Tiến Khoa đưa cái máy tính bảng cho Thành Đạt xem. Mọi chuyện tệ hơn anh nghĩ…
“Em có vấn đề lớn rồi. Giờ là tuần thứ 5 em rớt hạng nằm ngoài top 10. Nếu cứ đà này…” – anh ngập ngừng.
“H.W sẽ bị loại” – Thành Đạt thản nhiên đáp. Từ đầu anh biết Shounen Jump là 1 tạp chí cạnh tranh khốc liệt rồi. Lần đó anh thật không thể mỉm cười cảm ơn lời chúc mừng của Thùy Vân chính là biết bản thân có thể bị loại bất kỳ lúc nào. Nhật Bản đâu phải là nơi dễ sống đâu chứ? Bên đó thiên tài đầy rẫy, anh chỉ là 1 thằng nhóc tầm thường ở đó thôi.
“Em định làm gì hả?”
Cứ làm tiếp thôi. Có 1 người đã cảnh cáo em không được thua ai trước khi thua cậu ấy mà - anh nói tỉnh queo.
Haiz… - Tiến Khoa thở dài. Một đứa thì im ru lặng tiếng chả thấy nói gì sau lần gặp anh cuối cùng, một đứa thì hoặc chưa nhận được vấn đề của mình hoặc nó quá tỉnh. Quá nhiều cảm xúc cạnh tranh như Thùy Vân thì không phải là tốt nhưng quá tỉnh queo còn tệ hơn. Khốn thật !
...
Chúng ta đi Tây Tạng hả ? - Thùy Vân không giấu được phấn khích reo lên nhìn cái mặt nạ Gintoki mà Lý Cảnh đang đeo. Mà tên này hình như dạo này đang ghiền đeo mặt nạ hay sao ấy.cứ gặp cô là đeo. Hắn khoái cosplay sao ?
Đóng kịch cho ông già đó thấy luôn. - Lý Cảnh nhìn chằm chằm máy tính lạnh lùng nói, mắt thi thoảng liếc lên nhìn Conan. Dù không thấy cái mặt cô nhưng nghe giọng điệu chắc Thùy Vân đang vui thì khóe miệng cong lên. Anh thật không thể cứ đưa cái mặt lạnh lùng nhìn cô như trước nữa thôi thì đeo mấy cái mặt nạ này vậy. Nhiều khi khó chịu muốn chết, chả hiểu sao Thùy Vân có thể đeo nó hoài được thế này.
Tuyệt quá ! Tôi nói thật cũng muốn đi thử lắm đó - Thùy Vân ngồi đọc sách nói. Cô cần thay đổi một chút không gian cho Tiệm đồ cổ , phải nộp là trúng để đánh bại Thành Đạt. Cậu ta đi trước cô quá nhiều rồi. Bên cạnh đó, cô luôn muốn đến mấy nước xa lơ xa lắc như Mông Cổ hay Tây Tạng từ lâu lắm rồi. Không quá văn minh như các nước phương Tây, còn hoang sơ và mang cho người ta cảm giác muốn khám phá. Cứ có cảm giác mình là Luffy cùng đoàn hải tặc khám phá vùng đất mới ấy.
Gintoki : nhân vật chính của bộ Gintama
Luffy : nhân vật chính của One Piece
Ừ…
À mà chả lẽ đi chung, chúng ta phải đeo mặt nạ suốt hả ? Anh gai cái mặt tôi mà tôi cũng ngứa cái mặt của anh. Tôi sợ tới cửa khẩu bị bắt do tình nghi biến thái à.
Lý Cảnh ngẩn người ra, anh chưa từng nghĩ tình huống này. Nếu Thùy Vân thấy mặt thể nào cũng biết tình cảm của anh, nếu anh xác định chết đi thì không nên để cô suy nghĩ quá nhiều. Chết tiệt. À…
Hây… sao im thế hả Sasuke ?
Không cần đâu, chỉ cần cô và tôi đeo khẩu trang là được - anh nói.
À, thông minh à nha. Đúng là dân Oxford mà.
Cô đừng coi thường trí tuệ tôi thế chứ ? Cô nghĩ tôi học ở đó chỉ để suy nghĩ ba cái tào lao này hay sao ? - anh lên tiếng.
