Edit: Tiểu Vũ
Xem phim xong, hai người vốn định ăn xong bữa tối rồi mới về, ai ngờ vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim thì điện thoại của Lục Tư Thành đã rung lên liên hồi, lúc Lục Tư Thành nhận cuộc gọi, Đồng Dao đứng bên cạnh còn có thể nghe thấy giọng nói oang oang của Tiểu Bàn ở đầu dây bên kia ——
[Alo? Thành ca? Hai người đi mua đồ rồi nhân tiện sang luôn Las Vegas kết hôn à? Có thể về được không vậy? Chiều này đội 2 xuống tầng 1 rồi, 8 giờ tối có trận đấu giao lưu với Hắc Diệu, Minh Thần bảo anh quay về xem chúng nó đấy!!!]
Lục Tư Thành nghe một hồi nhưng không trả lời, chỉ đơn giản nói câu “Đợi chút” rồi vô thức cúi đầu nhìn Đồng Dao, Đồng Dao nhún nhún vai tỏ vẻ: Vậy thì đành quay về thôi, chứ biết sao giờ?
Đội 2 LOL của ZGDX là những thanh thiếu niên được chọn ra từ trại huấn luyện, đa số đều từ 15-19 tuổi, bình thường họ ngồi ở phòng tập tầng 2 để luyện tập, thi đấu giao lưu với các đội ở giải hạng hai và các đội trong Thành phố Liên Minh… Thành viên của đội 2 thật sự là một đám nhóc trẻ tuổi, thế nên cũng coi như đội dự bị cho ZGDX—– Những đứa trẻ này, đại đa số đều là những thành phần bất trị trong trường lớp, một khi lên cơn thì ai cũng không phục, thế nên cũng khó quản lý hơn các thành viên đội 1 nhiều… Minh Thần, Tiểu Bàn, Lão Miêu ngày trước cũng đi lên từ đội 2, trong đó Minh Thần là một tiền bối lão làng, vì thế lời nói của anh rất có phân lượng, cũng tất được bọn nhóc đó tôn kính; ngoài Minh Thần ra thì chỉ còn 1 người duy nhất khiến đám nhóc khó bảo này tin phục, đó chính là đội trưởng đội 1 Lục Tư Thành, lý đó thì rất đơn giản, bởi vì anh đủ mạnh, lúc tức giận thì còn dữ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
Thế nên Tiểu Thụy mới muốn Lục Tư Thành nhanh nhanh quay về để ổn định trận địa, tránh cho đám nhóc đó bị kích động rồi đập phá trụ sở.
“…” Lục Tử Thành hiển nhiên chẳng hề thích thú gì với việc phải trở về chăn dắt bầy khỉ, thế nên anh che điện thoại, nói với Đồng Dao, “Thật ra không về cũng được, đám khỉ con kia Minh Thần vẫn quản được.”
[Mẹ nó nhé, đội trưởng nhé, Bàn Gia tôi nghe thấy đấy! Anh tưởng anh đang đóng phim à, đừng cho rằng anh che điện thoại là em không nghe thấy anh nói gì nhé!]
Lục Tư Thành: “…”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành nghiêm túc cúp máy, cùng Đồng Dao đi lấy xe trở về trụ sợ, lúc lên trên xe, Đồng Dao thắt dây an toàn, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cảm giác cứ như đang yêu đương với đại minh tinh vậy, giấu giấu giếm giếm trốn fan, cơm tối còn chưa ăn đã lòng như lửa đốt đi về rồi.”
“Không vui sao?”
Xem phim xong, hai người vốn định ăn xong bữa tối rồi mới về, ai ngờ vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim thì điện thoại của Lục Tư Thành đã rung lên liên hồi, lúc Lục Tư Thành nhận cuộc gọi, Đồng Dao đứng bên cạnh còn có thể nghe thấy giọng nói oang oang của Tiểu Bàn ở đầu dây bên kia ——
[Alo? Thành ca? Hai người đi mua đồ rồi nhân tiện sang luôn Las Vegas kết hôn à? Có thể về được không vậy? Chiều này đội 2 xuống tầng 1 rồi, 8 giờ tối có trận đấu giao lưu với Hắc Diệu, Minh Thần bảo anh quay về xem chúng nó đấy!!!]
Lục Tư Thành nghe một hồi nhưng không trả lời, chỉ đơn giản nói câu “Đợi chút” rồi vô thức cúi đầu nhìn Đồng Dao, Đồng Dao nhún nhún vai tỏ vẻ: Vậy thì đành quay về thôi, chứ biết sao giờ?
Đội 2 LOL của ZGDX là những thanh thiếu niên được chọn ra từ trại huấn luyện, đa số đều từ 15-19 tuổi, bình thường họ ngồi ở phòng tập tầng 2 để luyện tập, thi đấu giao lưu với các đội ở giải hạng hai và các đội trong Thành phố Liên Minh… Thành viên của đội 2 thật sự là một đám nhóc trẻ tuổi, thế nên cũng coi như đội dự bị cho ZGDX—– Những đứa trẻ này, đại đa số đều là những thành phần bất trị trong trường lớp, một khi lên cơn thì ai cũng không phục, thế nên cũng khó quản lý hơn các thành viên đội 1 nhiều… Minh Thần, Tiểu Bàn, Lão Miêu ngày trước cũng đi lên từ đội 2, trong đó Minh Thần là một tiền bối lão làng, vì thế lời nói của anh rất có phân lượng, cũng tất được bọn nhóc đó tôn kính; ngoài Minh Thần ra thì chỉ còn 1 người duy nhất khiến đám nhóc khó bảo này tin phục, đó chính là đội trưởng đội 1 Lục Tư Thành, lý đó thì rất đơn giản, bởi vì anh đủ mạnh, lúc tức giận thì còn dữ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
Thế nên Tiểu Thụy mới muốn Lục Tư Thành nhanh nhanh quay về để ổn định trận địa, tránh cho đám nhóc đó bị kích động rồi đập phá trụ sở.
“…” Lục Tử Thành hiển nhiên chẳng hề thích thú gì với việc phải trở về chăn dắt bầy khỉ, thế nên anh che điện thoại, nói với Đồng Dao, “Thật ra không về cũng được, đám khỉ con kia Minh Thần vẫn quản được.”
[Mẹ nó nhé, đội trưởng nhé, Bàn Gia tôi nghe thấy đấy! Anh tưởng anh đang đóng phim à, đừng cho rằng anh che điện thoại là em không nghe thấy anh nói gì nhé!]
Lục Tư Thành: “…”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành nghiêm túc cúp máy, cùng Đồng Dao đi lấy xe trở về trụ sợ, lúc lên trên xe, Đồng Dao thắt dây an toàn, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cảm giác cứ như đang yêu đương với đại minh tinh vậy, giấu giấu giếm giếm trốn fan, cơm tối còn chưa ăn đã lòng như lửa đốt đi về rồi.”
“Không vui sao?”