Lý Cảnh nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh lòng có chút tán thưởng Thùy Hân. Cô có thể biến một ông chú chính hiệu thành một người có chút tư chất thục nữ. Hôm nay Thùy Vân mặc 1 chiếc áo màu xanh biển nhạt sát nách có cổ dạng Tôn Trung Sơn phối cùng 1 chiếc váy qua gối màu trắng kết hợp mái tóc được thắt bím đơn giản. Tuy nhiên, nhìn cô ăn mặc kiểu này anh cứ có cảm giác mình là anh trai đang hộ tống em gái đi dự tiệc chứ không phải tình nhân.
“Hây…” – Thùy Vân thấy ánh mắt Lý Cảnh liếc nhìn mình thì lên tiếng – “Tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng tôi có kế sách của tôi. Nhất định không làm mất mặt anh đâu. Đừng lo.”
Lý Cảnh im lặng lái xe đi tiếp.
“Hôm nay đi bảo đảm mấy cô mấy chị nhà giàu, người mà ngày nào cũng đi spa chăm sóc sắc đẹp sẽ diện hết cỡ. Bên cạnh đó mấy anh mấy chú khoái khoe thân thế thể nào cũng mời mấy em nghệ sĩ đi cùng lấy le. Tôi kiểu nào cũng thua đứt đuôi con mẹ nó rồi thôi thì không đẹp thì phải độc.”
Anh lên tiếng - “Không được nói tục khi đến đó.”
“Thưa boss, em hiểu” – Thùy Vân liếc nhìn cái hộp đồ nghề cô chuẩn bị rồi mỉm cười ranh ma – “Bên cạnh đó, tôi chỉ là cái nền cho món quà này thôi.”
Lý Cảnh thấy cái hộp cô gái này chuẩn bị sáng giờ có chút thắc mắc.
“Đó là gì?”
“Vũ khí bí mật.” – cô mỉm cười - “Át chủ bài của tôi”. Sau đó cô lấy trong túi một tờ hóa đơn ra để lên xe nói – “Đây, tôi mua đồ có xuất hóa đơn đàng hoàng nha. À mà dạo này tôi đang thất nghiệp nên khi đi ăn cùng chị Hân tôi có cà thẻ không ít mà anh giàu có mấy thứ nhỏ nhặt này không để tâm đâu ha. Coi như tiền anh đầu tư thuê tôi làm đóng phim đi.”
“Tùy cô” – anh đáp. Thùy Vân thật sư không biết là thời gian anh từng dành cho cô quy ra tiền mặt còn có giá trị gấp bao nhiêu lần ba cái thẻ đó cộng lại sao? Đúng là cô ta thông minh ở mức độ nào đó nhưng cũng khá đần ở một số thứ khác.
“À mà này…” – Thùy Vân đưa mặt sát mặt Lý Cảnh nhìn chằm chằm anh nói – Chút làm ơn bỏ cái mặt Sasuke này giùm tôi cái đi. Anh mà mang cái mặt đó nhìn tôi thì không nói ông ngoại anh không bị lừa mà tôi còn thấy khó tin đó chứ. Chút đóng phim dạt dào tình cảm chút đi… Mặt trái của yêu là hận nên chút anh lật lại cái mặt yêu đi nha. Tối về lật lại mặt hận sau, ok?”
“Tôi tự biết tính toán. Chút đi đừng nói nhảm” – Lý Cảnh ra lệnh. Có một thời gian anh cứ hy vọng cô cứ nói linh tinh, như thế chứng minh cô mở lòng mình với anh nhưng giờ khi anh muốn hận cô, từ bỏ hoàn toàn tình cảm thì tại sao cô cứ nói nhảm thế này. Người không biết điều không phải là anh mà là Thùy Vân.
…
Đưa mắt nhìn toàn diện buổi tiệc, đúng như Thùy Vân dự đoán ở 1 buổi tiệc thượng lưu. Đi chúc thọ là cái cớ, đa phần là tập hợp dạng người đi mở rộng để làm ăn hoặc lấy le. Dạng thứ nhất đa phần các ông cứ đi tới mấy người có thế lực cười hì hì hà hà nói đủ thứ từ kinh tế, chính trị, phong cách sống… sau cùng là giơ cái danh thiếp ra nói tôi đang đầu tư XYZ, đang mở công ty ABC… Dạng thứ hai đa phần các cô các chị mở cuộc họp “thuốc nổ thần công” không khoe túi Hermes, trang phục Dior, kim cương mấy chục ca-ra 1 cách “ẩn ý” bằng cách để lộ cho mọi người thấy thì khoe tới ông xã cùng con cái. Đủ thứ nghề được đưa ra, doanh nhân, bác sĩ, luật sư, cảnh sát,… có bà còn lôi tình báo ra luôn thật là bá đạo; chỉ thiếu có nghề khủng bố. Chả biết bao nhiêu phần trăm người ở đây là khủng bố thật như gia đình nhà họ Lý đây, chắc không ít đâu. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Thùy Vân đang khoác tay Lý Cảnh thầm thì hỏi.
“Đại lão gia của chúng ta đâu?”
“Giờ ông tôi chưa ra. Chút mới xuất hiện.”
“Đúng là đại boss mà.” – cô gật gù.
“Đừng có nói nhảm.”
Thùy Vân đáp tỉnh bơ - “Dạ thưa anh yêu.”
“Giờ chúng ta đi vào thăm ông tôi trước. Cẩn thận cái miệng.”
“Dạ.”
Cô khoác tay đi theo Lý Cảnh lên lầu, cứ đi một đoạn là người làm chào cậu chủ. Đúng là làm ăn phi pháp dư tiền không cần tiết kiệm cứ thế thuê người làm thả ga mà cái nhà to tổ chảng giữa quận 3 trung tâm thành phố này mới nhìn là biết không phải hàng chân chính mà có rồi. Nếu thế, người này có thế lực không hề ít có khi còn có liên hệ mật thiết tới chính quyền. Thế thì tại sao tên Hoàng Trí lại được lệnh thâm nhập làm nội gián tìm tội chứng bọn người nhà họ Lý này chứ? Sao hack não quá đi, giờ là éo hiểu rồi đó.
