÁCH!
Triệu Thiên Vũ loạng choạng bước vào, một tay hắn chống lên cửa giữ thăng bằng, đầu cúi rạp xuống, người nồng nặc mùi rượu. Thấy hắn, hai cô hầu gần đó chạy vội tới mỗi người một bên đỡ lấy hắn:
" Thiếu gia, cậu không sao chứ? Tại sao cậu lại uống nhiều như vậy? "
Triệu Thiên Vũ nhíu mày, nói:
" Nhiều lời "
Chất giọng lạnh lùng của hắn khiến hai cô hầu đều sợ hãi im bặt, nhanh chóng đỡ hắn vào bên trong.
" Đứng lại " - Một chất giọng có phần giống hắn cất lên, nhưng giọng nói này ấm áp hơn - " Triệu Thiên Vũ, qua đây "
Hai cô hầu nghe thấy tiếng người vừa phát ra giọng nói ở ghế sofa liền đỡ hắn quay người lại cúi đầu trước người vừa phát ra giọng nói:
" Thiếu gia "
" Đưa Tiểu Vũ tới đây " - Triệu Thiên Minh đang nhàn nhã hớp một ngụm trà rồi đặt xuống bàn quay sang nhìn hai cô hầu cùng Triệu Thiên Vũ đang nhắm nghiền mắt lại. Gương mặt của anh phải nói là thập toàn thập mĩ! Sống mũi cao, đôi mày thanh tú cùng cặp mắt nhìn qua đã ánh lên sự ôn nhu kì lạ. Thân hình cao lớn, vóc dáng chuẩn không cần phải chỉnh! Còn ai ngoài đại thiếu gia của Triệu Thị Triệu Thiên Minh nữa? Hôm nay, Triệu Thiên Minh đã trở về!
Hai cô hầu có chút say nắng nhẹ, nhanh chóng đưa Triệu Thiên Vũ ngồi vào ghế sofa. Triệu Thiên Minh quay sang nhìn hai cô hầu cười nhẹ rồi nói:
" Được rồi, hai cô đi làm việc đi "
Chỉ là một nụ cười nhẹ của anh thôi nhưng đã hớp hồn hai cô hầu rồi. Phải nói rằng bọn họ quá may mắn khi được làm việc cho Triệu Thiên Vũ và Triệu Thiên Minh ở trong căn biệt thự này. Triệu Thiên Vũ cũng không phải là kém cạnh gì anh hắn nhưng một người lạnh lùng đáng sợ như hắn vẫn chỉ nên ngắm nhìn không nên tiếp cận. Con người hắn quá nguy hiểm! Ngược lại, Triệu Thiên Minh là một người ôn nhu dễ gần, hay cười, luôn đối xử tốt với mọi người!
Triệu Thiên Vũ vừa được đỡ tới ghế sofa thì nằm dài lên đó, chẳng còn chút bận tâm đến xung quanh cho tới lúc Triệu Thiên Minh nhíu mày gọi:
" Tiểu Vũ, em đi đâu tối như vậy mới chịu về còn say khướt như vậy hả? "
Triệu Thiên Vũ trong cơn say nửa mê nửa tỉnh nghe được chất giọng Triệu Thiên Minh thì lên tiếng nhưng vẫn không chịu mở mắt ra nhìn anh hay có chút động thái nào cho thấy hắn sẽ ngồi dậy.
" Anh hai, em lớn rồi. Đừng có một tí là Tiểu Vũ này, Tiểu Vũ nọ nữa. Nghe sến chết được "
Triệu Thiên Vũ nói trong bộ dạng say làm Triệu Thiên Minh phải bật cười. Bình thường Triệu Thiên Vũ đối với người ngoài lạnh lùng bao nhiêu thì đối với anh trai lại như đứa trẻ con. Trong bộ dạng này của hắn lại càng giống một đứa con nít khiến anh bật cười. Ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ có chút mệt mỏi nhưng gặp Triệu Thiên Vũ rồi anh lại cảm thấy có gì đó rất thoải mái.