À, anh làm tiếp đi. Tôi đi vẽ tiếp đây. - Thùy Vân tặc lữơi.
Mai chúng ta đi qua ông Bàng hỏi thời tiết ở đó rồi mua trang phục chuẩn bị. Theo tôi biết ở đó có 1 số khu khá lạnh.
Cô nói - Tôi hết tiền rồi.
Tôi mua cho cô, được chưa ? - Lý Cảnh gắt lên. Sao Thùy Vân cứ làm như anh là tên khốn nạn ấy đúng là anh buộc công ty dịch thuật kia cắt hợp đồng cô nhưng anh có đưa thẻ mà. Cô cứ lấy xài là được.
Là anh nói đó nha. Cái này là chi phí đạo cụ luôn phải không ?
Tùy cô.
…
Hả ? Có thêm một người nữa hả ? - Ông Bàng ngạc nhiên nhìn Lý Cảnh và Thùy Vân.
Vâng, mọi chi phí tôi sẽ tự trả. - Lý Cảnh nói.
Ông cười lớn – Cậu tự lo vé máy bay thôi. Còn lại ta lo cho mà ở đó không phải là khách sạn 5 sao à nha. Tự kiếm miếng ăn đó - sau đó ông nhìn Lý Cảnh đầy ẩn ý – Chắc chắn không bằng mấy nơi cậu đi qua đâu. Không có đẹp như châu Âu đâu.
Lý Cảnh nhìn ông kinh ngạc. Sao ông già này biết anh từng ở châu Âu.
Ông là cao nhân phương nào ? - anh buột miệng. Lý Cảnh có cho người điều tra ông Bàng này nhưng kết quả chỉ là số không. Hoàn toàn không có tin tức gì, thậm chí tìm hồ sơ bên cảnh sát cũng không thấy. Thật là quái đản.
Chà chà chà… sao ai gặp ta cũng hỏi câu đó ta. Ta chỉ là ông già bán đồ cổ thôi. - ông cười lớn. Sau đó ông quay sang Thùy Vân nói – Cháu ra ngoài nói thằng A Lợi tìm mấy cái bản đồ cùng hình ảnh ở Tây Tạng giúp ta chứ lâu quá rồi, ta cũng chả nhớ nó ra sao.
Thùy Vân nghe hiểu ý ông muốn nói chuyện riêng cùng Lý Cảnh nên chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Thật chả hiểu hai người này có gì mà nói chứ ?
Thấy Thùy Vân đi, ông Bàng rót trà vào tách đưa lên môi mỉm cười nói cùng người thanh niên trước mặt – Cuối cùng cậu cũng hiểu đạo lý tôi nói.
Hiểu được khá trần ai đó - anh mỉm cười đáp trả.
Chính vì giữ quá nhiều nên cậu mới sợ mất chúng… - ông nói – … cậu hiểu ý tôi chứ ?
Ông luôn nói úp mở nhưng giờ không còn gì quan trọng nữa - anh bình thản đáp. Mắt liếc nhìn ra ngoài tìm Thùy Vân.
Thật không ?
Lý Cảnh im lặng.
Ha ha ha, cậu hiểu tới đây là giỏi rồi. Có gì cậu đặt vé 5 ngày sau lúc 13h50 hạng doanh nhân đi nhé.
Hả ? - Lý Cảnh nhìn ông Bàng khó hiểu.
Ta nghe nói phần ăn đặc biệt ở khoang doanh nhân ngon lắm. Cậu có vui lòng đổi lấy vé phổ thông của ta không ? - ông đưa mắt nhìn theo hướng anh mới nhìn.
Lý Cảnh bật cười – Thôi được. Ông đúng là 1 con buôn mà.
Đừng bao giờ coi thường 1 ông già bán đồ cổ. - ông mỉm cười.
Còn 2 đứa nhóc đó. Ông yên tâm để chúng ở lại hả ?
Ha ha ha… chúng do ta giáo dục biết thủ lễ lắm. Với ta ở đây cũng đi chơi suốt mà có ở nhà đâu…
Đúng là 1 ông già khó hiểu.