“Sắp tới rồi. Ở căn phòng đằng kia” – Lý Cảnh lên tiếng.
Thùy Vân bất chợt đứng lại, tự dưng cô nghĩ đến ông già này nếu hắc bạch đạo đều có thế lực thì thấy hơi sợ. Cô nhớ lời chị Hân kể lại theo lời Lý Thanh, ông ta dù ban đầu mở 1 tập đoàn tài chính Thiên Lai là chân chính nhưng lại quan hệ không hề nhỏ với thế giới ngầm. Đúng là người không tầm thường. Liệu kế hoạch của cô có sơ suất?
Thấy thái độ Thùy Vân hơi lạ, Lý Cảnh quay lại hỏi.
“Chuyện gì?”
“Tự nhiên tôi thấy hơi sợ.”
Anh nắm lấy tay cô dịu dàng nói – “Không sao đâu, tôi luôn ở bên cạnh cô mà.”
Thùy Vân thấy thái độ dịu dàng của Lý Cảnh thì bình tĩnh hơn, cô quay lên mỉm cười nói.
“Anh cho tôi chút thời gian chuẩn bị khí thế đấu với ông anh đi. Bắt đầu vào hiệp một không thể thua khí thế được.”
“Ừ” – anh nắm chặt tay cô hơn. Lý Cảnh chưa bao giờ nghĩ sẽ kéo cô vào chuyện này mà định 1 mình giải quyết nhưng không ngờ lại thành ra cơ sự hôm nay – “Bốn chữ “bình an vô sự” đó tôi không hừa suông đâu.”
“Cảm ơn anh” – cô nhắm mắt lại trấn tĩnh lại nắm chặt tay anh rồi nói – “Chiến thôi.”
Vừa bước vào phòng, Thùy Vân đã thấy 1 ông già uy nghiêm có khí thế thật khiến người ta cảm thấy khó chịu hoàn toàn trái ngược cảm giác thư thái khi ông Bàng xuất hiện. Hèn chi tên Lý Thanh không ưa ông già này. Ông ta nở nụ cười làm người ta lạnh người với cô và Lý Cảnh, nụ cười này đúng hơn mang khí thế của kẻ bề trên nhìn 2 con tốt của mình.
“Tới rồi sao? Đây phải chăng làm cháu dâu quý của ông.”
Lý Cảnh mỉm cười đáp lại – “Dạ, đây là Thùy Vân vợ sắp cưới của con.”
Cô mỉm cười chào hỏi – “Chào ông, con là Thùy Vân”. Cô không hiểu tại sao khi ở bên Lý Cảnh thấy người này nắm chặt tay mình thì không còn sợ như ban đầu. Đây gọi là tình đồng minh hay nói cách khác là tình bạn của mấy người đàn ông Shounen Jump hay nhắc đây sao?
“Chả trách cháu ta mê cháu đến bỏ cả làm đi chơi không thèm quan tâm đến ông ngoại này đây mà.” – ông Phạm mỉm cười nói – “Dành cả đời xây dựng tập đoàn Thiên Lai mà lớp trẻ lại thế đấy…”
Đúng là miệng bồ tát, bụng đầy dao găm. Đây là thị uy với mình đây mà, chửi xéo kết hợp nói lại chuyện cũ và ngầm nhắc nhở lời đề nghị kia cùng mình. Ông già này khốn nạn thật, có chửi thì chửi thẳng đi. Phong cách thượng lưu là chửi xéo sao?
“Không liên quan cô ấy đâu. Mọi thứ đều là do con cả…” – Lý Cảnh lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ đưa ông Phạm mỉm cười thân thiện nói – “Làm sao con quên được ông ngoại mình. Đây là món quà con nhờ 1 người bạn bên Anh mua về, hy vọn ông thích.”
Ông Phạm đưa tay cầm chiếc hộp mở ra mỉm cười – “Đúng là cháu trai ta còn nhớ ông mình thích sưu tập bút máy nhỉ? Cái này thuộc dòng Prova d'Autore chỉ sản xuất 4 cây đúng không?”
Anh mỉm cười đáp – “Ông quả là có mắt nhìn hàng. Con phải nhờ bạn bè săn lắm mới có.”
“Mai mốt đừng có tốn kém như thế… Theo ta nhớ thì hình như giá 1 cây thuộc dòng PdA này có giá không dưới 70.000 USD… Có gì để tiền đi đầu tư có ích hơn.”
Thùy Vân mở to mắt nhìn cây bút máy 70.000 USD, chỉ là 1 cây bút có mấy con Rồng ngoằn ngoèo thôi mà. Đúng là thằng cha Lý Cảnh này là con nhà phạm pháp không tiếc tiền, chi có 1 buổi tiệc mà nặng kinh nói là làm ăn chân chính ai tin chứ.
“Để làm ông vui thì cái giá này quá nhỏ” – Lý Cảnh mỉm cười đáp.
Khốn thật, thà là 2 ông cháu lấy sung chĩa nhau còn hơn cái không khí miệng bồ tát này. Bởi mới nói, làm người bình thường có cái sướng của người bình thường. Thôi tới lượt mình, im hoài thì hơi kỳ.
Thùy Vân lên tiếng – “Con cũng có món quà cho ông mà giờ thì chưa lấy ra được. Chúng ta nên đợi buổi tiệc bắt đầu nhỉ?”. Không thể thua khí thế từ hiệp một được.
Ông Phạm đưa mắt nhìn cô cháu dâu tương lai mỉm cười – “Ta thật mong chờ đó.”
“Thôi, tụi con xuống dưới trước chào hỏi mọi người.” - Lý Cảnh lên tiếng – “Không phiền ông nữa.”
