Sau khi gặp Hoàng Minh, Tiểu Hoa không thể ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của anh ta. Đối với 1 cô gái như cô, Lý Cảnh quả là 1 hoàng tử trong mơ. Cô đã thích anh ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nhưng người anh ấy thích không phải là cô. Không phải nếu là tình yêu thực sự thì hai người sẽ là định mệnh của nhau sao? Tại sao phải nhờ người khác giúp?
“Đáng ghét, khó nghĩ quá!”
“Em làm gì vậy?”
A Lợi đứng sau lưng cô, gương mặt không giấu sự khó hiểu. Sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp trên tay cô.
“Đây là danh thiếp của tên khách ban sáng?” – A Lợi hỏi.
Tiểu Hoa gật đầu.
“À, có chuyện gì sao?”
Không. - Tiểu Hoa lắc đầu – không liên quan gì đến anh. - cô gắt lên.
A Lợi lấy tay gãi gãi đầu và cười gượng với cô.
À, đúng rồi. Không liên quan đến anh. Thôi anh đi ngủ trước đây.
Tiểu Hoa nhìn người anh nuôi này quay người bỏ đi, lòng có chút hối hận. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nói giọng điệu như thế. Nhìn nụ cười miễn cưỡng ban nãy của người này, lòng cô càng khó chịu hơn. Cô đưa tay nắm lấy vạt áo A Lợi.
Anh ấy đến nói sẽ giúp tác hợp em và anh Cảnh. - Tiểu Hoa xấu hổ nói.
Em đồng ý sao ? - A Lợi quay lại nhìn cô, giọng khô khốc.
Tiểu Hoa đỏ mặt lắc đầu lia lịa.
Chưa.
Chưa sao ? - giọng A Lợi lạc đi – “Em thực sự thích tên Lý Cảnh đó?”. Cậu thật không muốn hỏi câu này nhưng không hiểu tại sao lại không kiềm chế được.
Em không biết nữa. - Tiểu Hoa cúi gầm mặt xấu hổ nói, sau đó cô quay lên đưa ánh mặt cầu khẩn lên nhìn A Lợi – Anh giúp em quyết định đi, em không biết phải làm sao cả. Trước nay mọi chuyện anh đều giúp em mà đúng không ? . Đúng, trước nay mọi chuyện khó nghĩ, A Lợi luôn giúp cô giải quyết. Mỗi khi cô gặp nạn đều là người anh này chạy tới giúp cô đầu tiên.
A Lợi nở nụ cười gượng gạo nhìn Tiểu Hoa. Cậu chưa bao giờ đau đến như thế. Tại sao cô bé ngốc này lại nhờ cậu quyết định 1 thứ như thế này chứ ?
Nếu em không cho con bé biết tình cảm của mình thì mãi mãi chỉ được xem là người anh trai tốt mà thôi. Không bao giờ đi qua ranh giới đó được.
Không hiểu tại sao A Lợi lại kéo Tiểu Hoa về phía mình và đưa môi mình chạm vào môi cô và nhanh chóng đẩy ra, lấy tay che gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.
Xin lỗi, anh không thể giúp em được.
Tiểu Hoa ngơ ngác trước hành động bất thình lình của A Lợi và bất động nhìn cậu bỏ chạy.
…
A Lợi chạy ngay vào phòng, đóng sập cửa và ngồi sập xuống ngay cánh cửa, lấy một tay ôm gương mặt xấu hổ của mình lại.
Chết tiệt, cuối cùng mình làm cái gì vậy trời ? - cậu bẩm bẩm.
Sau khi em bày tỏ tình cảm cùng con bé cứ để như thế và đóng phim lạnh với nó. Quan tâm nó với mối quan hệ 1 người anh không hơn không kém và cứ cư xử bình thường. Thấy nó bị gì cũng phải cố gượng mà lạnh lùng.
Lời nói Thùy Vân cứ vang vảng bên tai cậu. Nhưng nếu 1 tình yêu thực sự không phải nên thuận theo số phận hay sao ? Một tình yêu có tính toán có phải là tình yêu không ?
A Lợi mở cặp xách ra, lấy 3 bản kế hoạch của Thùy Vân ra và xé nát. Sau đó, cậu lấy điện thoại lên và nhắn tin cho quân sư của mình.
Xin lỗi, đến cuối cùng tôi vẫn không thể làm theo bản kế hoạch của chị được. Mà mấy bước đầu là tự nhiên tôi làm thế chứ không phải ăn cắp ý tưởng của chị đâu. Còn làm người mẫu thì tôi vẫn làm, không thất hứa đâu.
…
Hoàng Minh ngồi ở phòng trực nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản kế hoạch giúp Tiểu Hoa phá hoại kế hoạch của Thùy Vân có chút vấn đề mà chưa nghĩ ra là ở đâu.