…
Cậu không nhất thiết chấp nhận yêu cầu của tôi. Giao dịch này cậu hoàn toàn không có lợi.
Có một thứ tôi cần phải bảo vệ dù cho hy sinh mạng sống mình. Đây chính là điều kiện trao đổi ngược lại của tôi, tôi muốn ông sau chuyện này bảo vệ cho già đình cô ấy bình an.
Là vì một cô gái ?
Đúng thế.
Lê Năm nhớ lại cuộc trò chuyện cùng Lý Cảnh, người này thực sự dám bỏ mọi thứ vì 1 người đàn bà sao ? Có lẽ ông nên nhìn nhận lại con người này.
…
Hả ? - Thùy Vân nhìn chằm chằm Lý Cảnh đang ngồi ở ghế cạnh mình, không thể nào mà anh ta đặt vé sau lại trùng hợp như thế ? Cô hỏi – Sao anh ngồi đây ?
Lý Cảnh đang đeo khẩu trang bình thản nói – Nước mình có mấy hãng hàng không đâu. Cô không thích ngồi cạnh tôi sao ?
Còn ông Bàng ?
Ông ấy đang ăn phần ăn đặc biệt ở khoang doanh nhân.
Thùy Vân nhìn anh bất mãn nói – Đừng có nói chuyện 2 người bí mật bàn nhau là đổi ghế lấy phần ăn đặc biệt đó nha ?
Lý Cảnh im lặng.
Anh hai có tiền sao không chuyển hết ba người vô đó luôn đi chứ ? Khốn thật - cô lấy trong balo cái khẩu trang đeo lên mặt – Giờ bắt tôi cứ như Liệt khẩu nữ nhân đeo cái này suốt, ở đây chưa đủ thiếu không khí sao mà anh còn hành tôi nữa. Ít nhất bên kia thì tôi còn được ăn suất ăn đặc biệt, ngồi hạng thương gia.
Lý Cảnh liếc nhìn cô bật cười. Đúng là đeo ba cái khẩu trang này khó chịu thật dù anh sử dụng khẩu trang y tế rồi. Anh lấy trong túi xách ra 1 hộp khẩu trang nói – Xài cái này đi. Bớt ngộp hơn đó.
Cô nhìn anh kinh ngạc – Mẹ ! Anh ghiền cosplay tới thế hả ? . Hắn ta tính đeo suốt 2 tháng tiếp theo sao? Đúng là lắm tài lắm tật mà.
“Bớt nói nhảm đi” – Lý Cảnh gắt lên.
“Ừ, cảm ơn.” – Thùy Vân rút 1 cái ra đeo lên mặt thay thế cái khẩu trang dày cộm của mình sau đó lấy hộp bút lông ra. Cô mở từ cái khẩu trang trong hộp vẽ hý hoái.
“Cô làm gì vậy?”
“À, tôi thấy anh mê cosplay đến thế nên chuẩn bị đồ nghề cho bớt nhàm chán chứ cứ nhìn mặt nhau kiểu này hơi kỳ kỳ.” – cô đáp không buồn ngẩng lên nhìn anh.
“Nhảm nhí”. Lý Cảnh thi thoảng quay qua nhìn Thùy Vân thì miệng lại không giấu được nụ cười. Cô cứ khi thì nguy hiểm mưu mô, khi thì đáng yêu như thế thì làm sao anh không động lòng được chứ.
…
Ông Bàng đang ăn liếc thấy hai ba người quan sát mình thì lắc đầu.
“Cái ghế này ngồi nặng quá! Nhà này sao không giống gia đình bình thường sử dụng điện thoại hỏi thăm nhau mà cho người theo đuôi thế này…Chà chà chà… May mà ghế con bé kia là mình đặt.”
Sau đó ông thản nhiên ngồi ăn suất đặc biệt của mình rồi suýt xoa – “Ngon quá. Nể tình phần ăn này tôi giúp cậu cắt đuôi hết đám người này.”
...
Thùy Hân mở to mắt nhìn Lý Thanh. Cô không ngờ Lý Cảnh dám làm chuyện này vì em gái cô... Kẻ này thực sự yêu con bé.
