Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cậu... Nhất định phải đi cùng sao?" Giang Yên Nhiên giãy giụa.
Mặc dù cô ấy đã hoàn toàn tín nhiệm Diệp Oản Oản, nhưng việc này thật sự quá...
Diệp Oản Oản liếc Giang Yên Nhiên, lấy một chiếc gương đưa tới trước mặt cô ấy: "Chẳng lẽ cậu muốn lấy gương mặt như bị chồng ruồng bỏ xuất hiện trước mặt bạn học toàn trường, để cho tất cả mọi người đều cười cậu sao?"
"Tôi đương nhiên không muốn, nhưng cậu bắt buộc phải đi sao?"
Diệp Oản Oản sờ cằm: "Nếu tôi làm cậu xấu đi thì cùng lắm tôi cạo trọc đầu cùng cậu là được chứ gì. Ngẫm lại tôi chưa từng thử bị trọc đầu đâu đấy!"
Nhìn dáng vẻ của Diệp Oản Oản, tựa như cô vô cùng mong đợi nữa vậy.
Khóe miệng Giang Yên Nhiên giật giật.
Diệp Oản Oản vỗ vai Giang Yên Nhiên, thần thần bí bí nói: "Cậu đừng bày ra bộ dạng như tráng sĩ Lang Nha Sơn chuẩn bị hi sinh oanh liệt có được không? Nói cho cậu biết, ánh mắt của tôi khá tốt đấy!
Hay là nói cách khác đi, cậu căn bản không thích hợp với phong cách bông sen trắng thanh thuần tinh khiết, cậu nhìn xem ngực cậu đi, có giống em gái nhỏ chỗ nào không? Còn đi học Trầm Mộng Kỳ làm tiểu thanh tân!"
Giang Yên Nhiên che ngực lại, hai gò má đỏ bừng: "Diệp Oản Oản! Cậu... Lưu manh!"
"Xin nhờ, những việc tôi nói đều là thật!"
Diệp Oản Oản rất thèm thuồng, lại nhìn thêm vài lần: "Tin tôi đi, cậu rất thích hợp với phong cách nữ vương quyến rũ, phong quang vô hạn, hào quang tứ phía. Đầu tiên, cậu phải đổi mái tóc thẳng dài này đi. Tóc của cậu quá ít, để kiểu này chẳng khác gì dán rong biển lên đầu, cậu không biết nó có bao nhiêu khó nhìn à? Tóm lại ngày mai đến tiệm làm tóc, cậu nghe tôi là được rồi!"
Giang Yên Nhiên suy nghĩ, cảm thấy nếu bị phá tới mức không nhìn được vậy cùng lắm đội thêm một cái mũ là được rồi, vì vậy đáp: "Chỉ cần cậu đừng cho tôi nhuộm tóc xanh là được, những cái khác tùy cậu quyết định!"
"Cậu chắc chắn? Nếu bắt cậu cắt tóc ngắn cậu cũng chấp nhận?" Diệp Oản Oản hỏi.
Giang Yên Nhiên cười một tiếng: "Ngay cả anh ta cũng không cần, chẳng lẽ còn vì anh ta mà giữ lại đầu tóc này sao?"
Diệp Oản Oản gật đầu hài lòng: "Không tệ không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Một đêm trôi qua.
Tối hôm qua Giang Yên Nhiên không trở về ký túc xá của mình mà ở lại phòng cô.
Buổi sáng Diệp Oản Oản cũng không đánh thức cô ấy mà rón rén rửa mặt xong rồi đi học.
Đêm qua ngủ rất trễ, Diệp Oản Oản mệt đến rã rời, đến phòng học lập tức gục trên bàn ngủ bù.
Ngược lại với cô, hôm nay tinh thần của Tư Hạ vô cùng tốt, ăn mặt cô cùng chói mắt, còn tới sớm hơn cả cô.
Thấy Diệp Oản Oản tới rồi, đáy mắt của Tư Hạ càng sáng hơn vài phần, đem một phần bánh ngọt nhỏ vô cùng tinh xảo đưa đến bên cạnh cô: "Oản Oản, cậu ăn sáng chưa? Bánh ngọt hạnh nhân này rất ngon, cậu có muốn nếm thử không?"
Nghe bên cạnh truyền tới âm thanh ôn nhu mà mọi thiếu nữ đều mơ ước, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy mệt tim: "Tôi không thích ăn hạnh nhân."
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt Tư Hạ hơi cứng đờ, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất: "Vậy cậu thích ăn cái gì?"
Diệp Oản Oản sắp bị tan vỡ rồi, thuận tiện qua loa lấy lệ nói: "Nhiều lắm, nói không hết."
Kính nhờ đấy đại ca! Đừng nói chuyện với tôi nữa! Cậu không biết hiện tại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm tôi sao?
Thấy tinh thần Diệp Oản Oản không tốt, Tư Hạ hơi nhíu mày: "Oản Oản, tối qua cậu ngủ không ngon sao?"
Diệp Oản Oản hít một hơi sâu, cứ tiếp tục như vậy không được, xem ra phải dùng đại chiêu!
Vì vậy, Diệp Oản Oản không ngẩn đầu mà tiếp tục nhắm mắt gục trên bàn trả lời: "Ừ, ngủ không ngon, bởi vì bạn trai tôi quá lợi hại."
Ngay sau câu đó, bên cạnh chỉ còn tiếng gió tĩnh mịch, không còn âm thanh nào nữa.
/200
|