" Tiểu Vũ! Anh cứ thích gọi em là Tiểu Vũ đấy. Lần này anh về sẽ tiếp quản tập đoàn của gia đình ở đây, em cũng đừng ăn chơi lêu lổng nữa, tập trung vào học sau đó vào trường Trang Kính cho anh. Một mình anh không thể quan lí hết cái cơ ngơi này của Triệu Thị đâu. Bao nhiêu năm qua em đã chơi như vậy là đủ rồi " - Triệu Thiên Minh thao thao bất tuyệt nói.
Cơn say khiến đầu óc Triệu Thiên Vũ mông mị lại còn phải nghe Triệu Thiên Minh lải nhải khiến hắn thực sự rất đau đầu. Triệu Thiên Vũ bật dậy loạng choạng bước tới ôm lấy cổ Triệu Thiên Minh vỗ vỗ vào lưng anh rồi nói:
" Anh hai, em cũng rất nhớ anh. Chúc anh ngủ ngon "
Sau đó loạng choạng bước đi về phía cầu thang vịn lấy thành gỗ lắc mạnh đầu. Không được, hắn không bước nổi nữa. Triệu Thiên Vũ lại tiếp tục bước đi loạng choạng tìm đến thang máy.
Triệu Thiên Minh nãy giờ vẫn nhìn theo hành động của hắn mà nhíu mày lại, rồi lớn tiếng nói cho Triệu Thiên Vũ nghe:
" Lần này về nước anh còn muốn tìm Diệp Bối Bối nữa "
Triệu Thiên Vũ nghe thấy cái tên Diệp Bối Bối đó thì cơn đau đầu dữ dội kéo đến. Hắn ôm lấy đầu khụy xuống dưới nền nhà lạnh lẽo.
* Tinh *
Vừa lúc cầu thang máy đã mở rộng ra. Triệu Thiên Vũ chỉ biết ôm lấy đầu hét lên.
Đám người làm trong nhà đã lao nhao cả lên chạy tới:
" Thiếu gia, thiếu gia "
Triệu Thiên Minh sắc mặt trở nên khó coi tiến về phía Triệu Thiên Vũ, đỡ lấy vai hắn để hắn dựa hẳn vào người anh, Triệu Thiên Minh ngước đầu lên nhìn đám người hầu gắt lên:
" Mau gọi bác sĩ "
Nói xong, một người làm vội chạy đi gọi điện còn Triệu Thiên Minh đưa một tay Triệu Thiên Vũ qua vai anh rồi đỡ hắn đứng dậy đi vào bên trong thang máy.
Cơn đau đầu vẫn kéo dài, Triệu Thiên Vũ một tay đưa lên đánh mạnh vào đầu.
" Tiểu Vũ " - Triệu Thiên Minh nhíu mày lên tiếng rồi giữ lấy tay hắn sau đó đưa hắn về phòng, đỡ hắn nằm ngay ngắn xuống. Triệu Thiên Vũ vẫn ôm lấy đầu la hét, lăn lộn trên giường. Gân cổ hắn đã nổi hết cả lên, gương mặt đã đỏ lừ, khiến người khác nhìn vào cũng phải run sợ.
Triệu Thiên Minh nhìn thấy cũng đã xót ruột nhìn xuống cửa sổ xem bác sĩ đã tới chưa rồi lại quay vào nhìn Triệu Thiên Vũ lo lắng.
Phải đến khi bác sĩ tới tiêm cho hắn phát thuốc giảm đau hắn mới nằm yên được. Hắn dần chìm vào giấc ngủ vì trong phát tiêm ấy có cả thuốc mê.