“Cậu ta muốn anh làm thế?”
Lý Thanh gật đầu.
“Nếu như thế thì hắn sẽ…”
Anh ôm lấy Thùy Hân dịu dàng nói – “Nếu như thế mọi thứ còn lại sẽ do tôi gánh vác. Hai mẹ con em có thể ở bên cạnh tôi không?”
“Hả?” – Thùy Hân đẩy Lý Thanh ra, lấy tay xoa thái dương – “Tôi chưa hiểu gì hết. Sao nghe anh nói cứ như cầu hôn thế hả?”
“Đúng, tôi cầu hôn em.”
“Anh yêu tôi hả?”
“Đúng, tôi yêu em.”
Thùy Hân nhìn chằm chằm Lý Thanh, sao hắn nói mấy thứ này mà mặt tỉnh như thế chứ? Sao cô không có chút cảm giác mình đang được cầu hôn thế này? Không hoa, không nhẫn, không nhà hàng mà thậm chí đây là nhà cô. Ly café hắn đang uống là do cô pha. À mấy miếng bánh hắn đang ăn là do cô mua nốt.
Cô để 2 tay lên trước ngăn không cho Lý Thanh tiến tới, cố trấn tĩnh tinh thần lại nói.
“Để tôi nhân thức tình hình đã chứ chưa hiểu gì hết. Ít nhất Dương Qua phát sinh tình cảm cùng sư phụ mình còn có đèn xi nhan báo chứ anh nói cái đùng tôi chả hiểu gì cả.”
…
“Chết tiệt…” – Thùy Vân mở mắt ra lẩm bẩm – “Tự dưng thấy cảm giác không lành lại rồi. Chắc chắn là tên khốn nạn Lý Thanh đang tấn công chị mình đây mà.”
Cô quay sang thấy người bên cạnh mình đang ngủ, tay nắm tay mình từ khi nào.
“Tên này khéo lợi dụng quá!”
Cô để yên mọi thứ như thế rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Giờ cô đang ở đường bay đến Tây Tạng, chuyện ở Việt Nam cô không quản được thôi thì cứ đánh 1 giấc tiếp.
“Em có vấn đề lớn rồi. Giờ là tuần thứ 5 em rớt hạng nằm ngoài top 10. Nếu cứ đà này…” – anh ngập ngừng.
“H.W sẽ bị loại” – Thành Đạt thản nhiên đáp. Từ đầu anh biết Shounen Jump là 1 tạp chí cạnh tranh khốc liệt rồi. Lần đó anh thật không thể mỉm cười cảm ơn lời chúc mừng của Thùy Vân chính là biết bản thân có thể bị loại bất kỳ lúc nào. Nhật Bản đâu phải là nơi dễ sống đâu chứ? Bên đó thiên tài đầy rẫy, anh chỉ là 1 thằng nhóc tầm thường ở đó thôi.
“Em định làm gì hả?”
Cứ làm tiếp thôi. Có 1 người đã cảnh cáo em không được thua ai trước khi thua cậu ấy mà - anh nói tỉnh queo.
Haiz… - Tiến Khoa thở dài. Một đứa thì im ru lặng tiếng chả thấy nói gì sau lần gặp anh cuối cùng, một đứa thì hoặc chưa nhận được vấn đề của mình hoặc nó quá tỉnh. Quá nhiều cảm xúc cạnh tranh như Thùy Vân thì không phải là tốt nhưng quá tỉnh queo còn tệ hơn. Khốn thật !
...
Chúng ta đi Tây Tạng hả ? - Thùy Vân không giấu được phấn khích reo lên nhìn cái mặt nạ Gintoki mà Lý Cảnh đang đeo. Mà tên này hình như dạo này đang ghiền đeo mặt nạ hay sao ấy.cứ gặp cô là đeo. Hắn khoái cosplay sao ?
Đóng kịch cho ông già đó thấy luôn. - Lý Cảnh nhìn chằm chằm máy tính lạnh lùng nói, mắt thi thoảng liếc lên nhìn Conan. Dù không thấy cái mặt cô nhưng nghe giọng điệu chắc Thùy Vân đang vui thì khóe miệng cong lên. Anh thật không thể cứ đưa cái mặt lạnh lùng nhìn cô như trước nữa thôi thì đeo mấy cái mặt nạ này vậy. Nhiều khi khó chịu muốn chết, chả hiểu sao Thùy Vân có thể đeo nó hoài được thế này.
