Edit: Tiểu Vũ
Lúc Đồng Dao xuống lầu thì nghe thấy Tiểu Bàn đang kêu gào than đói, còn nói mấy lời điên khùng rằng bản thân cậu ta bị đói đến mức gầy sọp người đi rồi… Đồng Dao đi đến trước tủ giày, ngồi xuống tìm giày, không ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Bàn, tối qua Thành ca kéo anh về lại Cao Thủ chưa?”
Đáp lại cô là một bầu không khí yên tĩnh như tờ ở đằng sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bàn chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình: “Cô nghĩ Cao Thủ sẽ có quầng thâm u buồn như này à?”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao quay đầu nhìn Lục Tư Thành đang đứng rót cafe ở phòng bếp, thuận miệng hỏi một câu “Thành ca, sao anh lại bắt nạt Tiểu Bàn của chúng ta thế”, Lục Tư Thành cũng thuận miệng đáp lại một câu “Anh chả làm gì cả”, sau đó đi đến gần cửa, nhét một hộp mì ăn liền vào trong lòng Tiểu Bàn: “Đến sân bay xin ít nước nóng pha mì mà ăn, đừng có làm ồn nữa.”
Tiểu Bàn ôm chặt hộp mì, cùng lúc đó, Tiểu Thụy đứng ở ngoài cửa đang gào lên nói xe đến rồi, bảo bọn họ nhanh chóng lăn lên xe, đừng lề mề, Đồng Dao đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi giày, lúc đưa tay muốn kéo valy thì Lục Tư Thành đã tiện tay xách lên rồi.
“Em có thể tự…”
“Em lo đi đi.” Lục Tư Thành hất hất cằm.
Đồng Dao đành phải hai tay trống không đi ra ngoài, lại bị Lục Tư Thành kéo lại: “Chậm thôi, lên sau cùng.”
Đồng Dao khó hiểu quay lại nhìn anh, đến khi hai người họ lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi trụ sở, thì mấy đứa nhóc đội hai đã lục tục leo lên xe rồi, người của đội một cũng theo sau mông bọn nó, sau đó là Tiểu Thụy, Minh Thần và dàn staff, Đồng Dao và Lục Tư Thành là hai người cuối cùng——
Vì có cả người của đội 1 và đội 2 thế nên chiếc xe này lần đầu tiên được chở đủ người, lúc Đồng Dao lên xe thì các hàng ghế trước đều được ngồi cả rồi, chỉ có hàng ghế chuyên dụng của Lục Tư Thành ở phía sau cùng là trống không… Tiểu Bàn và Lục Nhạc ngồi ở hàng đầu tiên, thấy cô lên Tiểu Bàn cười hì hì nói: “Để em tủi thân rồi, phải chen chen chúc chúc với đội trưởng của chúng ta.”
Lúc Đồng Dao xuống lầu thì nghe thấy Tiểu Bàn đang kêu gào than đói, còn nói mấy lời điên khùng rằng bản thân cậu ta bị đói đến mức gầy sọp người đi rồi… Đồng Dao đi đến trước tủ giày, ngồi xuống tìm giày, không ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Bàn, tối qua Thành ca kéo anh về lại Cao Thủ chưa?”
Đáp lại cô là một bầu không khí yên tĩnh như tờ ở đằng sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bàn chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt mình: “Cô nghĩ Cao Thủ sẽ có quầng thâm u buồn như này à?”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao quay đầu nhìn Lục Tư Thành đang đứng rót cafe ở phòng bếp, thuận miệng hỏi một câu “Thành ca, sao anh lại bắt nạt Tiểu Bàn của chúng ta thế”, Lục Tư Thành cũng thuận miệng đáp lại một câu “Anh chả làm gì cả”, sau đó đi đến gần cửa, nhét một hộp mì ăn liền vào trong lòng Tiểu Bàn: “Đến sân bay xin ít nước nóng pha mì mà ăn, đừng có làm ồn nữa.”
Tiểu Bàn ôm chặt hộp mì, cùng lúc đó, Tiểu Thụy đứng ở ngoài cửa đang gào lên nói xe đến rồi, bảo bọn họ nhanh chóng lăn lên xe, đừng lề mề, Đồng Dao đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi giày, lúc đưa tay muốn kéo valy thì Lục Tư Thành đã tiện tay xách lên rồi.
“Em có thể tự…”
“Em lo đi đi.” Lục Tư Thành hất hất cằm.
Đồng Dao đành phải hai tay trống không đi ra ngoài, lại bị Lục Tư Thành kéo lại: “Chậm thôi, lên sau cùng.”
Đồng Dao khó hiểu quay lại nhìn anh, đến khi hai người họ lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi trụ sở, thì mấy đứa nhóc đội hai đã lục tục leo lên xe rồi, người của đội một cũng theo sau mông bọn nó, sau đó là Tiểu Thụy, Minh Thần và dàn staff, Đồng Dao và Lục Tư Thành là hai người cuối cùng——
Vì có cả người của đội 1 và đội 2 thế nên chiếc xe này lần đầu tiên được chở đủ người, lúc Đồng Dao lên xe thì các hàng ghế trước đều được ngồi cả rồi, chỉ có hàng ghế chuyên dụng của Lục Tư Thành ở phía sau cùng là trống không… Tiểu Bàn và Lục Nhạc ngồi ở hàng đầu tiên, thấy cô lên Tiểu Bàn cười hì hì nói: “Để em tủi thân rồi, phải chen chen chúc chúc với đội trưởng của chúng ta.”