Đợi đến khi bác sĩ đã khám xong cho Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Minh mới bước tới lên tiếng:
" Bác sĩ Trần, Tiểu Vũ làm sao? "
" Tổng giám đốc Diệp, xin anh yên tâm. Thiếu gia có thể đã uống quá nhiều rượu nên căn bệnh cũ tái phát. Nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao " - Bác sĩ Trần quay lại nhìn Triệu Thiên Minh lên tiếng
" Không thể điều trị dứt khoát được hay sao? Thỉnh thoảng Tiểu Vũ vẫn bị những cơn đau đầu ấy " - Triệu Thiên Minh nhíu mày có chút khó chịu. Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của Triệu Thiên Vũ, là người điều trị cho hắn!
" Đấy là di chứng sau ca phẫu thuật. Chúng ta chỉ có thể kiềm chế nó,bây giờ vẫn chưa thể nói trước được điều gì, có thể sau này những triệu chứng này sẽ biến mất hoặc không. Vẫn là không nên để thiếu gia kích động " - Bác sĩ Trần trầm ngâm nói.
" Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Ông về cẩn thận " - Triệu Thiên Minh tiễn bác sĩ Trần một đoạn.
" Không còn việc gì nữa, tôi về trước " - Bác sĩ Trần nói rồi quay người bước ra bên ngoài.
Triệu Thiên Minh quay người vào trong nhìn qua gương mặt hắn một lượt, thở dài lên tiếng:
" Tiểu Vũ, em còn nhớ Diệp Bối Bối hay là không? "
Sau đó Triệu Thiên Minh tiến ra bên ngoài, đưa tay kéo nhẹ cửa lại rồi đi về phòng.
Dương Đình Phong bước xuống xe, lên tiếng gọi:
" Bối Bối "
Diệp Bối Bối vội quay lại, Dương Đình Phong đã bước tới kéo nó vào lòng ôm chặt:
" Vừa nãy làm sao lại khóc? "
Giọng nói ấm áp cùng cử chỉ nhẹ nhàng của anh khiến nó cảm thấy thoải mái hơn. Diệp Bối Bối vòng tay ôm lấy Dương Đình Phong, vùi đầu vào cổ anh, nó cười nhẹ. Anh mang lại cho nó cảm giác an toàn, luôn là như vậy, anh luôn ở bên cạnh chở che cho nó!
" Hửm? " - Dương Đình Phong đẩy nhẹ nó ra nhéo má nó - " Sao lại cười? "
Diệp Bối Bối không nói thêm gì cứ nhìn anh cười như thế. Đình Phong nhíu mày nhìn nó khó hiểu.
" Đình Phong, em yêu anh " - Diệp Bối Bối đột nhiên lên tiếng. Anh đưa ngón trỏ lên ấn nhẹ trán nó rồi cười nhẹ nhìn nó.
" Được rồi, vào nhà nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay mệt rồi " - Đình Phong hôn nhẹ lên trán nó rồi nói.
" Tạm biệt. Anh về cẩn thận " - Diệp Bối Bối cười tít mắt vẫy vẫy tay với anh rồi đi về phía cổng.
Dương Đình Phong cười nhẹ nhìn theo, đợi nó bước hẳn vào trong rồi anh mới lên xe rời đi.
Diệp Bối Bối vừa vào đến nhà, Diệp Thiên Tùng đã khoanh tay đứng trước mặt nó. Phong thái này? Ánh mắt này? Thôi xong ~~
" Ba ba đại nhân, hôm nay ngài lại đích thân ra đón Bối Bối nữa sao? Thật vinh hạnh " - Diệp Bối Bối biết có chuyện không lành liền bước tới ôm lấy tay Diệp Thiên Tùng cười típ mắt nhìn ông đánh trống lảng.
Diệp Thiên Tùng nhìn thấy vết bầm trên mặt nó thì nhíu mày khó chịu, lên tiếng trách móc:
" Con xem, xem xem cái mặt con đi. Còn giống đại tiểu thư của Diệp thị hay không? " - Diệp Thiên Tùng xoay người vịn lên vai nó đẩy nó đứng trước chiếc gương lớn ở một bên nhà. Diệp Bối Bối giật mình, á chết rồi!! Nó vẫn chưa hóa trang. Chính là do tên Triệu Thiên Vũ làm nó quên mất! Đúng là tên sao chổi! Tên xấu xa, đáng chết! Để xem gặp lại mi, bổn tiểu thư xử trí như thế nào?!
