Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cố Việt Trạch bày ra vẻ chính nghĩa nói xong, sau đó lại nhìn Diệp Oản Oản: "Tôi vốn dĩ không thích Oản Oản, chẳng qua là chú Diệp ngài lấy quyền thế ép người, tới nay tôi vẫn chưa vạch mặt đã là hết tình hết nghĩa rồi."
Diệp Mộ Phàm gắt gao siết chặt quả đấm, suýt chút nữa đã nhịn không được xông lên đập tên giả nhân giả nghĩa kia.
Rõ ràng tên này thấy lợi quên nghĩa, thấy ba thất thế liền qua lại với Diệp Y Y, sợ người ta bàn tán cho nên vẫn chưa giả trừ hôn ước, bây giờ lại nói thành mình chịu nhục, đúng là vô sỉ mà!
Đáy lòng Diệp Mộ Phàm liên tục cười lạnh, anh cố ý không nói gì mà chỉ cười châm chọc nhìn Diệp Oản Oản.
Quả đúng như anh dự liệu, vừa thấy Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản liền câm như hến, ngay cả một câu cũng không dám nói.
"Xin lỗi Diệp Thiệu Đình tiên sinh, bởi vì phần tình nghĩa kia tôi đã khiến Y Y chịu thiệt thòi quá lâu, hôn ước của tôi và Diệp Oản Oản đến đây chấm dứt rồi!" Ngay cả hai từ "chú Diệp" Cố Việt Trạch cũng không thèm nói nữa, nói xong liền ôm Diệp Y Y xoay người rời đi.
"Oản Oản..." Diệp Y Y ngoảnh đầu nhìn Diệp Oản Oản, ra vẻ xin lỗi bị Cố Việt Trạch che chở rời đi.
"Tên hỗn trướng này!" Diệp Thiệu Đình tức đến mặt phồng đỏ, lồng ngực chập trùng kịch liệt.
Hôm nay chịu nhiều khuất nhục ông ấy cũng không tức giận, nhưng bây giờ lại không kiểm soát được lửa giận của mình.
Lương Uyển Quân lo lắng kéo tay con gái: "Oản Oản..."
Diệp Mộ Phàm giễu cợt nhìn Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản, cô thật có tiền đồ, vừa thấy Cố Việt Trạch thì ngay cả một cái rắm cũng không dám thả! Mới vừa rồi không phải cô nói rất hay sao? Sao vừa nhìn thấy người ta yêu thương bảo bọc Diệp Y Y liền chán nản rồi? Còn nói cái gì mà bảo vệ ba mẹ, chỉ sợ tên họ Cố kia chỉ cần ngoắc tay cô liền quên mình mang họ gì, quên rằng ai sinh cô nuôi cô đấy!"
"Mộ Phàm, con đừng nói nữa!" Lương Uyển Quân trách cứ.
Diệp Mộ Phàm hừ lạnh: "Con nói sai sao? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra! Con khuyên hai người tốt nhất đừng coi lời tối nay của con nhóc này là thật, nếu không sẽ xấu hổ đến chết mất!"
Thấy thái độ của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản vẫn không thèm để ý. Khóe môi cô câu lên một nụ cười lười biếng, cô cười khẽ: "Anh, anh lo lắng quá rồi. Em không nói tiếng nào chẳng qua là lười nói với họ mà thôi.
Dù sao thì con người rồi sẽ trưởng thành, mắt nhìn người cũng tự nhiên sẽ biến đối. Bây giờ đối với loại cấp bậc như Cố Việt Trạch, em đúng là vô cùng coi thường!"
Diệp Mộ Phàm sửng sờ, hiển nhiên không ngờ Diệp Oản Oản sẽ nói ra những lời này. Từ trước tới giờ chỉ cần anh nói xấu Cố Việt Trạch nửa câu, cô liền muốn trở mặt cùng mình rồi.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Em cũng không giống anh, nhiều năm vậy rồi nhưng mắt nhìn người vẫn không tiến bộ gì cả!"
Nghe Diệp Oản Oản nói bóng nói gió, sắc mặt Diệp Mộ Phàm liền thay đổi, anh đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn: "Diệp Oản Oản! Cô có ý gì!"
Diệp Oản Oản cười cười: "Anh luôn miệng nói em vì một người đàn ông mà quên mất tên họ của mình, vậy còn anh thì sao? Anh tốt tới mức có thể so với em rồi đó! Bị một người đàn bà làm cho thần hồn điên đảo, không tiếc tự hạ thân phận làm trâu làm ngựa cho cô ta!"
/601
|