Edit: Bạch Linh.
Bởi vì Tư Hạ tạm thời có việc bận, cuối cùng buổi tập diễn không có cách nào tiếp tục được nên mọi người liền giải tán.
"Nhìn xem, doạ Tư Hạ sợ tới mức trực tiếp bỏ chạy kìa!"
"Này... Tư Hạ sẽ không thật sự nhường vai vương tử cho Lăng Đông chứ?"
"Tôi cảm thấy rất có khả năng, có người lên hứng đạn thay mình, chủ động thay thế cậu ấy, làm gì có lý do nào mà không đổi!"
"Nhìn không ra Diệp Oản Oản kia còn có loại thủ đoạn này, rốt cuộc cô ta đã cho Lăng Đông uống bùa mê thuốc lú gì rồi?"
Tại hội trường nhỏ, các nữ sinh vốn đang trộm thảo luận, Lăng Đông như hung thần ác sát liếc mắt ngang qua một cái, lập tức mọi người đều sợ kinh hồn, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy.
Lăng Đông trừng xong những người đó rồi đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, khuôn mặt hung dữ trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ, anh ta luống cuống nói: "Cậu không muốn đi ăn cơm với tôi đúng không? Tôi... Tôi đưa cậu trở về ký túc xá..."
Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm: "Lăng Đông, trước đó tôi đã nói rồi..."
Lăng Đông lập tức cắt đứt lời cô: "Tôi biết giá trị nhan sắc của tôi không đủ, nhưng tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu! Cậu cũng không nên chỉ nhìn mặt!"
Nghe được những lời này, khoé miệng của Diệp Oản Oản hơi giật giật, dường như anh ta mới là người không có tư cách nói những lời này nhất đó!
"Cậu đột nhiên thích tôi, là bởi vì tối hôm qua thấy được bộ dạng lúc tôi không trang điểm đúng không?" Diệp Oản Oản trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Lăng Đông không chối bỏ, gật đầu nói: "Ừ."
Diệp Oản Oản nhướng mày: "Thế nên nếu nói vậy, cậu chỉ là thích cái khuôn mặt đấy của tôi thôi phải không?"
Lăng Đông mím môi: "Tôi thừa nhận tôi thực sự thích khuôn mặt đó của cậu, cậu... Cậu thật sự rất đẹp... Nhưng yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tôi cũng không cảm thấy bởi vì cậu đẹp mà thích cậu thì có gì sai hết!"
Lăng Đông nói hợp lý hợp tình như vậy, Diệp Oản Oản có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể nói tiếp: "Thật ra tôi có bạn trai rồi."
"Cậu nói cái gì?" Nghe được lời này, sắc mặt Lăng Đông lập tức thay đổi, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: "Cậu không cần phải dùng phương pháp này để từ chối tôi đâu."
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ đáp: "Tôi giống người độc thân sao?"
Lăng Đông nhíu mày: "Ý tôi không phải vậy, chỉ là..."
Không thể trách cậu ta không tin, dù gì Diệp Oản Oản luôn luôn ăn mặc kỳ dị cùng bộ dạng dọa người như vậy, sao có thể có bạn trai được chứ?
"Bạn trai cậu phù hợp với tiêu chuẩn của cậu chứ?" Lăng Đông hỏi ngược lại.
Diệp Oản Oản quyết đoán gật đầu: "Phù hợp."
Diệp Oản Oản đã nói như vậy, khuôn mặt Lăng Đông tức khắc tối sầm lại, càng thêm tin rằng cô đang gạt mình: "Diệp Oản Oản, cậu không cần tìm cớ để gạt tôi đâu, tuy cậu có quyền từ chối tôi, nhưng tôi cũng có quyền theo đuổi cậu, tôi sẽ không từ bỏ!"
Diệp Oản Oản thở dài: "Vậy cậu muốn như thế nào mới tin rằng tôi đang nói thật?"
Vì sao nghe nói cô có bạn trai thì một hai không chịu tin vậy? Đừng có trông mặt mà bắt hình dong chứ! Thế giới rộng lớn như thế này mà chả lẽ không có lấy nổi một người thích bộ dạng này của cô sao?
Lăng Đông nhìn Diệp Oản Oản, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Trừ phi tôi tận mắt nhìn thấy anh ta."
Tự mắt nhìn thấy?
Để Tư Dạ Hàn đi gặp một nam sinh đang theo đuổi cô, đây là ngại cô sống chưa chưa đủ lâu sao?
Từ từ... Không đúng...
Mang bạn trai đi gặp Lăng Đông, dường như cũng không phải là không thể nha...
Diệp Oản Oản nghiêm túc trầm mặc hơn nửa ngày trời, cuối cùng thử thăm dò nhìn về phía Lăng Đông: "Cậu xác định gặp được anh ấy sẽ hết hi vọng sao?"
Lăng Đông không rơi vào bẫy của cô, cẩn thận nói: "Đương nhiên, nếu như anh ấy được như cậu nói, đẹp trai gấp Tư Hạ trăm lần."
Được rồi, xem như kéo bừa một người tới làm lá chắn cũng không có khả năng, cô ấy chắc chắn không thể đi tìm được một người đàn ông đẹp trai hơn Tư Hạ gấp trăm lần...
"Được rồi, cậu để tôi suy nghĩ chút đã, bạn trai tôi khá là bận, nếu có thời gian tôi sẽ nói cho cậu biết." Diệp Oản Oản nói.
Lăng Đông vẫn nghĩ cô đang nói đùa, hoàn toàn không để trong lòng: "Được."
/200
|