Diệp Bối Bối vừa nghĩ vừa tức giận ra mặt. Diệp Thiên Tùng thấy thái độ con gái như vậy thì lướm yêu nó một cái:
" Sao nào? Oan lắm hả? "
Diệp Bối Bối giật mình ngước lên Diệp Thiên Tùng rồi cười trừ. Ông lúc nào cũng vậy, dù giận nó đến đâu cũng luôn nhẹ nhàng như thế nói đúng hơn là ông chẳng bao giờ nỡ lòng nặng lời với nó!
Diệp Bối Bối ôm chầm lấy Diệp Thiên Tùng nũng nịu:
" Ba ba, Bối Bối biết sai rồi mà. Nếu như Ba không vui thì con không làm nữa. Không bao giờ làm nữa, Bối Bối không muốn ba buồn đâu "
" Tôi lại chẳng hiểu cô? " - Diệp Thiên Tùng hừ một cái rồi nói - " Để xem con còn giám trái ý ba đi thách đấu võ với người khác nữa không? Còn lặp lại ba tuyệt đối không bao dung con nữa đâu. Ba sẽ nhốt con lại xem còn có thể chạy lung tung gây chuyện không? "
Diệp Bối Bối nghe ba nó nói một tràng mà chỉ biết gật đầu. Dù sao nghe hay không cũng là quyền của nó, hơn nữa Diệp Thiên Tùng lúc nào cũng ca bài ca này nhưng sau đó lại tha thứ cho nó. Ai bảo ông chỉ có độc mỗi đứa con gái bướng bỉnh này chứ? ~~
" Giờ thì mau đi thay đồ rồi tới đây, ba sức thuốc cho. Không hiểu con có sinh nhầm giới tính không nữa " - Diệp Thiên Tùng chậc lưỡi đi về phía ghế sofa ngồi xuống.
" Ù được chủ tịch Diệp đây trăm ngàn công việc bận lại bỏ chút thời gian ngàn vàng bôi thuốc cho Bối Bối thì Bối Bối phải thi đấu võ nhiều hơn mới được " - Diệp Bối Bối bày ra vẻ mặt của người sắp được thưởng lộc trời nhìn Diệp Thiên Tùng.
" Con còn dám nói? " - Diệp Thiên Tùng quay sang lườm Diệp Bối Bối tức giận.
Diệp Bối Bối nhún vai vội nói ngay:
" Nhưng Diệp Bối Bối là ai chứ? Con gái độc nhất của chủ tịch Diệp sao có thể dễ dàng bị thương được? "
" Vâng, thế mặt Diệp đại tiểu thư bị làm sao vậy? " - Diệp Thiên Tùng dựa vào thành ghế nghiêm nghị nhìn cô con gái của mình.
" Xui thôi " - Diệp Bối Bối ngó lơ rồi chu mỏ bước lên cầu thang.
" Thiệt tình " - Diệp Thiên Tùng nở nụ cười lắc đầu ngao ngán nhìn con gái.
" Tiểu thư, nước nóng của cháu đã được chuẩn bị, cháu lên tắm đi cho đỡ mệt " - Diệp Bối Bối bước lên cầu thang vừa lúc quản Gia Lâm bước xuống nhìn nó nói, ông đi đứng có vẻ khó khăn!
" Cảm ơn bác " - Diệp Bối Bối vui vẻ ôm lấy quản gia Lâm hôn một cái chụt vào má bác rồi chạy lên phòng. Quản gia Lâm cười nhẹ ngước lên nhìn nó.