Ông mỉm cười đáp – “Ừ, chút ta xuống. Cứ để mọi người tự nhiên ở dưới, ta không muốn làm hỏng không khí.”
Sau đó Thùy Vân và Lý Cảnh chào ông đi khỏi phòng. Mới thoát khỏi đó, cô thở phào nhẹ nhõm, không khí khốn nạn quá.
“Đó là gì vậy?” – Lý Cảnh cầm tay cô nói.
“Hả?”
“Món quà đó”
Cô cười ranh ma – “Thiên cơ bất khả lộ mà tôi cho anh thấy nghệ thuật tặng quà không cần tốn nhiều tiền đây. Chỉ 200k Việt Nam đồng. Tặng như anh, tôi bán nội tạng còn chưa đủ tiền”. Mới tới cô nói người phục vụ bày binh bố trận rồi, lão không hài lòng cô đập đầu chết.
Lý Cảnh bật cười – “Giá của cô thấp có nhiêu đó thôi sao?”
Thùy Vân ngẩn người nhìn anh, nụ cười này gần đây cô không hề thấy, cô buột miệng – “Sasuke chịu cười rồi. Hèn chi Naruto bán mạng 1 cách siêu “gay” cũng phải lôi thằng bạn thân về chưa kể Sakura bị đầy ải 700 chap cũng nhất kiến chung tình.”
“Đã nói không nói nhảm mà.” – Lý Cảnh lên tiếng. Cô gái này đúng là chúa nói chuyện không ai hiểu nổi.
“Dạ, em quên thưa anh yêu.”
…
Thùy Hân theo Lý Thanh đến buổi tiệc. Đúng là mở rộng tầm mắt mà, toàn tai to mặt bự mà ngay cả ngôi sao theo mấy anh toàn là hạng A cả. Hoàn toàn khác mấy buổi tiệc ngày xưa theo Hoàng Nam.
“Chút cô sẽ gặp 1 người bạn cũ.” – Lý Thanh trong bộ Âu phục lên tiếng.
“Hả?” – Thùy Hân nhìn anh ngạc nhiên – “Ý anh là em gái tôi và Lý Cảnh?”
“Nhảm nhí, 2 đứa đó nói làm gì chứ?”
“À hay là Kiều My cùng bạn trai nó – Hoàng Minh ? . Thùy Hân từng gặp Kiều My mấy lần cùng bạn trai con bé, tên này nói độ kỳ quái chắc không thua gì em gái cô chỉ có cái hắn có phong thái hơn Thùy Vân thôi.
“Tụi nó là ai?” – Lý Thanh gắt lên. Giờ mà cô gái này còn chơi trò lấy khẩu cung, cứ đợi xem màn kịch anh sắp xếp đi – “Mà thôi cô im mà chờ đi.”
Thùy Hân im lặng, quan sát mọi thứ mới thấy tên Lý Thanh này khá được chú ý đặc biệt là phái nữ. Đúng là có 1 số tin tức chỉ người trong thế giới thượng lưu này biết mà bên ngoài cánh báo chí hay người thường không biết: Lý Thanh là con trai của Lý Nam Thành. Dù gia thế không bằng cậu em gia đình nội ngoại đều là quý tộc nhưng tính ra thua không bao nhiêu lại được ông cha cưng chiều nên kết giao chỉ lợi chứ không hại. Bên cạnh đó, Lý Cảnh có chủ rồi, nhà họ Lý chỉ còn cậu anh trai độc thân lại có bề ngoài không thua gì em mình nên thành mục tiêu số một của phụ nữ ở đây.
Nói là Lý Thanh không quen mấy người ở đây mà hình như người ta quen anh không ít nên chỉ 1 chốc lát anh bị mấy người đàn ông kéo đi để Thùy Hân ngồi 1 mình giữa buổi tiệc. Em gái cô thì đi cùng Lý Cảnh, người này cô hơi ngại gặp nên không làm phiền mà nhìn tên này có lẽ không muốn ai quấy rầy 2 người.
“Chào chị.” – một cô gái nhìn đoán chừng 22, 23 gì đó tới ngồi cạnh cô mỉm cười chào hỏi.
“Chào cô” – Thùy Hân mỉm cười lịch sự chào lại.
Cô gái không tắt nụ cười trên môi lên tiếng – “Cho hỏi chị là …”
“Tôi tên Thùy Hân, bạn của Lý Thanh.” – cô mỉm cười đáp. Ba cái thủ thuật moi tin của mấy bà mấy cô nhà giàu cô từng sử dụng không ít nên khá rành.
“Tôi là Phương Uyên, Chị Hân đây xứng đôi cùng anh Thanh quá!”
“Không, Lý Thanh không có người đi cùng nên mời tôi đi theo. Chúng tôi là đồng nghiệp” – Thùy Hân thành thực đáp. Đúng là cô gái này chỉ muốn xác định cô có quan hệ gì cùng tên kia thôi mà sao lại vòng vo quá.
Cô gái tỏ ra ngạc nhiên – “Ồ, thì ra chị là người của Thiên Lai sao?”
Thùy Hân cười nhạt –“Từng là nhân viên ở đó. Giờ tôi nghỉ việc rồi.”
“Ồ, thế sao? Tôi nghĩ chị có dự định khác rồi nhỉ?”
“Đúng thế.” – Thùy Hân hờ hững nói – “Còn cô Uyên hiện công tác ở đâu?”
Phương Uyên mỉm cười – “Tôi mới du học ngành quản trị khách sạn bên Thụy Sĩ mới về nước mà chưa quyết định đầu quân ở đâu, nhiều công ty mời quá thật là khó xử mà.”
“À, giọng điệu khoe của đây mà…” – Thùy Hân thầm nghĩ.
“Còn chị từng học ở nước nào thế?”
“Ở Việt Nam.” – cô thẳng thắn đáp.
“À, chắc là chị tốt nghiệp RMIT nhỉ ?
