Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Căn phòng lớn yên tĩnh không tiếng động, bầu trời bên ngoài xanh thẳm như vừa mới được giặt rửa xong, trong không khí còn quanh quẩn mùi cỏ cây và đất sét.
Tiếng chim hót vang lên, có một tiếng động, chúng đạp nước vỗ cánh bay xa.
"Tỉnh rồi?"
Diệp Oản Oản đang kinh ngạc nhìn đám chim nhỏ bên ngoài, đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu, phát hiện Tư Dạ Hàn đang ngồi bên mép giường của cô, trong tay cầm mấy phần văn kiện, một tay khác đang bị cô nắm chặt, còn đặt ở lồng ngực nữa.
Diệp Oản Oản cả kinh, vội vàng thả tay của Tư Dạ Hàn ra, vừa định mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình giống như bị lửa đốt, đôi môi cũng trở nên khô khốc.
"Đừng động."
Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống, dùng bông gòn thấm nước nhẹ nhàng lau môi cô, sau đó đỡ cô lên, lấy ly nước ở đầu giường đưa tới bên môi cô.
Diệp Oản Oản theo bản năng liền há miệng ra, dòng nước ấm chảy qua cổ họng khô khốc nhất thời khiến cô thư thái không ít.
"Em bị sao vậy?" Uống nước xong, Diệp Oản Oản nghi ngờ hỏi.
Cô không phải đang làm bài tập ở trong phòng khách sao, sao chớp mắt đã ở phòng ngủ, hơn nữa đã sáng rồi?
"Lên cơn sốt." Tư Dạ Hàn trả lời, sắc mặt dường như lạnh đi không ít: "Em không có cảm giác?"
Diệp Oản Oản vẫn còn ngơ ngác, lẩm bẩm nói: "Tối hôm qua em có chút không thoải mái, hơi chóng mặt, em còn tưởng bởi vì áp lực môn số học, cho nên không chú ý..."
Phát hiện vẻ lạnh lùng của Tư Dạ Hàn Diệp Oản Oản theo bản năng rụt vào trong chăn.
Tư Dạ Hàn cuối cùng vẫn không nói gì, hơi thở lạnh lùng vừa tản ra bị anh cứng rắn thu hồi lại, anh nhấn chuông gọi người giúp việc.
Diệp Oản Oản nhìn cửa sau, có chút kì quái nhìn người đàn ông trước mặt. Sao vừa tỉnh lại liền thấy anh ta nhỉ? Anh ta vừa vặn tới đây sao?
Rất nhanh liền có tiếng gõ cửa, một người giúp việc bưng một chén cháo trắng đi vào.
Tư Dạ Hàn tự mình nhận lấy chén cháo: "Ăn một chút đi."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tư Dạ Hàn thoạt nhìn vẫn rất dọa người, nhưng giọng nói dường như nhu hòa hơn bình thường một chút.
Diệp Oản Oản nhìn chén cháo trắng nhạt nhẽo vô vị, rõ ràng cảm thấy không có hứng ăn, nhưng vẫn cau mày ngoan ngoãn ăn nó.
"Còn khó chịu chỗ nào không?"
Diệp Oản Oản lắc đầu, chẳng qua cảm thấy trên người không có sức lực gì thôi.
Sau đó liền trầm mặc, không ai nói thêm gì nữa.
Diệp Oản Oản lầm bầm phá vỡ im lăng: "Hình như tối qua em nằm mơ."
"Mơ thấy cái gì?"
Diệp Oản Oản nhớ lại, mở miệng: "Một cơn ác mộng và một giấc mộng đẹp ấy. Ác mộng thì em không nhớ... Nhưng mà mộng đẹp thì rất là đẹp nha."
Nhìn vẻ mặt say mê của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái: "Phải không?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Em mơ thấy Đại Bạch cho em sờ móng vuốt, có thể thoải mái sờ soạng cơ thể mềm mại của nó cơ!"
Nhưng không nghĩ tới sau khi tỉnh lại lại "móng vuốt" của Tư Dạ Hàn, hẳn là vô cùng tiếc nuối.
Người nào đó bị xem là Đại Bạch cho nên được ôm suốt một đêm: "...."
Tư Dạ Hàn hít một hơi sâu, anh nhéo mi tâm một cái, cầm chén cháo đứng lên: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi xoay người, anh chợt đứng lại, mở miệng nói một câu: "Sau khi khỏe lại có thể về nhà."
Chờ đến lúc Tư Dạ Hàn ra khỏi phòng, Diệp Oản Oản mới phản ứng được anh ta vừa nói cái gì.
Lúc cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tư Dạ Hàn lại có thể đồng ý cho cô trở về?
/601
|