Edit: Tiểu Vũ
Đồng Dao cụp đuôi chạy bước nhỏ đến trước mặt Lục Tư Thành, liếc nhìn anh ném điếu thuốc đã tắt ngóm vào thùng rác, chưa hút được mấy đã vứt đi rồi—- Cô nhớ lúc trước tiểu Bàn có nói, trước đây Lục Tư Thành không phải là nghiện thuốc quá nặng, chỉ có khi nào tâm trạng không tốt hoặc cần thư giãn thì mới hút một vài điếu… ZGDX cấm hút thuốc, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác nên anh toàn ra ngoài sân hút, mặc cho việc hút trắng trợn như vậy sẽ dễ bị tiểu Thụy bắt được trừ tiền lương, anh cũng không nói gì.
Sau này khi Đồng Dao tới, anh đã ít hút hơn trước.
Tuy rằng anh vẫn luôn tìm cách giấu thuốc để chọc tức Tiểu Thụy, đó gần như là thú vui khó bỏ của anh.
Đồng Dao đứng trước mặt Lục Tư Thành, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã đứng thẳng lên, im lặng một chút rồi nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Chân dài bước lớn, Đồng Dao phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân anh, hơi thở dài một cái: “Sao anh không đến nhà hàng chờ em?”
Bước đi của Lục Tư Thành thoáng chậm hơn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không muốn đi một mình.”
Đồng Dao kéo vạt áo anh, Lục Tư Thành không quay đầu cũng không nói gì, Đồng Dao lại kéo kéo anh, hai người không ai nói câu nào cứ đi như thế. Người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng khó chịu này Đồng Dao rất quen thuộc, là đội trưởng của cô, nhưng không phải bạn trai của cô.
Đồng Dao buông vạt áo của anh ra, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay anh, nhưng mà người đi đằng trước như có mắt ở đằng sau vậy, cô vừa mới vươn tay ra anh đã tránh đi rồi.
Đồng Dao: “…”
Có thể khẳng định chắc chắn một điều, đội trưởng đại nhân của cô đang không vui.
Đồng Dao cụp đuôi chạy bước nhỏ đến trước mặt Lục Tư Thành, liếc nhìn anh ném điếu thuốc đã tắt ngóm vào thùng rác, chưa hút được mấy đã vứt đi rồi—- Cô nhớ lúc trước tiểu Bàn có nói, trước đây Lục Tư Thành không phải là nghiện thuốc quá nặng, chỉ có khi nào tâm trạng không tốt hoặc cần thư giãn thì mới hút một vài điếu… ZGDX cấm hút thuốc, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác nên anh toàn ra ngoài sân hút, mặc cho việc hút trắng trợn như vậy sẽ dễ bị tiểu Thụy bắt được trừ tiền lương, anh cũng không nói gì.
Sau này khi Đồng Dao tới, anh đã ít hút hơn trước.
Tuy rằng anh vẫn luôn tìm cách giấu thuốc để chọc tức Tiểu Thụy, đó gần như là thú vui khó bỏ của anh.
Đồng Dao đứng trước mặt Lục Tư Thành, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã đứng thẳng lên, im lặng một chút rồi nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Chân dài bước lớn, Đồng Dao phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp bước chân anh, hơi thở dài một cái: “Sao anh không đến nhà hàng chờ em?”
Bước đi của Lục Tư Thành thoáng chậm hơn, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không muốn đi một mình.”
Đồng Dao kéo vạt áo anh, Lục Tư Thành không quay đầu cũng không nói gì, Đồng Dao lại kéo kéo anh, hai người không ai nói câu nào cứ đi như thế. Người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng khó chịu này Đồng Dao rất quen thuộc, là đội trưởng của cô, nhưng không phải bạn trai của cô.
Đồng Dao buông vạt áo của anh ra, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay anh, nhưng mà người đi đằng trước như có mắt ở đằng sau vậy, cô vừa mới vươn tay ra anh đã tránh đi rồi.
Đồng Dao: “…”
Có thể khẳng định chắc chắn một điều, đội trưởng đại nhân của cô đang không vui.