Tuyệt quá ! Tôi nói thật cũng muốn đi thử lắm đó - Thùy Vân ngồi đọc sách nói. Cô cần thay đổi một chút không gian cho Tiệm đồ cổ , phải nộp là trúng để đánh bại Thành Đạt. Cậu ta đi trước cô quá nhiều rồi. Bên cạnh đó, cô luôn muốn đến mấy nước xa lơ xa lắc như Mông Cổ hay Tây Tạng từ lâu lắm rồi. Không quá văn minh như các nước phương Tây, còn hoang sơ và mang cho người ta cảm giác muốn khám phá. Cứ có cảm giác mình là Luffy cùng đoàn hải tặc khám phá vùng đất mới ấy.
Gintoki : nhân vật chính của bộ Gintama
Luffy : nhân vật chính của One Piece
Ừ…
À mà chả lẽ đi chung, chúng ta phải đeo mặt nạ suốt hả ? Anh gai cái mặt tôi mà tôi cũng ngứa cái mặt của anh. Tôi sợ tới cửa khẩu bị bắt do tình nghi biến thái à.
Lý Cảnh ngẩn người ra, anh chưa từng nghĩ tình huống này. Nếu Thùy Vân thấy mặt thể nào cũng biết tình cảm của anh, nếu anh xác định chết đi thì không nên để cô suy nghĩ quá nhiều. Chết tiệt. À…
Hây… sao im thế hả Sasuke ?
Không cần đâu, chỉ cần cô và tôi đeo khẩu trang là được - anh nói.
À, thông minh à nha. Đúng là dân Oxford mà.
Cô đừng coi thường trí tuệ tôi thế chứ ? Cô nghĩ tôi học ở đó chỉ để suy nghĩ ba cái tào lao này hay sao ? - anh lên tiếng.
À, anh làm tiếp đi. Tôi đi vẽ tiếp đây. - Thùy Vân tặc lữơi.
Mai chúng ta đi qua ông Bàng hỏi thời tiết ở đó rồi mua trang phục chuẩn bị. Theo tôi biết ở đó có 1 số khu khá lạnh.
Cô nói - Tôi hết tiền rồi.
Tôi mua cho cô, được chưa ? - Lý Cảnh gắt lên. Sao Thùy Vân cứ làm như anh là tên khốn nạn ấy đúng là anh buộc công ty dịch thuật kia cắt hợp đồng cô nhưng anh có đưa thẻ mà. Cô cứ lấy xài là được.
Là anh nói đó nha. Cái này là chi phí đạo cụ luôn phải không ?
Tùy cô.
…
Hả ? Có thêm một người nữa hả ? - Ông Bàng ngạc nhiên nhìn Lý Cảnh và Thùy Vân.
Vâng, mọi chi phí tôi sẽ tự trả. - Lý Cảnh nói.
Ông cười lớn – Cậu tự lo vé máy bay thôi. Còn lại ta lo cho mà ở đó không phải là khách sạn 5 sao à nha. Tự kiếm miếng ăn đó - sau đó ông nhìn Lý Cảnh đầy ẩn ý – Chắc chắn không bằng mấy nơi cậu đi qua đâu. Không có đẹp như châu Âu đâu.
Lý Cảnh nhìn ông kinh ngạc. Sao ông già này biết anh từng ở châu Âu.
Ông là cao nhân phương nào ? - anh buột miệng. Lý Cảnh có cho người điều tra ông Bàng này nhưng kết quả chỉ là số không. Hoàn toàn không có tin tức gì, thậm chí tìm hồ sơ bên cảnh sát cũng không thấy. Thật là quái đản.
Chà chà chà… sao ai gặp ta cũng hỏi câu đó ta. Ta chỉ là ông già bán đồ cổ thôi. - ông cười lớn. Sau đó ông quay sang Thùy Vân nói – Cháu ra ngoài nói thằng A Lợi tìm mấy cái bản đồ cùng hình ảnh ở Tây Tạng giúp ta chứ lâu quá rồi, ta cũng chả nhớ nó ra sao.
