Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phòng yến hội yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt mọi người rơi trên người Cố Việt Trạch và Diệp Y Y, sau đó đảo qua Diệp Oản Oản.
Vốn dĩ họ cho rằng Mai Cảnh Châu được Diệp Y Y mời tới, nhưng không ngờ Mai cảnh Châu lại chính miệng nói ông ấy tới đây không phải vì Diệp Y Y mà được Diệp Oản Oản nhờ.
Theo giọng của Mai Cảnh Châu rơi xuống, nụ cười trên mặt Diệp Y Y và Cố Việt Trạch thoáng cái liền cứng đờ.
"Mai đại sư, ý của ngài là bởi vì Diệp Oản Oản mời nên ngài mới tới đây?" Cố Việt Trạch trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy." Giọng điệu của Mai Cảnh Châu vô cùng đương nhiên.
"...." Cố Việt Trạch nghẹn họng.
Mặc dù hiện tại nhìn Diệp Oản Oản có vẻ vô cùng thâm sâu khó lường nhưng trên thực tế nội tâm cô cũng sắp hỏng rồi.
Tình huống gì đây chứ??
Vì sao Mai Cảnh Châu lại nói biết cô, còn được cô nhờ đến chúc thọ?
Sợ rằng cả Đế Đô này không có ai có khả năng mời được Mai Cảnh Châu đó! Mặt mũi của cô lớn tới bao nhiêu mới có thể mời được vì đại thần này chứ hả??
Diệp Oản Oản nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra, cho đến khi trong đầu chợt hiện lên một cái tên...
Tư Dạ Hàn!
Nếu là anh thì hoàn toàn có thể được.
Nhưng mà sao có thể chứ?
Tư Dạ Hàn không ngăn mình tới đây cũng là đại ân đại đức rồi, sao anh có thể sắp xếp người tặng quà mừng thọ cho ông nội được chứ?
Cố Việt Trạch đương nhiên không tin.
Mai Cảnh Châu sao có thể không phải vì ba anh ta mời tới, mà lại vì Diệp Oản Oản mời tới được?
Cố Việt Trạch muốn tiếp tục gặng hỏi, nhưng thái độ của Mai Cảnh Châu đã rất rõ ràng rồi, nếu hỏi tiếp cũng chỉ là rước họa vào thân mà thôi.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể trấn định nói: "Bất luận thế nào vẫn phải cảm ơn vì hôm nay ngài đã tới đây."
Diệp Y Y cũng bày ra vẻ mặt chân thành phụ họa: "Đúng vậy, chỉ cần ông nội vui vẻ là được rồi! Không ngờ Oản Oản lại quen biết Mai đại sư..."
Tiếng thán phục cũng vang lên khắp nơi.
"Xem ra chúng ta đã nghĩ sai rồi, vị Diệp tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp mà bên ngoài đồn thổi rõ ràng là thâm tàng bất lộ!"
"Còn không phải nữa sao! Lại có thể kết nghĩa cùng nhân vật như Mai Cảnh Châu, hậu bối nào ở Đế Đô có bản lĩnh được như cô ấy?"
"Cho dù hiện tại Diệp Thiệu Đình vô cùng sa sút nhưng vẫn là hổ phụ sinh hổ tử!"
Giờ phút này, ánh mắt của Diệp Hồng Duy lại biến đổi thêm một lần nữa.
Chẳng lẽ đứa cháu gái ông đã sớm không còn ôm hi vọng đã thay đổi rồi sao?
Diệp Oản Oản khiêm tốn trò chuyện cùng ông nội và mọi người mấy câu, sau đó tìm cơ hội nói chuyện riêng cùng Mai Cảnh Châu.
"Mai tiên sinh, ngài thật sự biết tôi sao?" Diệp Oản Oản dò xét.
Mặc dù tựa hồ đối phương không có ác ý nhưng cô vẫn muốn làm rõ chuyện này.
Mai Cảnh Châu nghiêm trang mở miệng: "Đó là đương nhiên, sao Oản Oản tiểu thư lại hỏi câu này?"
Thấy thái độ chắc chắc của đối phương, Diệp Oản Oản càng nghi ngờ hơn, cô lẩm bẩm: "Sao có thể chứ, sao tôi không nhớ chút nào hết..."
"Sợ rằng cô đã sớm quên!" Dáng vẻ của Mai Cảnh Châu dường như có chút thất vọng.
Khóe miệng Diệp Oản Oản co giật: "Tôi còn rất trẻ."
"Có ý gì?" Mai Cảnh Châu không hiểu.
Môi của Diệp Oản Oản hơi xụ xuống: "Ý tôi là, tôi vẫn chưa đến tuổi mắc bệnh đãng trí, tôi chắc chắn mình chưa từng gặp qua ngài lần nào cả!"
Mai Cảnh Châu ho nhẹ một tiếng.
Diệp Oản Oản cũng lười vòng vo nữa, cô trực tiếp hỏi: "Mai tiên sinh, có phải Tư Dạ Hàn mời ông tới không?"
/601
|