Edit + Beta: Tiểu Vũ
Khán giả phía dưới náo nhiệt lạ thường, mọi người ai nấy đều vô cùng thích một màn sau trận đấu này.
Tiểu Bàn đi phía sau hai người mơ màng hỏi: “Hai người làm cái gì đó? Diễn màn Trư Bát Giới cõng vợ à?”
Lục Tư Thành: “Ai là Trư Bát Giới?”
Mặt Đồng Dao đỏ bừng lên như ăn phải ớt, vỗ vỗ lưng Lục Tư Thành nhỏ giọng nói: “Có thể nói trọng điểm hay không? Anh bỏ em xuống đi.”
Lục Tư Thành không nhúc nhích, liếc mắt nhìn Tiểu Bàn, sau đó giơ chân đá đá cái chân béo múp đang giẫm lên dép tông của Đồng Dao: “Lấy chân cậu ra.”
Tiểu Bàn cúi đầu xuống nhìn thì chợt hiểu ra tất cả, kêu lên một tiếng rồi nhanh chong thu chân về. Lục Tư Thành cúi người thả Đồng Dao xuống chỗ đặt chiếc dép tông kia, Đồng Dao được thả về mặt đất thở phào một hơi, cúi đầu chuẩn bị đi dép thì phát hiện ra chiếc dép đã bị Tiểu Bàn giẫm hỏng luôn rồi… Đồng Dao nhất thời cảm thấy mọi thứ đều như đang chống đối cô, đây là đôi tông màu đen được trang trí hoa văn hoa sơn trà Kim Dương tặng trong dịp Giáng sinh năm ngoái. Tuy rằng nó chỉ là một đôi dép tông thế nhưng cũng là một đôi dép tông đắt tiền mà…
Nhưng mà điều này vẫn chưa phải là thảm nhất.
Thảm nhất chính là ngay lúc này nhân viên công tác dũng cảm đứng ra nói với Đồng Dao: “Smiling chuẩn bị xong chưa, đến phỏng vấn MVP nào.”
Đồng Dao đạp đạp chiếc dép hỏng kia nghĩ thầm anh nhìn xem tôi chuẩn bị xong chưa đi, thế nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm thôi không dám nói ra. Cách đó không xa MC đã vào chỗ, các camera, đèn chiếu đều đã chuẩn bị xong, một đám fan ZGDX cũng đã tập trung trước khu vực phỏng vấn kiễng chân trông ngóng…
Đồng Dao trầm mặc, sau đó tập tễnh đi chiếc dép hỏng kia rồi quay người đi sang khu phỏng vấn —– Đi được hai bước thì nghe thấy phía sau có tiếng thở dài, cô ngẩn người, đang muốn quay đầu lại xem Lục Tư Thành tức giận cái gì thì đột nhiên cảm thấy có hai bàn tay ôm lấy eo cô, sau đó hai chân rời mặt đất, một giây tiếp theo cả người cô đang như bay trên không —-
Fan ở khu vực phỏng vấn bên kia nhìn thấy liền hét chói tai, có nhiều nam sinh còn huýt sáo trêu chọc!
“Aaaaa, cái này, cái này!”
Đồng Dao ngửa đầu ra đằng sau liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cằm dưới đẹp không góc chết của anh —-
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nghiêm túc ôm cô đến khu phỏng vấn rồi đặt cô ngồi lên chiếc ghế cao, dưới rất nhiều ánh sáng lóe lên từ điện thoại, máy ảnh, máy quay, đèn chiếu vẫn duy trì được vẻ mặt không biểu cảm, anh đặt cô lên ghế rồi xoay người rời đi, trở lại trên sân khấu đặt máy tính thu dọn đồ của mình và Đồng Dao.
Đồng Dao ngồi trên ghế nhìn Lục Tư Thành đem tai nghe của anh cất vào trong balo, sau đó cô thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, lúc này cả người vẫn còn chút mông lung —– Cô ngồi dưới ánh đèn sang choang, phía các fan thì lại là một mảnh tối đen, cô có chút khẩn trương, não bây giờ cũng đang trống rỗng, mơ hồ nhớ tới một việc: Nhân viên công tác gọi cô lúc nãy hình như quên đưa cho cô danh sách câu hỏi rồi.
Dưới tình huống mông lung, mơ hồ, chẳng biết gì Đồng Dao vẫn phải bắt đầu giai đoạn phỏng vấn.
MC cười híp mắt chúc mừng ZGDX chiến thắng 2-0 trước đối thủ Lam, thuận lợi có thêm một điểm, hiện tại ZGDX đang có 3 điểm, tạm thời dẫn đầu bảng A —–
MC: “Đối với thành tích hiện nay, smiling có gì muốn nói không?”
Đồng Dao cầm chặt mic trong tay: “À…chính là rất hài lòng, cảm ơn các đồng đội của tôi đã mang tôi chiến thắng, hy vọng có thể duy trì trạng thái tốt đẹp này đến tận cuối giải đấu.”
Phía dưới fan đều nở nụ cười, não Đồng Dao lúc này đã hơi chút hồi phục rồi, trái tim đập bang bang lộn xộn cũng đã ổn định hơn… Tiểu tỷ tỷ MC cười híp mắt khen cô thẳng thắn rồi cúi đầu nhìn bản thảo trong tay, hỏi câu hỏi thứ hai: “Tất cả mọi người đều biết smiling của chúng ta chính là cô gái duy nhất thi đấu chuyên nghiệp trong khu vực LPL này. Và tất cả mọi người đều rất muốn biết, làm một tuyển thủ nữ thi đấu chuyên nghiệp thế này thì có phải là sẽ có nhiều phiền não hơn các tuyển thủ nam không?”
“Cũng không phiền lắm, lúc mới bắt đầu thì cũng có chút lo lắng và phiền muộn, sợ mình sẽ không hòa hợp được với mọi người, thế nhưng sau khi gia nhập ZGDX thì phát hiện ra các đồng đội đều rất hiền lành, tốt bụng, ” Đồng Dao gãi gãi đầu, “Hình như cũng không có ai dành cho tôi sự chiếu cố đặc biệt khi là tuyển thủ nữ, mà ngược lại: Các thành viên trong chiến đội khi biết có một người con gái đến tham gia thi đấu cùng họ thì họ cũng chẳng thấy đây là một chuyện gì đó lớn lao cả, bọn họ chưa từng có ý nghĩ như vậy, tôi rất tự hào về chiến đội của tôi.”
Đồng Dao buông mic xuống, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Con gái thật ra cũng có thể làm tốt, thi đầu thể thao điện tử không phải chỉ là lĩnh vực của đàn ông con trai. Tôi hy vọng là tư tưởng bảo thủ này có thể được thay đổi.”
Đồng Dao vừa dứt lời, cố gắng lắm mới nhìn thấy vài cô gái phía dưới buông điện thoại bắt đầu liều mạng vỗ tay…
Không hiểu tại sao lúc này Đồng Dao lại nhớ tới lúc thi đấu trận chung kết giải mùa xuân, tiểu tỷ tỷ là fan của Minh thần kia, không biết bây giờ cô ấy có thực sự rời bỏ thể thao điện tử không, hay là vẫn tiếc nuối không buông bỏ được, vẫn luôn giống như trước đây ngồi ở dưới khán đài vì ZGDX mà cổ vũ —–
Đồng Dao hơi nheo mắt lại nhìn về phía khán đài, cô luôn cảm giác là hình như nhìn thấy cô ấy, thế nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra mình nhìn lầm rồi.