Thùy Vân nghe hiểu ý ông muốn nói chuyện riêng cùng Lý Cảnh nên chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Thật chả hiểu hai người này có gì mà nói chứ ?
Thấy Thùy Vân đi, ông Bàng rót trà vào tách đưa lên môi mỉm cười nói cùng người thanh niên trước mặt – Cuối cùng cậu cũng hiểu đạo lý tôi nói.
Hiểu được khá trần ai đó - anh mỉm cười đáp trả.
Chính vì giữ quá nhiều nên cậu mới sợ mất chúng… - ông nói – … cậu hiểu ý tôi chứ ?
Ông luôn nói úp mở nhưng giờ không còn gì quan trọng nữa - anh bình thản đáp. Mắt liếc nhìn ra ngoài tìm Thùy Vân.
Thật không ?
Lý Cảnh im lặng.
Ha ha ha, cậu hiểu tới đây là giỏi rồi. Có gì cậu đặt vé 5 ngày sau lúc 13h50 hạng doanh nhân đi nhé.
Hả ? - Lý Cảnh nhìn ông Bàng khó hiểu.
Ta nghe nói phần ăn đặc biệt ở khoang doanh nhân ngon lắm. Cậu có vui lòng đổi lấy vé phổ thông của ta không ? - ông đưa mắt nhìn theo hướng anh mới nhìn.
Lý Cảnh bật cười – Thôi được. Ông đúng là 1 con buôn mà.
Đừng bao giờ coi thường 1 ông già bán đồ cổ. - ông mỉm cười.
Còn 2 đứa nhóc đó. Ông yên tâm để chúng ở lại hả ?
Ha ha ha… chúng do ta giáo dục biết thủ lễ lắm. Với ta ở đây cũng đi chơi suốt mà có ở nhà đâu…
Đúng là 1 ông già khó hiểu.
…
Cậu không nhất thiết chấp nhận yêu cầu của tôi. Giao dịch này cậu hoàn toàn không có lợi.
Có một thứ tôi cần phải bảo vệ dù cho hy sinh mạng sống mình. Đây chính là điều kiện trao đổi ngược lại của tôi, tôi muốn ông sau chuyện này bảo vệ cho già đình cô ấy bình an.
Là vì một cô gái ?
Đúng thế.
Lê Năm nhớ lại cuộc trò chuyện cùng Lý Cảnh, người này thực sự dám bỏ mọi thứ vì 1 người đàn bà sao ? Có lẽ ông nên nhìn nhận lại con người này.
…
Hả ? - Thùy Vân nhìn chằm chằm Lý Cảnh đang ngồi ở ghế cạnh mình, không thể nào mà anh ta đặt vé sau lại trùng hợp như thế ? Cô hỏi – Sao anh ngồi đây ?
Lý Cảnh đang đeo khẩu trang bình thản nói – Nước mình có mấy hãng hàng không đâu. Cô không thích ngồi cạnh tôi sao ?
Còn ông Bàng ?
Ông ấy đang ăn phần ăn đặc biệt ở khoang doanh nhân.
Thùy Vân nhìn anh bất mãn nói – Đừng có nói chuyện 2 người bí mật bàn nhau là đổi ghế lấy phần ăn đặc biệt đó nha ?
Lý Cảnh im lặng.
Anh hai có tiền sao không chuyển hết ba người vô đó luôn đi chứ ? Khốn thật - cô lấy trong balo cái khẩu trang đeo lên mặt – Giờ bắt tôi cứ như Liệt khẩu nữ nhân đeo cái này suốt, ở đây chưa đủ thiếu không khí sao mà anh còn hành tôi nữa. Ít nhất bên kia thì tôi còn được ăn suất ăn đặc biệt, ngồi hạng thương gia.
Lý Cảnh liếc nhìn cô bật cười. Đúng là đeo ba cái khẩu trang này khó chịu thật dù anh sử dụng khẩu trang y tế rồi. Anh lấy trong túi xách ra 1 hộp khẩu trang nói – Xài cái này đi. Bớt ngộp hơn đó.
