Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Ngay trong lúc phòng ầm ĩ nghị luận, giáo viên ngữ văn Phùng Thụy An ôm sấp bài thi ngữ văn trùng hợp đi ngang qua.
Nghe trong phòng học có động tĩnh khá lớn, Phùng Thụy An dừng chân lại, đi vào: "Cô Lương, sao vậy? Mới sáng sớm sao lại giận đến thế?"
"Còn có thể thế nào! Đứa học sinh này thật sự quá không ra gì rồi!" Lương Lệ Hoa trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản cả giận nói.
"Aiz, Diệp Oản Oản, lại là em à..." Phùng Thụy An bất đắc dĩ nhìn Diệp Oản Oản ở phía góc, chủ động giải vây: "Cô Lương, cô cũng đừng quá tức giận, nha đầu này mặc dù ăn mặc không đúng với nơi học, nhưng mà suy cho cùng vẫn là con nít, ăn mặc lập dị trang điểm lạ cũng là điều dễ hiểu.
Điểm thi của nha đầu này lần này cũng không tệ, cô đừng tức giận nữa! Tôi mới lật xem bài thi của nha đầu này xong, ngữ văn được 142 điểm đấy! Có thể dùng để làm văn mẫu được rồi!"
Nghe đến đó, Lương Lệ Hoa nhất thờ sửng sốt, vội vàng cắt lời Phùng Thụy An: "Cái gì? Thầy Phùng, thầy nói thầy vừa xem qua bài thi của Diệp Oản Oản?"
"Đúng vậy! Cô nhìn đi, chính là tờ này..." Phùng Thụy An đắc ý lấy bài thi của Diệp Oản Oản ra.
Lương Lệ Hoa nhìn bài thi từ đầu đến cuối một lần, bài văn này đúng thật là vô cùng hoàn mĩ, quả thật giống như Phùng Thụy An nói, có thể trực tiếp dùng làm văn mẫu.
Sắc mặt Lương Lệ Hoa nhất thời nghiêm túc, trầm giọng nói: "Thầy Lương! Sợ rằng bây giờ có vấn đề lớn rồi! Đề thi lần này của chúng ta đã bị lộ ra ngoài!"
Phùng Thụy An sững sờ, nghiêm túc hỏi lại: "Cô Lương, những lời này không nên nói bậy bạ! Mỗi lần chúng ta làm đề thi đều cực kỳ bí mật, sao lại có thể lộ ra được?"
Lương Lệ Hoa hừ lạnh một tiếng, đem phiếu điểm của Diệp Oản Oản đưa cho Phùng Thụy An: "Thầy Phùng, thầy xem cái này một chút sẽ biết!"
Phùng Thụy An nhận lấy phiếu điểm, nhanh chóng lật một lần, nhất thời đầy kinh ngạc.
Ngoại trừ số học được 0 điểm, những môn học khác của Diệp Oản Oản đều đạt điểm rất cao, được đứng đầu lớp học!
Đối với một người lúc nào cũng đội sổ như Diệp Oản Oản, đây đúng là việc vô cùng khó tin.
"Chuyện này..." Trong nhất thời, Phùng Thụy An không dám kết luận bừa.
"Thư thông báo đuổi học đã đưa xuống, lại còn náo loạn thế này, loại học sinh này nếu tiếp tục lưu lại Thanh Hòa, chỉ khiến toàn bộ Thanh Hòa chướng khí mù mịt!" Ánh mắt sắc bén của Lương Lệ Hoa hướng về phía Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản, còn không lăn ra đây cho tôi! Lập tức cùng tôi đến phòng chính giáo! Tôi cho cô biết, bây giờ đuổi học không thể giải quyết vấn đề rồi!"
Đề thi bị lộ, chuyện này dính tới chuyện mặt mũi, còn có thể làm lớn lên.
"Con mẹ nó! Không nhìn ra ma lem này có chút bản lĩnh đấy! Thậm chí ngay cả đề thi cũng có thể lấy được!"
"Có đề thi lại hưởng một mình, đáng đời!"
"Diệp Oản Oản cũng thật ngu xuẩn, còn không biết làm sai vài câu, làm rõ ràng như vậy, sợ người khác không biết sao?"
"Lần này ma lem thảm rồi!"
Trong hàng cuối cùng gần cửa sổ, nam sinh lấy quyển sách đang đắp trên mặt ra, nhíu mày nhìn Diệp Oản Oản bên cạnh một cái.
Mọi chuyện đã phát triển tới bước này, nhưng sắc mặt của cô gái cũng chưa một lần thay đổi, bộ dạng kia ngược lại vô cùng nhàn nhã, thậm chí trong ánh mắt còn có tia giễu cợt nhàn nhạt.
Tất cả mọi người đều nói Diệp Oản Oản ngu xuẩn, cậu ta cũng thấy cô ngu xuẩn thật.
Nếu lấy được đề thi thật, làm bí mật một chút, hoàn toàn có thể không bị phát hiện.
"Ngu si! Lần này xem cô có kết cục như thế nào!"
Nghe nam sinh bên cạnh khinh bỉ hừ lạnh, con ngươi xán lạn như ngôi sao của Diệp Oản Oản lười biếng liếc về phía cậu ta: "Cùng lắm là thi lại một lần! Bổn tiểu thư tát thẳng mặt bọn họ tại chỗ lấy max điểm!"
Tư Hạ bởi vì thấy cặp mắt sáng như ánh sao của cô mà hoảng hốt một chút, chờ phản ứng lại lời của Diệp Oản Oản nói, nhất thời đen mặt: "...."
/200
|