Sau đó MC lại hỏi thêm mấy câu hỏi, ví dụ như tại sao muốn chọn Diana các loại, Đồng Dao đều thẳng thắn trả lời, đến khi hỏi xong mấy vấn đề này, cô cho rằng đã phỏng vấn xong, đang muốn nhảy từ trên ghế xuống thì lại bị MC ngăn cản, cô ấy quay đầu hướng về phía khán giả cười híp híp mắt: “Chúng ta còn có câu hỏi cuối cùng, tất cả các fan ở hiện trường lúc này đều muốn biết là vừa nãy sau khi cảm ơn xong đi xuống tại sao chessman lại đột nhiên quay đầu lại, bế cô lên… Nói thật là, có thể nhìn thấy một màn lãng mạn như vậy ở sân khấu thi đấu thể thao chuyên nghiệp khiến cho tất cả mọi người đều rất hưng phấn—-“
Khán giả phía trước cười rộ lên, mọi người bắt đầu ồn ào nói chuyện.
Khóe môi Đồng Dao giật giật: “Là Tiểu Bàn giẫm vào dép của tôi, tôi suýt nữa thì ngã, anh ấy đỡ tôi.”
MC: “Thế nhưng gần đây các diên đàn đều đang tụ tập thảo luận về chuyện của cô với Thành ca…”
Đồng Dao: “Vẫn rất thuần khiết, chỉ là thỉnh thoảnh anh ấy sẽ nói mấy điều vớ vẩn, mọi người không nên bị anh ấy dẫn dắt linh tinh.”
MC: “…”
Đồng Dao: “Nếu như ngày nào đó đội trưởng của chúng tôi quyết định bắt đầu thích loài người và ở cùng với tôi thì tôi nhất định sẽ chiếu cáo thiên hạ, phát thiếp cưới ra khắp nơi.”
MC: “…”
MC: “Thật sự sẽ nói cho chúng tôi biết sao?”
Đồng Dao: “Sẽ lấy loa đứng trên sân khấu hô to.”
MC: “Hahahahaha!”
Đồng Dao trả lời rất thẳng thắn thành thật, không có thẹn thẹn thùng thùng xấu hổ, điều này khiến cho những ai vẫn nghĩ giữa cô và Lục Tư Thành có cái gì đều không còn nghi ngờ gì hết, cuộc phỏng vấn diễn ra đến cuối cùng đều là một mảnh hihihaha, bầu không khí hết sức nhẹ nhàng thoải mái… Khi kết thúc phỏng vấn, mọi người top 5 top 3 giải tán, Đồng Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhảy từ trên ghế xuống, đưa mic trả lại cho MC, bàn tay ra đầy mồ hôi.
… … … Vì để đội trưởng của bọn họ không dính phải chút tin tình ái phấn hồng nào mà trái tim thiếu nữ của cô đã tan nát thành từng mảnh rồi.
Xoay người chạy về phía phòng nghỉ, khập khà khập khễnh, chân phải vẫn mang theo thi thể chiếc dép tông… Vừa đi vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Dương.
[ZGDX, smiling: Dép tông hỏng rồi aaaa. TAT, đôi tông đắt tiền cậu tặng tớ đó TAT.]
[Mẹ A Mao: hahahahahahaha, không sao đâu, tớ lại mua cho cậu một đôi nữa mà. Hahahahahahahahahahahaha, bị cột điện của Lục gia thôn ôm lên thật cao cảm giác thế nào? Có phải là điện giật nguy hiểm không?]
[ZGDX, smiling: Đừng hỏi vấn đề này.]
[Mẹ A Mao: Đây chính là cột điện khom người mời chó vàng đến đi tiểu đấy. Không đi thì thật mất hứng.]
[ZGDX, smiling: Sức tưởng tượng của cậu phong phú quá đấy.]
Nhắn xong tin này Đồng Dao cũng vừa lúc đến phòng nghỉ, đẩy cửa phòng ra thì phát hiện bên trong chỉ có mấy nhân viên công tác (*) ở trong, một cô gái trong số đó thấy cô thì chạy đến đưa cho cô một đôi dép lê, kiểu mà chỉ có ở trong khách sạn —–
(*) Muốn giải thích chỗ này một chút: Theo đúng bản raw trên Tấn Giang thì tác giả viết là nhân viên công tác, nhưng khi đọc thì mình thấy đây giống như nhân viên trợ lý của riêng chiến đội ZGDX thôi, chứ không phải nhân viên của BTC giải đấu. Nhưng mình vẫn để là nhân viên công tác theo đúng bản raw nhé.
Đồng Dao: “Ở đâu ra đấy?”
Cô gái nhân viên: “Thành ca đến khách sạn bên cạnh lấy đấy.”
Đồng Dao à một tiếng rồi vừa lẩm bẩm “Anh ấy tốt vậy sao” vừa khom lưng đi dép, trong lúc đó mắt cô liếc thấy có một bó hoa to đặt ở trên bàn, cô ngừng lại thẳng thắt lưng, nhìn nhân viên công tác thu dọn xong chuẩn bị xoay người rời đi —– hoàn toàn không có ý định muốn mang bó hoa này đi.
“Hoa này không cầm đi à?” Đồng Dao chỉ vào hoa hỏi.
“Thành ca không nói muốn lấy a.”
Đồng Dao đi lên ngửi một cái, đều là hoa tươi mới nhập khẩu, nụ hoa e ấp đang đợi nở, cứ ném đi như vậy cũng có chút đáng tiếc. Cô suy nghĩ một chút, chính mình cũng không phải cầm đồ gì thế là dứt khoát một tay xách thi thể đôi dép tông một tay còn lại ôm bó hoa to đùng kia. Vì bó hoa quá to lại chỉ cầm một tay thế nên mặt cô hầu như đều được chôn trong bó hoa rồi, sau đó đi theo nhân viên bò lên xe để trở về ——
Trên xe, Lục Tư Thành ngồi ở hàng cuối hay ngồi đang nhắm mắt dưỡng thần, Đồng Dao đi tới thoáng cúi người xuống, đưa tay kéo một bên tai nghe của anh xuống: “Đội trưởng, cảm ơn dép lê của anh.”
Người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt màu nâu bình tĩnh lại lại lạnh lùng nhìn người đối diện ba giây, giây thứ tư, anh chuyển tầm nhìn về phía bó hoa bên chân Đồng Dao: “Đây là cái gì?”
“Hoa fan tặng anh.”
“Anh hỏi cái này à? Anh hỏi là em cầm lên đây làm cái gì?”
“Hoa này đẹp thế này sao anh không lấy? Anh dị ứng phấn hoa à?”
“…”
Lục Tư Thành trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Đồng Dao một lát rồi ném ra một câu “Chính em lấy về thì lát nữa đừng có hối hận đó”. Trong khi người đối diện nghe câu nói này vẫn chưa tiêu hóa được ý nghĩa của nó thì anh đã cướp một bên tai nghe của mình về, đeo lại lên tai rồi chùm mũ áo khoác lên che khuất nửa khuôn mặt —–
Chỉ dùng hành động không kết hợp lời nói ra lệnh: Cút ra xa một chút đi.
Đồng Dao cười cười, nhắn tin Wechat cho Kim Dương [Nữ phụ ác độc phim Hàn cùng chó vàng kết hợp lại đã đi tiểu ba lần rồi, tớ nghĩ sau khi tớ chết đại khái có thể sẽ phải xuống địa ngục], sau đó xoay người ngồi trở lại ghế trên, bên chân vẫn đặt bó hoa kia, cô bắt chéo chân ngồi lướt Weibo.
Không ngờ là mới vừa mở Weibo lên đã thấy một tin như thế này.