Không, kinh tế . Cô thi điểm cao ngất ngưởng không cần che giấu. Nếu trước đó cô tự tin nộp ngoại thương thì chắc chắn đậu. Sau đó nói tiếp – Nhà tôi làm gì đủ khả năng học mấy nơi đó chứ ? . Thật ra khi đó Thùy Hân được tặng học bổng 1 năm mà cô thấy học 1 năm mà năm sau không được thì chết nên từ chối, quyết định học trường công cho lành.
Phương Uyên nhăn mày lại nhìn Thùy Hân – Chị thuộc nhà nào ?
Cô bình thản đáp - Nhà tôi. Không phải con ông cháu cha như mấy người đâu.
Cô gái bên cạnh cô thay đổi 180 độ, cao giọng nói – Thì ra chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao ?
Thùy Hân cười nhạt. Đúng là con nít mà.
Chị gần 30 tuổi rồi còn chơi trò câu đại gia hả chị hai ? Nhìn lại mình đi, không có gia thế, không có kiến thức chỉ tốt nghiệp mấy trường quèn mà đòi leo cao sao ?
Thùy Hân mỉm cười đáp lại – Đi du học có 2 dạng. Một là chịu học chiếm 30% còn dạng 2 là đi lấy le thiên hạ 70%. Trường cô tên gì ? Top mấy thế giới hả ? Harvard, Yale, Oxford, Cambridge hay mấy trường thuộc Ivy ? Không thì đại học Toronto, Tokyo hay Hồng Kong top 30 cũng được”- cô mỉa mai – Nếu không thì không có quyền chửi xéo tôi. Ít nhất tôi có thi đại học trúng tuyển còn hơn mấy đứa chưa thi bỏ cuộc mà xách đít đi du học. Còn tuổi tác tôi thì cô xem đi, 30 tuổi còn được tên Lý Thanh mời còn cô em thì sao ? Đừng nói người ta mà nhìn lại mình đi. Muốn chơi chị thì em còn non và xanh lắm.
Phương Uyên mở to mắt nhìn Thùy Hân, không ngờ bà chị này mồm mép như thế làm cô không nói nên lời đành tức giận bỏ đi.
Muốn tranh luận cùng chị thì đi học thêm mấy khóa đi.
Phụt… - Lý Thanh sau lưng cô không nhịn được cười – Đúng là sư phụ tôi mà, chửi thì không ai bằng.
Đây là nghệ thuật nói chuyện. - cô mỉm cười đáp.
Lý Thanh nhìn lên sân khấu – Ông già đó xuất hiện rồi kìa
Thùy Hân nhìn lên ông Phạm, đúng là uy nghiêm thật và khiến người đối diện bị áp chế nặng nề. Hèn chi Lý Cảnh kia bị điều khiển 28 năm qua không dám phản công.
Ông Phạm cảm ơn mọi người đến dự tiệc rồi lui xuống, buổi tiệc này cốt chỉ để phô trương thanh thế chứ thực tế ông không hề quan tâm thọ thiếc gì cả. Khi đang chuẩn bị bước xuống thì ông bất ngờ nghe tiếng Thùy Vân nói qua micro.
Xin ông dừng bước. Cháu dâu tương lai của ông – Thùy Vân có món quà muốn tặng…
Ông nhìn xuống thì thấy Thùy Vân đang đứng cạnh 1 cái bàn có bày sẵn giấy, mực. Sau đó Thùy Vân gật đầu mỉm cười nhìn ông rồi cầm bút lên viết.
Đúng là có chút khí chất mà. - ông thầm nghĩ.
Thùy Vân tập trung viết không quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng mọi người nhìn mình. Đây là bước quan trọng không được phân tâm. Cô từng học hồi cấp 3, thời gian gần đây có qua Liêu trai cùng ở nhà tập nên chắc cũng tạm được dù không bằng lão nhân như ông Bàng. Viết xong cô đưa người nhân viên đem lên cho ông ngoại chồng hờ của mình giơ ra bàn dân thiên hạ 2 câu đối liễn.
Xuân thu kỷ độ độ xuân thu
Nhất gia hoan lạc khánh trường thọ.
Dịch là :
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu
Một nhà vui vẻ chúc trường thọ.
Ông Phạm nhìn câu đối liễn không giấu được nụ cười tự hào. Đúng là món quà có ý nghĩa. Con bé này không đến nỗi tệ. Hèn chi Lý Cảnh lại yêu đến thế. Nó đã trả lời cho lời đề nghị của ông rồi.
“Tốt lắm, món quà đúng là có thành ý. Ta rất thích.” - ông lớn tiếng khen.
“Dạ, chỉ cần ông thích là được.” – Thùy Vân mỉm cười đáp lại. Một câu đối vừa mang nghĩa chút Thọ vừa nói đến từ “một nhà” ý cho ông ta biết mọi người giờ là một nhà, cần hợp tác nhau mà sống. Bên cạnh đó cô đóng 1 màn đặc sắc làm nở mày nở mặt ông ta làm sao mà lão già chê được. Đôi khi không cần dùng tiền bạc để mua sự thành ý mà chủ yếu dùng cái đầu mà xài.
Lý Cảnh ngẩn người nhìn Thùy Vân, cô gái này đúng là quá mưu mẹo mà. Một món quà chỉ 200 ngàn đồng mà lại làm ông già đó thích đến thế. Mà đúng là bộ đồ cô mặc phối hợp khí thế khi viết thật thanh cao hơn người.
“Chết tiệt… mình không kiềm lại lòng được rồi” – anh rủa thầm - Sao em cứ làm tôi như thế này chứ?
Lý Thanh nhìn Thùy Vân cùng thái độ ông già nói nhỏ cùng Thùy Hân.
“Em gái cô đúng là mưu ma thật đó. Ăn mặc kiểu đó lại đóng kịch như thế ai mà chối từ được.