Quan gia Lâm có hoàn cảnh đặc biệt, ông bị một tai nạn lúc trẻ nên đôi chân của ông không thể đi đứng bình thường nữa. Vợ ông bỏ đi để lại cho ông một đứa con trai. Trong công trình nơi ông gặp nạn lại là ở công ty nhỏ của Diệp Thị, biết được câu chuyện. Diệp Thiên Tùng đã nhận ông về làm giúp việc trong nhà, một thời gian lâu, quản gia nhà nó xin thôi việc và ông đã lên thay, quán xuyến mọi chuyện trong nhà đều rất tốt. Và có thể nói, Diệp Thiên Tùng chính là ân nhân của gia đình bọn họ!
***
Chiếc xe BMW dừng lại trước một khuôn viên nhà, Dương Đình Phong bước xuống rồi tiến thẳng vào bên trong. Dương Đình Trọng nhìn thấy con trai liền ngước lên gọi:
" Đình Phong, tới đây. Ba có chuyện muốn nói với con "
Dương Đình Phong liền bước tới ngồi xuống ghế sofa, Trần Liên Hoa - mẹ anh hơi chúi người về phía trước nhìn Đình Phong nói:
" Con bé đã về nhà rồi sao? "
" Vâng ạ. Con đưa Bối Bối về rồi. Có chuyện gì vậy ba? " - Dương Đình Phong nhìn mẹ rồi quay sang nhìn Ba nói.
" Còn chuyện gì ngoài việc học của con nữa? Đình Phong à, Bác Diệp chỉ có mỗi Bối Bối. Về sau cái sản nghiệp của Diệp Thị chắc chắn là do Bối Bối thừa kế. Mà Bối Bối thừa kế thì khác nào là của con? Ba cái đồ giáo sư con mau dẹp đi cho ba, chuyên tâm vào học kinh doanh để sau này còn thừa kế sản nghiệp của Diệp Thị. Con có hiểu lời ba nói không? " - Dương Đình Trọng có chút không hài lòng nhìn con trai.
Dương Đình Phong ngán ngẩm nhìn ba mình. Câu chuyện này ông đã nhai đi nhai lại không biết bao nhiêu lần. Dương Đình Phong chán nản nói:
" Con biết rồi. Không còn chuyện gì nữa con lên phòng trước, chào ba mẹ "
Dương Đình Phong nói xong liền đứng dậy bỏ lên lầu trên.
" Thằng bé này thiệt tình " - Trần Liên Hoa nhíu mày nhìn con trai rồi thở dài.
***
PHÒNG KHÁCH!
Triệu Thiên Vũ loạng choạng bước vào, một tay hắn chống lên cửa giữ thăng bằng, đầu cúi rạp xuống, người nồng nặc mùi rượu. Thấy hắn, hai cô hầu gần đó chạy vội tới mỗi người một bên đỡ lấy hắn:
" Thiếu gia, cậu không sao chứ? Tại sao cậu lại uống nhiều như vậy? "
Triệu Thiên Vũ nhíu mày, nói:
" Nhiều lời "
Chất giọng lạnh lùng của hắn khiến hai cô hầu đều sợ hãi im bặt, nhanh chóng đỡ hắn vào bên trong.
" Đứng lại " - Một chất giọng có phần giống hắn cất lên, nhưng giọng nói này ấm áp hơn - " Triệu Thiên Vũ, qua đây "
Hai cô hầu nghe thấy tiếng người vừa phát ra giọng nói ở ghế sofa liền đỡ hắn quay người lại cúi đầu trước người vừa phát ra giọng nói:
" Thiếu gia "
" Đưa Tiểu Vũ tới đây " - Triệu Thiên Minh đang nhàn nhã hớp một ngụm trà rồi đặt xuống bàn quay sang nhìn hai cô hầu cùng Triệu Thiên Vũ đang nhắm nghiền mắt lại. Gương mặt của anh phải nói là thập toàn thập mĩ! Sống mũi cao, đôi mày thanh tú cùng cặp mắt nhìn qua đã ánh lên sự ôn nhu kì lạ. Thân hình cao lớn, vóc dáng chuẩn không cần phải chỉnh! Còn ai ngoài đại thiếu gia của Triệu Thị Triệu Thiên Minh nữa? Hôm nay, Triệu Thiên Minh đã trở về!