[Không thể nói bí mật của giới thể thao điện tử: Có một fan ở hiện trường hôm nay hình như có quan hệ với người trong giới thể thao điện tử. Cô ta ngồi ở hàng thứ nhất bên phía dành cho fan của Telecom Trung Quốc (*), hành vi cá nhân rất kỳ quái, cô ta rõ ràng không phải là fan lăn lộn trong giới thể thao điện tử bởi vì khi tất cả mọi người ở gần đó đang thi nhau chụp ảnh Côn thì cô ta lại đi hỏi người bên cạnh là “Cậu ta là ai vậy” “Tại sao lại phải chụp ảnh cậu ta” —— Hơn nữa lúc mới bắt đầu, dưới chân cô ta có để một bó hoa rất to, sau khi ván đầu tiên kết thúc thì cô ta mang théo bó hoa đó rời khỏi chỗ ngồi và đến khi ván thứ hai bắt đầu cô ta trở về thế nhưng bó hoa kia đã biến mất. Có người hỏi cô ta đến xem đội nào thì cô ta trả lời: Tôi là bạn của Lục Tư Thành.]
(*) Telecom Trung Quốc: Đây là đơn vị tài trợ cho chiến đội ZGDX đó nên nhiều người hay gọi chiến đội ZGDX là chiến đội Telecom TQ.
[Không thể nói bí mật của giới thể thao điện tử: Còn có nhân viên công tác phía sau hậu trường nói là tận mắt nhìn thấy có một cô gái đem hoa tặng cho Lục Tư Thành, hai người quả nhiên là có quen biết nhau thật, còn nói với nhau mấy câu, sau đó cô ta hình như là không được vui vẻ lắm rời đi…]
Đồng Dao giật giật khóe môi, để hai chân xuống ngồi thẳng người lên, nghĩ thầm trên thế gian này đúng là chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cúi đầu nhìn bó hoa là đầu sỏ gây tội, càng nhìn càng cảm thấy nó thật sự rất vô tội mà… Đồng Dao rời khỏi Weibo xem cái khác, thế nhưng hình như cái tin tức cô gái thần bí kia đã phô khắp thiên hạ rồi…
[Nhất Chi Mai: Gửi những người ghét bỏ smiling lùn không xứng với Thành ca của của mấy người, giờ thì hay chưa. Ít nhất smiling còn chơi game.]
[Ôi trời không sai a: Tôi đây vừa buông lơi cảnh giác với smiling thì con mẹ nó sao đã có một người phụ nữ không biết là ai nhảy ra thế này.]
[Cá voi bơi bơi: … … … … Cô gái đó trang điểm thật sự rất dày.]
[Hữu nghị thứ nhất: Tôi chỉ nói một câu, cô ta có khả năng là người ngoài giới, bởi vì những người như chúng ta thường sẽ gọi là Thành ca hoặc chessman hoặc đội trưởng, những người gọi thẳng đại danh của anh ấy thật sự rất ít —- Về phần cô ta là ai, vì sao cầm hoa to hoa nhỏ chạy tới xem thi đấu trực tiếp thì, aaaaaa, tôi không biết.]
[Tôi đi: Ngẫm lại thì Thành ca thật ra cũng đến tuổi nên yêu đương rồi, suy nghĩ tỉ mỉ làm gì cho mệt ra.]
[Kéo kéo nụ hoa: Phát ảnh động an ủi tâm hồn (Ảnh động là Lục Tư Thành trong nháy mắt trực tiếp ôm Đồng Dao lên vai), cô gái này rõ ràng là cố ý mà, nếu như khiêm tốn thì cô ta sẽ không ngồi hàng đầu.]
[Dã hỏa: Trên lầu +1, cố ý +1, Thành ca thi đấu chuyên nghiệp lâu như vậy rồi cũng không có tin tình cảm, cô gái này muốn làm cái gì đây?]
[Oa ha ha: Hihihihi hahahaha, thế nên bây giờ còn ai muốn mắng chửi đảng song C (ADC và đường giữa) chúng tôi nữa không? Ít nhất là hôm nay Thành ca mang theo smiling đi khắp nơi như thế mọi người đều biết rồi cười hihihaha, hiện tại đối mặt với cô gái tặng hoa kia các người còn hihihaha được nữa không?]
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhìn một hồi, không nghĩ tới hôm nay cô gái kia có mang hoa đi tặng thôi cũng gây ra nhiều chuyện như vậy. Mấy người trên mạng này đều hóa thành Homles hết cả rồi, mà điều kinh khủng nhất là —– bọn họ đại đa số đều đoán đúng.
Về phần cô gái kia có phải cố ý hay không—–
Đồng Dao đứng lên đi đến ngồi bên Lục Nhạc, phát hiện ra Lục Nhạc đang ôm điện thoại không biết đang nhắn tin với ai, cô dùng chân đá đá cậu ta, cậu ta mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh, cậu nhỏ giọng nói: “… Cô cũng thấy bài đăng trên Weibo rồi à.”
Đồng Dao: “Tôi dùng giác quan thứ sáu của mình, hắt một bát nước bẩn: Cô ta là cố ý.”
Lục Nhạc nhướng mắt, đem điện thoại trong tay cho Đồng Dao nhìn —— Đồng Dao liếc nhìn thì phát hiện đây là điện thoại của Lục Tư Thành thế nhưng hiện tại Lục Nhạc đang cầm và cùng một người có ID [Lạc Lạc] cãi nhau. Đơn giản mà nói thì chính là Lục Nhạc nói tôi con mẹ nó thay anh tôi thêm Wechat của cô là cho cô đến sinh sự à, bên ngoài bây giờ tất cả mọi người đều đang nói đội trưởng của chúng tôi để bạn gái đến xem thi đâu rồi tặng hoa bla bla…
[Lạc Lạc: Thế nên sao? Mọi người … chơi game là không thể yêu đương sao? Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ không thể có cuộc sống của mình sao?]
[Lạc Lạc: Chính là cố ý đấy thì sao, các fan nữ này đem mình thành cái gì vậy, một câu một câu “Chồng tôi” cũng không biết xấu hổ… Dứt khoát khiến mấy người đấy hết hy vọng thôi?]
[Lạc Lạc: Có tin tức thì có tin tức thôi, tăng độ nổi tiếng cho mấy người không phải là điểu tốt sao?]
Lục Nhạc mặt đen như than, cướp điện thoại từ trong tay Đồng Dao về rồi trực tiếp ném số của cô ta vào danh sách đen.
“Không phải là không thể nói yêu đương, “Lục Nhạc nhét điện thoại vào túi, “Là không thể cùng người như thế nói yêu đương, mong muốn khoe khoang quá mạnh mẽ, lòng háo thắng cũng quá mạnh mẽ, cảm giác về sự ưu việt vô cùng lớn, đối với cái giới này của chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Tuy rằng không hoàn toàn là lỗi sai của cô ta thế nhưng tất cả mọi người đều không muốn bởi vì việc này mà lãng phí thời gian.”
“Cậu thật sự là dùng hết tâm tư rồi.” Đồng Dao dựa về phía sau.
“Anh tôi nói thế nào thì cũng coi như là một nhân vật công chúng, không chỉ có chính bản thân anh ấy, người bên cạnh anh ấy cũng cần có tính tự giác của nhân vật công chúng, như thế thì cả hai mới có thể sống yên ổn với nhau và đi làm điều mình muốn làm.”
Đồng Dao suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên xoa xoa tóc Lục Nhạc: “Cậu vẫn còn rất hiểu chuyện nhé.”
Lục Nhạc “Ai nha” rồi lui về phía sau, Đồng Dao còn đang muốn tiếp tục giơ tay khi dễ cậu ta thì lúc này một cánh tay dài từ phía sau đột nhiên kéo cô lại. Cô và Lục Nhạc đều sửng sốt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một tòa đại phật đứng ở đằng sau bọn họ, vẻ mặt buồn ngủ mông lung.