Thùy Hân mỉm cười – Chị gái nó là chuyên gia của sự tinh tế mà . Cô đã phải vắt óc suy nghĩ sao mà làm em gái cô nổi bật giữa hàng người đẹp ở đây mà lại tinh tế phù hợp màn kịch. Đúng là không bõ công mà.
“Hây…” – Thùy Vân thấy ánh mắt Lý Cảnh liếc nhìn mình thì lên tiếng – “Tôi biết anh đang nghĩ gì nhưng tôi có kế sách của tôi. Nhất định không làm mất mặt anh đâu. Đừng lo.”
Lý Cảnh im lặng lái xe đi tiếp.
“Hôm nay đi bảo đảm mấy cô mấy chị nhà giàu, người mà ngày nào cũng đi spa chăm sóc sắc đẹp sẽ diện hết cỡ. Bên cạnh đó mấy anh mấy chú khoái khoe thân thế thể nào cũng mời mấy em nghệ sĩ đi cùng lấy le. Tôi kiểu nào cũng thua đứt đuôi con mẹ nó rồi thôi thì không đẹp thì phải độc.”
Anh lên tiếng - “Không được nói tục khi đến đó.”
“Thưa boss, em hiểu” – Thùy Vân liếc nhìn cái hộp đồ nghề cô chuẩn bị rồi mỉm cười ranh ma – “Bên cạnh đó, tôi chỉ là cái nền cho món quà này thôi.”
Lý Cảnh thấy cái hộp cô gái này chuẩn bị sáng giờ có chút thắc mắc.
“Đó là gì?”
“Vũ khí bí mật.” – cô mỉm cười - “Át chủ bài của tôi”. Sau đó cô lấy trong túi một tờ hóa đơn ra để lên xe nói – “Đây, tôi mua đồ có xuất hóa đơn đàng hoàng nha. À mà dạo này tôi đang thất nghiệp nên khi đi ăn cùng chị Hân tôi có cà thẻ không ít mà anh giàu có mấy thứ nhỏ nhặt này không để tâm đâu ha. Coi như tiền anh đầu tư thuê tôi làm đóng phim đi.”
“Tùy cô” – anh đáp. Thùy Vân thật sư không biết là thời gian anh từng dành cho cô quy ra tiền mặt còn có giá trị gấp bao nhiêu lần ba cái thẻ đó cộng lại sao? Đúng là cô ta thông minh ở mức độ nào đó nhưng cũng khá đần ở một số thứ khác.
“À mà này…” – Thùy Vân đưa mặt sát mặt Lý Cảnh nhìn chằm chằm anh nói – Chút làm ơn bỏ cái mặt Sasuke này giùm tôi cái đi. Anh mà mang cái mặt đó nhìn tôi thì không nói ông ngoại anh không bị lừa mà tôi còn thấy khó tin đó chứ. Chút đóng phim dạt dào tình cảm chút đi… Mặt trái của yêu là hận nên chút anh lật lại cái mặt yêu đi nha. Tối về lật lại mặt hận sau, ok?”
“Tôi tự biết tính toán. Chút đi đừng nói nhảm” – Lý Cảnh ra lệnh. Có một thời gian anh cứ hy vọng cô cứ nói linh tinh, như thế chứng minh cô mở lòng mình với anh nhưng giờ khi anh muốn hận cô, từ bỏ hoàn toàn tình cảm thì tại sao cô cứ nói nhảm thế này. Người không biết điều không phải là anh mà là Thùy Vân.
…
Đưa mắt nhìn toàn diện buổi tiệc, đúng như Thùy Vân dự đoán ở 1 buổi tiệc thượng lưu. Đi chúc thọ là cái cớ, đa phần là tập hợp dạng người đi mở rộng để làm ăn hoặc lấy le. Dạng thứ nhất đa phần các ông cứ đi tới mấy người có thế lực cười hì hì hà hà nói đủ thứ từ kinh tế, chính trị, phong cách sống… sau cùng là giơ cái danh thiếp ra nói tôi đang đầu tư XYZ, đang mở công ty ABC… Dạng thứ hai đa phần các cô các chị mở cuộc họp “thuốc nổ thần công” không khoe túi Hermes, trang phục Dior, kim cương mấy chục ca-ra 1 cách “ẩn ý” bằng cách để lộ cho mọi người thấy thì khoe tới ông xã cùng con cái. Đủ thứ nghề được đưa ra, doanh nhân, bác sĩ, luật sư, cảnh sát,… có bà còn lôi tình báo ra luôn thật là bá đạo; chỉ thiếu có nghề khủng bố. Chả biết bao nhiêu phần trăm người ở đây là khủng bố thật như gia đình nhà họ Lý đây, chắc không ít đâu. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Thùy Vân đang khoác tay Lý Cảnh thầm thì hỏi.
“Đại lão gia của chúng ta đâu?”
“Giờ ông tôi chưa ra. Chút mới xuất hiện.”
“Đúng là đại boss mà.” – cô gật gù.
“Đừng có nói nhảm.”
Thùy Vân đáp tỉnh bơ - “Dạ thưa anh yêu.”
“Giờ chúng ta đi vào thăm ông tôi trước. Cẩn thận cái miệng.”
“Dạ.”
Cô khoác tay đi theo Lý Cảnh lên lầu, cứ đi một đoạn là người làm chào cậu chủ. Đúng là làm ăn phi pháp dư tiền không cần tiết kiệm cứ thế thuê người làm thả ga mà cái nhà to tổ chảng giữa quận 3 trung tâm thành phố này mới nhìn là biết không phải hàng chân chính mà có rồi. Nếu thế, người này có thế lực không hề ít có khi còn có liên hệ mật thiết tới chính quyền. Thế thì tại sao tên Hoàng Trí lại được lệnh thâm nhập làm nội gián tìm tội chứng bọn người nhà họ Lý này chứ? Sao hack não quá đi, giờ là éo hiểu rồi đó.
“Sắp tới rồi. Ở căn phòng đằng kia” – Lý Cảnh lên tiếng.