Cô nhìn anh kinh ngạc – Mẹ ! Anh ghiền cosplay tới thế hả ? . Hắn ta tính đeo suốt 2 tháng tiếp theo sao? Đúng là lắm tài lắm tật mà.
“Bớt nói nhảm đi” – Lý Cảnh gắt lên.
“Ừ, cảm ơn.” – Thùy Vân rút 1 cái ra đeo lên mặt thay thế cái khẩu trang dày cộm của mình sau đó lấy hộp bút lông ra. Cô mở từ cái khẩu trang trong hộp vẽ hý hoái.
“Cô làm gì vậy?”
“À, tôi thấy anh mê cosplay đến thế nên chuẩn bị đồ nghề cho bớt nhàm chán chứ cứ nhìn mặt nhau kiểu này hơi kỳ kỳ.” – cô đáp không buồn ngẩng lên nhìn anh.
“Nhảm nhí”. Lý Cảnh thi thoảng quay qua nhìn Thùy Vân thì miệng lại không giấu được nụ cười. Cô cứ khi thì nguy hiểm mưu mô, khi thì đáng yêu như thế thì làm sao anh không động lòng được chứ.
…
Ông Bàng đang ăn liếc thấy hai ba người quan sát mình thì lắc đầu.
“Cái ghế này ngồi nặng quá! Nhà này sao không giống gia đình bình thường sử dụng điện thoại hỏi thăm nhau mà cho người theo đuôi thế này…Chà chà chà… May mà ghế con bé kia là mình đặt.”
Sau đó ông thản nhiên ngồi ăn suất đặc biệt của mình rồi suýt xoa – “Ngon quá. Nể tình phần ăn này tôi giúp cậu cắt đuôi hết đám người này.”
...
Thùy Hân mở to mắt nhìn Lý Thanh. Cô không ngờ Lý Cảnh dám làm chuyện này vì em gái cô... Kẻ này thực sự yêu con bé.
“Cậu ta muốn anh làm thế?”
Lý Thanh gật đầu.
“Nếu như thế thì hắn sẽ…”
Anh ôm lấy Thùy Hân dịu dàng nói – “Nếu như thế mọi thứ còn lại sẽ do tôi gánh vác. Hai mẹ con em có thể ở bên cạnh tôi không?”
“Hả?” – Thùy Hân đẩy Lý Thanh ra, lấy tay xoa thái dương – “Tôi chưa hiểu gì hết. Sao nghe anh nói cứ như cầu hôn thế hả?”
“Đúng, tôi cầu hôn em.”
“Anh yêu tôi hả?”
“Đúng, tôi yêu em.”
Thùy Hân nhìn chằm chằm Lý Thanh, sao hắn nói mấy thứ này mà mặt tỉnh như thế chứ? Sao cô không có chút cảm giác mình đang được cầu hôn thế này? Không hoa, không nhẫn, không nhà hàng mà thậm chí đây là nhà cô. Ly café hắn đang uống là do cô pha. À mấy miếng bánh hắn đang ăn là do cô mua nốt.
Cô để 2 tay lên trước ngăn không cho Lý Thanh tiến tới, cố trấn tĩnh tinh thần lại nói.
“Để tôi nhân thức tình hình đã chứ chưa hiểu gì hết. Ít nhất Dương Qua phát sinh tình cảm cùng sư phụ mình còn có đèn xi nhan báo chứ anh nói cái đùng tôi chả hiểu gì cả.”
…
“Chết tiệt…” – Thùy Vân mở mắt ra lẩm bẩm – “Tự dưng thấy cảm giác không lành lại rồi. Chắc chắn là tên khốn nạn Lý Thanh đang tấn công chị mình đây mà.”
Cô quay sang thấy người bên cạnh mình đang ngủ, tay nắm tay mình từ khi nào.
“Tên này khéo lợi dụng quá!”
Cô để yên mọi thứ như thế rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Giờ cô đang ở đường bay đến Tây Tạng, chuyện ở Việt Nam cô không quản được thôi thì cứ đánh 1 giấc tiếp.
/85
|