Edit: Tiểu Vũ
Ghế ngồi của Đồng Dao bị ai đó đạp từ phía sau, cả người cô lắc lư theo cú đạp, ngẩng đầu hỏi người phía sau: “Anh làm gì đó?”
“Là một người đội trưởng có trách nhiệm khuyến khích cổ vũ thành viên, sao lại bị em nói là lời ong tiếng ve rồi?”
“Không phải là anh không chơi Weibo sao?”
“Đây chính là nguyên nhân em không kiêng nể gì mà làm loạn trên đó?”
“… … … … … Cái gì mà làm loạn chứ, bài post vừa nãy không phải nói anh đâu.”
“À, thế nói tới ai?”
“… Đội trưởng ơi, người ta nói ý, bất cứ chuyện gì nếu đào đến tận gốc rễ lên đều không tốt đâu, người thích đào sâu mọi chuyện thường thường đều là những người có tình thương đặc biệt thấp, thật đấy.”
Đồng Dao ôm điện thoại di động trong áo, vừa tự lẩm bẩm “Lạnh thế này sao lại bật điều hòa thấp quá vậy” vừa lấy áo khoác đắp lên người, kéo mũ lên che kín mặt, cả người trưng ra vẻ “Không phải là em không muốn nói chuyện tiếp mà là điều hòa bật lạnh quá em không nói được”.
Phía sau truyền đến tiếng Lục Tư Thành lướt Weibo, Đồng Dao trốn dưới lớp áo lạnh run người, mãi đến khi âm thanh chơi Weibo biến mất cô mới yên lặng thở phào một hơi, lấy điện thoại ra mở Weibo, vừa nhìn đã thấy một loạt người tag Lục Tư Thành theo phong trào dưới bài đăng của cô, hai mắt cô nhếch lên, nhỏ giọng mắng: Mấy má fan này đúng là dưa nào cũng ăn, chuyện gì cũng biết mà, tất cả đều là thần tiên hết lượt rồi!
Lén lút lướt Weibo một hồi dưới áo khoác, 10 sau cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ mất… Trở lại trụ sở đã là 7 giờ tối, hôm nay mọi người đã trải qua một trận đấu khá là dễ dàng trước một đội từng là quý quân của mùa xuân thế nên ai lúc này tâm trạng ai nấy đều rất vui vẻ, mọi người ngồi trên salon chém gió thành bão. Sau đó mở điện thoại gọi ship đồ ăn, hôm nay lão K chủ chi, bởi vì MVP trận đầu chính là anh ấy.
Lão K: “smiling đại đại cũng là MVP mà.”
Ghế ngồi của Đồng Dao bị ai đó đạp từ phía sau, cả người cô lắc lư theo cú đạp, ngẩng đầu hỏi người phía sau: “Anh làm gì đó?”
“Là một người đội trưởng có trách nhiệm khuyến khích cổ vũ thành viên, sao lại bị em nói là lời ong tiếng ve rồi?”
“Không phải là anh không chơi Weibo sao?”
“Đây chính là nguyên nhân em không kiêng nể gì mà làm loạn trên đó?”
“… … … … … Cái gì mà làm loạn chứ, bài post vừa nãy không phải nói anh đâu.”
“À, thế nói tới ai?”
“… Đội trưởng ơi, người ta nói ý, bất cứ chuyện gì nếu đào đến tận gốc rễ lên đều không tốt đâu, người thích đào sâu mọi chuyện thường thường đều là những người có tình thương đặc biệt thấp, thật đấy.”
Đồng Dao ôm điện thoại di động trong áo, vừa tự lẩm bẩm “Lạnh thế này sao lại bật điều hòa thấp quá vậy” vừa lấy áo khoác đắp lên người, kéo mũ lên che kín mặt, cả người trưng ra vẻ “Không phải là em không muốn nói chuyện tiếp mà là điều hòa bật lạnh quá em không nói được”.
Phía sau truyền đến tiếng Lục Tư Thành lướt Weibo, Đồng Dao trốn dưới lớp áo lạnh run người, mãi đến khi âm thanh chơi Weibo biến mất cô mới yên lặng thở phào một hơi, lấy điện thoại ra mở Weibo, vừa nhìn đã thấy một loạt người tag Lục Tư Thành theo phong trào dưới bài đăng của cô, hai mắt cô nhếch lên, nhỏ giọng mắng: Mấy má fan này đúng là dưa nào cũng ăn, chuyện gì cũng biết mà, tất cả đều là thần tiên hết lượt rồi!
Lén lút lướt Weibo một hồi dưới áo khoác, 10 sau cô dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ mất… Trở lại trụ sở đã là 7 giờ tối, hôm nay mọi người đã trải qua một trận đấu khá là dễ dàng trước một đội từng là quý quân của mùa xuân thế nên ai lúc này tâm trạng ai nấy đều rất vui vẻ, mọi người ngồi trên salon chém gió thành bão. Sau đó mở điện thoại gọi ship đồ ăn, hôm nay lão K chủ chi, bởi vì MVP trận đầu chính là anh ấy.
Lão K: “smiling đại đại cũng là MVP mà.”