Thùy Vân bất chợt đứng lại, tự dưng cô nghĩ đến ông già này nếu hắc bạch đạo đều có thế lực thì thấy hơi sợ. Cô nhớ lời chị Hân kể lại theo lời Lý Thanh, ông ta dù ban đầu mở 1 tập đoàn tài chính Thiên Lai là chân chính nhưng lại quan hệ không hề nhỏ với thế giới ngầm. Đúng là người không tầm thường. Liệu kế hoạch của cô có sơ suất?
Thấy thái độ Thùy Vân hơi lạ, Lý Cảnh quay lại hỏi.
“Chuyện gì?”
“Tự nhiên tôi thấy hơi sợ.”
Anh nắm lấy tay cô dịu dàng nói – “Không sao đâu, tôi luôn ở bên cạnh cô mà.”
Thùy Vân thấy thái độ dịu dàng của Lý Cảnh thì bình tĩnh hơn, cô quay lên mỉm cười nói.
“Anh cho tôi chút thời gian chuẩn bị khí thế đấu với ông anh đi. Bắt đầu vào hiệp một không thể thua khí thế được.”
“Ừ” – anh nắm chặt tay cô hơn. Lý Cảnh chưa bao giờ nghĩ sẽ kéo cô vào chuyện này mà định 1 mình giải quyết nhưng không ngờ lại thành ra cơ sự hôm nay – “Bốn chữ “bình an vô sự” đó tôi không hừa suông đâu.”
“Cảm ơn anh” – cô nhắm mắt lại trấn tĩnh lại nắm chặt tay anh rồi nói – “Chiến thôi.”
Vừa bước vào phòng, Thùy Vân đã thấy 1 ông già uy nghiêm có khí thế thật khiến người ta cảm thấy khó chịu hoàn toàn trái ngược cảm giác thư thái khi ông Bàng xuất hiện. Hèn chi tên Lý Thanh không ưa ông già này. Ông ta nở nụ cười làm người ta lạnh người với cô và Lý Cảnh, nụ cười này đúng hơn mang khí thế của kẻ bề trên nhìn 2 con tốt của mình.
“Tới rồi sao? Đây phải chăng làm cháu dâu quý của ông.”
Lý Cảnh mỉm cười đáp lại – “Dạ, đây là Thùy Vân vợ sắp cưới của con.”
Cô mỉm cười chào hỏi – “Chào ông, con là Thùy Vân”. Cô không hiểu tại sao khi ở bên Lý Cảnh thấy người này nắm chặt tay mình thì không còn sợ như ban đầu. Đây gọi là tình đồng minh hay nói cách khác là tình bạn của mấy người đàn ông Shounen Jump hay nhắc đây sao?
“Chả trách cháu ta mê cháu đến bỏ cả làm đi chơi không thèm quan tâm đến ông ngoại này đây mà.” – ông Phạm mỉm cười nói – “Dành cả đời xây dựng tập đoàn Thiên Lai mà lớp trẻ lại thế đấy…”
Đúng là miệng bồ tát, bụng đầy dao găm. Đây là thị uy với mình đây mà, chửi xéo kết hợp nói lại chuyện cũ và ngầm nhắc nhở lời đề nghị kia cùng mình. Ông già này khốn nạn thật, có chửi thì chửi thẳng đi. Phong cách thượng lưu là chửi xéo sao?
“Không liên quan cô ấy đâu. Mọi thứ đều là do con cả…” – Lý Cảnh lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ đưa ông Phạm mỉm cười thân thiện nói – “Làm sao con quên được ông ngoại mình. Đây là món quà con nhờ 1 người bạn bên Anh mua về, hy vọn ông thích.”
Ông Phạm đưa tay cầm chiếc hộp mở ra mỉm cười – “Đúng là cháu trai ta còn nhớ ông mình thích sưu tập bút máy nhỉ? Cái này thuộc dòng Prova d'Autore chỉ sản xuất 4 cây đúng không?”
Anh mỉm cười đáp – “Ông quả là có mắt nhìn hàng. Con phải nhờ bạn bè săn lắm mới có.”
“Mai mốt đừng có tốn kém như thế… Theo ta nhớ thì hình như giá 1 cây thuộc dòng PdA này có giá không dưới 70.000 USD… Có gì để tiền đi đầu tư có ích hơn.”
Thùy Vân mở to mắt nhìn cây bút máy 70.000 USD, chỉ là 1 cây bút có mấy con Rồng ngoằn ngoèo thôi mà. Đúng là thằng cha Lý Cảnh này là con nhà phạm pháp không tiếc tiền, chi có 1 buổi tiệc mà nặng kinh nói là làm ăn chân chính ai tin chứ.
“Để làm ông vui thì cái giá này quá nhỏ” – Lý Cảnh mỉm cười đáp.
Khốn thật, thà là 2 ông cháu lấy sung chĩa nhau còn hơn cái không khí miệng bồ tát này. Bởi mới nói, làm người bình thường có cái sướng của người bình thường. Thôi tới lượt mình, im hoài thì hơi kỳ.
Thùy Vân lên tiếng – “Con cũng có món quà cho ông mà giờ thì chưa lấy ra được. Chúng ta nên đợi buổi tiệc bắt đầu nhỉ?”. Không thể thua khí thế từ hiệp một được.
Ông Phạm đưa mắt nhìn cô cháu dâu tương lai mỉm cười – “Ta thật mong chờ đó.”
“Thôi, tụi con xuống dưới trước chào hỏi mọi người.” - Lý Cảnh lên tiếng – “Không phiền ông nữa.”
Ông mỉm cười đáp – “Ừ, chút ta xuống. Cứ để mọi người tự nhiên ở dưới, ta không muốn làm hỏng không khí.”
Sau đó Thùy Vân và Lý Cảnh chào ông đi khỏi phòng. Mới thoát khỏi đó, cô thở phào nhẹ nhõm, không khí khốn nạn quá.