“Hai người đang làm gì thế?” Lục Tư Thành hỏi.
Lục Nhạc: “Họp.”
Đồng Dao: “Họp.”
“Họp cái rắm, nhà trẻ không cần phải họp, ” Lục Tư Thành buông tay Đồng Dao ra, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, “Đến nơi rồi, xuống ăn cơm.”
Đồng Dao quay đầu ra ngoài nhìn, thật đúng là đến quán ăn rồi.
Thi đấu xong vừa vặn là thời gian ăn cơm tối.
Đồng Dao đi đôi dép lê của khách sạn theo bọn họ đi ăn liên hoan, vẻ mặt nhân viên phục vụ khi nhìn thấy đôi dép cô đi đều là kiểu mông lung mờ mịt không hiểu tại sao thế nhưng khiến cô ngạc nhiên là bọn họ cũng không có tiến lên đem cô đuổi ra ngoài…
Trong lúc ăn cơm không có ai gan to dám thảo luận với đội trưởng của bọn họ về việc lần đầu anh có tin tình cảm. Sau khi ăn cơm no nê, Lục Tư Thành đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kinh người: “Chúng ta đi mua giày thống nhất cho cả đội đi? Nhìn các cậu dép lê, dép tông, xăng đan, giày thể thao loạn xạ cả lên, tôi nhìn cũng thấy đau mắt.”
Đồng Dao “Dép lê, dép tông, xăng đan có rất nhiều lợi ích mà, sao anh lại ghét bỏ chứ…”
Lục Tư Thành: “Ngày hôm nay nên cho mặt em tiếp xúc thân mật với đất thì hơn, xem lúc đấy mặt hỏng răng gãy còn thấy lợi ích hay không.”
Đồng Dao cúi đầu nhìn đôi dép lê của khách sạn đang đi, im lặng không nói được tiếng nào.
Tiểu Thụy: “Còn phải xin bên trên chi tiền…”
Lục Tư Thành: “Anh chi.”
Tiểu Thụy suy nghĩ một chút, hình như anh đúng là ông chủ, anh trả tiền cũng là bên trên trả tiền, vì vậy gật đầu: “Thành ca có tiền Thành ca chi. Tôi đây thấy rất được.”
Mọi người đều nói rất được rất được. Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm nên cả đội dứt khoát đến trung tâm thương mại gần nhà hàng đi dạo xem giày luôn. Nói là mua giày thống nhất cho cả đội thật ra cũng chỉ đơn giản là tùy tiện vào cửa hàng chọn mấy đôi giày thể thao giống giống nhau là xong. Tất cả mọi người như ong vỡ tổ đi vào một cửa hàng, chọn chọn lựa lựa rất vất vả cuối cùng cũng chọn ra được một đôi giày chơi bóng màu xanh lam và trắng, Tiểu Bàn đi thử lên chân, mọi người đều thấy không tồi vì vậy nhất trí chọn đôi này.
“Lấy nó đi, ” Lục Tư Thành rút ví ra lấy thẻ, “Các cậu báo size giày đi.”
Trong khi người khác nói một loạt “41” “42” “40” thì một người nào đó đứng trong góc trầm mặc nói: “35.”
Mọi người trầm mặc theo, động tác đưa thẻ của Lục Tư Thành cũng ngừng lại.
Trong lúc tất cả thành viên của đội quay đầu nhìn về phía Đồng Dao thì thiếu nữ này hất hất cằm lên: “Size 35 đó, có bản lĩnh bỏ em xem.”
“… Em đắc ý cái gì ở đây.” Lục Tư Thành không nói to mà chỉ lẩm bẩm một tiếng, quay đầu nhìn người bán hàng.
Người bán hàng bị anh nhìn thì đỏ mặt: “Loại giày này là giày dành cho nam nên size nhỏ nhất cũng là size 39, thế nhưng cửa hàng chúng tôi có bán loại giày kiểu này dành cho nữ đó ạ.”
Người bán hàng vừa nói vừa xoay người đi đến khu giày nữ cầm lấy một đôi giày màu trắng đỏ quay lại, sau đó đặt xuống bên cạnh đôi giày nam bọn họ vừa chọn, thật sự rất giống.
“Thật là khéo, ” Người bán hàng cười nói, “Anh chị chọn loại giày này vừa vặn có bản dành cho nữ, chính là giày tình nhân.”
Đồng Dao cởi dép lê ra cho chân đi thử giày, cúi đầu kéo kéo chân Tiểu Bàn đang đi bản cho nam lại gần để so sánh xem có chỗ nào giống giày tình nhân, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Lục Tư Thành đã đưa thẻ cho nhân viên thanh toán rồi.
Đồng Dao: “Ơ, em còn muốn chọn chọn nữa.”
Lục Tư Thành: “Còn chọn nữa thì đến sáng mai à, có tính kỷ luật không đấy?”
Đồng Dao: “…”
…
Mua giày xong, cả đội sôi nổi náo nhiệt trở lại căn cứ, đã thắng trận đấu lại được thêm một đôi giày, tất cả bọn họ đều cảm thấy rất là mỹ mãn, nghĩ thầm “Thành ca có tiền Thành ca chi” thật sự là một câu nói vô cùng tốt đẹp.
Trở lại căn cứ, mọi người giải tán mỗi người một nơi, có người lên phòng cất balo, có người đi tắm, Tiểu Thụy thì ôm Bánh Lớn không chịu buông tay đi tìm đồ ăn cho Miêu đại gia, cả tầng một lúc này chỉ còn lại hai người Đồng Dao và Lục Tư Thành…
Đồng Dao thấy Lục Tư Thành đi về phía máy tính ngồi xuống, mở máy tính lên hình như là chuẩn bị tiếp tục đánh rank luyện tập, cô do dự một chút, đi tới, từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, kéo tay Lục Tư Thành rồi đặt vào lòng bàn tay anh.
Lục Tư Thành: “?”
Đồng Dao: “Kim Dương nói, tặng giày không tốt, người được tặng giày phải đưa cho người tặng giày một chút tiền để trừ tà.”
Lục Tư Thành: “… Em là từ trên đỉnh núi xa xôi trèo đèo lội suối xuống thành phố thi đấu chuyên nghiệp à? Mà trên đỉnh núi cũng có mạng à?”
Đồng Dao: “… …”
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có người yêu mới có chuyện làm thế này.”
Đồng Dao “A” một tiếng, suy nghĩ một chút, mặt liền ửng đỏ xoay người chọc chọc tay của Lục Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Vậy anh trả cho em.”
Lục Tư Thành đưa tay về phía sau, sau đó nhân lúc Đồng Dao chưa kịp bắt lấy thì nhanh tay ném đồng xu vào trong con mèo chiêu tài, Đồng Dao hít một hơi: “Anh cho là ném vào trong đấy thì em không tìm được —-“
Lời còn chưa nói xong đã thấy người đàn ông trước mặt nhếch nhếch mi, cầm lấy con mèo chiêu tài dùng sức lắc lắc vài cái, sau đó đem con mèo chiêu tài bỏ vào trong ngực cô nói: “Tìm từ từ nhé.”
Đồng Dao: “… … … … … … … … … “
Đồng Dao: “Lục Tư Thành, anh ấu trĩ!”
Lục Tư Thành: “Anh ấu trĩ còn em thì keo kiệt, có một đồng tiền đưa cho người ta rồi còn muốn đòi lại, sang một bên từ từ mò tiền dưới đáy biển đi, đừng cản trở anh phát trực tiếp.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tới rồi, tới rồi, tới rồi
Khán giả phía dưới náo nhiệt lạ thường, mọi người ai nấy đều vô cùng thích một màn sau trận đấu này.
