Edit: Bạch Linh
Trận bóng rổ hôm nay là trận thi đấu cuối cùng của học sinh lớp 12, được xem như trận tranh tài cuối cùng nên được mọi người cực kỳ quan tâm.
Diệp Oản Oản đứng ở phía xa nhìn qua sân đấu một lần, đội viên hai đội đang khởi động trên sân, không thấy Sở Phong, xem ra vẫn chưa tới.
Từ góc độ này có thể thấy rõ Tống Tử Hàng đang đứng ở dãy thứ hai dưới chỗ khán đài.
Trầm Mộng Kỳ đang ngồi ở đó cùng Phương Cầm và mấy nữ sinh khác của lớp A.
Những nữ sinh đó ngưỡng mộ nhìn Tống Tử Hàng.
Mà trong mắt anh ta chỉ có mỗi Trầm Mộng Kỳ.
Tống Tử Hàng chăm chú nhìn cô gái trước mặt, kích động nói: "Cảm ơn các em đã tới đây cổ vũ cho bọn anh!"
"Ha ha thật ra đội trưởng Tống chỉ muốn cảm ơn Mộng Kỳ đã đến xem thôi! Bọn em chỉ được hưởng ké phúc thôi!"
"Có Mộng Kỳ cổ cũ, chắc chắn hôm nay đội trưởng Tống sẽ làm chủ sân bóng này! Dẫn dắt Thanh Hòa của chúng ta đánh thắng Cẩm Tú!"
"Chắc chắn rồi! Đây là sức mạnh tình yêu mà!"
Hôm nay Trầm Mộng Kỳ mặc một bộ váy dài liền thân màu xanh, mang tới cảm giác tươi mát thanh thuần, cô ta ngại ngùng hờn dỗi đáp mấy người nọ: "Mấy cậu đừng náo loạn nữa! Tới cổ vũ cho đội bóng rổ của trường là chuyện nên làm mà!"
Diệp Oản Oản xem mà tấm tắc.
Giang Yên Nhiên vì toàn bộ đội bóng rổ mà mua cơm mua nước giặt quần áo cho họ, nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Trầm Mộng Kỳ chẳng qua chỉ ngồi đây xem thi đấu, vậy mà lại khiến Tống Tử Hàng cảm động như thế.
"Không sao chứ?" Diệp Oản Oản không yên tâm mà nhìn thoáng qua Giang Yên Nhiên.
Giang Yên Nhiên hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt đang dừng trên hai người đang ve vãn đánh yêu kia: "Không sao, đi thôi."
Sau khi đăng bài giải thích công khai trên diễn đàn, Tống Tử Hàng liền bắt đầu công khai theo đuổi Thẩm Mộng Kỳ.
Hai người một trước một sau đi về phía hàng ghế trống phía trước.
Người trong sân trong thấy Diệp Oản Oản tới đều thì xì xào bàn tán, dẫu sao danh tiếng của Diệp Oản Oản cũng lớn như vậy, mọi người cũng không lấy làm lạ, rất nhanh lực chú ý đã chuyển dời sang nữ sinh đi cạnh Diệp Oản Oản.
Khi thấy Giang Yên Nhiên, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều bừng sáng.
Đặc biệt là các nam sinh!
"Wow! Mau xem mau xem! Mĩ nữ!"
"Mĩ nữ lớp nào đây? Sao tôichưa từng gặp vậy?"
"Hả? Đây không phải Giang Yên Nhiên của lớp A sao! Chỉ thay đổi kiểu tóc cùng quần áo mà thôi!"
"Đệch! Mù mắt chó của tôi rồi! Không ngờ Giang Yên Nhiên lại xinh đẹp đến vậy? Dáng người cũng siêu đỉnh!"
......
Tiếng ồn ào trong sân bóng rất nhanh đã khiến đám người Trầm Mộng Kỳ và Tống Tử Hàng chú ý.
Tống Tử Hàng nghe có người gọi "Giang Yên Nhiên", trong tiềm thức lập tức sinh ra vài phần ác cảm.
Chẳng lẽ cô gái kia vẫn chưa từ bỏ mà muốn tiếp tục dây dưa sao?
Tống Tử Hàng nhíu mày nhìn theo phía mọi người đang nhìn, kết quả giây tiếp theo, biểu cảm trên mặt đã biến thành ngơ ngác
Nữ sinh trong tầm mắt mặc một bộ váy liền thân theo kiểu phục cổ in hoa với màu sắc vô cùng diễm lệ, trang phục được cắt may tinh xảo phác họa đường cong hoàn mĩ động lòng người của thiếu nữ, mái tóc uốn xoăn lượn sóng màu trà thả ngang vai khiến cô trông thật trẻ trung động lòng người, không hề giống bộ dạng trầm muộn nặng nề thường ngày.
Cô gái xinh đẹp đến mức khiến cho tất cả đám đàn ông ở đây phải xiêu lòng, vậy mà lại là... Giang Yên Nhiên!
Tống Tử Hàng gần như không thể tin vào mắt mình.
Âm thanh bàn tán của mọi người càng lớn hơn, đặc biệt là sau khi nhìn Tống Tử Hàng và Trầm Mộng Kỳ.
"Ồ? Các cậu chẳng lẽ không cảm thấy Giang Yên Nhiên trông còn xinh hơn Trầm Mộng Kỳ rất nhiều sao?"
Diện mạo của Trầm Mộng Kỳ cộng thêm cách ăn mặc trang điểm quả thực cũng có vài khí chất của một mỹ nữ, nhưng so sánh với một Giang Yên Nhiên kinh diễm động lòng người kia thoáng chốc đã lộ ra vài phần nhạt nhẽo.
"Quá xinh! Ngày thường vậy mà lại không nhận ra!"
"Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, gia thế của Giang Yên Nhiên so với Trầm Mộng Kỳ tốt hơn nhiều. Cha là đạo diễn nổi tiếng, mẹ là biên kịch trứ danh. Mà nghe bảo cha của Trầm Mộng Kỳ trước kia làm tài xế lái xe cho cha của Diệp Oản Oản, mấy người nói Tống Tử Hàng có phải ngốc hay không? Có một cô gái có gia thế, bối cảnh và ngoại hình xuất sắc một mực theo đuổi thì không cần, vậy mà lại đi tìm một kẻ quê mùa!"
Tống Tử Hàng và Trầm Mộng Kỳ đương nhiên nghe thấy những câu này.
Sắc mặt Tống Tử Hàng lập tức sầm xuống, mà sắc mặt của Trầm Mộng Kỳ thì trở nên trắng bệch.
/200
|