Hình như mình tính thiếu cái gì đó !
Anh ngậm cây bút trên môi, khoanh tay nhíu mày suy nghĩ. Hình ảnh người bạn thân của anh – Lý Cảnh xuất hiện. Đột nhiên anh có sự cảm không lành, Hoàng Minh nhanh tay chộp lấy cái điện thoại trên bàn.
…
“Nếu anh nghĩ có thể dùng hành động cool-boy này để cua gái thì tôi nói thật nhé. Đó là suy nghĩ ngu nhất tôi từng nghe.” – Thùy Vân châm chọc. Sau khi ngủ 1 giấc thì đầu óc cô đã bắt đầu hoạt động lại. Giờ hoàn toàn có đủ khả năng chiến đấu được rồi.
“Tôi không nghĩ sâu xa đến thế đâu.” – Lý Cảnh lên tiếng – “em chỉ cần đi cùng tôi, đừng suy nghĩ hay lo lắng bất kỳ thứ gì.”
“Ồ, anh bắt cóc tôi, nhét tôi vào cái xe này từ nửa đêm qua và nói “em đừng lo lắng bất cứ gì”. Please, mấy tên giết người hàng loạt trước khi ra tay cũng hay nói cùng nạn nhân “it’s ok. Don’t worry” đấy!”
“Sáng nay, tôi có ghé bên đường mua chút đồ ăn. Nếu em đói thì cứ ăn đi. Chắc khoảng tối nay chúng ta tới nơi.” – Lý Cảnh không quan tâm những lời mỉa mai của Thùy Vân.
“Này, chúng ta đang đi đâu thế?” – Thùy Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là 1 khung cảnh của 1 đồng quê thuần Việt. Thật thanh bình…
“Tại sao em chưa từng yêu cầu tôi thả em ra?” – Lý Cảnh lên tiếng.
Thùy Vân im lặng. Cô cảm thấy người đàn ông này thật nực cười. Chả lẽ một tên bắt sát nhân sẽ không giết nạn nhân khi họ cầu xin sao? Đừng có đùa.
“Em chưa bao giờ lên tiếng đòi hỏi sự giúp đỡ. Khi dính vào bà Lam, em cũng tìm cách trao đổi để có được sự giúp đỡ của tôi mà không trực tiếp hỏi bao giờ. Khi em muốn lợi dụng tôi để khiêu khích cậu bé A Lợi tại sao em không trực tiếp nhờ tôi mà lại đi 1 đường vòng như thế? Ngay cả khi em bị bắt lên đây, em cũng chưa bao giờ cầu xin tôi thả em ra. Nếu em không nói thì làm sao biết người khác không giúp?”
“Nhảm nhí!”. Cô trước nay không bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nếu con người không tự biết đứng lên thì không có tư cách tồn tại.
“Ngay cả sự tin tưởng giữa con người với nhau em cũng không có…” – Lý Cảnh nói tiếp.
“Anh đừng có giở giọng như hiểu tôi lắm.” – Thùy Vân gắt lên.
“Kiều My từng nói trước nay em chưa bao giờ tâm sự chuyện gì cùng cô ấy, ngay cả chuyện gia đình cũng như thế. Tại sao ban nãy em không nhờ Lý Thanh nói chuyện cùng chị em mà phải giấu mọi thứ, ngay cả chị gái mà em...”
“Anh im đi.” – Thùy Vân cố nén mọi nộ khí. Con người khi kích động sẽ dễ bị đánh bại nhất.
“Tôi không muốn em trở thành 1 con người như thế này nữa.”
Thùy Vân nở nụ cười mà cô từng dùng để đối phó với gia đình mình.
“Tôi nghĩ anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”
Lý Cảnh liếc nhìn nụ cười của cô, lòng không khỏi đau xót. Tại sao ngay cả khi bị dồn đến đường cùng, thứ duy nhất là chống đối mà cô gái này cũng không có. Tại sao lại nở 1 nụ cười méo mó như thế này? Anh chợt nhớ cách mà người Thái Lan dùng để trói buộc voi, họ dùng 1 sợi dây thừng để buộc con voi khi nó còn bé. Con voi dần thích nghi, cứ mang tư tưởng bản thân không thể thoát và an phận sống cùng sợi dây nhỏ bé ấy suốt cả đời. Không phải cô gái này cũng như thế sao?
“Mọi chuyện em tự hiểu.” – Anh lạnh lùng nói.
“Nếu…tôi xin anh chở tôi về nhà ngay bây giờ, anh sẽ làm chứ?” – Thùy Vân ngập ngừng.
“Nếu em chịu lên tiếng.” – Lý Cảnh đáp không do dự.