“Đó là gì vậy?” – Lý Cảnh cầm tay cô nói.
“Hả?”
“Món quà đó”
Cô cười ranh ma – “Thiên cơ bất khả lộ mà tôi cho anh thấy nghệ thuật tặng quà không cần tốn nhiều tiền đây. Chỉ 200k Việt Nam đồng. Tặng như anh, tôi bán nội tạng còn chưa đủ tiền”. Mới tới cô nói người phục vụ bày binh bố trận rồi, lão không hài lòng cô đập đầu chết.
Lý Cảnh bật cười – “Giá của cô thấp có nhiêu đó thôi sao?”
Thùy Vân ngẩn người nhìn anh, nụ cười này gần đây cô không hề thấy, cô buột miệng – “Sasuke chịu cười rồi. Hèn chi Naruto bán mạng 1 cách siêu “gay” cũng phải lôi thằng bạn thân về chưa kể Sakura bị đầy ải 700 chap cũng nhất kiến chung tình.”
“Đã nói không nói nhảm mà.” – Lý Cảnh lên tiếng. Cô gái này đúng là chúa nói chuyện không ai hiểu nổi.
“Dạ, em quên thưa anh yêu.”
…
Thùy Hân theo Lý Thanh đến buổi tiệc. Đúng là mở rộng tầm mắt mà, toàn tai to mặt bự mà ngay cả ngôi sao theo mấy anh toàn là hạng A cả. Hoàn toàn khác mấy buổi tiệc ngày xưa theo Hoàng Nam.
“Chút cô sẽ gặp 1 người bạn cũ.” – Lý Thanh trong bộ Âu phục lên tiếng.
“Hả?” – Thùy Hân nhìn anh ngạc nhiên – “Ý anh là em gái tôi và Lý Cảnh?”
“Nhảm nhí, 2 đứa đó nói làm gì chứ?”
“À hay là Kiều My cùng bạn trai nó – Hoàng Minh ? . Thùy Hân từng gặp Kiều My mấy lần cùng bạn trai con bé, tên này nói độ kỳ quái chắc không thua gì em gái cô chỉ có cái hắn có phong thái hơn Thùy Vân thôi.
“Tụi nó là ai?” – Lý Thanh gắt lên. Giờ mà cô gái này còn chơi trò lấy khẩu cung, cứ đợi xem màn kịch anh sắp xếp đi – “Mà thôi cô im mà chờ đi.”
Thùy Hân im lặng, quan sát mọi thứ mới thấy tên Lý Thanh này khá được chú ý đặc biệt là phái nữ. Đúng là có 1 số tin tức chỉ người trong thế giới thượng lưu này biết mà bên ngoài cánh báo chí hay người thường không biết: Lý Thanh là con trai của Lý Nam Thành. Dù gia thế không bằng cậu em gia đình nội ngoại đều là quý tộc nhưng tính ra thua không bao nhiêu lại được ông cha cưng chiều nên kết giao chỉ lợi chứ không hại. Bên cạnh đó, Lý Cảnh có chủ rồi, nhà họ Lý chỉ còn cậu anh trai độc thân lại có bề ngoài không thua gì em mình nên thành mục tiêu số một của phụ nữ ở đây.
Nói là Lý Thanh không quen mấy người ở đây mà hình như người ta quen anh không ít nên chỉ 1 chốc lát anh bị mấy người đàn ông kéo đi để Thùy Hân ngồi 1 mình giữa buổi tiệc. Em gái cô thì đi cùng Lý Cảnh, người này cô hơi ngại gặp nên không làm phiền mà nhìn tên này có lẽ không muốn ai quấy rầy 2 người.
“Chào chị.” – một cô gái nhìn đoán chừng 22, 23 gì đó tới ngồi cạnh cô mỉm cười chào hỏi.
“Chào cô” – Thùy Hân mỉm cười lịch sự chào lại.
Cô gái không tắt nụ cười trên môi lên tiếng – “Cho hỏi chị là …”
“Tôi tên Thùy Hân, bạn của Lý Thanh.” – cô mỉm cười đáp. Ba cái thủ thuật moi tin của mấy bà mấy cô nhà giàu cô từng sử dụng không ít nên khá rành.
“Tôi là Phương Uyên, Chị Hân đây xứng đôi cùng anh Thanh quá!”
“Không, Lý Thanh không có người đi cùng nên mời tôi đi theo. Chúng tôi là đồng nghiệp” – Thùy Hân thành thực đáp. Đúng là cô gái này chỉ muốn xác định cô có quan hệ gì cùng tên kia thôi mà sao lại vòng vo quá.
Cô gái tỏ ra ngạc nhiên – “Ồ, thì ra chị là người của Thiên Lai sao?”
Thùy Hân cười nhạt –“Từng là nhân viên ở đó. Giờ tôi nghỉ việc rồi.”
“Ồ, thế sao? Tôi nghĩ chị có dự định khác rồi nhỉ?”
“Đúng thế.” – Thùy Hân hờ hững nói – “Còn cô Uyên hiện công tác ở đâu?”
Phương Uyên mỉm cười – “Tôi mới du học ngành quản trị khách sạn bên Thụy Sĩ mới về nước mà chưa quyết định đầu quân ở đâu, nhiều công ty mời quá thật là khó xử mà.”
“À, giọng điệu khoe của đây mà…” – Thùy Hân thầm nghĩ.
“Còn chị từng học ở nước nào thế?”
“Ở Việt Nam.” – cô thẳng thắn đáp.
“À, chắc là chị tốt nghiệp RMIT nhỉ ?
Không, kinh tế . Cô thi điểm cao ngất ngưởng không cần che giấu. Nếu trước đó cô tự tin nộp ngoại thương thì chắc chắn đậu. Sau đó nói tiếp – Nhà tôi làm gì đủ khả năng học mấy nơi đó chứ ? . Thật ra khi đó Thùy Hân được tặng học bổng 1 năm mà cô thấy học 1 năm mà năm sau không được thì chết nên từ chối, quyết định học trường công cho lành.