Tiểu Bàn đi phía sau hai người mơ màng hỏi: “Hai người làm cái gì đó? Diễn màn Trư Bát Giới cõng vợ à?”
Lục Tư Thành: “Ai là Trư Bát Giới?”
Mặt Đồng Dao đỏ bừng lên như ăn phải ớt, vỗ vỗ lưng Lục Tư Thành nhỏ giọng nói: “Có thể nói trọng điểm hay không? Anh bỏ em xuống đi.”
Lục Tư Thành không nhúc nhích, liếc mắt nhìn Tiểu Bàn, sau đó giơ chân đá đá cái chân béo múp đang giẫm lên dép tông của Đồng Dao: “Lấy chân cậu ra.”
Tiểu Bàn cúi đầu xuống nhìn thì chợt hiểu ra tất cả, kêu lên một tiếng rồi nhanh chong thu chân về. Lục Tư Thành cúi người thả Đồng Dao xuống chỗ đặt chiếc dép tông kia, Đồng Dao được thả về mặt đất thở phào một hơi, cúi đầu chuẩn bị đi dép thì phát hiện ra chiếc dép đã bị Tiểu Bàn giẫm hỏng luôn rồi… Đồng Dao nhất thời cảm thấy mọi thứ đều như đang chống đối cô, đây là đôi tông màu đen được trang trí hoa văn hoa sơn trà Kim Dương tặng trong dịp Giáng sinh năm ngoái. Tuy rằng nó chỉ là một đôi dép tông thế nhưng cũng là một đôi dép tông đắt tiền mà…
Nhưng mà điều này vẫn chưa phải là thảm nhất.
Thảm nhất chính là ngay lúc này nhân viên công tác dũng cảm đứng ra nói với Đồng Dao: “Smiling chuẩn bị xong chưa, đến phỏng vấn MVP nào.”
Đồng Dao đạp đạp chiếc dép hỏng kia nghĩ thầm anh nhìn xem tôi chuẩn bị xong chưa đi, thế nhưng cũng chỉ là nghĩ thầm thôi không dám nói ra. Cách đó không xa MC đã vào chỗ, các camera, đèn chiếu đều đã chuẩn bị xong, một đám fan ZGDX cũng đã tập trung trước khu vực phỏng vấn kiễng chân trông ngóng…
Đồng Dao trầm mặc, sau đó tập tễnh đi chiếc dép hỏng kia rồi quay người đi sang khu phỏng vấn —– Đi được hai bước thì nghe thấy phía sau có tiếng thở dài, cô ngẩn người, đang muốn quay đầu lại xem Lục Tư Thành tức giận cái gì thì đột nhiên cảm thấy có hai bàn tay ôm lấy eo cô, sau đó hai chân rời mặt đất, một giây tiếp theo cả người cô đang như bay trên không —-
Fan ở khu vực phỏng vấn bên kia nhìn thấy liền hét chói tai, có nhiều nam sinh còn huýt sáo trêu chọc!
“Aaaaa, cái này, cái này!”
Đồng Dao ngửa đầu ra đằng sau liền đụng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cằm dưới đẹp không góc chết của anh —-
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nghiêm túc ôm cô đến khu phỏng vấn rồi đặt cô ngồi lên chiếc ghế cao, dưới rất nhiều ánh sáng lóe lên từ điện thoại, máy ảnh, máy quay, đèn chiếu vẫn duy trì được vẻ mặt không biểu cảm, anh đặt cô lên ghế rồi xoay người rời đi, trở lại trên sân khấu đặt máy tính thu dọn đồ của mình và Đồng Dao.
Đồng Dao ngồi trên ghế nhìn Lục Tư Thành đem tai nghe của anh cất vào trong balo, sau đó cô thu hồi ánh mắt không nhìn nữa, lúc này cả người vẫn còn chút mông lung —– Cô ngồi dưới ánh đèn sang choang, phía các fan thì lại là một mảnh tối đen, cô có chút khẩn trương, não bây giờ cũng đang trống rỗng, mơ hồ nhớ tới một việc: Nhân viên công tác gọi cô lúc nãy hình như quên đưa cho cô danh sách câu hỏi rồi.
Dưới tình huống mông lung, mơ hồ, chẳng biết gì Đồng Dao vẫn phải bắt đầu giai đoạn phỏng vấn.
MC cười híp mắt chúc mừng ZGDX chiến thắng 2-0 trước đối thủ Lam, thuận lợi có thêm một điểm, hiện tại ZGDX đang có 3 điểm, tạm thời dẫn đầu bảng A —–
MC: “Đối với thành tích hiện nay, smiling có gì muốn nói không?”
Đồng Dao cầm chặt mic trong tay: “À…chính là rất hài lòng, cảm ơn các đồng đội của tôi đã mang tôi chiến thắng, hy vọng có thể duy trì trạng thái tốt đẹp này đến tận cuối giải đấu.”
Phía dưới fan đều nở nụ cười, não Đồng Dao lúc này đã hơi chút hồi phục rồi, trái tim đập bang bang lộn xộn cũng đã ổn định hơn… Tiểu tỷ tỷ MC cười híp mắt khen cô thẳng thắn rồi cúi đầu nhìn bản thảo trong tay, hỏi câu hỏi thứ hai: “Tất cả mọi người đều biết smiling của chúng ta chính là cô gái duy nhất thi đấu chuyên nghiệp trong khu vực LPL này. Và tất cả mọi người đều rất muốn biết, làm một tuyển thủ nữ thi đấu chuyên nghiệp thế này thì có phải là sẽ có nhiều phiền não hơn các tuyển thủ nam không?”
“Cũng không phiền lắm, lúc mới bắt đầu thì cũng có chút lo lắng và phiền muộn, sợ mình sẽ không hòa hợp được với mọi người, thế nhưng sau khi gia nhập ZGDX thì phát hiện ra các đồng đội đều rất hiền lành, tốt bụng, ” Đồng Dao gãi gãi đầu, “Hình như cũng không có ai dành cho tôi sự chiếu cố đặc biệt khi là tuyển thủ nữ, mà ngược lại: Các thành viên trong chiến đội khi biết có một người con gái đến tham gia thi đấu cùng họ thì họ cũng chẳng thấy đây là một chuyện gì đó lớn lao cả, bọn họ chưa từng có ý nghĩ như vậy, tôi rất tự hào về chiến đội của tôi.”
Đồng Dao buông mic xuống, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Con gái thật ra cũng có thể làm tốt, thi đầu thể thao điện tử không phải chỉ là lĩnh vực của đàn ông con trai. Tôi hy vọng là tư tưởng bảo thủ này có thể được thay đổi.”
Đồng Dao vừa dứt lời, cố gắng lắm mới nhìn thấy vài cô gái phía dưới buông điện thoại bắt đầu liều mạng vỗ tay…
Không hiểu tại sao lúc này Đồng Dao lại nhớ tới lúc thi đấu trận chung kết giải mùa xuân, tiểu tỷ tỷ là fan của Minh thần kia, không biết bây giờ cô ấy có thực sự rời bỏ thể thao điện tử không, hay là vẫn tiếc nuối không buông bỏ được, vẫn luôn giống như trước đây ngồi ở dưới khán đài vì ZGDX mà cổ vũ —–
Đồng Dao hơi nheo mắt lại nhìn về phía khán đài, cô luôn cảm giác là hình như nhìn thấy cô ấy, thế nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra mình nhìn lầm rồi.
