Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản chỉ nói mấy câu, trong nháy mắt để mọi người hiểu rằng trong người cô chảy huyết mạch của Diệp gia, cô mới là cháu gái của Diệp Hồng Duy.
Đây là sân nhà của cô.
Một câu nói hời hợt của Diệp Oản Oản đã khiến hai mẹ con Phương Tú Mẫn trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở đây.
Sắc mặt mẹ con Phương Tú Mẫn vô cùng khó coi, đối mặt với lời xì xào bàn tán của quan khách, hai người nghẹn họng đỏ mặt không dám nhảy nhót gì nữa.
Phần tặng quà vẫn tiếp tục, theo sau lời của Lương Thi Hàm, mọi người cũng rất tò mò về lễ vật Diệp Oản Oản chuẩn bị, ngay cả chính chủ Diệp Hồng Duy cũng nhìn cô.
Đối với việc này, trong lòng Diệp Oản Oản cũng rất bất đắc dĩ.
Bây giờ cô chỉ là một người nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đương nhiên không có tiền để chuẩn bị lễ vật gì quý giá, cô chỉ hao tốn một chút tâm tư, chọn một chuỗi phật châu tương đối có ý nghĩa, chỉ có tâm ý, không có quý trọng.
Sau khi vị khách tiếp theo tặng quà xong, Diệp Oản Oản tiến lên mấy bước, ôn nhu mở miệng: "Ông nội, Oản Oản cũng chuẩn bị cho ông một món quà nhỏ."
"Được." Diệp Hồng Duy gật đầu.
Nhưng mà Diệp Oản Oản còn chưa kịp lấy phật châu ra, quản gia Hoàng Minh Khôn liền vội vàng ôm hộp chiếc hộp tinh xảo chạy vào.
"Lão thái gia, đây là quà Oản Oản tiểu thư chuẩn bị cho người, bị rơi trước cổng rồi, tôi vừa vặn thấy nên đã đem vào." Trong khi nói chuyện, trong mắt Hoàng Minh Khôn hiện ra vẻ đắc ý.
Thấy vật kia, sắc mặt Diệp Oản Oản hơi đổi.
Bởi vì sợ bị hiểu nhầm nên lúc nãy cô cố ý đặt vật đó bên ngoài, không đem vào trong này. Trong đó chính là thứ kì quái cô mua bằng một trăm đồng từ tay Nhiếp Vô Danh.
Diệp Oản Oản tỉ mỉ quan sát, phát hiện chiếc hộp này đã bị người khác động vào, hiển nhiên là Hoàng Minh Khôn mở ra, thấy vật trong đó nên cố ý muốn đem vào đây hãm hại mình.
Hôm nay chính là sinh nhật của Diệp Hồng Duy, đa số người của thế hệ trước đều tin một chút vào vận số, nếu như phát hiện trong đó là chế phẩm được làm từ đầu lâu...
Trong lòng Diệp Oản Oản dâng lên một trận lãnh ý, Hoàng Minh Khôn đúng thật là trung thành với Diệp Y Y, ngay cả ngày này cũng không quên ngáng chân cô.
Hộp quà đã đưa tới mặt Diệp Hồng Duy, Diệp Oản Oản muốn cản lại cũng không kịp.
"Diệp Oản Oản tặng cái gì vậy? Thoạt nhìn rất tinh tế."
"Không biết, cảm giác rất nặng."
Diệp Oản Oản là tôn nữ của Diệp Hồng Duy, quà tặng của cô đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt, hơn nữa tối nay Diệp Oản Oản đem tới không ít kinh hỉ, mọi người đều không khỏi suy đoán lễ vật của cô sẽ đặc biệt thế nào.
Diệp Hồng Duy từ từ mở hộp quà ra.
Nhưng mà một giây kế tiếp, trong phòng bổng nhiên vang lên một mảnh tiếng hít sâu, sắc mặt của mọi người cũng trở nên đại biến.
Sau khi nhìn rõ thứ trong hộp, sắc mặt của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình trở nên cứng ngắc, mặt xám như tro tàn.
Chỉ thấy một cái đầu lâu màu trắng nằm trong hộp quà tuyệt đẹp kia, không biết đây là đầu của mãnh thú nào, nhìn vào liền cảm thấy hơi dữ tợn, dưới ánh đèn, đầu lâu kia phá lệ nhức mắt.
Mọi người ở đây đều trở nên cứng họng, hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đều dồn lại trên người của Diệp Hồng Duy.
Con ngươi của Diệp Hồng Duy co rụt, toàn thân ông phát run, thở sâu mấy hơi, ông gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao phóng về phía Diệp Oản Oản.
/601
|