Thùy Vân cười nhạt – “Anh đánh giá bản thân quá cao rồi.”
“Tôi còn thời gian 7 ngày để thay đổi em mà.” – Lý Cảnh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
“Đáng ghét, khó nghĩ quá!”
“Em làm gì vậy?”
A Lợi đứng sau lưng cô, gương mặt không giấu sự khó hiểu. Sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp trên tay cô.
“Đây là danh thiếp của tên khách ban sáng?” – A Lợi hỏi.
Tiểu Hoa gật đầu.
“À, có chuyện gì sao?”
Không. - Tiểu Hoa lắc đầu – không liên quan gì đến anh. - cô gắt lên.
A Lợi lấy tay gãi gãi đầu và cười gượng với cô.
À, đúng rồi. Không liên quan đến anh. Thôi anh đi ngủ trước đây.
Tiểu Hoa nhìn người anh nuôi này quay người bỏ đi, lòng có chút hối hận. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nói giọng điệu như thế. Nhìn nụ cười miễn cưỡng ban nãy của người này, lòng cô càng khó chịu hơn. Cô đưa tay nắm lấy vạt áo A Lợi.
Anh ấy đến nói sẽ giúp tác hợp em và anh Cảnh. - Tiểu Hoa xấu hổ nói.
Em đồng ý sao ? - A Lợi quay lại nhìn cô, giọng khô khốc.
Tiểu Hoa đỏ mặt lắc đầu lia lịa.
Chưa.
Chưa sao ? - giọng A Lợi lạc đi – “Em thực sự thích tên Lý Cảnh đó?”. Cậu thật không muốn hỏi câu này nhưng không hiểu tại sao lại không kiềm chế được.
Em không biết nữa. - Tiểu Hoa cúi gầm mặt xấu hổ nói, sau đó cô quay lên đưa ánh mặt cầu khẩn lên nhìn A Lợi – Anh giúp em quyết định đi, em không biết phải làm sao cả. Trước nay mọi chuyện anh đều giúp em mà đúng không ? . Đúng, trước nay mọi chuyện khó nghĩ, A Lợi luôn giúp cô giải quyết. Mỗi khi cô gặp nạn đều là người anh này chạy tới giúp cô đầu tiên.
A Lợi nở nụ cười gượng gạo nhìn Tiểu Hoa. Cậu chưa bao giờ đau đến như thế. Tại sao cô bé ngốc này lại nhờ cậu quyết định 1 thứ như thế này chứ ?
Nếu em không cho con bé biết tình cảm của mình thì mãi mãi chỉ được xem là người anh trai tốt mà thôi. Không bao giờ đi qua ranh giới đó được.
Không hiểu tại sao A Lợi lại kéo Tiểu Hoa về phía mình và đưa môi mình chạm vào môi cô và nhanh chóng đẩy ra, lấy tay che gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.
Xin lỗi, anh không thể giúp em được.
Tiểu Hoa ngơ ngác trước hành động bất thình lình của A Lợi và bất động nhìn cậu bỏ chạy.
…
A Lợi chạy ngay vào phòng, đóng sập cửa và ngồi sập xuống ngay cánh cửa, lấy một tay ôm gương mặt xấu hổ của mình lại.
Chết tiệt, cuối cùng mình làm cái gì vậy trời ? - cậu bẩm bẩm.
Sau khi em bày tỏ tình cảm cùng con bé cứ để như thế và đóng phim lạnh với nó. Quan tâm nó với mối quan hệ 1 người anh không hơn không kém và cứ cư xử bình thường. Thấy nó bị gì cũng phải cố gượng mà lạnh lùng.
Lời nói Thùy Vân cứ vang vảng bên tai cậu. Nhưng nếu 1 tình yêu thực sự không phải nên thuận theo số phận hay sao ? Một tình yêu có tính toán có phải là tình yêu không ?
A Lợi mở cặp xách ra, lấy 3 bản kế hoạch của Thùy Vân ra và xé nát. Sau đó, cậu lấy điện thoại lên và nhắn tin cho quân sư của mình.
Xin lỗi, đến cuối cùng tôi vẫn không thể làm theo bản kế hoạch của chị được. Mà mấy bước đầu là tự nhiên tôi làm thế chứ không phải ăn cắp ý tưởng của chị đâu. Còn làm người mẫu thì tôi vẫn làm, không thất hứa đâu.
…
Hoàng Minh ngồi ở phòng trực nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bản kế hoạch giúp Tiểu Hoa phá hoại kế hoạch của Thùy Vân có chút vấn đề mà chưa nghĩ ra là ở đâu.
Hình như mình tính thiếu cái gì đó !