Sau đó MC lại hỏi thêm mấy câu hỏi, ví dụ như tại sao muốn chọn Diana các loại, Đồng Dao đều thẳng thắn trả lời, đến khi hỏi xong mấy vấn đề này, cô cho rằng đã phỏng vấn xong, đang muốn nhảy từ trên ghế xuống thì lại bị MC ngăn cản, cô ấy quay đầu hướng về phía khán giả cười híp híp mắt: “Chúng ta còn có câu hỏi cuối cùng, tất cả các fan ở hiện trường lúc này đều muốn biết là vừa nãy sau khi cảm ơn xong đi xuống tại sao chessman lại đột nhiên quay đầu lại, bế cô lên… Nói thật là, có thể nhìn thấy một màn lãng mạn như vậy ở sân khấu thi đấu thể thao chuyên nghiệp khiến cho tất cả mọi người đều rất hưng phấn—-“
Khán giả phía trước cười rộ lên, mọi người bắt đầu ồn ào nói chuyện.
Khóe môi Đồng Dao giật giật: “Là Tiểu Bàn giẫm vào dép của tôi, tôi suýt nữa thì ngã, anh ấy đỡ tôi.”
MC: “Thế nhưng gần đây các diên đàn đều đang tụ tập thảo luận về chuyện của cô với Thành ca…”
Đồng Dao: “Vẫn rất thuần khiết, chỉ là thỉnh thoảnh anh ấy sẽ nói mấy điều vớ vẩn, mọi người không nên bị anh ấy dẫn dắt linh tinh.”
MC: “…”
Đồng Dao: “Nếu như ngày nào đó đội trưởng của chúng tôi quyết định bắt đầu thích loài người và ở cùng với tôi thì tôi nhất định sẽ chiếu cáo thiên hạ, phát thiếp cưới ra khắp nơi.”
MC: “…”
MC: “Thật sự sẽ nói cho chúng tôi biết sao?”
Đồng Dao: “Sẽ lấy loa đứng trên sân khấu hô to.”
MC: “Hahahahaha!”
Đồng Dao trả lời rất thẳng thắn thành thật, không có thẹn thẹn thùng thùng xấu hổ, điều này khiến cho những ai vẫn nghĩ giữa cô và Lục Tư Thành có cái gì đều không còn nghi ngờ gì hết, cuộc phỏng vấn diễn ra đến cuối cùng đều là một mảnh hihihaha, bầu không khí hết sức nhẹ nhàng thoải mái… Khi kết thúc phỏng vấn, mọi người top 5 top 3 giải tán, Đồng Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhảy từ trên ghế xuống, đưa mic trả lại cho MC, bàn tay ra đầy mồ hôi.
… … … Vì để đội trưởng của bọn họ không dính phải chút tin tình ái phấn hồng nào mà trái tim thiếu nữ của cô đã tan nát thành từng mảnh rồi.
Xoay người chạy về phía phòng nghỉ, khập khà khập khễnh, chân phải vẫn mang theo thi thể chiếc dép tông… Vừa đi vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Dương.
[ZGDX, smiling: Dép tông hỏng rồi aaaa. TAT, đôi tông đắt tiền cậu tặng tớ đó TAT.]
[Mẹ A Mao: hahahahahahaha, không sao đâu, tớ lại mua cho cậu một đôi nữa mà. Hahahahahahahahahahahaha, bị cột điện của Lục gia thôn ôm lên thật cao cảm giác thế nào? Có phải là điện giật nguy hiểm không?]
[ZGDX, smiling: Đừng hỏi vấn đề này.]
[Mẹ A Mao: Đây chính là cột điện khom người mời chó vàng đến đi tiểu đấy. Không đi thì thật mất hứng.]
[ZGDX, smiling: Sức tưởng tượng của cậu phong phú quá đấy.]
Nhắn xong tin này Đồng Dao cũng vừa lúc đến phòng nghỉ, đẩy cửa phòng ra thì phát hiện bên trong chỉ có mấy nhân viên công tác (*) ở trong, một cô gái trong số đó thấy cô thì chạy đến đưa cho cô một đôi dép lê, kiểu mà chỉ có ở trong khách sạn —–
(*) Muốn giải thích chỗ này một chút: Theo đúng bản raw trên Tấn Giang thì tác giả viết là nhân viên công tác, nhưng khi đọc thì mình thấy đây giống như nhân viên trợ lý của riêng chiến đội ZGDX thôi, chứ không phải nhân viên của BTC giải đấu. Nhưng mình vẫn để là nhân viên công tác theo đúng bản raw nhé.
Đồng Dao: “Ở đâu ra đấy?”
Cô gái nhân viên: “Thành ca đến khách sạn bên cạnh lấy đấy.”
Đồng Dao à một tiếng rồi vừa lẩm bẩm “Anh ấy tốt vậy sao” vừa khom lưng đi dép, trong lúc đó mắt cô liếc thấy có một bó hoa to đặt ở trên bàn, cô ngừng lại thẳng thắt lưng, nhìn nhân viên công tác thu dọn xong chuẩn bị xoay người rời đi —– hoàn toàn không có ý định muốn mang bó hoa này đi.
“Hoa này không cầm đi à?” Đồng Dao chỉ vào hoa hỏi.
“Thành ca không nói muốn lấy a.”
Đồng Dao đi lên ngửi một cái, đều là hoa tươi mới nhập khẩu, nụ hoa e ấp đang đợi nở, cứ ném đi như vậy cũng có chút đáng tiếc. Cô suy nghĩ một chút, chính mình cũng không phải cầm đồ gì thế là dứt khoát một tay xách thi thể đôi dép tông một tay còn lại ôm bó hoa to đùng kia. Vì bó hoa quá to lại chỉ cầm một tay thế nên mặt cô hầu như đều được chôn trong bó hoa rồi, sau đó đi theo nhân viên bò lên xe để trở về ——
Trên xe, Lục Tư Thành ngồi ở hàng cuối hay ngồi đang nhắm mắt dưỡng thần, Đồng Dao đi tới thoáng cúi người xuống, đưa tay kéo một bên tai nghe của anh xuống: “Đội trưởng, cảm ơn dép lê của anh.”
Người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt màu nâu bình tĩnh lại lại lạnh lùng nhìn người đối diện ba giây, giây thứ tư, anh chuyển tầm nhìn về phía bó hoa bên chân Đồng Dao: “Đây là cái gì?”
“Hoa fan tặng anh.”
“Anh hỏi cái này à? Anh hỏi là em cầm lên đây làm cái gì?”
“Hoa này đẹp thế này sao anh không lấy? Anh dị ứng phấn hoa à?”
“…”
Lục Tư Thành trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm Đồng Dao một lát rồi ném ra một câu “Chính em lấy về thì lát nữa đừng có hối hận đó”. Trong khi người đối diện nghe câu nói này vẫn chưa tiêu hóa được ý nghĩa của nó thì anh đã cướp một bên tai nghe của mình về, đeo lại lên tai rồi chùm mũ áo khoác lên che khuất nửa khuôn mặt —–
Chỉ dùng hành động không kết hợp lời nói ra lệnh: Cút ra xa một chút đi.
Đồng Dao cười cười, nhắn tin Wechat cho Kim Dương [Nữ phụ ác độc phim Hàn cùng chó vàng kết hợp lại đã đi tiểu ba lần rồi, tớ nghĩ sau khi tớ chết đại khái có thể sẽ phải xuống địa ngục], sau đó xoay người ngồi trở lại ghế trên, bên chân vẫn đặt bó hoa kia, cô bắt chéo chân ngồi lướt Weibo.
Không ngờ là mới vừa mở Weibo lên đã thấy một tin như thế này.