Hai cô hầu có chút say nắng nhẹ, nhanh chóng đưa Triệu Thiên Vũ ngồi vào ghế sofa. Triệu Thiên Minh quay sang nhìn hai cô hầu cười nhẹ rồi nói:
" Được rồi, hai cô đi làm việc đi "
Chỉ là một nụ cười nhẹ của anh thôi nhưng đã hớp hồn hai cô hầu rồi. Phải nói rằng bọn họ quá may mắn khi được làm việc cho Triệu Thiên Vũ và Triệu Thiên Minh ở trong căn biệt thự này. Triệu Thiên Vũ cũng không phải là kém cạnh gì anh hắn nhưng một người lạnh lùng đáng sợ như hắn vẫn chỉ nên ngắm nhìn không nên tiếp cận. Con người hắn quá nguy hiểm! Ngược lại, Triệu Thiên Minh là một người ôn nhu dễ gần, hay cười, luôn đối xử tốt với mọi người!
Triệu Thiên Vũ vừa được đỡ tới ghế sofa thì nằm dài lên đó, chẳng còn chút bận tâm đến xung quanh cho tới lúc Triệu Thiên Minh nhíu mày gọi:
" Tiểu Vũ, em đi đâu tối như vậy mới chịu về còn say khướt như vậy hả? "
Triệu Thiên Vũ trong cơn say nửa mê nửa tỉnh nghe được chất giọng Triệu Thiên Minh thì lên tiếng nhưng vẫn không chịu mở mắt ra nhìn anh hay có chút động thái nào cho thấy hắn sẽ ngồi dậy.
" Anh hai, em lớn rồi. Đừng có một tí là Tiểu Vũ này, Tiểu Vũ nọ nữa. Nghe sến chết được "
Triệu Thiên Vũ nói trong bộ dạng say làm Triệu Thiên Minh phải bật cười. Bình thường Triệu Thiên Vũ đối với người ngoài lạnh lùng bao nhiêu thì đối với anh trai lại như đứa trẻ con. Trong bộ dạng này của hắn lại càng giống một đứa con nít khiến anh bật cười. Ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ có chút mệt mỏi nhưng gặp Triệu Thiên Vũ rồi anh lại cảm thấy có gì đó rất thoải mái.
" Tiểu Vũ! Anh cứ thích gọi em là Tiểu Vũ đấy. Lần này anh về sẽ tiếp quản tập đoàn của gia đình ở đây, em cũng đừng ăn chơi lêu lổng nữa, tập trung vào học sau đó vào trường Trang Kính cho anh. Một mình anh không thể quan lí hết cái cơ ngơi này của Triệu Thị đâu. Bao nhiêu năm qua em đã chơi như vậy là đủ rồi " - Triệu Thiên Minh thao thao bất tuyệt nói.
Cơn say khiến đầu óc Triệu Thiên Vũ mông mị lại còn phải nghe Triệu Thiên Minh lải nhải khiến hắn thực sự rất đau đầu. Triệu Thiên Vũ bật dậy loạng choạng bước tới ôm lấy cổ Triệu Thiên Minh vỗ vỗ vào lưng anh rồi nói:
" Anh hai, em cũng rất nhớ anh. Chúc anh ngủ ngon "
Sau đó loạng choạng bước đi về phía cầu thang vịn lấy thành gỗ lắc mạnh đầu. Không được, hắn không bước nổi nữa. Triệu Thiên Vũ lại tiếp tục bước đi loạng choạng tìm đến thang máy.