Anh ngậm cây bút trên môi, khoanh tay nhíu mày suy nghĩ. Hình ảnh người bạn thân của anh – Lý Cảnh xuất hiện. Đột nhiên anh có sự cảm không lành, Hoàng Minh nhanh tay chộp lấy cái điện thoại trên bàn.
…
“Nếu anh nghĩ có thể dùng hành động cool-boy này để cua gái thì tôi nói thật nhé. Đó là suy nghĩ ngu nhất tôi từng nghe.” – Thùy Vân châm chọc. Sau khi ngủ 1 giấc thì đầu óc cô đã bắt đầu hoạt động lại. Giờ hoàn toàn có đủ khả năng chiến đấu được rồi.
“Tôi không nghĩ sâu xa đến thế đâu.” – Lý Cảnh lên tiếng – “em chỉ cần đi cùng tôi, đừng suy nghĩ hay lo lắng bất kỳ thứ gì.”
“Ồ, anh bắt cóc tôi, nhét tôi vào cái xe này từ nửa đêm qua và nói “em đừng lo lắng bất cứ gì”. Please, mấy tên giết người hàng loạt trước khi ra tay cũng hay nói cùng nạn nhân “it’s ok. Don’t worry” đấy!”
“Sáng nay, tôi có ghé bên đường mua chút đồ ăn. Nếu em đói thì cứ ăn đi. Chắc khoảng tối nay chúng ta tới nơi.” – Lý Cảnh không quan tâm những lời mỉa mai của Thùy Vân.
“Này, chúng ta đang đi đâu thế?” – Thùy Vân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là 1 khung cảnh của 1 đồng quê thuần Việt. Thật thanh bình…
“Tại sao em chưa từng yêu cầu tôi thả em ra?” – Lý Cảnh lên tiếng.
Thùy Vân im lặng. Cô cảm thấy người đàn ông này thật nực cười. Chả lẽ một tên bắt sát nhân sẽ không giết nạn nhân khi họ cầu xin sao? Đừng có đùa.
“Em chưa bao giờ lên tiếng đòi hỏi sự giúp đỡ. Khi dính vào bà Lam, em cũng tìm cách trao đổi để có được sự giúp đỡ của tôi mà không trực tiếp hỏi bao giờ. Khi em muốn lợi dụng tôi để khiêu khích cậu bé A Lợi tại sao em không trực tiếp nhờ tôi mà lại đi 1 đường vòng như thế? Ngay cả khi em bị bắt lên đây, em cũng chưa bao giờ cầu xin tôi thả em ra. Nếu em không nói thì làm sao biết người khác không giúp?”
“Nhảm nhí!”. Cô trước nay không bao giờ cầu xin sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nếu con người không tự biết đứng lên thì không có tư cách tồn tại.
“Ngay cả sự tin tưởng giữa con người với nhau em cũng không có…” – Lý Cảnh nói tiếp.
“Anh đừng có giở giọng như hiểu tôi lắm.” – Thùy Vân gắt lên.
“Kiều My từng nói trước nay em chưa bao giờ tâm sự chuyện gì cùng cô ấy, ngay cả chuyện gia đình cũng như thế. Tại sao ban nãy em không nhờ Lý Thanh nói chuyện cùng chị em mà phải giấu mọi thứ, ngay cả chị gái mà em...”
“Anh im đi.” – Thùy Vân cố nén mọi nộ khí. Con người khi kích động sẽ dễ bị đánh bại nhất.
“Tôi không muốn em trở thành 1 con người như thế này nữa.”
Thùy Vân nở nụ cười mà cô từng dùng để đối phó với gia đình mình.
“Tôi nghĩ anh xem phim truyền hình nhiều quá rồi.”
Lý Cảnh liếc nhìn nụ cười của cô, lòng không khỏi đau xót. Tại sao ngay cả khi bị dồn đến đường cùng, thứ duy nhất là chống đối mà cô gái này cũng không có. Tại sao lại nở 1 nụ cười méo mó như thế này? Anh chợt nhớ cách mà người Thái Lan dùng để trói buộc voi, họ dùng 1 sợi dây thừng để buộc con voi khi nó còn bé. Con voi dần thích nghi, cứ mang tư tưởng bản thân không thể thoát và an phận sống cùng sợi dây nhỏ bé ấy suốt cả đời. Không phải cô gái này cũng như thế sao?
“Mọi chuyện em tự hiểu.” – Anh lạnh lùng nói.
“Nếu…tôi xin anh chở tôi về nhà ngay bây giờ, anh sẽ làm chứ?” – Thùy Vân ngập ngừng.
“Nếu em chịu lên tiếng.” – Lý Cảnh đáp không do dự.
Thùy Vân cười nhạt – “Anh đánh giá bản thân quá cao rồi.”
“Tôi còn thời gian 7 ngày để thay đổi em mà.” – Lý Cảnh đưa ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
/85
|