[Không thể nói bí mật của giới thể thao điện tử: Có một fan ở hiện trường hôm nay hình như có quan hệ với người trong giới thể thao điện tử. Cô ta ngồi ở hàng thứ nhất bên phía dành cho fan của Telecom Trung Quốc (*), hành vi cá nhân rất kỳ quái, cô ta rõ ràng không phải là fan lăn lộn trong giới thể thao điện tử bởi vì khi tất cả mọi người ở gần đó đang thi nhau chụp ảnh Côn thì cô ta lại đi hỏi người bên cạnh là “Cậu ta là ai vậy” “Tại sao lại phải chụp ảnh cậu ta” —— Hơn nữa lúc mới bắt đầu, dưới chân cô ta có để một bó hoa rất to, sau khi ván đầu tiên kết thúc thì cô ta mang théo bó hoa đó rời khỏi chỗ ngồi và đến khi ván thứ hai bắt đầu cô ta trở về thế nhưng bó hoa kia đã biến mất. Có người hỏi cô ta đến xem đội nào thì cô ta trả lời: Tôi là bạn của Lục Tư Thành.]
(*) Telecom Trung Quốc: Đây là đơn vị tài trợ cho chiến đội ZGDX đó nên nhiều người hay gọi chiến đội ZGDX là chiến đội Telecom TQ.
[Không thể nói bí mật của giới thể thao điện tử: Còn có nhân viên công tác phía sau hậu trường nói là tận mắt nhìn thấy có một cô gái đem hoa tặng cho Lục Tư Thành, hai người quả nhiên là có quen biết nhau thật, còn nói với nhau mấy câu, sau đó cô ta hình như là không được vui vẻ lắm rời đi…]
Đồng Dao giật giật khóe môi, để hai chân xuống ngồi thẳng người lên, nghĩ thầm trên thế gian này đúng là chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cúi đầu nhìn bó hoa là đầu sỏ gây tội, càng nhìn càng cảm thấy nó thật sự rất vô tội mà… Đồng Dao rời khỏi Weibo xem cái khác, thế nhưng hình như cái tin tức cô gái thần bí kia đã phô khắp thiên hạ rồi…
[Nhất Chi Mai: Gửi những người ghét bỏ smiling lùn không xứng với Thành ca của của mấy người, giờ thì hay chưa. Ít nhất smiling còn chơi game.]
[Ôi trời không sai a: Tôi đây vừa buông lơi cảnh giác với smiling thì con mẹ nó sao đã có một người phụ nữ không biết là ai nhảy ra thế này.]
[Cá voi bơi bơi: … … … … Cô gái đó trang điểm thật sự rất dày.]
[Hữu nghị thứ nhất: Tôi chỉ nói một câu, cô ta có khả năng là người ngoài giới, bởi vì những người như chúng ta thường sẽ gọi là Thành ca hoặc chessman hoặc đội trưởng, những người gọi thẳng đại danh của anh ấy thật sự rất ít —- Về phần cô ta là ai, vì sao cầm hoa to hoa nhỏ chạy tới xem thi đấu trực tiếp thì, aaaaaa, tôi không biết.]
[Tôi đi: Ngẫm lại thì Thành ca thật ra cũng đến tuổi nên yêu đương rồi, suy nghĩ tỉ mỉ làm gì cho mệt ra.]
[Kéo kéo nụ hoa: Phát ảnh động an ủi tâm hồn (Ảnh động là Lục Tư Thành trong nháy mắt trực tiếp ôm Đồng Dao lên vai), cô gái này rõ ràng là cố ý mà, nếu như khiêm tốn thì cô ta sẽ không ngồi hàng đầu.]
[Dã hỏa: Trên lầu +1, cố ý +1, Thành ca thi đấu chuyên nghiệp lâu như vậy rồi cũng không có tin tình cảm, cô gái này muốn làm cái gì đây?]
[Oa ha ha: Hihihihi hahahaha, thế nên bây giờ còn ai muốn mắng chửi đảng song C (ADC và đường giữa) chúng tôi nữa không? Ít nhất là hôm nay Thành ca mang theo smiling đi khắp nơi như thế mọi người đều biết rồi cười hihihaha, hiện tại đối mặt với cô gái tặng hoa kia các người còn hihihaha được nữa không?]
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhìn một hồi, không nghĩ tới hôm nay cô gái kia có mang hoa đi tặng thôi cũng gây ra nhiều chuyện như vậy. Mấy người trên mạng này đều hóa thành Homles hết cả rồi, mà điều kinh khủng nhất là —– bọn họ đại đa số đều đoán đúng.
Về phần cô gái kia có phải cố ý hay không—–
Đồng Dao đứng lên đi đến ngồi bên Lục Nhạc, phát hiện ra Lục Nhạc đang ôm điện thoại không biết đang nhắn tin với ai, cô dùng chân đá đá cậu ta, cậu ta mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu nữ mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh, cậu nhỏ giọng nói: “… Cô cũng thấy bài đăng trên Weibo rồi à.”
Đồng Dao: “Tôi dùng giác quan thứ sáu của mình, hắt một bát nước bẩn: Cô ta là cố ý.”
Lục Nhạc nhướng mắt, đem điện thoại trong tay cho Đồng Dao nhìn —— Đồng Dao liếc nhìn thì phát hiện đây là điện thoại của Lục Tư Thành thế nhưng hiện tại Lục Nhạc đang cầm và cùng một người có ID [Lạc Lạc] cãi nhau. Đơn giản mà nói thì chính là Lục Nhạc nói tôi con mẹ nó thay anh tôi thêm Wechat của cô là cho cô đến sinh sự à, bên ngoài bây giờ tất cả mọi người đều đang nói đội trưởng của chúng tôi để bạn gái đến xem thi đâu rồi tặng hoa bla bla…
[Lạc Lạc: Thế nên sao? Mọi người … chơi game là không thể yêu đương sao? Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ không thể có cuộc sống của mình sao?]
[Lạc Lạc: Chính là cố ý đấy thì sao, các fan nữ này đem mình thành cái gì vậy, một câu một câu “Chồng tôi” cũng không biết xấu hổ… Dứt khoát khiến mấy người đấy hết hy vọng thôi?]
[Lạc Lạc: Có tin tức thì có tin tức thôi, tăng độ nổi tiếng cho mấy người không phải là điểu tốt sao?]
Lục Nhạc mặt đen như than, cướp điện thoại từ trong tay Đồng Dao về rồi trực tiếp ném số của cô ta vào danh sách đen.
“Không phải là không thể nói yêu đương, “Lục Nhạc nhét điện thoại vào túi, “Là không thể cùng người như thế nói yêu đương, mong muốn khoe khoang quá mạnh mẽ, lòng háo thắng cũng quá mạnh mẽ, cảm giác về sự ưu việt vô cùng lớn, đối với cái giới này của chúng ta hoàn toàn không biết gì cả. Tuy rằng không hoàn toàn là lỗi sai của cô ta thế nhưng tất cả mọi người đều không muốn bởi vì việc này mà lãng phí thời gian.”
“Cậu thật sự là dùng hết tâm tư rồi.” Đồng Dao dựa về phía sau.
“Anh tôi nói thế nào thì cũng coi như là một nhân vật công chúng, không chỉ có chính bản thân anh ấy, người bên cạnh anh ấy cũng cần có tính tự giác của nhân vật công chúng, như thế thì cả hai mới có thể sống yên ổn với nhau và đi làm điều mình muốn làm.”
Đồng Dao suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên xoa xoa tóc Lục Nhạc: “Cậu vẫn còn rất hiểu chuyện nhé.”
Lục Nhạc “Ai nha” rồi lui về phía sau, Đồng Dao còn đang muốn tiếp tục giơ tay khi dễ cậu ta thì lúc này một cánh tay dài từ phía sau đột nhiên kéo cô lại. Cô và Lục Nhạc đều sửng sốt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một tòa đại phật đứng ở đằng sau bọn họ, vẻ mặt buồn ngủ mông lung.