Triệu Thiên Minh nãy giờ vẫn nhìn theo hành động của hắn mà nhíu mày lại, rồi lớn tiếng nói cho Triệu Thiên Vũ nghe:
" Lần này về nước anh còn muốn tìm Diệp Bối Bối nữa "
Triệu Thiên Vũ nghe thấy cái tên Diệp Bối Bối đó thì cơn đau đầu dữ dội kéo đến. Hắn ôm lấy đầu khụy xuống dưới nền nhà lạnh lẽo.
* Tinh *
Vừa lúc cầu thang máy đã mở rộng ra. Triệu Thiên Vũ chỉ biết ôm lấy đầu hét lên.
Đám người làm trong nhà đã lao nhao cả lên chạy tới:
" Thiếu gia, thiếu gia "
Triệu Thiên Minh sắc mặt trở nên khó coi tiến về phía Triệu Thiên Vũ, đỡ lấy vai hắn để hắn dựa hẳn vào người anh, Triệu Thiên Minh ngước đầu lên nhìn đám người hầu gắt lên:
" Mau gọi bác sĩ "
Nói xong, một người làm vội chạy đi gọi điện còn Triệu Thiên Minh đưa một tay Triệu Thiên Vũ qua vai anh rồi đỡ hắn đứng dậy đi vào bên trong thang máy.
Cơn đau đầu vẫn kéo dài, Triệu Thiên Vũ một tay đưa lên đánh mạnh vào đầu.
" Tiểu Vũ " - Triệu Thiên Minh nhíu mày lên tiếng rồi giữ lấy tay hắn sau đó đưa hắn về phòng, đỡ hắn nằm ngay ngắn xuống. Triệu Thiên Vũ vẫn ôm lấy đầu la hét, lăn lộn trên giường. Gân cổ hắn đã nổi hết cả lên, gương mặt đã đỏ lừ, khiến người khác nhìn vào cũng phải run sợ.
Triệu Thiên Minh nhìn thấy cũng đã xót ruột nhìn xuống cửa sổ xem bác sĩ đã tới chưa rồi lại quay vào nhìn Triệu Thiên Vũ lo lắng.
Phải đến khi bác sĩ tới tiêm cho hắn phát thuốc giảm đau hắn mới nằm yên được. Hắn dần chìm vào giấc ngủ vì trong phát tiêm ấy có cả thuốc mê.
Đợi đến khi bác sĩ đã khám xong cho Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Minh mới bước tới lên tiếng:
" Bác sĩ Trần, Tiểu Vũ làm sao? "
" Tổng giám đốc Diệp, xin anh yên tâm. Thiếu gia có thể đã uống quá nhiều rượu nên căn bệnh cũ tái phát. Nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không sao " - Bác sĩ Trần quay lại nhìn Triệu Thiên Minh lên tiếng
" Không thể điều trị dứt khoát được hay sao? Thỉnh thoảng Tiểu Vũ vẫn bị những cơn đau đầu ấy " - Triệu Thiên Minh nhíu mày có chút khó chịu. Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của Triệu Thiên Vũ, là người điều trị cho hắn!
" Đấy là di chứng sau ca phẫu thuật. Chúng ta chỉ có thể kiềm chế nó,bây giờ vẫn chưa thể nói trước được điều gì, có thể sau này những triệu chứng này sẽ biến mất hoặc không. Vẫn là không nên để thiếu gia kích động " - Bác sĩ Trần trầm ngâm nói.
" Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Ông về cẩn thận " - Triệu Thiên Minh tiễn bác sĩ Trần một đoạn.
" Không còn việc gì nữa, tôi về trước " - Bác sĩ Trần nói rồi quay người bước ra bên ngoài.
Triệu Thiên Minh quay người vào trong nhìn qua gương mặt hắn một lượt, thở dài lên tiếng:
" Tiểu Vũ, em còn nhớ Diệp Bối Bối hay là không? "
Sau đó Triệu Thiên Minh tiến ra bên ngoài, đưa tay kéo nhẹ cửa lại rồi đi về phòng.
/69
|