Phương Uyên nhăn mày lại nhìn Thùy Hân – Chị thuộc nhà nào ?
Cô bình thản đáp - Nhà tôi. Không phải con ông cháu cha như mấy người đâu.
Cô gái bên cạnh cô thay đổi 180 độ, cao giọng nói – Thì ra chỉ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao ?
Thùy Hân cười nhạt. Đúng là con nít mà.
Chị gần 30 tuổi rồi còn chơi trò câu đại gia hả chị hai ? Nhìn lại mình đi, không có gia thế, không có kiến thức chỉ tốt nghiệp mấy trường quèn mà đòi leo cao sao ?
Thùy Hân mỉm cười đáp lại – Đi du học có 2 dạng. Một là chịu học chiếm 30% còn dạng 2 là đi lấy le thiên hạ 70%. Trường cô tên gì ? Top mấy thế giới hả ? Harvard, Yale, Oxford, Cambridge hay mấy trường thuộc Ivy ? Không thì đại học Toronto, Tokyo hay Hồng Kong top 30 cũng được”- cô mỉa mai – Nếu không thì không có quyền chửi xéo tôi. Ít nhất tôi có thi đại học trúng tuyển còn hơn mấy đứa chưa thi bỏ cuộc mà xách đít đi du học. Còn tuổi tác tôi thì cô xem đi, 30 tuổi còn được tên Lý Thanh mời còn cô em thì sao ? Đừng nói người ta mà nhìn lại mình đi. Muốn chơi chị thì em còn non và xanh lắm.
Phương Uyên mở to mắt nhìn Thùy Hân, không ngờ bà chị này mồm mép như thế làm cô không nói nên lời đành tức giận bỏ đi.
Muốn tranh luận cùng chị thì đi học thêm mấy khóa đi.
Phụt… - Lý Thanh sau lưng cô không nhịn được cười – Đúng là sư phụ tôi mà, chửi thì không ai bằng.
Đây là nghệ thuật nói chuyện. - cô mỉm cười đáp.
Lý Thanh nhìn lên sân khấu – Ông già đó xuất hiện rồi kìa
Thùy Hân nhìn lên ông Phạm, đúng là uy nghiêm thật và khiến người đối diện bị áp chế nặng nề. Hèn chi Lý Cảnh kia bị điều khiển 28 năm qua không dám phản công.
Ông Phạm cảm ơn mọi người đến dự tiệc rồi lui xuống, buổi tiệc này cốt chỉ để phô trương thanh thế chứ thực tế ông không hề quan tâm thọ thiếc gì cả. Khi đang chuẩn bị bước xuống thì ông bất ngờ nghe tiếng Thùy Vân nói qua micro.
Xin ông dừng bước. Cháu dâu tương lai của ông – Thùy Vân có món quà muốn tặng…
Ông nhìn xuống thì thấy Thùy Vân đang đứng cạnh 1 cái bàn có bày sẵn giấy, mực. Sau đó Thùy Vân gật đầu mỉm cười nhìn ông rồi cầm bút lên viết.
Đúng là có chút khí chất mà. - ông thầm nghĩ.
Thùy Vân tập trung viết không quan tâm ánh mắt ngỡ ngàng mọi người nhìn mình. Đây là bước quan trọng không được phân tâm. Cô từng học hồi cấp 3, thời gian gần đây có qua Liêu trai cùng ở nhà tập nên chắc cũng tạm được dù không bằng lão nhân như ông Bàng. Viết xong cô đưa người nhân viên đem lên cho ông ngoại chồng hờ của mình giơ ra bàn dân thiên hạ 2 câu đối liễn.
Xuân thu kỷ độ độ xuân thu
Nhất gia hoan lạc khánh trường thọ.
Dịch là :
Xuân thu mấy độ, độ xuân thu
Một nhà vui vẻ chúc trường thọ.
Ông Phạm nhìn câu đối liễn không giấu được nụ cười tự hào. Đúng là món quà có ý nghĩa. Con bé này không đến nỗi tệ. Hèn chi Lý Cảnh lại yêu đến thế. Nó đã trả lời cho lời đề nghị của ông rồi.
“Tốt lắm, món quà đúng là có thành ý. Ta rất thích.” - ông lớn tiếng khen.
“Dạ, chỉ cần ông thích là được.” – Thùy Vân mỉm cười đáp lại. Một câu đối vừa mang nghĩa chút Thọ vừa nói đến từ “một nhà” ý cho ông ta biết mọi người giờ là một nhà, cần hợp tác nhau mà sống. Bên cạnh đó cô đóng 1 màn đặc sắc làm nở mày nở mặt ông ta làm sao mà lão già chê được. Đôi khi không cần dùng tiền bạc để mua sự thành ý mà chủ yếu dùng cái đầu mà xài.
Lý Cảnh ngẩn người nhìn Thùy Vân, cô gái này đúng là quá mưu mẹo mà. Một món quà chỉ 200 ngàn đồng mà lại làm ông già đó thích đến thế. Mà đúng là bộ đồ cô mặc phối hợp khí thế khi viết thật thanh cao hơn người.
“Chết tiệt… mình không kiềm lại lòng được rồi” – anh rủa thầm - Sao em cứ làm tôi như thế này chứ?
Lý Thanh nhìn Thùy Vân cùng thái độ ông già nói nhỏ cùng Thùy Hân.
“Em gái cô đúng là mưu ma thật đó. Ăn mặc kiểu đó lại đóng kịch như thế ai mà chối từ được.
Thùy Hân mỉm cười – Chị gái nó là chuyên gia của sự tinh tế mà . Cô đã phải vắt óc suy nghĩ sao mà làm em gái cô nổi bật giữa hàng người đẹp ở đây mà lại tinh tế phù hợp màn kịch. Đúng là không bõ công mà.
/85
|