“Hai người đang làm gì thế?” Lục Tư Thành hỏi.
Lục Nhạc: “Họp.”
Đồng Dao: “Họp.”
“Họp cái rắm, nhà trẻ không cần phải họp, ” Lục Tư Thành buông tay Đồng Dao ra, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, “Đến nơi rồi, xuống ăn cơm.”
Đồng Dao quay đầu ra ngoài nhìn, thật đúng là đến quán ăn rồi.
Thi đấu xong vừa vặn là thời gian ăn cơm tối.
Đồng Dao đi đôi dép lê của khách sạn theo bọn họ đi ăn liên hoan, vẻ mặt nhân viên phục vụ khi nhìn thấy đôi dép cô đi đều là kiểu mông lung mờ mịt không hiểu tại sao thế nhưng khiến cô ngạc nhiên là bọn họ cũng không có tiến lên đem cô đuổi ra ngoài…
Trong lúc ăn cơm không có ai gan to dám thảo luận với đội trưởng của bọn họ về việc lần đầu anh có tin tình cảm. Sau khi ăn cơm no nê, Lục Tư Thành đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng kinh người: “Chúng ta đi mua giày thống nhất cho cả đội đi? Nhìn các cậu dép lê, dép tông, xăng đan, giày thể thao loạn xạ cả lên, tôi nhìn cũng thấy đau mắt.”
Đồng Dao “Dép lê, dép tông, xăng đan có rất nhiều lợi ích mà, sao anh lại ghét bỏ chứ…”
Lục Tư Thành: “Ngày hôm nay nên cho mặt em tiếp xúc thân mật với đất thì hơn, xem lúc đấy mặt hỏng răng gãy còn thấy lợi ích hay không.”
Đồng Dao cúi đầu nhìn đôi dép lê của khách sạn đang đi, im lặng không nói được tiếng nào.
Tiểu Thụy: “Còn phải xin bên trên chi tiền…”
Lục Tư Thành: “Anh chi.”
Tiểu Thụy suy nghĩ một chút, hình như anh đúng là ông chủ, anh trả tiền cũng là bên trên trả tiền, vì vậy gật đầu: “Thành ca có tiền Thành ca chi. Tôi đây thấy rất được.”
Mọi người đều nói rất được rất được. Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm nên cả đội dứt khoát đến trung tâm thương mại gần nhà hàng đi dạo xem giày luôn. Nói là mua giày thống nhất cho cả đội thật ra cũng chỉ đơn giản là tùy tiện vào cửa hàng chọn mấy đôi giày thể thao giống giống nhau là xong. Tất cả mọi người như ong vỡ tổ đi vào một cửa hàng, chọn chọn lựa lựa rất vất vả cuối cùng cũng chọn ra được một đôi giày chơi bóng màu xanh lam và trắng, Tiểu Bàn đi thử lên chân, mọi người đều thấy không tồi vì vậy nhất trí chọn đôi này.
“Lấy nó đi, ” Lục Tư Thành rút ví ra lấy thẻ, “Các cậu báo size giày đi.”
Trong khi người khác nói một loạt “41” “42” “40” thì một người nào đó đứng trong góc trầm mặc nói: “35.”
Mọi người trầm mặc theo, động tác đưa thẻ của Lục Tư Thành cũng ngừng lại.
Trong lúc tất cả thành viên của đội quay đầu nhìn về phía Đồng Dao thì thiếu nữ này hất hất cằm lên: “Size 35 đó, có bản lĩnh bỏ em xem.”
“… Em đắc ý cái gì ở đây.” Lục Tư Thành không nói to mà chỉ lẩm bẩm một tiếng, quay đầu nhìn người bán hàng.
Người bán hàng bị anh nhìn thì đỏ mặt: “Loại giày này là giày dành cho nam nên size nhỏ nhất cũng là size 39, thế nhưng cửa hàng chúng tôi có bán loại giày kiểu này dành cho nữ đó ạ.”
Người bán hàng vừa nói vừa xoay người đi đến khu giày nữ cầm lấy một đôi giày màu trắng đỏ quay lại, sau đó đặt xuống bên cạnh đôi giày nam bọn họ vừa chọn, thật sự rất giống.
“Thật là khéo, ” Người bán hàng cười nói, “Anh chị chọn loại giày này vừa vặn có bản dành cho nữ, chính là giày tình nhân.”
Đồng Dao cởi dép lê ra cho chân đi thử giày, cúi đầu kéo kéo chân Tiểu Bàn đang đi bản cho nam lại gần để so sánh xem có chỗ nào giống giày tình nhân, sau đó ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Lục Tư Thành đã đưa thẻ cho nhân viên thanh toán rồi.
Đồng Dao: “Ơ, em còn muốn chọn chọn nữa.”
Lục Tư Thành: “Còn chọn nữa thì đến sáng mai à, có tính kỷ luật không đấy?”
Đồng Dao: “…”
…
Mua giày xong, cả đội sôi nổi náo nhiệt trở lại căn cứ, đã thắng trận đấu lại được thêm một đôi giày, tất cả bọn họ đều cảm thấy rất là mỹ mãn, nghĩ thầm “Thành ca có tiền Thành ca chi” thật sự là một câu nói vô cùng tốt đẹp.
Trở lại căn cứ, mọi người giải tán mỗi người một nơi, có người lên phòng cất balo, có người đi tắm, Tiểu Thụy thì ôm Bánh Lớn không chịu buông tay đi tìm đồ ăn cho Miêu đại gia, cả tầng một lúc này chỉ còn lại hai người Đồng Dao và Lục Tư Thành…
Đồng Dao thấy Lục Tư Thành đi về phía máy tính ngồi xuống, mở máy tính lên hình như là chuẩn bị tiếp tục đánh rank luyện tập, cô do dự một chút, đi tới, từ trong túi móc ra một đồng tiền xu, kéo tay Lục Tư Thành rồi đặt vào lòng bàn tay anh.
Lục Tư Thành: “?”
Đồng Dao: “Kim Dương nói, tặng giày không tốt, người được tặng giày phải đưa cho người tặng giày một chút tiền để trừ tà.”
Lục Tư Thành: “… Em là từ trên đỉnh núi xa xôi trèo đèo lội suối xuống thành phố thi đấu chuyên nghiệp à? Mà trên đỉnh núi cũng có mạng à?”
Đồng Dao: “… …”
Lục Tư Thành mặt không biểu cảm nói: “Chỉ có người yêu mới có chuyện làm thế này.”
Đồng Dao “A” một tiếng, suy nghĩ một chút, mặt liền ửng đỏ xoay người chọc chọc tay của Lục Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Vậy anh trả cho em.”
Lục Tư Thành đưa tay về phía sau, sau đó nhân lúc Đồng Dao chưa kịp bắt lấy thì nhanh tay ném đồng xu vào trong con mèo chiêu tài, Đồng Dao hít một hơi: “Anh cho là ném vào trong đấy thì em không tìm được —-“
Lời còn chưa nói xong đã thấy người đàn ông trước mặt nhếch nhếch mi, cầm lấy con mèo chiêu tài dùng sức lắc lắc vài cái, sau đó đem con mèo chiêu tài bỏ vào trong ngực cô nói: “Tìm từ từ nhé.”
Đồng Dao: “… … … … … … … … … “
Đồng Dao: “Lục Tư Thành, anh ấu trĩ!”
Lục Tư Thành: “Anh ấu trĩ còn em thì keo kiệt, có một đồng tiền đưa cho người ta rồi còn muốn đòi lại, sang một bên từ từ mò tiền dưới đáy biển đi, đừng cản trở anh phát trực tiếp.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tới rồi, tới rồi, tới rồi
/155
|