Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi gửi tin nhắn xong, Diệp Oản Oản không quan tâm chuyện này nữa, tiếp tục vùi đầu vào sách.
Mà lúc này ở Cẩm Viên đã long trời lỡ đất, người ngã ngựa đổ.
Trên ghế sofa, khuôn mặt Tư Dạ Hàn cáu kỉnh và tàn nhẫn, con ngươi đen thăm thẳm tựa như đêm đông sâu lắng vậy, ngón tay bởi vì vừa bóp nát ly, nên máu tươi từng giọt rơi xuống sàn. Người trước bàn trà cũng bị đạp lộn mèo trên đất, cảm giác áp bách to lớn điên cuồng tàn phá căn phòng.
Tất cả người giúp việc đứng trong phòng đều run lẩy bẩy đứng trốn trong góc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hứa Dịch ở phía sau cũng mồ hôi nhễ nhại, cứng còng sống lưng đứng bên cạnh Tư Dạ Hàn, ánh mắt liếc qua cái điện thoại bị bể nát dưới đất, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Điện thoại chất lượng quá tốt, màn hình bị bóp bể nát vẫn hoạt động như cũ, hiện lên hình ảnh phóng đại của một bức thư tình rõ ràng.
Đáng chết! Anh ta sớm biết sẽ như vậy mà!
Cô gái kia một lòng hướng về Cố Việt Trạch, cho dù bị từ hôn cũng không để ý, làm sao đột nhiên có thể đổi tính, thay đổi quan hệ với ông chủ cơ chứ.
Cái này không nói, chân trước còn lừa gạt ông chủ, chân sau liền lập tức theo đuổi Cố Việt Trạch rồi.
Còn viết ra được bức thư sến sẩm như thế này.
Thật đúng là không biết xấu hổ!
Trên bức thư tình là một bài thơ, nghĩa đại khái chính là: Nguyện hóa thành cổ áo, hưởng thụ mùi hương của anh; Nguyện hóa thành cà vạt, trói eo của anh lại; Nguyện hóa thành dầu gội, để làm đen tóc anh.
Thật là dâm từ diễm khúc!
Khó trách ông chủ tức như vậy.
Nhưng mà chỉ là một người đàn bà mà thôi, nếu không nghe lời, vậy xem như món đồ nuôi ở trong nhà thôi, cần gì phải thả ra ngoài.
Ông chủ cũng thật hồ đồ, lại bị đôi ba lời xàm ngôn của cô gái kia lừa gạt.
Giờ phút này, khuôn mặt của Tư Dạ Hàn đã âm trầm như nước, con dã thú âm thầm núp trong nội tâm như được lao ra khỏi tù, liếm lấy móng nhọn, hơi thở tản ra sự khát máu.
Oản Oản...
Tôi đã nói...
Đây là lần cuối cùng tôi cho em cơ hội...
Lần cuối cùng tôi tin tưởng em...
"Bắt về." Trên ghế sofa truyền tới âm thanh khàn khàn trầm thấp.
Hứa Dịch bị vẻ mặt âm lãnh của Tư Dạ Hàn dọa sợ đến run lên, vội vàng nói: "Vâng! Thuộc hạ lập tức phái người đi."
Trong nháy mắt, một hàng xe màu đen lẳng lặng rời khỏi Cẩm Viên hòa vào trong bóng đêm.
Bên trong phòng khách, tất cả người giúp việc đều câm như hến, trong lòng đầy oán phẫn.
Từ khi người đàn bà kia vào Cẩm Viên, bọn họ không có một ngày nào được yên ổn, toàn bộ Cẩm Viên đều bị cô ta xào xáo đến chướng khí mù mịt.
Hứa Dịch nhìn ra cửa sổ và bầu trời tối đen như mực, trong lòng cũng tuyệt vọng bi thảm, thứ đang chờ đợi bọn họ tiếp theo chính là một trận mưa to gió lớn...
Cô gái kia sau khi bị bắt trở về, cũng không biết sẽ bị xử trí thế nào.
Đến lúc đó bi thảm nhất còn không phải là đám người làm bọn họ sao?
"Keng --"
Vào lúc này, cái điện thoại vỡ nát trên đất đột nhiên kêu lên một tiếng, màn hình cũng đồng thời sáng lên.
Hứa Dịch theo bản năng nhặt điện thoại lên, giây kế tiếp chân mày anh ta bất chợt nhíu chặt.
Tại sao lại là bức thư tình kia?
Hơn nữa lần này vẫn là một hình ảnh đơn độc như thế.
Tiếp theo, điện thoại lại reo thêm một tiếng nữa.
Lần này là một tin nhắn, chỉ có vỏn vẹn một icon hình hôn hôn mà thôi.
Lúc này Hứa Dịch mới chú ý, người gửi tin nhắn lần này là Diệp Oản Oản chứ không phải Trầm Mộng Kỳ.
Chuyện này... Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ bức thư tình buồn nôn chết người này không phải gửi cho Cố Việt Trạch mà là gửi cho ông chủ sao?
Con mẹ nó!!!!
/200
|